Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 64

Từ tòa nhà số bốn đến cổng trường mất khoảng mười lăm phút đi bộ, Hứa Thanh Lăng ước tính thời gian rồi ôm chiếc máy tính xách tay ra khỏi cửa.

Tiết Thanh Minh lại đúng vào thứ Sáu, bức tượng điêu khắc ở cổng trường chật ních các nữ sinh, dường như đang tổ chức hoạt động câu lạc bộ gì đó.

Hứa Thanh Lăng liếc nhìn tấm băng rôn giăng trên cây: Cuộc thi tuyển chọn Đại sứ hình ảnh cho giải bóng đá sinh viên toàn quốc cúp Phi Địch.

Cô chợt nhớ ra, chỉ vài tháng nữa là đến trận World Cup Nhật Bản – Hàn Quốc rồi. Đây là lần đầu tiên đội tuyển bóng đá Trung Quốc lọt vào vòng chung kết trong lịch sử.

Chính xác mà nói, đây là lần duy nhất trong ký ức của cô.

Năm đó cô và Thẩm Loan thức rất nhiều đêm theo dõi trận đấu. Thực ra cô không quá hứng thú với bóng đá, nhưng vẫn cố gắng nghiên cứu chiến thuật của các đội và đặc điểm của từng cầu thủ chỉ để có thêm chủ đề chung với anh ta.

Nghĩ lại thật nực cười. Có câu nói gì nhỉ?

Thanh xuân tươi đẹp, cho chó ăn rồi.

Hứa Thanh Lăng nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt. Bỗng, một bàn tay to vươn tới, nhét thẳng tấm áp phích vào tay cô: “Bạn học, có muốn tham gia không cuộc thi tuyển chọn "Người đẹp bóng đá" không?”

Hứa Thanh Lăng quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt đen sạm của ai kia khiến cô không nhịn được mà trợn trắng mắt, chỉ vào tấm băng rôn nói: “Anh không biết chữ à, là cuộc thi tuyển chọn Đại sứ Hình ảnh bóng đá, sao đến miệng anh lại thành Người đẹp bóng đá rồi?”

Quan Bằng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Không phải giống nhau sao?”

Hứa Thanh Lăng biết không thể nói lý lẽ với loại con trai rảnh rỗi chỉ biết chấm điểm con gái này, cô tỏ thái độ mất kiên nhẫn: “Sao câu lạc bộ nào cũng có anh vậy? Lần trước là bóng rổ, lần này lại là bóng đá.”

Quan Bằng đắc ý nhướng mày: “Hết cách rồi, tại anh giỏi quá mà! Dù bóng rổ hay bóng đá thì trình đều đủ vào đội tuyển trường đấy.”

Anh ta còn tự khen mình nữa chứ, Hứa Thanh Lăng nhấc chân quay người bỏ đi. Quan Bằng túm lấy cánh tay cô, nhét thêm mấy tờ đơn đăng ký cho cô: “Giúp anh một việc, bảo các bạn nữ trong lớp em đăng ký tham gia đi, chỉ cần mấy bạn ấy vượt qua vòng sơ tuyển của trường sẽ nhận được một cây vợt cầu lông do Phi Địch tài trợ.”

Hứa Thanh Lăng vốn không định nhận, vừa nghe thấy “vợt cầu lông” thì dừng bước. Mấy hôm trước Quách Lệ Na và Giang Bồng Bồng mới bảo muốn mua vợt cầu lông để xuống dưới ký túc xá đánh cầu lúc rảnh rỗi.

Xe dừng lại trước cổng đại học Cửu Giang, Thẩm An Ngô xuống xe, lại nhìn thấy bức tượng điêu khắc màu trắng kia.

Hôm nay dưới tượng có rất nhiều người, nhưng chỉ cần liếc qua, anh đã nhìn thấy người con gái đó bên ngoài đám đông. Cô đang ngẩng đầu nói chuyện với một chàng trai mặc áo bóng đá. Rõ ràng hai người có quen biết, ánh mắt của chàng trai kia luôn dán chặt vào mặt cô.

Chiều tối mùa xuân, ánh hoàng hôn sau lưng giống như tấm vải gấm lộng lẫy chói mắt. Phía trước là cô gái với mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trắng như hoa hạnh, dáng người mảnh mai cao ráo như một nhành cây thanh khiết. Bên cạnh cô là chàng nam sinh toét môi cười rạng rỡ, những giọt mồ hôi trên tóc lấp lánh trong ánh chiều tà.

Xung quanh bức tượng là những chàng trai cô gái trẻ trung tràn đầy sức sống, từng khuôn mặt trẻ trung lướt qua trước mắt anh.

Chút men say của Thẩm An Ngô đã hoàn toàn bay biến.

Những chàng trai, cô gái mười tám, mười chín tuổi gợi lên thanh xuân tràn trề, đây cũng là lúc trang đầu của cuộc đời họ mới vừa mở ra.

Ở cái tuổi mới biết yêu như cô, nên có một mối tình ngọt ngào pha chút chua xót với bạn bè đồng trang lứa mới đúng, hà tất gì phải bị anh kéo vào thế giới dơ bẩn xấu xí này?

Thẩm An Ngô đột nhiên cảm thấy mình không phải người, nếu thích là lý do để làm điều ác, vậy anh có khác gì Thẩm Hưng Bang đâu?

Một cơn đau nhói khó tả dâng lên nơi ngực, anh thất thần đứng đó, nhiệt huyết vừa trào dâng dần nguội lạnh. Lúc này, cô như cảm nhận được sự tồn tại của anh, thình lình nhìn về phía anh.

Hứa Thanh Lăng thấy Thẩm An Ngô đã đến thì không để ý đến Quan Bằng nữa, nhét mấy tờ đơn đăng ký vào túi, ôm máy tính xách tay chạy về phía anh.

Thẩm An Ngô mặc bộ vest chỉnh tề, phối với áo khoác dài màu đen để mở, lộ ra chiếc áo sơ mi đen bên trong, hai tay anh đút trong túi áo khoác, đứng cách cô không xa.

Hứa Thanh Lăng dừng lại khi còn cách anh một bước, ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại là gương mặt tái nhợt đáng sợ, trong mắt giăng đầy tơ máu của anh: “Chú uống rượu à?”

Trong ấn tượng của cô, anh có hút thuốc, nhưng không nghiện nặng. Bình thường anh không hay uống rượu, chỉ khi tâm trạng không tốt hoặc quá tốt mới uống một chút.

Trong đôi mắt linh động của cô ẩn chứa sự quan tâm. Thẩm An Ngô nhìn vào mắt cô, khóe môi hơi cong lên, “Ừ” một tiếng coi như trả lời.

“Giảng viên môn thiết kế đồ họa của chúng cháu khó tính lắm, may mà có chú cho cháu mượn máy tính, lần này điểm thường xuyên chắc ổn rồi.”

Hứa Thanh Lăng vừa đưa máy tính trong tay cho anh, vừa trộm liếc nhìn anh. Đây là thói quen còn sót lại khi làm cấp dưới của anh.

Cô là một người không mấy tinh ý, vậy mà chỉ sau vài năm làm việc dưới trướng anh đã trở thành một người cực giỏi nắm bắt bầu không khí.

Lúc này, trực giác nói cho cô biết, hôm nay tâm trạng anh không tốt.

Hứa Thanh Lăng chắp hai tay ra sau lưng, ra vẻ ngoan ngoãn: “Chú nói đi, cần cháu giúp gì ạ?”

Thẩm An Ngô mím môi, tiện tay ném chiếc máy tính xách tay vào ghế phó lái, đồng thời mở cửa băng ghế sau, tới khi mở miệng anh mới phát hiện giọng mình khàn đặc: “Cháu đi cùng chú đến biệt thự Long Não một chuyến đã.”

Hứa Thanh Lăng “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau. Thẩm An Ngô cũng theo vào xe.

Trương Dã ngồi phía trước lái xe, cảm giác khúc mắc trong lòng mới nãy còn là một đống bùi nhùi chớp mắt đã được cởi ra cái "vèo". Anh ta hơi phấn khích, không nhịn được lén nhìn vào gương chiếu hậu, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của sếp.

Da đầu Trương Dã lập tức căng lên, vội vàng nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe.

Hứa Thanh Lăng tưởng hôm nay Thẩm An Ngô đưa mình đến đây là để nói chuyện liên quan đến việc tái thiết biệt thự Long Não. Kết quả khi đến biệt thự Long Não, anh vẫn không nói câu nào, chỉ dẫn cô lên núi Dương gần đó.

Chẳng lẽ định leo núi đêm hả? May mà núi Dương không cao, chỉ là một ngọn đồi nhỏ cao chưa đến 100 mét.

Ánh hoàng hôn từ từ lặn xuống, chỉ còn lại chút sắc vàng nhạt cuối cùng. Những bóng núi xanh biếc trùng điệp ban ngày giờ đã dần hòa vào màn đêm như tấm voan mỏng.

Hứa Thanh Lăng rất thích mùa xuân ở Cửu Giang, tuy ngắn ngủi lại khiến người ta xao xuyến: Hơi nước dồi dào, cỏ cây sinh trưởng mạnh mẽ, mang trong mình sức sống mãnh liệt.

Lúc này núi Dương chưa mang dáng vẻ như kiếp sau, trở thành địa điểm leo núi cắm trại nổi tiếng mà vẫn mang vẻ đẹp nguyên sơ chưa được khai phá.

“Có lạnh không?” Cuối cùng Thẩm An Ngô cũng mở miệng.

Hứa Thanh Lăng lắc đầu, hôm nay cô mặc áo khoác bò, bên trong là áo len lông cừu, vừa đủ ấm.

Thẩm An Ngô im lặng suốt quãng đường, cuối cùng cũng mở lời: “Thực ra chú ở biệt thự Long Não cũng không được bao lâu, tính ra cũng chỉ năm năm. Năm chú tám tuổi, bố mẹ chú đã ly thân. Mẹ chú gửi chú vào trường nội trú, còn mình thì chuyển đến Hồng Kông…”

Hứa Thanh Lăng im lặng nghe anh kể về những trải nghiệm thời thơ ấu. Cô ngạc nhiên khi Thẩm An Ngô lại nói chuyện riêng tư như vậy với cô, may mà màn đêm đã buông xuống, che đi biểu cảm trên mặt cô.

Những chuyện này kiếp trước cô ít nhiều cũng đã từng nghe nói đến, lúc này nghe chính miệng anh kể lại, cảm xúc càng thêm phức tạp.

Thẩm An Ngô tiện tay bẻ một nhánh cây chìa ra bên đường, giọng điệu như hòa vào cái lạnh của màn đêm: “Kỳ thật ban đầu, chú không định trùng tu lại biệt thự Long Não.”

Hứa Thanh Lăng cũng nhớ kiếp trước, biệt thự Long Não vẫn luôn bị bỏ hoang: “Thế sao chú lại đột ngột thay đổi chủ ý?”

Khóe môi Thẩm An Ngô nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Có lẽ là vì hôm ấy bất ngờ hay tin mẹ chú chuẩn bị tái hôn.”

Mẹ anh cả đời kiên cường, việc gả cho bố anh có lẽ là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời bà ấy. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng bà ấy vẫn nhẫn tâm xóa bỏ vết nhơ đó, để bản thân có thể bắt đầu lại ở một nơi xa.

Người ta thường nói quan hệ bố mẹ - con cái trên đời có nghĩa là bố mẹ không ngừng nhìn theo bóng lưng con cái dần khuất xa. Chỉ có anh, dường như từ khi có ký ức, đều là anh nhìn theo bóng lưng mẹ mình dần khuất xa.

Hôm nay đến nhà thờ họ bái tổ, đã gợi lên những cảm xúc tồi tệ tích tụ bao năm trong anh.

Bạch Tuyền không phải quê hương anh, biệt thự Long Não cũng chẳng phải! Từ đầu đến cuối, anh chỉ có một mình.

Hứa Thanh Lăng nghe ra giọng điệu chán nản của anh, không nhịn được muốn nói gì đó, thế là vô thức thốt ra vài chuyện cô vốn giấu trong lòng: “Ngày mẹ chú rời khỏi Cửu Giang, tình cờ thế nào cháu lại gặp bà ấy tại nhà ga xe lửa đấy ạ.”

Thẩm An Ngô ngẩn ra, khựng người nhìn cô: “Cháu từng gặp bà ấy?”

“Trước đây bà ấy nổi tiếng như vậy, ai mà không biết?”

Hứa Thanh Lăng biết anh nhất định sẽ hỏi, nên cố tình chuyển chủ đề: “Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là hôm đó cháu và Tào Tư Thanh tiễn bạn học ra ga xe lửa, trùng hợp sao mẹ chú lại đứng chờ ngay đằng trước cháu, cháu bèn nói một câu "Con đi ngàn dặm, mẹ lo lắng", thế là bà ấy bất ngờ quay đầu lại nhìn cháu với ánh mắt dịu dàng đến đáng sợ. Trước đây cháu luôn cảm thấy bà ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, không ngờ bà ấy cũng có một mặt rất mẹ hiền.”

Vòng vo một hồi, cuối cùng cô cũng vào chủ đề chính: “Cháu cảm thấy mẹ chú vẫn rất quan tâm chú, rất yêu chú, chỉ là với tính cách của bà ấy, có lẽ sẽ không bày tỏ quá nhiều trước mặt con trai mình.”

Thẩm An Ngô cúi đầu cụp mắt, như đang nhớ lại điều gì đó, sau đó bật cười khe khẽ: “Thảo nào hôm ấy, mẹ bỗng gọi điện cho chú, hỏi chú lúc trước, khi chú lên Bắc Kinh học đại học, là ai tiễn chú đi.”

Hứa Thanh Lăng: “Có lẽ là tức cảnh sinh tình.”

Hai người đi không nhanh, vậy mà không biết từ lúc nào đã gần đến đỉnh núi Dương.

Hứa Thanh Lăng bước lên bậc thang bằng đá dẫn l*n đ*nh núi, mới đi được vài bậc, cô đột nhiên dừng chân, xoay người chặn đường Thẩm An Ngô đang đi lên. Cô thấp hơn Thẩm An Ngô rất nhiều, lúc này đứng trên bậc thang, tầm mắt vừa vặn ngang bằng anh.

Hứa Thanh Lăng đút tay vào túi áo khoác bò, nhìn thẳng vào anh, khóe miệng còn vương ý cười, như thể đã hạ quyết tâm: “Rốt cuộc chú muốn cháu giúp gì? Chú cứ nói thẳng đi!”

Gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô, vài sợi lướt qua vai và mặt anh, anh ngửi thấy mùi hương trên tóc cô - mùi sữa thoang thoảng hòa lẫn với hương cam quýt.

Vừa rồi, anh đã cho mình thời gian leo một ngọn núi để hối hận nhưng cuối cùng anh vẫn không thể.

Thẩm An Ngô nhìn cô, buông xuôi mở lời: “Vài ngày nữa, bên nhà bố chú có tổ chức một bữa tiệc gia đình, chú đã hứa với ông ấy sẽ dẫn bạn gái đến. Nhưng chú không có bạn gái nào cả, chú chỉ muốn chặn miệng bố thôi. Nên chú muốn nhờ cháu đóng giả làm bạn gái chú, cùng chú đến nhà bố chú ăn bữa cơm.”

Cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng biết điều gì khiến anh khó xử đến mức tâm trạng không tốt suốt cả buổi như vậy. Nếu yêu cầu này được thốt ra từ miệng người khác, có lẽ cô sẽ cảm thấy rất quá đáng. Nhưng khi người đề xuất là Thẩm An Ngô, cô lại cảm thấy không có gì.

Có lẽ vì cô biết, kiếp trước anh vẫn luôn cô đơn, bỏ qua những lời đồn về xu hướng tính dục không rõ ràng, có lẽ anh chính là kiểu người không muốn yêu đương cũng chẳng muốn kết hôn.

“Đây chính là nguyên nhân khiến chú không vui sao?” Hứa Thanh Lăng tiến lại gần, nhìn vào mắt anh, sau đó cười híp mắt vỗ vỗ vai anh: “Được rồi. Cháu đồng ý với chú.”

Thẩm An Ngô ngẩn người, không nghĩ cô lại vui vẻ đồng ý như vậy, một đống lời giải thích anh chuẩn bị từ trước đã trở nên vô dụng, tim anh không khống chế được mà loạn nhịp.

Cô gái nhỏ đứng trước mặt anh, miệng mỉm cười nhìn anh, đôi mắt như đang nói chuyện.

Thẩm An Ngô cảm thấy anh đã hiểu, lại giống như chưa hiểu.

Nhưng, những điều này không còn quan trọng nữa.

Anh chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng dùng ánh mắt đó nhìn một người đàn ông, cũng đừng cười như vậy, bởi sẽ khiến người khác nhìn vào là muốn yêu cô.

Nhưng cô đã quay người đi, để lại anh có chút mất mát đứng đó.

Hứa Thanh Lăng nhìn l*n đ*nh núi, còn khoảng mấy chục bậc thang nữa là đến đỉnh núi Dương: “Đã đến tận đây rồi, chi bằng leo l*n đ*nh núi Dương luôn đi.”

Cơ thể trẻ trung mảnh khảnh của cô ẩn chứa đầy sức sống, Hứa Thanh Lăng nhấc chân leo l*n đ*nh núi, bậc thang dốc và dựng đứng khiến cô lảo đảo suýt ngã trong một thoáng sơ sẩy, nhưng giây tiếp theo, người phía sau đã đưa tay ra kéo cô lại.

Thẩm An Ngô đỡ cô đứng vững mới buông tay đang nắm cánh tay cô ra, không quên dặn dò: “Cháu cẩn thận một chút.”

Ai ngờ cô gái trước mặt thình lình nắm lấy tay anh: “Chúng ta luyện tập trước một chút đi. Nếu không cháu sợ đến lúc đó diễn không giống bạn gái của chú.”

Bình Luận (0)
Comment