Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 59

Trên thực tế, Hứa Thanh Lăng cảm giác được bầu không khí đã đến mức này, cô cũng không phải loại người không có mắt nhìn.

Thẩm An Ngô đến trường đón cô từ sáng sớm, còn mua bữa sáng cho cô, nếu cô để anh bụng đói lái xe, chẳng phải là quá không biết điều sao?

Cho nên cô mượn hoa hiến phật, dâng bữa sáng của mình lên. Chắc chắn anh sẽ không ăn nhưng cô vẫn cần thể hiện một chút cho phải phép.

Không ngờ Thẩm An Ngô lại không từ chối, c*̃ng không đưa tay nhận cái bánh mì nhỏ kia mà cắn thẳng một miếng từ tay cô.

Hứa Thanh Lăng sững sờ, hai tay đông cứng tại chỗ, không tiến cũng không lùi, chỉ có thể để yên chờ anh ăn hết miếng bánh.

Nhiệt độ trong xe được chỉnh rất cao, cô lên xe không cởi áo khoác, giờ bỗng thấy hơi choáng vì nóng.

Cảnh tượng trước mắt dường như rất quen nhưng hiển nhiên một người khác không phải là anh. Trong lòng Hứa Thanh Lăng chợt dâng lên cảm giác mất tự nhiên đến lạ.

Thậm chí Thẩm An Ngô không nhìn cô lấy một lần, từ đầu đến cuối ánh mắt anh chỉ tập trung nhìn về phía trước, điều này khiến cô càng ngượng ngùng khó tả.

Hứa Thanh Lăng dời mắt, rũ mi, cố gắng nói sang chuyện khác: “Cũng may khẩu vị của chú vẫn chưa tiến hoá."

Thẩm An Ngô nghe không hiểu, quay sang nhìn cô: "Hả? Cháu mới nói gì?"

Ánh mắt Hứa Thanh Lăng lại rơi vào bọng xanh dưới mắt anh lần nữa. Có vẻ như anh luôn như vậy. Trước kia Chương Hành có kể từng gửi tin nhắn cho anh lúc hai giờ sáng, thế mà vẫn được anh trả lời ngay.

Có phải tất cả những người thành công đều tiến hoá về mặt giấc ngủ không?

Cô mỉm cười, lặp lại lần nữa: "Cháu nói là giấc ngủ của chú đã tiến hoá rồi, nhưng cũng may sự thèm ăn vẫn chưa bị tiến hóa."

Thẩm An Ngô sững sờ, sau đó cười thành tiếng: "Chú chỉ ngủ ít hơn người bình thường chút thôi. Khi bằng tuổi cháu, chú chưa bao giờ đi ngủ trước hai giờ sáng cả. Bởi vì lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của chú khác với những người khác nên hồi học đại học, chú gần như không có mặt ở trường..."

Nói đến đây, anh bỗng thấy hơi phiền muộn, không muốn nói thêm gì nữa. Đó là chuyện trước kia, còn bây giờ cơ thể anh bắt đầu kháng nghị rồi, bằng chứng là mới ngủ muộn chút thôi đã bị cô nhóc nhận ra ngay.

Hứa Thanh Lăng mím môi mỉm cười, không nói gì thêm. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Chiếc xe chạy thẳng về biệt thự Long Não ở phía đông thành phố, đời trước cô không có cơ hội ghé thăm nơi này, chỉ nghe Thẩm Loan nhắc tới chú nhỏ của anh ta sở hữu một mảnh đất riêng dưới chân núi Dương phía đông thành phố, có điều đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Nghe kể khi còn bé, Thẩm An Ngô từng sống ở đó với bố mẹ trong vài năm. Sau này, Thượng Huệ Lan bỏ chồng và con trai chạy đến Hồng Kông, anh bị tống vào trường nội trú, căn nhà cũng bị bỏ trống. Bẵng đi mấy năm, mãi đến khi Thẩm Hưng Bang sang tên ngôi nhà thành của mình.

Lão vốn tưởng con trai mình có thể thừa kế ngôi nhà cũ, ai ngờ vừa lấy lại được mảnh đất, con trai lập tức san thành đất bằng, không chịu xây cất thêm gì nên đất vẫn bị bỏ hoang.

Không ngờ sống lại một đời, Thẩm An Ngô lại tốn rất nhiều thời gian, công sức và tiền của để xây dựng lại ngôi nhà cũ. Hứa Thanh Lăng không hỏi tại sao, bởi khi hoàn cảnh sống của một người thay đổi, tâm trạng của họ tất nhiên sẽ nảy sinh sự khác biệt, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi họ đưa ra những quyết định hoàn toàn khác so với trước đây.

Lần trước Thẩm An Ngô đưa cô đến đây trú mưa là vào ban đêm, trời mưa to nên cô không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Lần này hàng rào đã được dựng lên xung quanh công trường nhưng từ xa vẫn có thể nhìn thấy các công nhân đang làm việc trên lưng chừng núi. Có thể tưởng tượng nếu ngôi nhà được xây dựng thì sự riêng tư sẽ rất tốt. Vì vị trí cao nên ngay cả người qua đường cũng không thể nhìn thấy bên trong.

Có thể thấy lúc Thẩm Hưng Bang mua mảnh đất này đã lựa chọn kỹ càng tới nhường nào.

Đời trước, khi Hứa Thanh Lăng còn chưa gả vào nhà họ Thẩm, cô từng nghe Phó Cần kể về gút mắc tình cảm phức tạp giữa Thẩm Hưng Bang và Thượng Huệ Lan.

Năm đó, khi tình cảm giữa Thẩm Hưng Bang và Thượng Huệ Lan đang chín muồi, Thượng Huệ Lan phát hiện bản thân mang thai, Thẩm Hưng Bang mừng như mở cờ, cố gắng mua lại mảnh đất trống này từ tay một người bạn rồi bắt đầu khởi công xây dựng căn nhà dành cho gia đình nhỏ ba người trong tương lai.

Không ngờ mấy tháng sau, Tôn Lan Hương đưa con trai và mẹ chồng lên thành phố tìm chồng. Lúc đó Thượng Huệ Lan mới biết hoá ra mình đã bị lừa làm người tình của Thẩm Hưng Bang.

Đối với một người phụ nữ mạnh mẽ như bà ấy, đây quả thực là một sự châm chọc và sỉ nhục cực lớn.

Phải mất hai năm để xây dựng xong biệt thự Long Não. Trong hai năm đó, mối quan hệ giữa Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang đã trải qua những biến động mạnh mẽ. Cuối cùng Thẩm Hưng Bang ly hôn với người vợ đầu tiên, Thượng Huệ Lan c*̃ng chấp nhận bỏ qua chuyện chồng lừa gạt mình.

Khi dọn vào biệt thự Long Não, Thẩm An Ngô đã ba tuổi, anh sống ở đó với bố mẹ được năm năm.

Lúc kể lại chuyện này, trên mặt Phó Cần hiện rõ vẻ khinh bỉ và coi thường. Ở trong mắt bà ta, chỉ có Thẩm Thiệu Chu là con trai danh chính ngôn thuận của Thẩm Hưng Bang. Xét kỹ ra thì cả Thẩm An Ngô lẫn Thẩm Nhạc Hiền đều là con riêng, nguồn gốc xuất thân của họ không có gì khác biệt.

Thành thật mà nói, sau khi nghe được gút mắc giữa bố mẹ Thẩm An Ngô, tâm trạng của Hứa Thanh Lăng có chút phức tạp, dường như cô đã hiểu được phần nào nguyên nhân khiến tính cách anh trở nên quái đản như vậy. Tình thân mờ nhạt, bản thân lại tàn tật nên tâm lý có vấn đề cũng dễ hiểu.

Thế nên sau này, Hứa Thanh Lăng đã kiên nhẫn hơn khi làm việc với anh.

...

Thẩm An Ngô đỗ xe ở bãi đất trống ngoài hàng rào, sau đó lấy từ trong cốp xe ra hai chiếc mũ bảo hiểm rồi đưa cho cô một chiếc: "Mới đấy, chú chưa đội bao giờ đâu."

Một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến cô nhóc đối diện cười ngu ngơ, còn nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.

Không hiểu sao Thẩm An Ngô bỗng thấy hơi xao động, không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cô: "Cháu đang nghĩ gì vậy? Chờ lát nữa vào công trường phải chú ý an toàn đấy!"

Hứa Thanh Lăng sợ nhất là anh thiếu kiên nhẫn, bèn "Dạ" một tiếng rồi nhanh chóng ngoan ngoãn đội mũ bảo hiểm lên.

Bạc Thanh đã có mặt tại công trường. Hôm nay, toàn bộ phần móng cọc bê tông đã hoàn tất, công nhân chuẩn bị tiến hành thi công phần kết cấu chính.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Lăng được gặp trực tiếp Bạc Thanh. Nghe nói ông ấy là đàn anh của Dương Hủ nhưng trông có vẻ lớn hơn Dương Hủ rất nhiều. Ông ấy có chiều cao trung bình, đeo kính gọng đen và toát ra khí chất cực kỳ nhã nhặn.

Là một sinh viên ngành thiết kế, đương nhiên cô biết hai chữ "Bạc Thanh" này có ý nghĩa gì. Trong lòng cô chợt trào dâng cảm giác ngưỡng mộ khi được gặp người tài, thế là vội hấp tấp chạy tới chào hỏi bậc thầy.

"Chào thầy Bạc Thanh ạ!" Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Bạc Thanh thấy Thẩm An Ngô dẫn theo một cô nhóc tới, sau đó lại nghe anh giới thiệu cô là cháu của anh, cũng là sinh viên của Dương Hủ, trong nháy mắt, thái độ của ông ấy dành cho Hứa Thanh Lăng thân thiết hơn rất nhiều, vừa cười tủm tỉm vừa hỏi cô có phải bình thường Dương Hủ nghiêm khắc với sinh viên lắm không.

Không ngờ một bậc thầy như ông ấy lại không hề kiêu ngạo chút nào, gánh nặng trong lòng Hứa Thanh Lăng được trút bỏ, cô vui sướng bắt đầu giao lưu với ông ấy. Đáng tiếc điện thoại của cô không có chức năng chụp ảnh, bằng không cô đã nháy vài tấm với thầy Bạc Thanh rồi. Trước kia, cô chỉ từng nhìn thấy bậc thầy thiết kế này trên tạp chí nhưng hiện tại, người đứng trước mặt cô đây lại là phiên bản trẻ tuổi, còn sống sờ sờ của thầy Bạc Thanh.

Bạc Thanh dẫn Thẩm An Ngô dạo quanh công trường một vòng. Các công nhân đang buộc các thanh xà, làm lồng thép. Kỳ thật các công trình đang xây dựng này chẳng có gì đẹp để xem cả, vẫn do đội thi công của công ty thực hiện thôi. Người đứng đầu dự án là một nhân viên lão luyện đã làm việc nhiều năm ở Viễn Tinh.

Sau khi bàn bạc về ngôi nhà riêng, cả hai lại nhắc tới loạt căn hộ bàn giao hoàn thiện sắp được đẩy ra thị trường của Viễn Tinh. Gần đây, Viễn Tinh đã thực hiện rất nhiều hoạt động quảng bá bên ngoài. Một số nhà hoàn thiện mẫu do Bạc Thanh thiết kế đã được đăng trên hầu hết các tạp chí thiết kế lớn và tạp chí cao cấp trong nước.

Bạc Thanh là một người tương đối khiêm tốn, trước đây chưa có tác phẩm nào của ông ấy được quảng bá rầm rộ như vậy nên không khỏi có chút lo lắng: "Anh Thẩm, tôi lo nếu cứ tiếp tục như thế thì nhiều đồng nghiệp sẽ bắt chước theo, hệ quả là trên thị trường sẽ xuất hiện một lượng lớn các sản phẩm với mẫu mã tương tự."

Thẩm An Ngô lại cười: “Chắc ông không biết nhiều về thị trường trong nước nhỉ? Tất nhiên thiết kế rất quan trọng nhưng quảng cáo cũng quan trọng không kém. Hơn nữa, thiết kế càng được nhiều người biết đến mới càng không sợ bị người khác sao chép. Bởi khi ấy, tất cả mọi người trong ngành đều biết đó là phong cách “tác phẩm” của thầy Bạc, khi thấy người khác làm ra sản phẩm tương tự, họ sẽ nhận định rằng người đó đã sao chép sản phẩm của ông. Ngoài ra có nhiều người sao chép chứng tỏ sản phẩm của chúng ta cực kỳ thành công chứ sao. Suy cho cùng thì thiết kế là sửa cũ thành mới. Xưa nay Viễn Tinh làm sản phẩm không bao giờ sợ người khác sao chép, chỉ sợ mình không phải người tiên phong...."

Bạc Thanh chưa bao giờ suy nghĩ từ góc độ này. Mặc dù Thẩm An Ngô phát biểu ý kiến từ góc nhìn của một doanh nhân nhưng lại khiến ông ấy có cảm giác giác ngộ, lúc này mới tươi cười thoải máng: "Anh Thẩm, nghe anh nói vậy, tôi bỗng thấy mình thiển cận quá."

Khi hai người đang trò chuyện, trưởng dự án đã đến tìm Thẩm An Ngô. Hôm nay Thẩm An Ngô tới đây còn một nhiệm vụ khác, chính là cùng chủ dự án xác nhận cây nào mẹ anh trồng năm đó để giữ lại, còn cây nào cần thay thế trong lần tái thiết này.

Vừa rồi trên đường tới đây, hai bên sườn núi nhỏ cây xanh râm mát, đủ loại sắc xanh ướt đẫm mưa xuân. Có mấy cây mộc lan đặc biệt đẹp, nở hoa trắng như xương trên đầu cành, trông chẳng khác nào những bóng đèn nho nhỏ. Bên cạnh cây mộc lan là hai cây liễu lớn đang vào mùa đâm chồi nảy lộc.

Thẩm An Ngô đứng dưới gốc cây mộc lan, loáng thoáng nhớ lại cảnh mẹ anh nhặt từng bông hoa mộc lan rơi xuống đất, còn nắm tay anh đến một cây liễu dưới dốc núi. Bà ấy vừa bẻ cành liễu làm vòng hoa cho anh vừa kể cho anh nghe rằng vào thời cổ đại, người ta thưởng bẻ cành liễu để tặng nhau khi chia tay.

“Chặt hết những cây liễu này và thay toàn bộ bằng cây ngân hạnh!” Thẩm An Ngô dặn dò.

...

Hôm nay Hứa Thanh Lăng tới để thực hiện nhiệm vụ, cô lấy bản vẽ ra, dạo quanh công trường vài vòng, xác nhận lại vị trí của từng phòng, đồng thời quan sát hướng và sự thay đổi ánh sáng của từng không gian.

Thẩm An Ngô không thích chỗ ngủ quá lớn. Phòng ngủ chính vốn có diện tích hơn 100 mét vuông nay đã được chia thành nhiều gian nhỏ với chức năng khác biệt. Dường như anh không có yêu cầu quá cao đối với các gian chức năng khác, anh chỉ kén chọn mỗi chỗ ngủ, nhất quyết đòi giường mình phải nằm đối diện với một bức tường toàn kính. Khi đến thực địa, Hứa Thanh Lăng mới phát hiện sự khéo léo trong thiết kế của Bạc Thanh. Tấm kính đó hướng về một cây phong đỏ khổng lồ, khi nằm trên giường có thể nhìn thấy bóng cây lắc lư, thật sự là kiểu hưởng thụ thị giác đỉnh cao!

Bạc Thanh nhìn cô cầm bản vẽ khoa tay múa chân, bèn dùng tiếng phổ thông không mấy lưu loát hỏi cô: "Bản phối cảnh này là do em vẽ hả?"

Hứa Thanh Lăng có chút ngượng ngùng gật đầu, cô lấy hết can đảm đưa bản vẽ cho ông ấy: "Thầy Bạc, xin thầy chỉ giáo nhiều hơn!"

Bạc Thanh đeo chiếc kính gài trên cổ lên, nhìn kỹ bản vẽ của cô rồi vừa nhìn vừa cười: "Các bạn trẻ đúng là dám nghĩ dám làm! Có thật anh Thẩm đã chấp nhận phương án của em không vậy?”

Hứa Thanh Lăng mím môi cười: "Chưa đâu ạ. Đây chỉ là ý tưởng non nớt của em mà thôi, còn rất nhiều chi tiết thi công chưa được cân nhắc kỹ càng."

"Ồ?" Bạc Thanh làm bên thiết kế kiến ​​trúc nên biết rất rõ các loại vật liệu và kỹ thuật xây dựng. Ông ấy kiên nhẫn lắng nghe Hứa Thanh Lăng nói về các vấn đề khi quy hoạch phương án.

"Theo những gì em quan sát được, nếu muốn đạt được hiệu ứng ánh sáng và bóng tối trên tường của phòng ngủ chính như em mong muốn, khả năng cao sẽ phải lắp đặt thêm máy bơm nước trong thuỷ tạ. Chỉ là… Anh Thẩm có hơi lo lắng về độ ẩm của căn phòng."

Bạc Thanh cười bảo: "Vấn đề này không khó giải quyết đâu. Người Đức đã phát minh ra hệ thống ba hằng số, có thể giữ cho nhiệt độ, độ ẩm và lượng oxy trong nhà nằm ở mức cố định. Công nghệ này đã được quảng bá ở Châu Âu từ hai, ba mươi năm trước và nhận lại được phản hồi rất tốt. Hiện nay, hệ thống này đang được đề xuất áp dụng cho các dự án bất động sản cao cấp tại Thượng Hải, dự kiến không lâu nữa cũng sẽ được mở rộng tới ​​các dự án bất động sản tại Cửu Giang thôi. Thời hạn xây dựng ngôi nhà này của anh Thẩm theo ước tính thì ít nhất cũng phải hai năm. Đến lúc đó, không chừng hệ thống ba hằng số đã được đưa vào sử dụng rồi đấy.”

Trong lần trùng tu này, rất nhiều vật liệu xây dựng biệt thự phải nhập khẩu từ nước ngoài, đồng thời phải đặt hàng thiết bị chiếu sáng, nội thất nên thời gian xây dựng dài hơn rất nhiều so với biệt thự thông thường.

Hứa Thanh Lăng hào hứng lắm, đương nhiên cô biết về hệ thống ba hằng số nhưng cô không ngờ rằng công nghệ này đã tồn tại từ thời này rồi: “Vậy thì tốt quá!”

Cô còn hỏi thầy Bạc Thanh rất nhiều về ý tưởng về thiết kế kiến ​​​​trúc của biệt thự Long Não, ông ấy đều kiên nhẫn trả lời từng vấn đề một, cuối cùng còn lấy một tấm danh thiếp đưa cho cô và cười nói: "Em Hứa, bây giờ thầy đang thành lập một đội thiết kế trong nước. Trong tương lai, có thể thầy sẽ tập trung vào ngành thiết kế nội thất ở Trung Quốc. Khi nào rảnh, hoan nghênh em đến thăm chi nhánh của thầy ở Thượng Hải và Cửu Giang."

Hứa Thanh Lăng nhanh chóng nhận lời: "Em chắc chắn sẽ đến đó nếu có cơ hội!"

Ở bên kia, Thẩm An Ngô và trưởng dự án đã trò chuyện xong, trợ lý của Bạc Thanh cầm máy ảnh tới: “Anh Thẩm, hôm nay hiếm khi mọi người có mặt ở đây. Lần khởi công trước không có chụp ảnh, chi bằng hôm nay chúng ta chụp bổ sung đi!"

Hứa Thanh Lăng phấn khích đến mức gần như nhảy dựng lên. Có người mang theo máy ảnh! Đúng là ngủ gật thì có người đưa gối. Cô rất muốn chụp ảnh với thầy Bạc Thanh.

Thẩm An Ngô, Bạc Thanh và trưởng dự án đang đứng trước công trường. Người trợ lý giơ máy ảnh lên, tính chụp thì Thẩm An Ngô bỗng vẫy tay với Hứa Thanh Lăng: "Cháu đứng ngốc ở đó làm gì? Mau lại đây chụp ảnh đi!"

Hứa Thanh Lăng nhanh chóng bước tới đứng giữa Thẩm An Ngô và Bạc Thanh rồi chụp ảnh chung.

Bạc Thanh không hổ là đại lão trong giới, ông ấy là người vô cùng khiêm tốn, rất tôn trọng những người thợ phổ thông và công nhân trên công trường. Trợ lý còn gọi tất cả công nhân đến, cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

Hứa Thanh Lăng vẫn thấy chưa thỏa mãn, cô muốn chụp ảnh riêng với thầy Bạc Thanh nên háo hức đứng sang một bên chờ đợi.

Thẩm An Ngô nhìn vẻ mặt si mê của cô, hơi cạn lời, ai không biết chắc sẽ tưởng cô đang đu thần tượng đấy: "Cháu thật sự muốn chụp ảnh với Bạc Thanh tới vậy hả?"

Hứa Thanh Lăng cười nói: “Thầy Bạc Thanh là thần tượng của cháu."

Bạc Thanh vừa chụp ảnh xong, cô đã chạy tới xin chụp chung một tấm. Cô còn nói cả địa chỉ hòm thư điện tử của mình cho trợ lý của Bạc Thanh để người này gửi ảnh cho mình.

Thẩm An Ngô bất lực xoa lông mày. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

*

Đối với Hứa Thanh Lăng nửa ngày hôm nay là một ngày bội thu. Trên đường về, cô ríu rít không ngừng với Thẩm An Ngô rằng phòng ngủ của anh phải làm thế nào mới có được hiệu quả như cô nói.

Thẩm An Ngô cười, kiên nhẫn lắng nghe cô thỏa sức tưởng tượng về phòng ngủ của mình. Rõ ràng là hoàn toàn trái ngược với phong cách mà anh thích nhưng lại không thể thốt ra lời phản đối nào, cứ như có giọng nói vô hình nào đó đang thúc giục anh chấp nhận.

Thỉnh thoảng đi chệch hướng một chút, thế giới cũng đâu có bị hủy diệt...

Chủ đề của Hứa Thanh Lăng đã chuyển sang việc thầy Bạc Thanh là người khiêm tốn như thế nào. Quả nhiên càng là bậc thầy lão luyện thì cách cư xử càng hoàn hảo không tì vết.

Nụ cười trên môi Thẩm An Ngô biến mất, anh nhẹ nhàng nói: “Bạc Thanh đang chuẩn bị thành lập đội xây dựng của mình ở Cửu Giang, nếu cháu cảm thấy ông ấy tốt như vậy, không bằng sau này hãy đến chỗ ông ấy thực tập đi."

Hứa Thanh Lăng phe phẩy tấm danh thiếp trong tay, nói với vẻ mặt đắc ý: "Vừa rồi thầy Bạc đã cho cháu cái này! Trước mắt cháu vẫn sẽ theo chân thầy Dương Hủ học tập, chờ khi nào kỹ thuật tốt hơn lại xin thầy Bạc cho cháu một cơ hội thực tập."

Nói đến đây, Hứa Thanh Lăng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô chớp mắt, cười hì hì nói với Thẩm An Ngô: "Chú Thẩm, hôm nay cảm ơn chú! Không có chú thì cháu đã không có cơ hội gặp được Bạc Thanh, càng không có cơ hội chụp ảnh chung với ông ấy!"

Quen biết với Dương Hủ được nửa năm rồi mà ông ấy chưa từng dẫn cô đi gặp thầy Bạc Thanh lần nào.

Thẩm An Ngô liếc nhìn cô, khóe môi anh lặng lẽ nhếch lên.

Tóm lại, hôm nay Hứa Thanh Lăng rất vui vẻ, khi đến cổng trường, cô xuống xe và vẫy tay với Thẩm An Ngô rồi nhìn anh lái xe rời đi.

Vừa quay lại, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc trước cổng trường, Quách Lệ Na đang ngơ ngác bước từng bước về phía trường học.

"Quách Lệ Na!"

Hứa Thanh Lăng lên tiếng gọi và chạy đến chỗ cô ấy.

Quách Lệ Na quay đầu lại, vừa thấy cô thì ôm chầm lấy rồi òa lên khóc.

Bình Luận (0)
Comment