Người làm việc điềm tĩnh nhất trong đội của Diêu Vĩnh An là Diệp Tư Văn. Trước đây cô ấy từng làm việc ở Lăng Mỹ, mặc dù công việc không quá chuyên môn, nhưng khi bộ phận sáng tạo cần ý tưởng đột phá cũng sẽ thường xuyên nhờ các nhân viên ở bộ phận hậu cần động não với mình.
Bản thân Diệp Tư Văn cũng rất muốn chuyển sang làm thiết kế, bèn đi theo những đồng nghiệp ở bộ phận sáng tạo và thiết kế học hỏi, dần dà cũng nắm được một số kỹ năng quảng cáo.
Lần này áp phích do cô ấy làm được tất cả mọi người trong phòng nhất trí tán thành. Cô ấy đã kết hợp hình ảnh máy tính xách tay với kiến trúc truyền thống Trung Quốc, tỷ như ngọn tháp, cầu hình vòm cung, rồi đền đài... Kiến trúc cổ điển và máy tính xách tay Tinh Huy được đặt cạnh nhau với bố cục khéo léo, dễ khiến người ta liên tưởng rằng chất lượng của máy tính giống như kiến trúc cổ xưa, tốt đến mức truyền được qua nhiều thế hệ.
Quách Lệ Na luôn cảm thấy mình là người có kiến thức văn hóa vững nhất trong phòng. Dù sao cô ấy cũng là học sinh khoa xã hội, điểm thi đại học môn ngữ văn được tận 135 điểm, thế mà khi thấy sản phẩm của Diệp Tư Văn, Quách Lệ Na vẫn phải phục sát đất.
Ban đầu Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng chỉ định làm qua loa vài tấm áp phích để nộp đối phó. Nhưng sau khi thấy thành phẩm của Diệp Tư Văn, cả hai sợ tới mức không dám ngồi chơi máy tính nữa. Họ vội mở phần mềm đồ họa lên, bắt đầu vắt óc nghĩ ý tưởng.
Rõ ràng đã nhất trí học kỳ này cùng nhau học tàng tàng, giờ đột nhiên có người nghiêm túc nỗ lực thì ai mà đỡ nổi?
Hứa Thanh Lăng đã nghĩ xong ý tưởng, có điều còn cần chụp vài bức ảnh sản phẩm chất lượng cao nữa. Máy ảnh DSLR bình thường chụp không ra hiệu quả cô cần, nên cô phải chạy đi mượn máy ảnh DSLR kỹ thuật số ở phòng tài liệu của khoa.
Cô Hà chịu trách nhiệm quản lý phòng tài liệu là vợ Diêu Vĩnh An, nghe nói cực kỳ khó gần. Lúc nhóm Triệu Tịnh tới mượn máy ảnh, chẳng những không mượn được mà còn bị mắng cho một trận. Bà ta bảo phòng tài liệu chỉ phục vụ nghiên cứu sinh và sinh viên hệ đại học, sinh viên hệ cao đẳng đừng tới phá rối.
Triệu Tịnh không ngờ đã không mượn được đồ còn bị mắng một trận oan ức nên suýt bật khóc tại chỗ. Sau đó cô ấy phải mượn danh nghĩa của Diêu Vĩnh An, nói thầy Diêu cử bọn họ đến đó mượn thiết bị.
Ấy thế mà Hà Tố Vân lại chẳng thèm để ý, còn bảo các cô ấy tự mà đi tìm Diêu Vĩnh An. Từ đó về sau, mỗi lần Triệu Tịnh nhắc đến Hà Tố Vân là lại dùng cụm từ "bà cô già ở phòng tài liệu" để thay thế.
Ngành học nào cũng có vài thầy cô phụ trách hành chính đáng ghét như vậy, ví dụ điển hình của khoa Mỹ thuật chính là bà cô già ở phòng tài liệu đó đấy!
...
Do Triệu Tịnh đã gặp rắc rối với Hà Tố Vân nên Hứa Thanh Lăng quyết định nhờ Tiêu Đình Đình đi cùng. Dù sao Tiêu Đình Đình cũng nằm trong nhóm của Diêu Vĩnh An, thỉnh thoảng lại phải đến phòng tài liệu mượn tập san thiết kế và quảng cáo nên cũng coi như khá quen mặt với Hà Tố Vân.
Không ngờ Tiêu Đình Đình lập tức từ chối: "Không phải chị không muốn giúp em, mà do Hà Tố Vân đó chướng mắt chị lắm. Hay là em thử nhờ Diệp Tư Văn đi."
Hứa Thanh Lăng trừng to mắt nhìn cô ấy: "Sao bà ta lại chướng mắt chị chứ?"
Tiêu Đình Đình đang sơn móng tay, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Sao mà chị biết được? Lần nào chị với Diệp Tư Văn đến phòng tài liệu bà ta cũng chỉ cười nói vui vẻ với mỗi Diệp Tư Văn, hoàn toàn không ngó ngàng gì đến chị. Có nhiều lần chị lên tiếng gọi mà bà ta cũng không thèm để ý, chị cũng không hiểu mình chọc giận bà ta lúc nào nữa."
Thật ra trường học chính là một xã hội thu nhỏ, có thân thiết quý mến thì cũng có ganh ghét chướng mắt nhau.
Hứa Thanh Lăng đành kéo Diệp Tư Văn đi cùng mình đến chỗ Hà Tố Vân mượn thiết bị.
Bình thường cô hay đến thư viện trường chứ rất ít khi đến phòng tài liệu. Vừa đẩy cửa tiến vào, họ đã thấy ngay một người phụ nữ hơn bốn mươi ngồi sau bàn làm việc, tay gõ lạch cạch trên máy tính.
Bình thường chỉ có nghiên cứu sinh mới đến phòng tài liệu của khoa, quanh đi quẩn lại toàn là mấy gương mặt quen thuộc nên Hà Tố Vân xem như thuộc nằm lòng. Nay lại đột ngột xuất hiện một gương mặt lạ khiến bà ta không khỏi cau mày. Đến khi thấy rõ người đi theo phía sau, chân mày bà ta mới hơi giãn ra: "Diệp Tư Văn, hôm nay em không có lớp à?"
Diệp Tư Văn cười hì hì tiến lên: "Cô Hà, chiều nay không có lớp nên em đến tìm cô mượn ít đồ."
Hà Tố Vân khẽ lườm cô ấy: "Mượn cái gì đó? Nếu em muốn xem tập san hay tạp chí thì cứ qua phòng đọc bên cạnh mà xem."
Diệp Tư Văn xoa xoa tay: "Thì cũng tại bài tập mà thầy Diêu giao cho đó ạ! Bọn em muốn mượn máy ảnh DSLR kỹ thuật số về chụp sản phẩm để đồ án của bọn em trông đẹp hơn một chút ấy mà. Cô Hà, cô không biết thầy Diêu nghiêm khắc với bọn em cỡ nào đâu! Mới vào học chưa bao lâu đã bắt em làm tận ba tấm áp phích! Hai ngày nữa là tới hạn nộp rồi!"
Hứa Thanh Lăng đứng một bên phụ họa: "Đúng đấy ạ, bọn em nào có dám làm qua loa đối phó bài tập mà thầy Diêu giao cho. Lỡ lần này thầy ấy chấm gắt hơn thì có khi nhóm bọn em sẽ rớt môn học lại luôn đấy ạ."
Hai người cứ cậu một câu mình một câu, ríu rít “nói xấu” Diêu Vĩnh An ngay trước mặt Hà Tố Vân, không hiểu sao bà ta lại nghe lọt tai. Bà ta nhìn lướt qua Hứa Thanh Lăng: "Em học cùng lớp với Diệp Tư Văn à?"
Hứa Thanh Lăng nghĩ sau này kiểu gì cũng sẽ có lúc đến đây mượn tài liệu, tốt nhất là nên làm thân với Hà Tố Vân trước, thế là nhanh chóng tươi cười: "Cô Hà, em với Diệp Tư Văn học chung một lớp, bọn em còn ở chung phòng ký túc xá nữa."
Hà Tố Vân đã sắp năm mươi, vết chân chim nơi khóe mắt hằn sâu, hai chân mày đen đậm nhìn rõ vết mực xăm, có hơi không hài hòa với khuôn mặt trắng trẻo. Do lớn tuổi nên tóc bà ta khá thưa, dáng người c*̃ng béo. Cả ngày chỉ ngồi trong phòng tài liệu một mình thật sự rất nhàm chán. Giờ trước mặt lại xuất hiện một cô nhóc biết nói ngon nói ngọt, khiến bà ta cảm nhận được sức sống của tuổi trẻ nên thấy rất vui. Bà ta không khỏi nhìn Hứa Thanh Lăng lâu thêm vài giây, khẽ cười bảo: "Bây giờ sinh viên nữ ở khoa chúng ta ai cũng xinh đẹp quá trời."
Diệp Tư Văn cười tươi đáp: "So với cô thì bọn em còn kém xa. Em nghe thầy Diêu nói năm đó cô cũng là hoa khôi của khoa Mỹ thuật mà."
Hứa Thanh Lăng tròn mắt ngạc nhiên. Bình thường ở phòng Diệp Tư Văn khá ít nói, không ngờ miệng cô ấy lại dẻo cỡ này, vừa há là tuôn được một đống lời hay ngay.
Quả nhiên, Hà Tố Vân vừa nghe cô ấy nhắc đến lịch sử huy hoàng của mình thì dấu chân chim ở đuôi mắt tức khắc xô lại với nhau. Bà ta sẵng giọng: "Sao tới mấy chuyện này mà lão Diêu cũng kể cho mấy đứa thế!"
Dứt lời, bà ta đứng dậy, bước vào một gian phòng tài liệu, lấy chiếc máy ảnh DSLR kỹ thuật số màu đen ra đưa cho Diệp Tư Văn, sau đó lại lấy ra một tờ đơn: "Mấy đứa đừng làm hư đó nhé. Ký tên vào ô này, rồi viết thời gian mượn và trả lại."
Hứa Thanh Lăng nhanh chóng cầm bút ký tên mình, ghi thời gian trả lại là ba ngày sau.
Hà Tố Vân nhận lấy xem thử, trong mắt ánh lên vẻ khen ngợi: "Hứa Thanh Lăng… cô bé này viết chữ đẹp đấy."
Ra khỏi phòng tài liệu, Hứa Thanh Lăng thở phào nhẹ nhõm. Với tính cách của Hà Tố Vân, nếu hôm nay cô đi một mình thì chắc chắn không thể nào mượn được máy ảnh!
Diệp Tư Văn dắt cô ra ngoài, ghé sát tai cô nói nhỏ: "Nhìn không ra đúng không, ngày xưa Diêu Vĩnh An và bà ta là tình cô trò đó!"
Hả? Hứa Thanh Lăng há hốc miệng: "Diêu Vĩnh An là thầy bà ta sao?"
Diệp Tư Văn tặc lưỡi: "Hà Tố Vân là cô, Diêu Vĩnh An là trò."
Bao nhiêu năm qua, chuyện tình giữa Hà Tố Vân và Diêu Vĩnh An luôn là đề tài nóng hổi được bàn tán rất nhiều trong khoa Mỹ thuật. Bản thân Diệp Tư Văn cũng nghe được chuyện này từ miệng người khác thôi.
Khi còn trẻ Hà Tố Vân rất xinh đẹp, nghe nói số người theo đuổi có thể xếp hàng dài từ ký túc xá nữ tới tận cổng chính trường học. Sau khi tốt nghiệp đại học, bà ta ở lại khoa Mỹ thuật làm trợ giảng, còn Diêu Vĩnh An là tân sinh viên lớp bên vừa nhập học.
Diêu Vĩnh An yêu bà ta từ cái nhìn đầu tiên, dù gặp khó khăn cỡ nào cũng không bỏ cuộc, cuối cùng vừa tốt nghiệp đại học đã ôm được người đẹp về.
Tuy mối quan hệ giữa hai người không phải tình cô trò chính thức, nhưng chuyện giảng viên và sinh viên yêu đương vẫn khiến mọi người xôn xao. Diêu Vĩnh An học thẳng lên tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp cũng ở lại giảng dạy tại Đại học Cửu Giang. sau khi kết hôn với ông ấy, Hà Tố Vân được điều đến phòng tài liệu làm quản lý, sự nghiệp về cơ bản là dậm chân tại chỗ. Diêu Vĩnh An thì ngược lại, công việc lên như diều gặp gió, làm mưa làm gió trong cả ngành giáo dục lẫn ngành quảng cáo, từng bước một ngồi lên vị trí chủ nhiệm ngành.
Diệp Tư Văn say sưa kể về câu chuyện tình yêu thuở xưa của giảng viên hướng dẫn. Hứa Thanh Lăng thì không ngờ hôm nay mình không chỉ mượn được máy ảnh DSLR mà còn được nghe một chuyện hay ho.
...
Nhân lúc Bạc Thanh ở lại Cửu Giang làm dự án, cứ có cơ hội là Dương Hủ lại tranh thủ mời Bạc Thanh đến Đại học Cửu Giang diễn thuyết, mở tọa đàm. Với trình độ của Bạc Thanh, nếu ông ấy đảm nhiệm chức giảng viên thỉnh giảng ở Đại học Cửu Giang, chắc chắn dư sức thu hút được rất nhiều nghiên cứu sinh.
Quan trọng nhất là Bạc Thanh cũng rất muốn nâng cao danh tiếng của mình trong nước. Singapore đất chật, dẫn tới thị trường thiết kế và kiến trúc cũng nhỏ. Bên Hồng Kông lại không ổn định lắm, suy đi tính lại vẫn là thị trường trong nước có tiềm lực to lớn nhất.
Dương Hủ ngỏ ý mời ông ấy đến trường làm giảng viên thỉnh giảng, Bạc Thanh cũng bảo trợ lý gửi hồ sơ và các tác phẩm của mình cho ông ấy.
Sau khi hội nghị thường kỳ của khoa Mỹ thuật kết thúc, Dương Hủ lại đề xuất việc mời Bạc Thanh về trường làm giảng viên thỉnh giảng với các lãnh đạo. Hiện tại các lãnh đạo ngành vừa mới nhậm chức không bao lâu, đa số đều xuất thân từ ngành mỹ thuật nên không quá xem trọng thiết kế kiến trúc. Sau khi tiện tay lật xem những tài liệu mà Dương Hủ đem tới, hiệu trưởng bày ra dáng vẻ bề trên nói: "Giáo sư Dương, mời Bạc Thanh về diễn thuyết, mở tọa đàm thì không thành vấn đề. Nhưng nếu muốn làm giảng viên thỉnh giảng, vậy ban lãnh đạo khoa cần cân nhắc thêm đôi chút."
Dương Hủ nghe đến câu "cân nhắc thêm đôi chút" là biết sẽ không được thông qua dễ dàng rồi. Ông ấy chẳng buồn nhiều lời, nhanh chóng cầm hồ sơ đứng dậy rời đi.
Vừa bước ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, ông ấy tình cờ chạm mặt Diêu Vĩnh An cũng bước ra từ văn phòng của mình.Từ lần để thua Diêu Vĩnh An trong cuộc bình chọn chủ nhiệm ngành thiết kế, Dương Hủ lại thấy hơi mất tự nhiên mỗi khi gặp người đồng nghiệp ngang hàng ngày trước.
Trước kia hai người vào nhậm chức ở Đại học Cửu Giang cùng một năm, tính ra bằng cấp của Dương Hủ cao hơn Diêu Vĩnh An, nhưng người ta lại là sinh viên chính thống của đại học Cửu Giảng, còn cưới cả vợ cũng tốt nghiệp Đại học Cửu Giang, thế nên các mối quan hệ của Diêu Vĩnh An trong trường tốt hơn ông ấy nhiều. Nói trắng ra là chống lưng của Diêu Vĩnh An rất mạnh.
Giờ Dương Hủ đã nghĩ thông suốt, cảm thấy mình làm đến chức này là hết nấc. Đời này ông ấy không có số làm quan, chẳng thà nhận thêm vài dự án bên ngoài, kiếm nhiều tiền một chút.
Nghĩ đến đây, ông ấy nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt rồi gật đầu chào Diêu Vĩnh An: "Chào chủ nhiệm Diêu."
Không biết có chuyện gì xảy ra mà hình như hôm nay Diêu Vĩnh An cố ý đứng đó chờ ông ấy. Quả nhiên vừa trông thấy Dương Hủ, Diêu Vĩnh An vội nói: "Thầy Dương đó à, đúng lúc tôi có chút việc muốn tìm ông."
Hai người đến hồ nước nhỏ bên cạnh khoa hút thuốc. Diêu Vĩnh An là người phương bắc, dáng cao to vạm vỡ. Lúc còn trẻ ông ấy rất phong độ, dáng người cũng lanh lẹ, khi lớn tuổi lại bắt đầu có mỡ bụng. So ra thì Dương Hủ gầy hơn nhiều, khiến quần áo đã rộng nay càng thêm thùng thình, mang tới cảm giác như thần tiên.
Diêu Vĩnh An nói ngay vào điểm chính: "Ông giúp tôi một chuyện, tôi sẽ giúp ông vụ của Bạc Thanh."
Dương Hủ giật mình, sau đó từ tốn hỏi: "Bây giờ ông đã là chủ nhiệm khoa, tôi có thể giúp ông được chuyện gì chứ?"
Diêu Vĩnh An thở ra một làn khói: "Nghe nói ông rất thân với sếp Thẩm của tập đoàn Viễn Tinh, nên tôi hy vọng ông có thể giới thiệu tôi với anh ta, tôi muốn nhận hạng mục quảng cáo truyền thông cho khu biệt thự mới của tập đoàn đó."
Dương Hủ có hơi giật mình: "Biệt thự Nam Sơn hả? Ông muốn thầu bất động sản lớn như thế à?"
Diêu Vĩnh An: "Năm nay công ty tôi tuyển thêm rất nhiều người, muốn nuôi sống được bằng đó thì tất nhiên phải nhận thêm vài dự án mới chứ. Sang năm tôi còn tính mở thêm chi nhánh ở Thâm Quyến nữa."
Dương Hủ bỗng cảm thấy khói thuốc trong miệng mình hơi đắng. Trước đó ông ấy có nghe nói công ty quảng cáo của Diêu Vĩnh An rất có tiếng trong ngành nhưng không có cảm giác gì đặc biệt. Hôm nay nghe Diêu Vĩnh An nói như thế, ông ấy mới cảm nhận được rõ ràng.
Nếu đặt hai bên lên bàn cân thì đúng là phòng làm việc nhỏ bé của ông ấy quá đỗi tầm thường, không có cửa đứng ngang hàng. Vì ở đó chỉ có mỗi một chỉ huy quèn là ông ấy dẫn theo mấy cô cậu học trò mày mò vài công việc lặt vặt thoi.
Dương Hủ cố nén sự ghen tị, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ tham gia thiết kế nhà riêng cho Thẩm An Ngô chứ không tính là thân thiết đâu. Phần nội thất của biệt thự Nam Sơn là do Bạc Thanh phụ trách, để hôm nào tôi hẹn mọi người ra giới thiệu với nhau. Ông cứ nói chuyện với Bạc Thanh, tìm hiểu rõ tình hình biệt thự Nam Sơn trước rồi hẵng bàn bạc cùng Thẩm An Ngô."
Diêu Vĩnh An suy nghĩ một chút rồi gật đầu tỏ vẻ thán phục: "Vẫn là ông suy nghĩ chu toàn."
Mặc dù đã xem những thiết kế của Bạc Thanh trên tạp chí, nhưng phải trò chuyện trực tiếp mới có thể hiểu rõ chi tiết dự án. Sau đó ông ấy sẽ có thời gian chuẩn bị kỹ càng hơn khi tìm gặp Thẩm An Ngô.
...
Hứa Thanh Lăng và Diệp Tư Văn ra khỏi khoa thì vô tình nhìn thấy giảng viên hướng dẫn của cả hai đang đứng bên hồ nói chuyện phiếm.
Đúng lúc hai bên lại chạm mắt với nhau, thế là hai người đành căng da đầu lại gần chào hỏi.
Dương Hủ nhìn món đồ trong tay Hứa Thanh Lăng: "Em lấy lý do gì để mượn máy ảnh thế?"
Hứa Thanh Lăng không thể nói là mượn để làm bài tập của Diêu Vĩnh An, thế là Diệp Tư Văn đứng bên cạnh đã trả lời thay cô: "Thầy Diêu có giao bài tập nên bọn em đi mượn thiết bị để chụp ảnh sản phẩm ạ."
Tâm trạng Dương Hủ vốn không tốt. Nghe vậy, ông ấy nhếch mép cười ha hả: "Có vẻ thầy cũng phải đặt yêu cầu cao hơn cho mấy đứa rồi. Từ trước đến giờ thầy chưa bao giờ thấy nhóm thầy làm bài nghiêm chỉnh như vậy đó!"
Hứa Thanh Lăng và Diệp Tư Văn nhìn nhau, không ai dám nói câu nào, chỉ có thể nhủ thầm trong lòng rằng thầy đã là thành viên của "Tứ đại bộ khoái" rồi, làm ơn giơ cao đánh khẽ đi ạ!
Dương Hủ phẩy tay với Hứa Thanh Lăng: "Mau về làm bài tập đi, đừng đứng đây lãng phí thời gian."
Hứa Thanh Lăng như được đại xá, vội vàng dắt tay Diệp Tư Văn chạy đi.
Diêu Vĩnh An nhìn bóng lưng hai người, nói với Dương Hủ: "Sinh viên hệ cao đẳng đợt này có nhiều em không tệ. Trước kia Diệp Tư Văn từng làm việc ở Lăng Mỹ một thời gian, trình độ chuyên môn cũng tốt hơn sinh viên bình thường rất nhiều."
Ngoại trừ Diệp Tư Văn, còn có Tiêu Đình Đình. Cả hai cô ấy đều từng đi làm nên tính cách trưởng thành hơn sinh viên bình thường nhiều, quan trọng là họ đều nằm trong nhóm dự án của ông ấy.
Diêu Vĩnh An rất đắc ý về chuyện đó. Đợt sàng lọc tuyển chọn năm nào, nhóm dự án của ông ấy cũng nhận được những sinh viên ưu tú nhất.
Lúc đầu Dương Hủ tính nói cô bé lúc nãy là cháu gái của Thẩm An Ngô. Nhưng thấy vẻ đắc ý của Diêu Vĩnh An, ông ấy bèn đổi chủ đề: "Thật ra học trò tôi cũng thông minh lắm đấy."