Ngã ba bên trái bức điêu khắc màu trắng ở cổng trường dẫn đến học viện giáo dục thường xuyên của đại học Cửu Giang thường có ít người ra vào.
Quách Lệ Na cứ khóc mãi nên Hứa Thanh Lăng đành phải dẫn cô ấy đến bồn hoa nhỏ cạnh học viện giáo dục thường xuyên. Chỗ ấy bị một loạt bụi cây rậm rạp cản trở nên hầu hết mọi người sẽ không chú ý đến nó.
Quách Lệ Na ngồi trên bậc thang, hai mắt sưng đỏ, trong mắt toàn là hoang mang lo sợ không yên, cô ấy thút thít kể lại cho Hứa Thanh Lăng nghe chuyện đã xảy ra trong khách sạn.
"Lúc ấy mình ngồi ở mép giường còn anh ấy nằm ở trên giường, mình còn đang nghe anh ấy kể về việc theo đuổi bạn gái cũ thời đại học như thế nào."
"Anh ấy đột nhiên nói “'Eo của em nhỏ quá”, sau đó luồn tay vào quần áo của mình…”
Hứa Thanh Lăng đứng đó và im lặng lắng nghe, tới khúc này, cô không nhịn được ngắt lời cô ấy: "Cậu không cần kể chi tiết như vậy. Rốt cuộc cậu và anh ta đến bước nào rồi? Hai người quan hệ chưa?"
Khuôn mặt Quách Lệ Na tái nhợt, đau thương khóc ròng nói: "Mình không muốn quan hệ với anh ấy! Lúc đầu anh ấy nói chỉ nhìn thôi, mình không ngờ anh ấy lại làm thật. Anh ấy khoẻ như vậy, mình có muốn cũng không đẩy được người ta..."
Mặt Hứa Thanh Lăng đen sì, tâm trạng trầm xuống. Đến bây giờ, hình như chưa có việc gì nằm ngoài dự đoán của cô. Cô chỉ không ngờ sự việc lại xảy ra nhanh như vậy, trước đó cô cố nhắc nhở Quách Lệ Na nhiều lần rồi, cả gián tiếp lẫn trực tiếp đều có.
Sự thật chứng minh không có tác dụng gì hết. Thoạt nhìn, Thuyền không có mái chèo chính là một tay lão luyện tình trường, đầu tiên là dùng tiền nện cho nữ sinh đơn thuần, chưa trải sự đời xây xẩm mặt mày, sau đó nhiều lần công phá phòng tuyến tâm lý của cô ấy. Khi nhận ra Quách Lệ Na không biết cách từ chối, anh ta đã ỡm ờ dỗ dành cô ấy quan hệ t*nh d*c.
Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên anh ta làm loại chuyện này.
...
Quách Lệ Na khóc không ngừng, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, cô ấy đã đánh mất tấm thân xử nữ.
Hứa Thanh Lăng cũng không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, trong phổi chợt cảm thấy nôn nao, nóng khát. Cô thò tay vào túi và nhớ ra mình đã bỏ thuốc được một thời gian.
Cô thở dài, ngồi xuống bậc thang bên cạnh Quách Lệ Na: "Vậy bây giờ mối quan hệ giữa hai người là gì? Anh ta đã tỏ tình với cậu chưa?"
Quách Lệ Na lắc đầu, nếu Thuyền không có mái chèo tỏ tình thì có lẽ cô ấy đã không khó chịu đến thế. Chính vì anh ta không nói gì nên cô ấy mới cảm thấy hoảng sợ.
Thuyền không có mái chèo không hề muốn yêu đương nghiêm túc với cô ấy.
Quách Lệ Na cảm thấy vừa rồi vì mình cứ ỡm ờ nên mới bị người ta lợi dụng, cảm giác mất mát và sợ hãi tột độ bao trùm lấy cô ấy. Cô ấy không dám nghĩ nếu bố mẹ biết chuyện thì sẽ như thế nào.
Ở học kỳ trước, thỉnh thoảng trước khi đi ngủ, Tiêu Đình Đình sẽ thẩm vấn mấy cô gái có bạn trai, muốn các cô ấy trả lời vấn đề "Đã ngủ chưa" hay "Có còn không”.
Khi đó, cô ấy vẫn còn có thể ôm tâm thế cực kỳ thoải mái, đặt mình vào vị trí người nghe.
Diệp Tư Văn và những người khác luôn tỏ ra ngượng ngùng pha lẫn ngọt ngào khi nói về điều này. Nhưng hiện tại, Quách Lệ Na không cảm nhận được chút ngọt ngào nào, chỉ thấy ngực mình như bị đục một cái lỗ thật lớn, đau quá.
Cô ấy gục đầu vào đầu gối, vừa khóc nức nở vừa nói: "Anh ấy không nói gì cả. Ngày mai anh ấy sẽ quay về Thâm Quyến."
Mọi chuyện đã rất rõ ràng. Hứa Thanh Lăng xoa mạnh mặt mình, hít sâu một hơi rồi đứng dậy: "Đi thôi!"
Quách Lệ Na ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ đầy bối rối: "Đi đâu?"
Hứa Thanh Lăng cụp mắt nhìn cô ấy: "Đến hiệu thuốc mua thuốc trước, bây giờ mới qua mấy tiếng, thuốc tránh thai vẫn có tác dụng."
...
Hai người không đi đến hiệu thuốc trước trường mà băng qua đường hầm dưới lòng đất, đến một hiệu thuốc cách khá xa trường học.
Trên đường đi, hai người đều im lặng. Quách Lệ Na không ngừng ôm chặt cánh tay của cô như đang nắm lấy cây cỏ cứu mạng.
Hứa Thanh Lăng nhớ về một số chuyện ở kiếp trước. Khi ấy cô đang làm việc ở Viễn Tinh, lúc đó có một nữ đồng nghiệp trẻ hơn cô, dù đã chia tay với bạn trai lâu năm nhưng vẫn không sao quên được. Mãi tận một năm sau cô ấy còn mượn cớ đi công tác để đến thành phố bạn trai cũ đang sống, dâng hiến bản thân, muốn “lamf” một trận với bạn trai cũ để kỷ niệm ngày chia tay.
Kết quả sau khi trở về không bao lâu thì phát hiện mình mang thai. Cùng ngày hôm đó, bạn trai cũ đăng ảnh đi du lịch nước ngoài cùng bạn gái trên trang tài khoản mạng xã hội của mình.
Từ đó, cô đồng nghiệp một mình ở lại Cửu Giang, cắm đầu vào công việc sau đó Hứa Thanh Lăng đã cùng cô ấy đến bệnh viện phá thai. Suốt quá trình, cô ấy chẳng nói lời nào, tới khi đến lối đi an toàn vắng vẻ, cô ấy mới tự tát mình một cái thật mạnh.
Người sống trên đời, sao có thể thiếu vài khoảnh khắc muốn tự tát mình một cái? Tựa như vô tình giẫm phải phân chó khi đang đi trên đường hay nuốt trúng con ruồi vậy, sau này hồi tưởng lại vẫn đủ khiến ngực mình cuộn trào.
Kiếp trước, chẳng phải cô cũng như thế sao?
Đi tới cửa hiệu thuốc, Quách Lệ Na rụt rè đứng cạnh cửa, xen lẫn bên trong là sự khó xử: "Thanh Lăng, nhất định phải uống loại thuốc này hả? Mình nghe Tiêu Đình Đình nói thuốc tránh thai có tác dụng phụ rất lớn với cơ thể. Hơn nữa cô ấy đã dạy chúng ta cách tính thời gian an toàn rồi mà, cậu nhớ không? Trên đường đi mình đã tính rồi, hôm nay là ngày an toàn của mình."
"Nhưng Tiêu Đình Đình cũng bảo kỳ an toàn chưa chắc đã an toàn trăm phần trăm đó, đúng không? Đừng ôm tâm lý ăn may trong mấy chuyện thế này. So với phá thai, tác dụng phụ của thuốc đến cơ thể chẳng thấm vào đâu cả."
Hứa Thanh Lăng quay đầu lại nhìn cô ấy: "Mà nếu cậu không muốn uống thuốc cũng được. Giờ chúng ta trở về ký túc xá thôi."
Quách Lệ Na thấy Hứa Thanh Lăng định đi thì vội giữ cô lại, khuôn mặt tái nhợt của cô ấy hơi đỏ lên, cụp mắt xuống không dám nhìn cô, chỉ liên tục cầu xin: "Thanh Lăng, cậu có thể vào mua thuốc giúp mình được không? Mình không dám vào."
Hứa Thanh Lăng cắn môi, lúc này cô rất muốn rít một điếu thuốc, khóe môi cô giật giật: "Cậu không dám vào còn mình thì dám hả? Cùng lắm là mình vào chung với cậu, cậu tự nói với nhân viên cửa hàng."
Quách Lệ Na nắm chặt góc áo của cô, vẻ mặt vừa bối rối vừa khó xử: "Mình sợ gặp phải bạn học... Mình sợ bị người ta bàn tán!"
Hứa Thanh Lăng có hơi cạn lời, muốn bảo rằng sợ cũng không sao, nhưng hãy nhớ cho kỹ cảm giác này. Lần sau nếu còn gặp phải một kẻ cặn bã như Thuyền không có mái chèo, nhất định phải quyết tâm từ chối.
Nhưng nhìn dáng vẻ thảm thương của Quách Lệ Na, cô không nỡ nói ra mất lời đó, cuối cùng vẫn cùng cô ấy vào trong mua thuốc.
Hai người vén rèm đi vào, Hứa Thanh Lăng nhìn thấy người mình đụng phải thì khựng lại. Thẩm Loan và Uyển Nguyệt vừa mới mua đồ và đang chuẩn bị rời đi.
Hứa Thanh Lăng nhìn lướt qua chiếc hộp nhỏ màu xanh trong tay Thẩm Loan, một giây sau lại thấy anh ta vội nhét đồ vào túi.
Sắc mặt Thẩm Loan bỗng trở nên gượng gạo, còn Uyển Nguyệt thì đỏ mặt chào hỏi Hứa Thanh Lăng: "Hai người cũng tới mua thuốc à?"
"Đúng vậy. Thuốc ở đây rẻ." Hứa Thanh Lăng bình tĩnh trả lời. Quách Lệ Na lại như con thỏ bị doạ giật mình, hốt hoảng kéo cô đi. Hai người bước thẳng tới quầy tính tiền.
Nhân viên bán thuốc là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cô ấy nhìn thấy hai cô gái bước vào, trong đó có một người nước mắt rưng rưng, sắc mặt trắng bệch, còn dáo dác nhìn quanh thì lập tức đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Hiệu thuốc này của cô ấy cách đại học Cửu Giang một đoạn, khách hàng thường là sinh viên đại học, mục đích là để mua những thứ khó nói ở hiệu thuốc cổng trường học. Tỷ như cặp người yêu vừa rồi đã mua một hộp áo mưa.
Quách Lệ Na nhìn xung quanh, đợi đến khi hai người bạn của Hứa Thanh Lăng đi xa mới lắp bắp nói cho nhân viên cửa hàng biết mình muốn mua gì. Giọng của cô ấy nhỏ đến mức đáng thương, người bán hàng phải hỏi lại hai lần mới có thể nghe rõ. Sau khi biết được tình trạng của cô ấy, người bán lấy ra một hộp thuốc từ quầy, không ngẩng đầu lên, chỉ dặn: "Bây giờ uống một viên, 12 tiếng sau lại uống một viên nữa."
Quách Lệ Na nhanh chóng trả tiền rồi cất hộp thuốc nhỏ vào túi.
Hứa Thanh Lăng ra quầy bán quà vặt cạnh đó mua cho cô ấy một chai nước khoáng, Quách Lệ Na đứng ở ven đường nuốt một viên thuốc trong gió lạnh.
Thuốc xuống bụng, nước mắt c*̃ng lăn dài.
Hứa Thanh Lăng thấy cô ấy khổ sở, bèn nói những lời cô kìm lại khi nãy: "Không có sự đồng ý của cậu mà Thuyền không có mái chèo lại cưỡng ép phát sinh quan hệ quan hệ t*nh d*c, đây là cưỡng h**p. Cậu có thể đến đồn công an báo án. Nếu cậu muốn, mình có thể đi cùng cậu."
Quách Lệ Na bị hai chữ đó làm cho giật nảy mình, lắc đầu thật mạnh: "Mình không báo công an đâu. Coi như mình xui xẻo. Vừa rồi trên đường mình cũng đã nhận ra anh ta chỉ muốn chơi đùa với mình thôi. Do mình có cảm tình với anh ta, không nghiêm túc từ chối nên mới để anh ta có cơ hội lợi dụng."
Hứa Thanh Lăng im lặng. Cô chỉ đưa ra một hướng xử lý, nếu Quách Lệ Na đã từ chối, cô sẽ không nhiều lời làm gì.
Một lúc sau, Quách Lệ Na mới ấp úng hỏi: "Thanh Lăng, cậu không coi thường mình chứ?"
Hứa Thanh Lăng bất lực: "Mình có tư cách gì coi thường cậu? Cậu chỉ xui xẻo gặp phải thứ cặn bã thôi, lần sau nhớ cho kỹ là được."
...
Sau khi Uyển Nguyệt và Thẩm Loan ra khỏi hiệu thuốc còn quay đầu lại nhìn mấy lần.
Thẩm Loan nhớ ngày đó ở Thúy Cốc, chẳng hiểu sao Hứa Thanh Lăng lại bất chợt khóc như mưa. Kế tiếp, anh ta thấy mấy người bạn của cô vẫn còn ở chơi, nhưng cô thì bỗng dưng biến mất.
Mãi sau, Thẩm Loan nghe mẹ bảo chú nhỏ của anh ta cũng đến Thuý Cốc nhưng không gặp ai, chỉ ở một lúc rồi đi ngay.
Vừa nghĩ tới chuyện Hứa Thanh Lăng và chú nhỏ có gì đó với nhau, Thẩm Loan lại khó chịu trong lòng. Dù bọn họ không phải loại quan hệ đó nhưng chỉ cần thấy cô và chú nhỏ đi cùng nhau là anh ta lại cảm thấy bực rồi.
Thẩm Loan cũng không biết sao mình phải khó chịu. Ông nội giục nhiều như vậy, kiểu gì chú nhỏ cũng sẽ mau chóng kết hôn sinh con. Chờ đến khi chú nhỏ cưới thím nhỏ....
Uyển Nguyệt thấy người bên cạnh thơ thẩn như mất hồn, khẽ lay cánh tay Thẩm Loan: "Nghe nói trong trường có rất nhiều người đến đây mua loại thuốc đó. Anh nói xem Hứa Thanh Lăng..."
Thẩm Loan không hề muốn nói chuyện về Hứa Thanh Lăng xíu nào, thế là cáu kỉnh ngắt lời: "Có mua cũng là cô gái bên cạnh mua. Em không thấy cô ta khóc thảm như vậy hả?"
Uyển Nguyệt nhếch miệng nhưng không nói gì thêm. Vì Thẩm Loan mà cô ta và Hứa Thanh Lăng đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Môi mỏng của Thẩm Loan mím chặt, kéo tay cô ta đi vòng qua hai ngã tư cho đến khi tới một khách sạn. Anh ta và Uyển Nguyệt sẽ đến đây hai lần một tuần, lễ tân khách sạn biết họ, vừa thấy là đưa thẳng chìa khóa phòng trên tầng ba cho hai người.
Hôm nay anh ta hơi nóng nảy, c*̃ng không có kiên nhẫn gì cả. Uyển Nguyệt tắm rửa xong đi ra vẫn tiếp tục nói về chuyện của Hứa Thanh Lăng, cô ta chua chát nói rằng có vẻ bà nội của anh ta rất thích Hứa Thanh Lăng.
"Nếu không phải chúng ta đã ra mắt gia đình thì em nghi ngờ bà ấy muốn Hứa Thanh Lăng làm cháu dâu..."
Thẩm Loan ngồi một mình trên ghế sô pha bên cửa sổ, gương mặt ẩn sau bóng tối mờ ảo.
Uyển Nguyệt ngồi ở mép giường dùng lược chậm rãi chải tóc, còn chưa nói xong đã bị một lực mạnh đẩy ngã.
"Anh làm đau em!" Uyển Nguyệt "A" một tiếng rồi đấm mạnh vào lưng anh ta.
Thẩm Loan vội tiến vào, trong đầu hiện lên bóng người trước cửa sổ sát đất kèm khuôn mặt đẫm nước mắt, cảm thấy trong lồng ngực như có thứ gì đó đang muốn xông ra khỏi cơ thể.
...
Trở lại ký túc xá, Hứa Thanh Lăng và Quách Lệ Na ăn ý không đề cập đến Thuyền không có mái chèo.
Quách Lệ Na uống một viên thuốc nữa, sau đó ném hộp thuốc vào thùng rác trong nhà vệ sinh cuối hành lang ký túc xá nữ.
Ngày hôm sau, khi Triệu Tịnh hỏi về Thuyền không có mái chèo, Quách Lệ Na chỉ nói một câu: "Anh ta về Thâm Quyến rồi."
Nhiều ngày sau đó, các cô gái phòng 202 thường xuyên thấy Quách Lệ Na ngồi ngơ ngác trước máy tính hoặc cặm cụi viết gì đó vào sổ tay.
Cái người có nickname Thuyền không có mái chèo không tìm Quách Lệ Na tán gẫu qua ngày nữa, trái lại lân la đến tìm Triệu Tịnh tâm sự. Chỉ là Triệu Tịnh đã sớm tìm được một người bạn trai bên ngành thiên văn, không rảnh phản ứng anh ta.
Thuyền không có mái chèo còn tìm Hứa Thanh Lăng, kết quả phát hiện bản thân đã bị xóa khỏi danh sách bạn bè.
Chẳng bao lâu sau, Hứa Thanh Lăng nhận được một bức ảnh chụp chung giữa cô và Bạc Thanh, nhưng không phải do trợ lý của thầy Bạc gửi cho cô mà được chuyển từ hòm thư của Thẩm An Ngô.
Bức ảnh được chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số, độ nét ở mức trung bình nhưng hiệu quả không tệ. Thầy Bạc rất khác với hình tượng giáo sư từng trải với tóc hoa râm và khuôn mặt lạnh lùng mà cô từng thấy trên tạp chí kiếp trước.
Bạc Thanh thời trẻ rất nho nhã, còn có chút ngây thơ, tựa như giảng viên trong trường đại học. Trong bức ảnh chụp chung của cô, Thẩm An Ngô và Bạc Thanh, cô đứng ở giữa, cười ngây ngô.
Trên mặt Thẩm An Ngô cũng nở một nụ cười bình thản. Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Lăng chụp ảnh chung với anh. Khi đứng bên cạnh anh, cô mới phát hiện hoá ra anh cao lớn hơn cô tưởng rất nhiều. Cô cao một mét bảy lại mới đứng đến vai anh.
Hơn nữa anh không hề gầy yếu như trong ấn tượng của cô, dáng người anh thon dài, thân trên hơi khom xuống nên trông khá hào sảng mà thôi.
Hứa Thanh Lăng đã tải tất cả các bức ảnh xuống, tạo riêng một thư mục trên máy tính để lưu trữ.
Cô phát hiện ra trước đây Thẩm An Ngô không sử dụng QQ nhiều nhưng bây giờ anh đã dành nhiều thời gian hơn để sử dụng nó. Đặc biệt trong khoảng thời gian này, vì phải làm bài tập về nhà cho Diêu Vĩnh An nên buổi tối cô sẽ lên QQ và hầu như tối nào cô cũng nhìn thấy ảnh đại diện của anh sáng lên.
Thỉnh thoảng cô sẽ tìm Thẩm An Ngô trò chuyện vài câu, chẳng hạn như khi cô không thể hoàn thành bài tập thiết kế đồ họa của mình.
"Chú Thẩm, chú có biết máy tính xách tay Tinh Huy không?"
"Đương nhiên là biết. Phòng làm việc của chú cũng có một chiếc."
"Chú cảm thấy thế nào? Có dễ sử dụng không ạ?"
"Chú chưa đụng tới bao giờ nên cũng không biết nó có dễ sử dụng không. Sao thế? Cháu cần máy tính xách tay hả?"
"Không phải. Chúng cháu có lớp thiết kế đồ họa, giảng viên yêu cầu bọn cháu phải thiết kế một số áp phích quảng cáo cho máy tính xách tay Tinh Huy, nhưng cháu lại chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào cả.”
“Sao có thể quảng cáo mà không biết sản phẩm ra sao được chứ? Ngày mai chú sẽ bảo Trương Dã gửi máy tính qua cho cháu."
Thẩm An Ngô thật sự đã bảo thư ký của mình đưa máy tính tới. Các cô gái ở phòng 202 chỉ được nhìn thấy nó từ xa khi Diêu Vĩnh An thuyết trình trong tiết lần trước chứ đã bao giờ được thấy máy tính xách tay thật ngoài đời đâu? Vậy nên khi vừa nghe Hứa Thanh Lăng nói một người họ hàng đồng ý cho cô mượn máy tính vài ngày, mấy cô gái đều sợ ngây người, nghe nói chiếc máy tính này có giá hơn 10 000 tệ.
Ở thời đại này, mượn một chiếc máy ảnh mấy nghìn tệ đã khó rồi chứ đừng nói đến chiếc máy tính trị giá hơn 10 000 tệ. Các cô có thể tìm được người thân hào phóng như vậy ở đâu chứ?
Mấy cái đầu vây quanh chiếc máy tính xách tay màu đen nhìn đông nhìn tây một lượt. Nói thật thì vì Hứa Thanh Lăng đã sống mấy chục năm nên thực sự không quá hào hứng với những sản phẩm kỹ thuật số cổ lổ sĩ thế này.
Nhưng ở thời kỳ này, máy tính xách tay vẫn là một sản phẩm xa xỉ. Chỉ có một số doanh nhân mang theo bên mình khi ra ngoài. Ngoài ra còn có một số sinh viên giàu có ở đại học Cửu Giang đã mua máy tính xách tay để sử dụng trong trường, có điều ngày nào cũng nơm nớp lo sợ bị đánh cắp.
Mọi người có quan tâm đến hiệu năng của máy tính xách tay không? Có nhưng cũng không quá nhiều. Ở thời này, máy tính xách tay nổi tiếng vì là biểu tượng cho địa vị của một người hơn là vì công dụng của nó. Nếu nhìn từ góc độ chủ nghĩa tiêu dùng, ta cần khiến các khách hàng mục tiêu tìm thấy sự tán đồng địa vị của họ trong sản phẩm này.
Nghĩ vậy, Hứa Thanh Lăng chợt nảy ra một ý tưởng hay ho cho chiếc máy tính xách tay dày và cồng kềnh này.