Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 62

Hứa Thanh Lăng còn nghĩ mình nghe được tin sốt dẻo từ Diệp Tư Văn, ai ngờ về đến phòng mới biết cô là người cuối cùng được nghe chuyện.

Đúng là không cần biết kiếp này hay kiếp trước, lúc nào cô cũng lạc hậu với chúng bạn hết.

Thực ra chuyện tình cô trò oanh liệt giữa Diêu Vĩnh An và Hà Tố Vân chính là câu chuyện được đồn đại hàng đầu ở khoa Mỹ thuật, trở thành “bí mật” công khai nhất trong khoa.

Hà Tố Vân lớn hơn Diêu Vĩnh An bốn tuổi, lúc còn trẻ xinh đẹp như hoa nên khó nhìn ra tuổi tác chênh lệch với chồng. Nhưng phụ nữ thường xuống sắc khi bước sang tuổi bốn mươi, còn Diêu Vĩnh An lúc đó mới hơn ba mươi, ngoại hình nhã nhặn, thu hút nên cũng bắt đầu thấy được sự chênh lệch ngoại hình. Bây giờ, mỗi lần Hà Tố Vân đứng cạnh Diêu Vĩnh An, trông họ không giống vợ chồng mà như chị em hơn.

Dù vậy họ vẫn là đôi vợ chồng kiểu mẫu, sớm tối có nhau, tình cảm sâu sắc có tiếng trong khoa.

Buổi tối tắt đèn nằm trên giường tám chuyện, tất cả sinh viên phòng 202 đều vô cùng hâm mộ Hà Tố Vân.

Có lần Triệu Tịnh và các bạn học đi ăn ở nhà hàng Phố Đỉnh Thực trên đường Nam Đại học Cửu Giang thì gặp được Diêu Vĩnh An. Vợ đi vệ sinh, Diêu Vĩnh An ngoan ngoãn đứng bên ngoài đợi.

"Hồi mình với Vương Giai quen nhau, dù có yêu đương cuồng nhiệt cỡ nào anh ấy cũng không đứng bên ngoài chờ mình vậy đâu. Nhìn như thế thì ai mà tin Diêu Vĩnh An là một trưởng khoa chứ. Lối đi ở Phố Đỉnh Thực rất chật chội, người đến người đi, ông ấy cao như vậy mà cứ đứng ngoài nhà vệ sinh nên bị nhiều người nhìn ngó lắm. Kỳ thực ông ấy có thể ngồi ở bàn chờ mà. Lúc tớ lại chào, ông ấy còn hơi xấu hổ nữa."

Phố Đỉnh Thực là một nhà hàng có giá cả khá hợp lý nằm ở đường Nam của Đại học Cửu Giang, giá chỉ nhỉnh hơn nhà ăn một chút. Sinh viên Đại học Cửu Giang đến đó ăn rất nhiều, vậy nên nơi này luôn đông đúc vào giờ ăn.

Giang Bồng Bồng thử tưởng tượng rồi không khỏi hâm mộ: "Không ngờ thầy Diêu lại yêu vợ mình đến vậy."

Giang Bồng Bồng đang hẹn hò với một cậu bạn từ cấp ba, cả hai cứ lặp lại điệp khúc “yêu như thủy triều” suốt học kỳ vừa rồi. Cặp đôi này cũng kỳ lạ, bình thường chỉ liên hệ qua điện thoại và QQ chứ rất ít khi ra ngoài hẹn hò, thế nên chuyện yêu đương giữa họ luôn thiếu chút gì đó.

Tiêu Đình Đình nghe các cô ấy mỗi người một câu hâm mộ Hà Tố Vân, không khỏi cười lạnh: "Người ta là vợ chồng kết hôn bao nhiêu năm, có nhiều thứ làm mãi thành quen thôi."

Trong bóng đêm, Hứa Thanh Lăng chợtmở mắt ra, chậm rãi nói: "Kết hôn nhiều năm như vậy mà đi ra ngoài vẫn còn chịu xách giỏ hộ, nắm tay, dắt tay, chờ vợ đi vệ sinh. Ít nhất điều này nói lên rằng tình cảm của hai người không hề thay đổi dù chỉ có một mình Diêu Vĩnh An thăng tiến."

Mùa xuân Cửu Giang lúc ấm lúc lạnh, cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài đập vào cửa sổ, Quách Lệ Na vùi mình trong chăn. Giường của Hứa Thanh Lăng cách cô ấy xa nhất nên giọng nói cũng bị bóng đêm phủ một tầng hơi lạnh. Nghe thee, Quách Lệ Na lập tức nghĩ tới cái tên “Thuyền không mái chèo” kia. Hôm đó đi mua sắm, cô ấy nhìn thứ gì anh ta cũng mua. Thế nhưng từ đầu đến cuối cô ấy đều không cảm giác được sự thật lòng. Anh ta cứ như máy tính vừa được cài mệnh lệnh thực hiện một nhiệm vụ nào đó.

Sau này cô ấy mới nhận ra chuyện lên giường chính là mục đích sau cùng của nhiệm vụ đó. Mấy ngày gần đây, chỉ cần nhớ đến là cô ấy đã thấy buồn nôn không ngủ được. Trong phòng ký túc xá, cô ấy cứ như chim sợ cành cong, sợ Triệu Tịnh và mọi người biết chuyện giữa mình và Cù Tuấn.

May mắn là Hứa Thanh Lăng rất kín miệng. Ngoại trừ cô, có vẻ những người khác vẫn chưa biết và vẫn đối xử với cô ấy như trước kia.

Quách Lệ Na cũng từng nghĩ tới chuyện trả thù. Cô ấy đã chặn Cù Tuấn ở tài khoản chính, lại đăng ký tài khoản phụ để kết bạn với anh ta. Nhưng từ đó đến nay, cô ấy không hề nhắn tin, chỉ bật máy tính rồi ngồi ngẩn người nhìn tài khoản của anh ta.

Tầm mấy hôm sau, “Thuyền không mái chèo” đột ngột chủ động chào hỏi, nhưng trong khoảnh khắc đó cô ấy lại cảm thấy thật quá ư tẻ nhạt.

Diệp Tư Văn im lặng nghe hồi lâu, chợt lên tiếng: "Tình cảm giữa thầy Diêu và cô Hà nhất định không tầm thường. Có một lần mình đến phòng làm việc của thầy Diêu vào sáng thứ bảy, mới tới trước cổng khoa đã bắt gặp cô Hà lái xe đưa thầy Diêu đi làm. Mấy cậu có thấy cặp vợ chồng nào kết hôn mấy chục năm mà vẫn hôn tạm biệt không? Hôm đó trước khi xuống xe, thầy Diêu còn ngồi trong xe hôn cô Hà một cái nữa..."

Cái gọi là "ngoài lạnh trong nóng" tức chỉ thể hiện sự dịu dàng với mỗi người mình yêu.

Các cô nàng đang gật gà gật gù bừng tỉnh: "Không phải chứ?!"

Hứa Thanh Lăng thấy các cô ấy bắt đầu biến Diêu Vĩnh An trở thành hình mẫu người chồng lý tưởng trong tương lai mà rất muốn tạt cho họ gáo nước lạnh, sau đó phổ cập cho họ về thứ gọi là "hình tượng yêu thương vợ".

Nhưng cô thật sự quá buồn ngủ, cảm giác mí mắt ngày càng nặng. Mỗi lần nằm trên giường tám chuyện, cô đều là người buồn ngủ sớm nhất.

Diệp Tư Văn nghe Triệu Tịnh nói về sau muốn tìm người chồng như Diêu Vĩnh An thì “xùy” một tiếng: "Mấy cậu cũng muốn một mối tình chị em hả? Mình thấy tốt nhất là đừng. Tìm người yêu phải chọn người lớn tuổi một chút, người nào đó trưởng thành và biết cách chăm sóc các cậu ấy. Mấy cậu đừng thấy Hứa Thanh Lăng bình thường rất ít kể chuyện tình cảm của mình, đối tượng mà cậu ấy hẹn hò rất chấn động đó, không phải người bình thường đâu!"

Hả? Không khí trong phòng lập tức nóng lên: "Hứa Thanh Lăng, sao cậu có bạn trai mà không nói cho bọn mình!"

Hứa Thanh Lăng đang mơ màng suýt ngủ, nghe các cô ấy hô tên mình thì không khỏi mở bừng mắt: "Ai nói mình có bạn trai!?"

Diệp Tư Văn cười thầm: "Cậu còn giả ngốc gì nữa? Mình đã nhìn thấy rất nhiều lần, một lần khi chúng ta đứng dưới ký túc xá, hai lần ở cổng trường. Dù nhìn từ rất xa nhưng mình vẫn thấy chàng trai kia troonh không tệ, lại có khí chất nữa. Xe cũng rất sang trọng, nhãn hiệu đó mình chưa thấy bao giờ."

Nói đến đây, Triệu Tịnh và Tiêu Đình Đình đã biết là ai: "Hình như người đó là bạn học của anh rể Hứa Thanh Lăng thôi, trước kia còn cùng em ấy đi mua máy tính nữa."

Hứa Thanh Lăng đã hoàn toàn thoát khỏi cơn buồn ngủ, cô cũng không biết phải nói thế nào: "Mọi người đừng đồn đoán linh tinh nữa được không. Anh ấy thật sự là bạn học của anh rể mình, lớn hơn mình tận mười hai tuổi, bình thường mình toàn gọi chú thôi."

Tiêu Đình Đình: "Chị làm chứng, đó đúng là bạn học của anh rể em ấy. Lần trước chị đã thay mặt mọi người tra hỏi em ấy rồi."

Diệp Tư Văn: "Vậy thì mấy cậu cứ tin đi, dù sao mình cũng không tin. Lần trước khi hai người họ gặp nhau ở cổng trường, mình thấy rất rõ ánh mắt anh ấy nhìn Hứa Thanh Lăng dịu dàng đến mức có thể tan ra thành nước. Hứa Thanh Lăng phải bước vào trường rồi anh ấy mới chịu lái xe đi..."

Hứa Thanh Lăng nghe cô ấy miêu tả mà da đầu tê rần. Thẩm An Ngô? Bạn trai cô? Cô phải nhanh chóng phủi sạch cái hình tượng "không sạch sẽ" này: "Mấy cậu đừng đùa linh tinh! Bây giờ anh ấy là khách hàng của mình đó, Dương Hủ đang hợp tác với anh ấy!"

Diệp Tư Văn không hiểu tại sao Hứa Thanh Lăng lại cố phủ nhận như thế, cô ấy lầm bầm: "Nếu có người đàn ông nào nhìn mình với ánh mắt như vậy, nhất định mình sẽ lập tức kéo anh ta đến c*̣c Dân chính đăng ký kết hôn!"

Hứa Thanh Lăng phì cười, nhịn không được mà trêu ghẹo: "Chị Tư Văn ơi, nhìn không ra cậu có tố chất thám tử đến vậy đó! Lúc đó mình có thấy cậu ở cổng trường đâu, vậy mà cậu lại thấy được mình, hơn nữa xa như vậy mà vẫn nhìn rõ ánh mắt người ta như thế nào."

Diệp Tư Văn: "Thị lực của mình 10/10 thì có gì mà nhìn không rõ? Mình nói trước để sau này cậu đừng hối hận thôi. Người đàn ông tốt như vậy mà cậu còn không thèm để ý!"

Triệu Tịnh cũng đã gặp qua Thẩm An Ngô, yếu ớt xen vào: "Có đôi khi vấn đề không nằm ở chỗ để ý hay không, mà do cách biệt về thân phận và địa vị nữa. Giống như khi mình và Vương Giai yêu nhau, anh ấy cứ nói muốn dẫn mình về nhà chơi nhưng không lần nào mình đi hết. Từ đầu cả hai gia đình bọn mình đã không cùng một tầng lớp rồi. Nếu yêu đương thôi thì không sao, nhưng vừa nghĩ tới chuyện sau này phải kết hôn, phải về sống cùng nhà anh ấy, phải qua lại với tất cả cô dì chú bác đó là mình lại thấy sợ hãi..."

"Mấy cậu thật sự là càng nói càng xa đó, từ yêu đương mà chuyển đến chuyện kết hôn luôn rồi." Hứa Thanh Lăng trở mình, lười cãi nhau với các cô ấy: "Đừng tám chuyện nữa, sáng mai có tiết của Diêu Vĩnh An đấy."

...

Từ sau bài tập đầu tiên của môn học “Thiết kế đồ họa”, ngoại trừ Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn, các cô gái phòng 202 đều lo sợ bất an.

Diêu Vĩnh An là một trong "Tứ đại bộ khoái" trong truyền thuyết, tỷ lệ rớt môn của sinh viên lớp ông ấy là 40%. Suốt mấy năm qua số đàn anh đàn chị bị ông ấy hành hạ không hề ít.

Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng đều hối hận vì đã không nỗ lực trong hội chợ việc làm lần trước. Nếu được nhận vào nhóm dự án của Diêu Vĩnh An thì họ đâu cần lo lắng chuyện rớt môn lần này?

Quả nhiên đến khi nhận xét bài tập, Diêu Vĩnh An thẳng tay bắt một nửa bài nộp lên phải làm lại. Trong phòng 202, có Triệu Tịnh, Giang Bồng Bồng và Quách Lệ Na là ba người phải làm lại bài.

Cả ba lập tức ỉu xìu như cà tím dập mà gục xuống bàn, không còn tinh thần nghe giảng bài.

Một nửa sinh viên không cần làm lại bài cũng phải nghe đánh giá. Đối với sinh viên khoa Mỹ thuật, quá trình này tương đương với việc bị “tra tấn” trước mặt mọi người.

Cho dù có nhận xét tác phẩm của sinh viên trong nhóm dự án của mình, Diêu Vĩnh An c*̃ng không hề nương tay. Ông ấy ném thẳng bài làm của Tiêu Đình Đình xuống bục giảng, lạnh lùng nói: "Sản phẩm của em không hề có giá trị thương mại. Ý tưởng ở đâu? Tôi biết trước kia em từng làm truyền thông cho một tờ báo. Nếu cứ thế này, chẳng lẽ em tính tiếp tục về đó làm mấy bài quảng cáo chắp vá, treo đầu dê bán thịt chó sau khi tốt nghiệp hả?"

Tiêu Đình Đình tự nhận thấy mình có kinh nghiệm, cũng từng rèn luyện ngoài xã hội nên nghe mắng giỏi hơn sinh viên bình thường ở trường. Bị Diêu Vĩnh An nói như thế, mặt dù mặt đã mếu máo nhưng miệng thì vẫn nghẹn ngào phản biện: "Thưa thầy, em nghĩ mình đã làm rất tốt. Mua máy tính cũng không phải mua rau, người dùng phải nhìn thấy được hiệu năng rõ ràng mới muốn mua. Sáu bóng rớt lỗ sau một cú thục, một chiếc máy thỏa mãn sáu nhu cầu lớn, em thể hiện như thế vẫn chưa rõ ràng ạ?"

Diêu Vĩnh An thấy mặt cô ấy đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào mình nên không khỏi khựng lại, sau đó mới lên tiếng: "Cái này bị thiếu tính ấn tượng. Em không tài nào thể hiện được khoảnh khắc sáu bóng cùng rớt lỗ trên một bức ảnh tĩnh như thế này. Ý tưởng này của em thích hợp với quảng cáo truyền hình hơn."

Diêu Vĩnh An nói tiếp: "Mặc dù tác phẩm chưa được ấn tượng nhưng ưu điểm là có ý tưởng thể hiện sản phẩm, nên coi như em đạt yêu cầu."

Tiêu Đình Đình im lặng mỉm cười.

Đến phiên Diệp Tư Văn, Diêu Vĩnh An thật sự rất hài lòng với thiết kế của cô ấy: "Đây mới là một ý tưởng đạt chuẩn. Kết hợp công nghệ hiện đại và kiến trúc cổ xưa để thể hiện sự tương đồng, bố cục c*̃ng vô cùng cân đối."

Nghe đến đó, tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn Diệp Tư Văn đầy ngưỡng mộ. Được Diêu Vĩnh An khen ngợi trước mặt mọi người thật sự là chuyện rất hiếm hoi.

"Tôi biết rất nhiều sinh viên muốn được vào nhóm tôi trong ngày hội việc làm. Và tôi tin rằng sau khi thấy sản phẩm của Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn hôm nay, các em sẽ biết vì sao hai người bọn họ được nhận vào. "

Nói đến đây, Diêu Vĩnh An ngẩng đầu nhìn một vòng lớp học: "Có điều, sản phẩm xuất sắc nhất lớp chúng ta lần này không phải của sinh viên nhóm tôi mà là của bạn học Hứa Thanh Lăng. Em nào là Hứa Thanh Lăng?"

Ban nãy không nghe thấy tên mình trong danh sách làm lại bài là Hứa Thanh Lăng đã thả lỏng. Hiện cô đang cúi đầu xem tập san quảng cáo do Diệp Tư Văn mượn về, lúc đột ngột nghe Diêu Vĩnh An gọi tên nên vội đứng lên.

Diêu Vĩnh An thấy cô thì giật mình, chợt nhớ ra cô là sinh viên nhóm Dương Hủ nên hơi gượng gạo, ông ấy nói: "Em tự thực hiện tác phẩm này đúng không? Làm sao em nghĩ ra được ý tưởng này?"

Hứa Thanh Lăng cảm thấy giọng điệu ông ấy hơi lạ, nói vậy là ý gì? Đang chất vấn xem cô có nhờ người khác làm bài không à? Nghĩ đến đó, cô thấy hơi khó chịu nên chỉ lạnh lùng trả lời: "Giá của máy vi tính Tinh Huy trên thị trường dao động từ 11999 đến 15999 tệ, là mức giá mà người tiêu dùng bình thường không thể mua được. Khách hàng mục tiêu của họ là người làm kinh doanh, có nhu cầu cao đối với thiết bị. Thế nên em đã liên hệ đến một hình ảnh tương tự, đó là các doanh nhân mang theo máy tính cá nhân bây giờ rất giống các công tử thời cổ đại, đi ra ngoài nhất định phải mang theo ngọc bội, bảo kiếm và cây quạt bên mình."

Các cô gái phòng 202 đều mở to mắt nhìn Hứa Thanh Lăng, vừa nãy Tiêu Đình Đình suýt khóc trước mặt Diêu Vĩnh An đã khiến các cô ấy lo đến mức tim đập thình thịch.

Không ngờ Hứa Thanh Lăng chẳng hề sợ hãi Diêu Vĩnh An. Dù đứng trước mặt ông ấy, cô vẫn bình tĩnh, ung dung giải thích toàn bộ quá trình lên ý tưởng, không chút nhún nhường nào.

Hứa Thanh Lăng thấy Diêu Vĩnh An không ngắt lời mình thì nói tiếp: "Trên cơ sở này em tiếp tục đào sâu phân tích. Ngọc bội là bên ngoài đẹp đẽ, bên trong cứng cáp, cây quạt có thể đóng mở tùy thích, kiếm là biểu tượng của sự quyết liệt, vừa hay có thể so sánh với ba đặc điểm nổi bật nhất của máy tính xách tay Tinh Huy."

Sắc mặt Diêu Vĩnh An đã dịu lại, cuối cùng vẫn thể hiện sự khen ngợi: "Sản phẩm của em rất chuyên nghiệp, tốt hơn ý tưởng lúc nãy của Diệp Tư Văn một chút."

Một giây trước còn được khen, một giây sau đã bị mang ra so sánh với Hứa Thanh Lăng, quan trọng là mình lại kém hơn nên Diệp Tư Văn có hơi lúng túng cúi đầu.

Hứa Thanh Lăng lại rất thoải mái: "Thật ra em nghĩ được ý tưởng này cũng nhờ sự gợi ý của Diệp Tư Văn. Thấy cậu ấy kết hợp máy tính với kiến trúc truyền thống, em cũng bắt chước tư duy theo hướng văn hóa truyền thống, từ đó mới liên hệ được người dùng máy tính xách tay với những vật dụng cần thiết của người quân tử."

Diêu Vĩnh An gật đầu: "Rất tốt. Đây mới là mục đích của bài tập mà thầy giao cho các em. Tất cả cùng tiếp thu ý kiến từ người xung quanh thì mới có thể nảy ra những ý tưởng tốt được."

Nói đến đây, sự khó chịu trong lòng Diệp Tư Văn lập tức biến mất.

Sau giờ học, Diêu Vĩnh An giữ Hứa Thanh Lăng lại, hỏi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ em đang trong nhóm Dương Hủ nhỉ? Có hứng thú gia nhập nhóm dự án của thầy không?"

Hứa Thanh Lăng rất bất ngờ, cô lắc đầu: "Mặc dù rất hứng thú với thiết kế quảng cáo nhưng em không có dự định làm việc trong mảng này ạ, Em vẫn muốn làm thiết kế nội thất hơn."

Diêu Vĩnh An khoanh tay nhìn cô: "Vì sao?"

Hứa Thanh Lăng bật cười: "Không vì sao cả. Do em thích mà thôi."

Diêu Vĩnh An vẫn không từ bỏ ý định: "Thầy không biết em hiểu bao nhiêu về ngành quảng cáo, nhưng chỉ cần có chút hiểu biết cũng đều nghe qua quảng cáo Lam Sư đúng không? Thầy có thể cho sinh viên thực tập những cơ hội mà phòng làm việc của Dương Hủ không cho được."

Tất nhiên là cô biết quảng cáo Lam Sư, đó là công ty quảng cáo hàng đầu trong nước.

Hứa Thanh Lăng nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Thầy Diêu, em cảm ơn sự yêu mến của thầy. Nhưng từ khi nộp đơn vào Đại học Cửu Giang, ước muốn của em luôn là trở thành nhà thiết kế nội thất, đến nay vẫn chưa từng thay đổi."

Diêu Vĩnh An nghẹn lời. Ngay lúc này ông ấy lại thấy khá hâm mộ Dương Hủ, cái phòng làm việc nhỏ đó cứ cách mấy năm là lại chọn được một sinh viên tốt nhất.

Lần trước là Phùng Niệm Hạ, bây giờ là Hứa Thanh Lăng, cũng không biết ông ấy đã rót thuốc mê gì cho những sinh viên này.

...

Hứa Thanh Lăng vừa ra khỏi phòng học đã thấy các bạn cùng phòng đang đợi mình.

Triệu Tịnh nhìn thấy cô ra ngoài thì thở phào: "Diêu Vĩnh An giữ cậu lại làm gì đó?"

Hứa Thanh Lăng vừa lướt qua đã thấy Diệp Tư Văn sốt ruột nhìn mình. Cô cười hì hì nói: "Không có gì. Thầy hỏi mình có muốn vào nhóm dự án của thầy không. Mình nói không, mình không có hứng thú gì với ngành quảng cáo cả, mình chỉ muốn làm thiết kế nội thất thôi."

Tiêu Đình Đình hừ lạnh: "Có phải Diêu Vĩnh An cảm thấy chỉ cần là con người đều sẽ tự động muốn vào nhóm dự án của thầy ấy không?"

Hứa Thanh Lăng cười: "Yêu cầu của mình không cao, chỉ cần học kỳ tới Diêu Vĩnh An đừng cho mình rớt môn là được."

Về tới phòng ngủ, Hứa Thanh Lăng nghĩ đến chiếc máy tính xách tay của Thẩm An Ngô mà cô cất trong tủ quần áo. Bây giờ đã xong việc, cô có thể trả lại cho anh rồi. Thời đại này không có camera giám sát, để thứ quý giá như thế trong phòng ngủ thật sự rất mệt tim vì lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ bị đánh cắp.

Bật máy tính, mở phần mềm nhắn tin, cô thấy ảnh đại diện của Thẩm An Ngô hiện màu xám.

Hứa Thanh Lăng đoán anh đang bận bên nên chỉ nhắn ngắn gọn: "Chú Thẩm ơi, lần này chú cho cháu mượn máy tính đã giúp cháu một chuyện lớn lao lắm đấy! Cháu đã nộp bài rồi, phản hồi của giảng viên rất tích cực. Khi nào chú có thời gian rảnh vậy, cháu muốn trả lại máy tính cho chú?"

Nhắn xong, cô đặt máy sang một bên, không ngờ Thẩm An Ngô lại trả lời rất nhanh: "Nếu chú đã giúp cháu một chuyện lớn, vậy cháu cũng giúp lại chú một chuyện đi."

Bình Luận (0)
Comment