Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 63

Lần cuối cùng Thẩm An Ngô đến làng Bạch Tuyền đã là hơn hai mươi năm trước.

Ngôi làng nhỏ yên tĩnh ngày thường hôm nay lại trở nên nhộn nhịp khác thường, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Tiết Thanh Minh, con cháu nhà họ Thẩm từ khắp nơi trở về quê hương không chỉ để tảo mộ mà còn vì tham gia nghi lễ “bái tổ” tại nhà thờ họ.

Thẩm Hưng Bang ngước nhìn nhà thờ họ đã được tu sửa, cửa chính cao lớn và trang nghiêm hơn so với căn nhà cũ.

Những cây đa cổ thụ cao vút phía sau nhà thờ họ vẫn đứng sừng sững, chỉ có những con chim én làm tổ trên cây bị tiếng pháo nổ làm cho sợ hãi bay tán loạn.

Thẩm An Ngô đeo kính râm, mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng đứng sau lưng bố mình.

Thẩm Hưng Bang quay đầu nhìn con trai, thấy anh khoanh tay đứng đó, dáng người cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, hiện đã ba mươi tuổi, lại nắm trong tay quyền điều hành tập đoàn Viễn Tinh nhiều năm, khiến anh trông còn già dặn và quyết đoán hơn cả lão lúc trẻ.

Thẩm Hưng Bang cau mày, bàn tay già nua gầy gò vung vẩy trong không khí: “Lần trước bố đưa con đến đây, con chỉ cao bằng này. Khi đó con cứ đứng miết ngoài cửa nhà thờ họ, nhất quyết không chịu vào, cuối cùng bố và mẹ phải bế con vào.”

Hôm nay Thẩm An Ngô đến đây hoàn toàn là vì nể mặt bố mình, anh không muốn nghe lão kể chuyện xưa nên chỉ thản nhiên đáp: “Đã bao nhiêu năm rồi, sao con nhớ nổi.”

Đương nhiên đó không phải sự thật. Ký ức lần về Bạch Tuyền khi còn nhỏ tựa như một màn sương mù, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh.

Thẩm Hưng Bang hơi hoài niệm. Đã hai mươi năm trôi qua, khi đó nhà thờ họ Thẩm mới được xây dựng, công việc kinh doanh của Viễn Tinh đang phát triển mạnh, lão đưa vợ con về quê bái tổ.

Thượng Huệ Lan kết hôn với lão được vài năm, nhưng bà ấy chưa bao giờ cùng lão về Bạch Tuyền. Lúc đó mối quan hệ giữa hai người đã nảy sinh rạn nứt, lão phải lấy cớ về quê để ghi tên con trai vào gia phả, bà ấy mới miễn cưỡng đồng ý đi cùng.

Lúc đó con trai mới năm sáu tuổi, đứng trước cửa nhà thờ họ, nhìn thấy ngưỡng cửa cao và những bức tượng màu đỏ bên trong, anh sợ hãi khóc thét lên. Tâm trạng Thượng Huệ Lan vốn đã không tốt, Bạch Tuyền giống như một vết sẹo trong lòng bà ấy, buộc bà ấy phải đối mặt với những điều tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

Bà ấy biết những người trong làng đang nhìn mình và con trai, những lời bàn tán nhỏ nhặt liên tục len lỏi vào tai bà ấy. Bà ấy nghiêm mặt đứng bên cạnh chồng, thấy con trai nước mắt đầm đìa, trong lòng càng thêm khó chịu, chỉ có thể ôm con trai vào lòng dỗ dành.

Khi vợ không vui, Thẩm Hưng Bang sẽ càng thêm kiên nhẫn. Nhìn khuôn mặt căng thẳng của vợ mình, một tay lão bế lấy con trai, tay kia nắm bà ấy bước vào nhà thờ họ.

Theo phong tục gia đình, người ngoài không được vào nhà thờ họ. Nhưng Thẩm Hưng Bang làm gì để ý đến những quy tắc đó?

Nhà thờ họ Thẩm là do lão bỏ tiền xây, ngay cả con đường đất gồ ghề từ cổng làng đến quốc lộ cũng là do lão quyên tiền sửa sang lại thành đường nhựa bằng phẳng. Dù là người dân trong làng đi làm ăn xa, hay những người đã trở về quê hương, ai cũng phải cảm ơn lão một tiếng.

Lão dẫn vợ con vào nhà thờ họ “bái tổ”, người dân trong làng nhiều lắm cũng chỉ dám xì xào sau lưng vài câu, chứ nào có gan phản đối thẳng thừng.

Giống như cách lão dụ dỗ Thượng Huệ Lan ở bên cạnh mình. Chỉ cần lấy được người phụ nữ mình thích, những lời đàm tiếu bên ngoài có xá gì? Họ chỉ ghen tị vì lão có thể cưới được một người vợ trẻ đẹp và tài giỏi mà thôi.

Thượng Huệ Lan là một người phụ nữ thông minh, trước mặt người ngoài, bà ấy luôn giữ thể diện cho lão. Nên hiện tại, dưới ánh mắt săm soi của nhiều người như vậy, bà ấy đã nhẫn nhịn không rút tay ra.

Một nhà ba người cứ thế vào nhà thờ họ thắp hương, cúi lạy tổ tiên, thỏa mãn mong muốn của Thẩm Hưng Bang.

Hai mươi năm trôi qua, nhà thờ họ tráng lệ năm nào giờ đã cũ kỹ, lần này làng lại tìm đến lão để xin tài trợ xây dựng lại nhà thờ họ. Thẩm Hưng Bang bèn giao cho con trai thứ hai là Thẩm An Ngô xử lý.

Nhìn thấy ngôi nhà thờ họ đã được trùng tu, ông cụ không nhịn được khen ngợi con trai: “Nhà thờ họ được tu sửa rất đẹp.”

Thẩm An Ngô đẩy kính râm, không nói gì. Không giống Thẩm Hưng Bang và Thẩm Thiệu Chu, anh chẳng có tình cảm gì với Bạch Tuyền. Anh chỉ chuyển một khoản tiền vào tài khoản của ủy ban làng, rồi không quan tâm nữa.

Hôm nay là lễ khánh thành nhà thờ họ, Thẩm Hưng Bang dẫn theo ba người con trai về quê bái tổ. Con trai cả dẫn theo vợ con, con trai út Thẩm Nhạc Hiền cũng mang theo bạn gái, chỉ có con trai thứ hai vẫn cô đơn lẻ bóng.

Tóm lại nhìn sao cũng không thể gọi là “con đàn cháu đống”.

Thẩm Hưng Bang bồi hồi trong phút chốc khi những kí ức xưa ùa, nhưng chưa hòa hoãn được bao lâu thì sắc mặt lão lại trở nên nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đứa con thứ hai: "Năm đó khi bố đưa con và mẹ về đây “bái tổ” là khi con đang học tiểu học. Giờ con nhìn con xem, đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn một mình! Con định bao giờ mới lập gia đình đây?”

Nghe bố mắng mỏ, mặc dù không phải mắng mình, nhưng Thẩm Thiệu Chu và Thẩm Nhạc Hiền vẫn rụt cổ lại, không dám lên tiếng.

Thẩm Nhạc Hiền thấy may mắn vì hôm nay mình đã đưa bạn gái về quê, cũng coi như khiến ông cụ ngứa mắt Thẩm An Ngô hơn.

Bạn gái mới của anh ta là một diễn viên nhỏ ở đoàn ca múa địa phương, hiện đang nhu mì nép vào người anh ta, mặt hơi tái mét vì bị lão dọa sợ, đôi mắt thì dán chặt lên người Thẩm An Ngô, trong lòng không nhịn được tò mò: Anh ấy chưa có bạn gái thật hả?

Thẩm An Ngô không sợ bố mình, anh nhếch mép, trầm giọng nói: “Bố, những chuyện này nói ở nhà là được rồi, sao phải đến nhà thờ họ nói cho tổ tiên nghe?”

Thẩm Hưng Bang bị con trai làm cho nghẹn lời, mặt tím tái, chưa kịp nổi giận thì tiếng trống vang lên, nghi thức “bái tổ” chính thức bắt đầu.

Đúng chín giờ sáng, trước bàn thờ tổ tiên trong nhà thờ họ, mâm cỗ và đồ cúng đã được bày biện chu đáo. Sau một hồi trống mõ vang dội, đội múa lân bắt đầu xuất hiện để tăng thêm không khí vui tươi.

Ba thế hệ nhà họ Thẩm được người trong dòng họ bao quanh, dẫn đầu là Thẩm Hưng Bang và Thẩm An Ngô, tiếp theo là bố con Thẩm Thiệu Chu và Thẩm Nhạc Hiền.

Lâu lắm rồi cả gia đình mới trở về Bạch Tuyền đông đủ như vậy. Đám người trẻ trong làng tò mò nhìn họ, không hiểu sao người thành phố ăn cái gì mà da lại trắng và cao lớn đến thế.

Trong đám đông ồn ào, tất nhiên sẽ có người nhỏ giọng bàn tán về mối quan hệ giữa gia đình này và bà góa Tôn Lan Hương ở đầu làng.

Thẩm An Ngô đứng nghiêm trang, trong lòng chợt nhớ lại hình ảnh năm đó mẹ anh nắm tay anh đứng trước cửa nhà thờ họ. Người phụ nữ có vẻ mặt lạnh lùng ấy đã quay lưng bỏ sang nước ngoài, tái hôn với người khác, dứt khoát cắt đứt quá khứ như đang cắt lọc một vết thương cũ.

Còn anh, đã hai mươi mấy năm trôi qua, Bạch Tuyền là quê hương của bố và anh trai, nhưng chưa bao giờ là của anh.

Trong làn khói nghi ngút, Thẩm Hưng Bang cùng con trai và cháu trai đứng trước bàn thờ tổ tiên được sắp xếp ngăn nắp, cắm hương vào từng bát hương và làm lễ.

Những người phụ nữ trong làng đang chuẩn bị cho bữa tiệc mừng sau nghi lễ “bái tổ”, người rửa rau, người thái thịt, tất cả đều làm việc ngăn nắp, trật tự. Tuy Phó Cần là con dâu, nhưng lại là người khác họ, không được phép vào nhà thờ họ, đành ở lại nhà cũ với mẹ chồng.

Giờ đây Tôn Lan Hương chỉ còn yêu thương mỗi đứa cháu trai Thẩm Loan. Nghe nói cháu ngoan đến, mới sáng sớm bà ấy đã vào bếp chuẩn bị. Dù tuổi đã cao, chỉ ăn hai bữa một ngày, nhưng những món cháu thích thì bà cụ đều nhớ hết. Cháu trai thích ăn trứng hấp với chao, thế là bà cụ gom hết trứng gà để dành trong nhà ra làm.

Ngày thường bà ấy sống rất tiết kiệm. Nghe tin có người ở làng bên cạnh bán thịt hoẵng 60 tệ một cân, bà ấy mua liền nửa con, cất vào tủ lạnh, chờ cả nhà con trai về ăn.

Phó Cần thấy mẹ chồng tất bật chuẩn bị từ sáng sớm, vội vàng khuyên: “Mẹ ơi, trưa nay Thiệu Châu và Loan Nhi sẽ ăn cơm với cả làng, mẹ đừng bận rộn nữa, lát nữa cùng chúng con ra đó ăn tiệc.”

Tôn Lan Hương hơi lãng tai, phải nghe con dâu nói lại hai lần mới hiểu. “Trưa không ăn ở đây thì tối cũng phải ăn chứ, các con ăn tối rồi hãy đi.”

Phó Cần không hiểu lắm tiếng Bạch Tuyền, giao tiếp với mẹ chồng không được thông thuận, cũng may tuy mẹ chồng là người nhà quê không biết chữ, nhưng được cái thật thà. Kết hôn với Thẩm Thiệu Chu bao nhiêu năm, lại không sống chung, mẹ chồng nàng dâu chưa bao giờ cãi nhau.

“Tối chúng con cũng không ăn đâu, ăn trưa xong là về Cửu Giang luôn. Bố già rồi, không đi đường đêm được.”

Tôn Lan Hương nghe con dâu nhắc đến người đàn ông đó thì không nói gì nữa, miếng thịt hoẵng vừa lấy ra định rã đông lại bị cất vào tủ lạnh.

Một giờ chiều, nghi lễ “bái tổ” kết thúc. Sân phơi lúa trước ủy ban làng đã bày sẵn bàn tiệc. Hai bàn chính, một bàn dành cho các vị lãnh đạo cấp thành phố, huyện và làng, một bàn khác là cho gia đình Thẩm Hưng Bang.

Ở làng, việc cúng tổ là chuyện của đàn ông, còn việc ăn tiệc thì nam nữ già trẻ trong làng cùng tham gia. Hàng chục cái bàn được đặt san sát nhau trên khoảng đất trống bên ngoài.

Thẩm Hưng Bang ngồi ở đầu bàn, một bên là con trai cả, một bên là con trai thứ. Trong những dịp thế này, Thẩm Nhạc Hiền luôn coi mình như một vật trang trí, ngồi cùng bạn gái ở dưới chót.

Thư ký của Thẩm An Ngô là Trương Dã cũng ngồi bên cạnh, hôm nay anh ta đi cùng sếp Thẩm. Tại những buổi tiệc mà sếp Thẩm khó tránh khỏi phải uống rượu, anh ta sẽ chịu trách nhiệm lái xe.

Thẩm Thiệu Chu nâng ly rượu lên, chợt cảm thấy thiếu gì đó, quay sang hỏi vợ: “Mẹ đâu? Bà không gọi mẹ cùng tới ăn à?”

Phó Cần tiến lại gần chồng, nhỏ giọng nói: “Gọi rồi, nhưng bà ấy không chịu đi.”

Thẩm Thiệu Chu hơi khó chịu, quắc mắt nhìn bà ta, Thẩm Hưng Bang nâng ly rượu, quay sang nói với Thẩm Loan: “Đi gọi bà nội cháu đến ăn cơm, cả làng đều đến, bà ấy lại ở nhà một mình còn ra thể thống gì nữa?”

Trương Dã theo Thẩm An Ngô nhiều năm, đương nhiên biết bà nội của Thẩm Loan là ai, anh ta vô thức liếc nhìn sếp, lại thấy sếp ngồi yên đó với vẻ mặt không hề thay đổi. Anh ta nghĩ lại, giờ Thẩm Hưng Bang và Thượng Huệ Lan đã ly hôn, cũng không cần tránh mặt ai nữa.

Thẩm Loan liếc nhìn bố mẹ, “vâng” một tiếng, đứng dậy chạy về nhà bà nội. Không bao lâu sau, anh ta đã dắt bà nội đến.

Tôn Lan Hương và Thẩm Hưng Bang đã ly hôn ba mươi năm, sau khi mẹ chồng qua đời, cả hai chưa từng gặp lại. Bây giờ mắt đã mờ, phải lại gần mới thấy người đàn ông trước mặt cũng già đi nhiều. Trong mắt bà ấy, chồng chính là trời, dù đã ly hôn, nhưng ở trước mặt chồng cũ, bà ấy vẫn luống cuống tay chân.

Phó Cần thấy mẹ chồng không thoải mái, đỡ bà ấy ngồi giữa mình và con trai.

Thẩm Hưng Bang không thèm nhìn người vợ cũ này. Thỉnh thoảng có người trong làng đến bàn chính chào hỏi lão và mấy đứa con trai, đồng thời hết lời tán dương cả nhà, mấy bố con cứ thế nâng ly rượu uống liên tục.

Thẩm An Ngô nhìn người phụ nữ tóc bạc đối diện, hình ảnh trong trí nhớ anh lại hiện lên. Hồi nhỏ đến Bạch Tuyền, nhà thờ họ không phải là nơi khiến anh sợ nhất, mà là nhà vệ sinh của làng.

Một đám trẻ chạc tuổi rủ anh đi nhà xí, đó là lần đầu tiên anh thấy nhà xí khô, mùi hôi thối nồng nặc, những con dòi lổm ngổm bò lúc nhúc, cách một bức tường còn nghe thấy tiếng lợn kêu, anh sợ đến nỗi bật khóc, chạy ào ra khỏi nhà xí.

Đám trẻ con chỉ tay trêu chọc anh, anh vừa tủi vừa tức, nước mắt lưng tròng, lúc này chợt thấy một người phụ nữ đứng ở cửa nhà vẫy tay gọi anh.

Khi Thẩm An Ngô thấy ánh mắt hiền từ của bà ấy, lập tức chạy lạch bạch đến nhà người phụ nữ. Bà ấy dẫn anh vào nhà, bưng ra một cái ghế gỗ nhỏ, cái ghế này có một lỗ ở giữa, rất giống cái bô ở nhà anh.

Bà ấy bảo anh ngồi lên đó để đi vệ sinh, Thẩm An Ngô ngồi lên, rồi chẳng biết thế nào mà ngủ thiếp đi. Khi anh bước ra đã thấy mẹ mình đang ngồi ở gian ngoài.

Trong nhà ngoài bà ấy ra, còn có một bà cụ khác. Mắt bà cụ sâu hoắm, mặt đầy nếp nhăn, khi nhìn thấy anh, trong đôi mắt đục ngầu thoáng hiện sự ghét bỏ.

Chưa từng có ai nhìn anh bằng ánh mắt như vậy. Trong lòng Thẩm An Ngô rất sợ hãi, nhỏ giọng gọi một tiếng “mẹ”. Mẹ anh quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt còn vương lệ.

Anh ngẩn ra, đang yên đang lành sao mẹ lại khóc? Anh không hiểu, chỉ biết lao vào lòng mẹ. Mẹ ôm chặt anh, anh cảm thấy có những giọt nước mắt lăn xuống cổ mình...

Đột nhiên, bà cụ ngồi trên ghế chủ lên tiếng, giọng nói cao vút chói tai, dường như đang chửi rủa điều gì đó, Thẩm An Ngô không hiểu gì cả, người mẹ đang ôm anh bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt lạnh lùng bế anh đi. Đi đến cửa, bà ấy dừng lại, quay đầu lại nói với bà cụ: “Bà chửi tôi làm gì? Người tạo nghiệp là con trai bà! Bà tưởng bà không nhận An Ngô thì An Ngô không phải là con của ông ta hả? Viễn Tinh không phải một mình ông ta gầy dựng nên, con trai của Thượng Huệ Lan này, không đến lượt người khác khinh thường!”

Nói xong, mẹ anh bế anh đi.

Thẩm An Ngô ôm chặt cổ mẹ, cảm nhận được cơ thể mẹ run rẩy nhẹ. Anh rất sợ, ôm chặt mẹ: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi, con không thích nơi này.”

Thượng Huệ Lan kìm nén nước mắt, nhẹ nhàng v**t v* lưng con trai: “Mẹ cũng không thích nơi này. Chúng ta sẽ không quay lại đây nữa.”

Đúng là kể từ đó anh và mẹ chưa bao giờ quay lại làng Bạch Tuyền. Kể cả khi bà nội danh nghĩa của anh qua đời, họ cũng không về để chịu tang.

Bây giờ bà cụ đã qua đời, mẹ anh cũng tái giá, Thẩm An Ngô theo bố quay lại Bạch Tuyền, những ký ức mà anh cố gắng quên đi đều ùa về.

Bà lão đối diện cực kỳ yêu thương cháu trai, không ngừng gắp thức ăn cho Thẩm Loan. Cái bát của Thẩm Loan đầy ắp cá thịt, anh ta không biết phải làm gì, đành khuyên: “Bà nội, cháu muốn ăn gì thì có thể tự gắp mà, bà gắp nhiều quá cháu cũng ăn không hết.”

Tôn Lan Hương nói: “Mới từng này mà không ăn hết à? Lúc bố cháu bằng tuổi cháu bây giờ, ăn được tận ba bát cơm cơ!”

Hai bà cháu cứ thế một người muốn cháu ăn thêm một chút, một người thì lén lút giấu không cho bà nội gắp thêm vào bát.

Thẩm Hưng Bang ngồi trên ghế chủ cuối cùng cũng lên tiếng, nói bằng tiếng địa phương của Bạch Tuyền: “Bây giờ có giống của thời của Thiệu Chu đâu! Bọn trẻ bây giờ nào có thiếu chất dinh dưỡng!”

Tôn Lan Hương xấu hổ buông đũa, mắt đảo liên tục nhìn cháu trai: “Sao hôm nay bạn gái cháu không đến cùng cháu?”

Vừa dứt lời, Thẩm Hưng Bang lại nhìn sang. Thẩm Thiệu Chu, Phó Cần, Thẩm Loan cũng khựng lại.

Mặt Thẩm Loan đỏ bừng, ấp úng trả lời: “Hôm nay cô ấy bận đi học...”

Thẩm Hưng Bang nhìn chằm chằm con trai và con dâu: “Loan Nhi bạn gái rồi à?”

Phó Cần tức đến đau cả đầu, nhưng trên mặt không thể biểu lộ ra, bà ta hối hận vì không báo trước với mẹ chồng, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười: “Tụi trẻ đang tìm hiểu, chưa chắc chắn đâu...”

Thẩm Hưng Bang nhấp một ngụm rượu: “Nếu đã có đối tượng, vậy phải nghiêm túc tìm hiểu, rồi hôm nào nhớ dẫn về cho bố xem.”

Mặt Phó Cần lập tức trở nên khó coi, cắn chặt răng, mím môi, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói ra một chữ “Dạ”.

Thẩm Hưng Bang chuyển hướng sang con trai: “Đến cả Loan Nhi cũng có bạn gái rồi, mày làm chú còn không cả bằng đứa cháu à!”

Bữa tiệc ở quê thường toàn là thịt cá, Thẩm An Ngô ăn vài miếng rồi dừng đũa. Lúc này anh đối diện với ánh mắt sắc lạnh của bố, cảm xúc tiêu cực vừa kìm nén lại trỗi dậy.

Thẩm An Ngô khẽ cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Bố, bố mà cứ như vậy, dù có bạn gái con cũng không dẫn về cho bố xem đâu.”

Câu nói này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ – Ý gì đây? Có bạn gái rồi à?

Thẩm Loan ngẩng phắt đầu lên nhìn chú nhỏ. Khi thấy nụ cười trên môi anh, đầu anh ta ong ong cả lên, sắc mặt thay đổi, tim đập loạn xạ.

Trên đường về Cửu Giang, Trương Dã ôm một bụng đầy tâm sự, thỉnh thoảng lại ngó sếp mình qua kính chiếu hậu.

Từ khi lên xe, sếp Thẩm vẫn luôn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, trong xe thoang thoảng mùi rượu. Ngày nào anh ta cũng theo sếp Thẩm, sao lại không biết anh có bạn gái chứ?

Nhưng vừa rồi anh đã đồng ý với Thẩm Hưng Bang sẽ dẫn bạn gái về ra mắt trong bữa tiệc gia đình lần tới. Chẳng lẽ anh đã ngấm ngầm có bạn gái từ lúc nào đó mà anh ta không hề hay biết thật?

Trương Dã xem lại lịch trình của sếp Thẩm mấy ngày qua, chợt nhận ra điều gì đó, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ đã nghe sếp Thẩm bảo dừng xe.

Hôm nay Thẩm An Ngô gần như chẳng ăn gì, lại uống rất nhiều rượu, lúc này trong người khó chịu muốn nôn mửa. Anh bảo Trương Dã dừng xe, tự mình đẩy cửa bước xuống, nôn thốc nôn tháo vào bụi cỏ.

Anh vịn vào thân cây đứng thẳng người rồi nhận lấy chai nước khoáng Trương Dã đưa cho, súc miệng.

Điện thoại trong túi reo lên, Thẩm An Ngô lấy ra nhìn, chắc là do anh uống quá nhiều nên mới thấy tin nhắn của người anh đang nghĩ đến.

Cô cảm ơn anh vì đã cho cô mượn máy tính, đã giúp cô một việc.

Thẩm An Ngô cảm thấy mình có hơi say, lại nhớ đến ánh mắt cô nhìn mình, ánh mắt mang theo sự dịu dàng và thương xót không hợp với tuổi của cô. Anh ghét sự thương hại của bất kỳ ai, nhưng không thể cưỡng lại ánh mắt như vậy.

Anh không muốn giả vờ nữa, cảm giác của anh đối với cô khác với bất kỳ ai.

Nhìn vào khung trò chuyện tin nhắn, Thẩm An Ngô bất chấp tất cả, gõ chữ trả lời: [Vì chú đã giúp cháu một việc lớn vậy cháu cũng giúp chú một việc nhé.]

Gửi xong, anh không đợi đối phương hồi đáp đã gửi thêm một tin: [Nửa tiếng sau gặp ở cổng trường.]

Bình Luận (0)
Comment