Trương Dã dừng xe dưới chân núi Dương rồi ngồi bên đường hút vài điếu thuốc. Không ngờ muỗi vằn trong núi này lại độc như vậy, cứ bâu vào đốt mặt anh ta sưng vù cả lên, anh ta chịu không nổi nữa nên chui lại vào trong xe.
Anh ta đợi hơn hai tiếng đồng hồ mới nhìn thấy cô Hứa và sếp Thẩm đi xuống núi.
Trương Dã vô thức liếc nhìn sếp, thấy nét mặt anh giãn ra, ánh mắt thoáng ý cười nhạt thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay đến Bạch Tuyền, có thể thấy tâm trạng sếp Thẩm không tốt lắm. Trong buổi bái tổ ở nhà thờ họ toàn là đồng hương, không nhất thiết phải uống quá nhiều, chỉ cần xã giao qua loa là được. Vậy mà sếp Thẩm lại uống hết ly này đến ly khác, ai mời cũng uống. Lúc Trương Dã nhận thấy không ổn và đến khuyên can thì anh đã uống khá nhiều rồi.
Trên đường từ Bạch Tuyền về, sắc mặt anh cứ sa sầm, giữa đường còn nôn một lần.
Tâm trạng của sếp Thẩm không tốt nên Trương Dã cảm thấy mình lái xe cũng khó khăn. Mãi đến khi đến trường đại học Cửu Giang và đón được cô Hứa, sắc mặt anh mới khá hơn chút.
Thật ra anh ta luôn cảm thấy sếp Thẩm đối xử với cô Hứa không hề bình thường, ban đầu anh ta tưởng chỉ là vì cô đã cứu sếp Thẩm. Về sau anh ta mới dần dần nhận ra vài điều khác biệt nhưng không dám nghĩ theo hướng đó. Dù sao bao nhiêu năm qua chưa từng có cô gái nào xuất hiện bên cạnh sếp Thẩm cả.
Lúc này nhìn cảnh tượng trước mắt, bao nỗi băn khoăn trong lòng Trương Dã cuối cùng cũng có lời giải. Cô Hứa đúng là lợi hại, lúc nào cũng có cách dỗ sếp vui vẻ.
Trương Dã hào hứng chạy đến mở cửa sau cho hai người.
Lúc xe về đến trường đại học Cửu Giang đã là chín giờ, Hứa Thanh Lăng và Thẩm An Ngô hẹn thời gian địa điểm cho lần gặp mặt sau.
Bữa tiệc gia đình của nhà họ Thẩm được tổ chức tại một căn biệt thự nơi Thẩm Hưng Bang đang ở, tất cả đều do Phó Cần thu xếp.
Hứa Thanh Lăng đã xuống xe, Thẩm An Ngô nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đến trước mặt rồi nghiêm túc nói: "Chỉ là ăn một bữa cơm tiện thể dẫn bạn gái về cho ông ấy gặp thôi, cháu không cần phải lo lắng quá. Ở nhà họ Thẩm, không ai dám bắt nạt người chú dẫn về đâu."
Cô thấy tâm trạng anh không tốt nên mới cùng anh leo núi, lại nghe anh tâm sự vài chuyện không vui, sau đó đồng ý giúp anh thì anh mới vui vẻ trở lại. Bây giờ anh lại quay sang an ủi cô.
Hứa Thanh Lăng thấy hơi buồn cười: "Cháu biết mà. Chỉ là diễn kịch thôi, cũng đâu phải là thật, sao cháu phải căng thẳng chứ?"
Thẩm An Ngô "ồ" một tiếng rồi khẽ mỉm cười: "Là chú đánh giá thấp cháu rồi."
Ở kiếp trước, lần đầu tiên Hứa Thanh Lăng gặp bố mẹ Thẩm Loan, cô căng thẳng đến mức cơ mặt cứng đờ, tay chân luống cuống không biết đặt ở đâu. Nhưng lần này, khi đồng ý đóng giả bạn gái Thẩm An Ngô, cô không thấy căng thẳng chút nào.
Dù sao cô cũng đã trải qua một lần, càng để ý càng muốn thể hiện mặt tốt của mình thì càng lo được lo mất, chân tay luống cuống. Lúc này đây, cô chỉ cần yên lặng diễn tròn vai của mình là được.
...
Hứa Thanh Lăng về đến ký túc xá, vừa mở cửa ra đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ.
Triệu Tịnh, Giang Bồng Bồng và Diệp Tư Văn túm tụm trước bàn học của Quách Lệ Na, lật xem một quyển sổ tay. Thấy cô bước vào, ba người nhỏ giọng vẫy tay với cô: "Cậu mau vào đây, đừng để Quách Lệ Na nhìn thấy!"
Hứa Thanh Lăng: ?
Thảo nào cô thấy quyển sổ đó hơi quen mắt, hóa ra là quyển nhật ký của Quách Lệ Na.
Cô hơi cạn lời: "Các cậu mau trả lại chỗ cũ đi! Lát nữa Lệ Na về sẽ giận đấy."
Mỗi khi rảnh rỗi Quách Lệ Na sẽ ghi lại những chuyện xảy ra hằng ngày vào quyển sổ này, chẳng ai biết cô ấy viết gì trong đấy. Hứa Thanh Lăng lo cô ấy viết những chuyện không muốn người khác biết.
Triệu Tịnh bĩu môi: "Mình đâu có cố ý xem trộm. Vừa nãy mình nghe điện thoại, muốn tìm cây bút ghi lại số, đúng lúc thấy trên bàn cậu ta có bút, quyển nhật ký lại đang mở sẵn. Lúc mình tới lấy bút thì vô tình nhìn lướt qua, nào ngờ lại phát hiện cậu ta viết toàn những lời nói xấu bọn mình!"
Hả? Hứa Thanh Lăng há hốc mồm: "Cậu ấy viết gì thế?"
Triệu Tịnh càng nghĩ càng tức: "Đây nào phải nhật ký, đây rõ ràng là sổ tổng hợp tội trạng của các thành viên người trong phòng! Không ngờ cậu ta lại thù dai như vậy, mấy vài câu nói bâng quơ thường ngày của mình đều bị cậu ta ghi lại hết."
Không chỉ Triệu Tịnh mà những lời nói của các bạn cùng phòng khác cũng bị cô ấy ghi lại.
"Cậu xem cậu ta viết gì trong sổ nè, sáng ngày 23 tháng 3, Giang Bồng Bồng nói "Quách Lệ Na, sao tóc tai cậu rối bù như tổ quạ thế?". Quách Lệ Na còn mở ngoặc ghi chú phía sau là sau này phải chú ý hình tượng."
Giang Bồng Bồng ngơ ngác, cảm thấy mình còn oan hơn cả Thị Kính: "Sáng hôm ấy, cậu ta ngủ dậy thì ngồi trên giường ngẩn người, mình chỉ thuận miệng nói một câu thôi. Thế mà cũng đáng để cậu ta viết vào nhật ký à?"
Triệu Tịnh vừa xem vừa đọc: "Ngày 30 tháng 11, Diệp Tư Văn nói "Dù gì cậu cũng học thiết kế, vậy mà chưa từng nghe nói đến công ty quảng cáo 4A sao?". Mấy cậu xem, Quách Lệ Na còn viết cả lời bình phía sau là đừng tùy tiện hỏi người khác, sẽ bị người ta coi thường."
Mặt Diệp Tư Văn đỏ bừng, tức giận nói: "Câu nói vu vơ thôi mà cũng bị cậu ta xem như tội trạng mà ghi vào nhật ký, sau này mình sẽ không nói chuyện với cậu ta trong ký túc xá nữa!"
Triệu Tịnh xem đi xem lại thì phát hiện phần viết về Hứa Thanh Lăng là ít nhất, ngoại trừ một hai câu hồi năm nhất mới nhập học thì sau này không còn nữa.
Hứa Thanh Lăng thấy họ tỏ vẻ bực tức thì vội tiến lên giành lấy quyển sổ từ trong tay Triệu Tịnh, đặt lại lên bàn Quách Lệ Na: "Đừng xem nữa. Sau này nói chuyện cẩn thận hơn với cậu ấy là được rồi."
Cô vừa dứt lời thì Quách Lệ Na bước từ ngoài vào, tay cầm tờ áp phích tuyển chọn đại sứ hình ảnh cho giải bóng đá sinh viên, hào hứng nói với Giang Bồng Bồng: "Trường đang tổ chức tuyển chọn đại sứ hình ảnh của giải bóng đá đó, chỉ cần qua vòng sơ tuyển sẽ nhận được một bộ vợt cầu lông. Bồng Bồng, chúng ta cùng đăng ký nhé."
Giang Bồng Bồng hậm hực nói: "Không thèm! Đại sứ hình ảnh gì chứ, nói trắng ra là ai đẹp thì được chọn thôi, không phải sao? Lớn già đầu thế này rồi còn tham gia thi thố chi nữa!"
Quách Lệ Na bước vào với gương mặt hớn hở, nào ngờ lại bị Giang Bồng Bồng chặn họng nên nụ cười trên mặt tức khắc cứng đờ. Cô ấy nhìn lướt qua những người khác mới cảm thấy không khí trong phòng không ổn lắm.
Cô ấy vô thức nhìn về phía Hứa Thanh Lăng với ánh mắt cầu cứu: "Thanh Lăng, chúng ta cùng tham gia hoạt động này đi."
Hứa Thanh Lăng lấy phiếu đăng ký từ trong túi ra: "Hôm nay mình cũng thấy họ phát áp phích ở cổng trường, mình nghĩ có lẽ các cậu muốn tham gia nên đã lấy vài tờ phiếu đăng ký về. Chắc chắn là mình sẽ không tham gia hoạt động này rồi, mình không có hứng thú gì với bóng đá hết. Nếu các cậu muốn đăng ký thì mình có sẵn vài tờ đăng ký đây."
Quách Lệ Na hơi thất vọng, cô ấy rất muốn tham gia nhưng không ai chịu đi cùng, mà cô ấy lại không dám tham gia một mình.
Vì chuyện nhật ký mà không khí trong ký túc xá đêm đó hơi trầm. Triệu Tịnh và những người khác cố nhịn không vạch trần sự thật trước mặt Quách Lệ Na, chỉ là không nói chuyện với cô ấy nữa. Quách Lệ Na cảm thấy hơi lạ nhưng không nghĩ ra nguyên nhân.
Mười giờ, mọi người lần lượt rửa mặt rồi về giường.
Triệu Tịnh bỗng nói: "Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, hôm nay chị Đình Đình không về sao?"
Diệp Tư Văn: "Không biết, hình như dạo này chị ấy cãi nhau với Lư Tử Minh. Không biết có phải đến chỗ Lư Tử Minh không nữa."
Lư Tử Minh là bạn trai của Tiêu Đình Đình, anh ta mở một công ty quảng cáo nhỏ, thỉnh thoảng sẽ đến trường tìm Tiêu Đình Đình. Đôi lúc Tiêu Đình Đình cũng đến chỗ anh ta ngủ qua đêm vào cuối tuần.
Mấy đôi tình nhân thường tan hợp hợp tan nên mọi người trong ký túc xá không mấy để tâm.
Hứa Thanh Lăng nằm trên giường, khi sắp chìm vào giấc thì trên màn hình điện thoại bất chợt hiện lên một tin nhắn chưa đọc.
Cô cầm lên nhìn, thấy ba chữ "Diêu Vĩnh An" thì giật mình, vội ngồi dậy mở tin nhắn ra xem: "Thanh Lăng, chị là Tiêu Đình Đình, điện thoại chị hết pin rồi. Chị dùng điện thoại của bạn để nhắn tin, tối nay chị không về ký túc xá kịp nên ngủ qua đêm ở bên ngoài. Nếu quản lý ký túc xá đến kiểm tra thì em nhớ giấu giúp chị nhé. Nhờ cả vào em đấy."
Mười giờ rưỡi, Tiêu Đình Đình dùng điện thoại của Diêu Vĩnh An nhắn tin cho cô báo rằng tối nay cô ấy không về ngủ.
Hứa Thanh Lăng đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy, một lúc sau mới trả lời: "Được rồi, chú ý an toàn nhé."
Hứa Thanh Lăng gửi tin nhắn xong thì nằm lại xuống giường, cảm thấy đầu óc mình rối bời.
Trong ký túc xá chỉ có cô và Diệp Tư Văn có điện thoại. Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn đều ở trong nhóm dự án của Diêu Vĩnh An. Tin nhắn này không thể gửi cho Diệp Tư Văn nên chỉ đành gửi cho cô.
Có lẽ Tiêu Đình Đình tưởng cô không có số điện thoại của Diêu Vĩnh An. Thật ra, trong buổi hội chợ việc làm, cô đã lưu số liên lạc của hơn mười giảng viên phụ trách dự án vào điện thoại rồi.
Đêm đó Hứa Thanh Lăng không thể nào ngủ yên, trong đầu toàn là những giấc mơ hỗn độn.
...
Mười giờ tối, Ngô Quế Phân và Hoàng Quyên dọn dẹp xong cửa hàng thì Hoàng Quyên rửa mặt đi ngủ, Ngô Quế Phân ở lại đóng cửa.
Lúc này, mẹ của Uyển Nguyệt là Lý Mai chợt tìm đến cửa, bảo trong nhà hết xì dầu và hắc xì dầu rồi nên muốn bổ sung hàng gấp.
Ngô Quế Phân lấy hàng dự trữ trong kho cho bà ta, Lý Mai dựa vào quầy hàng bắt chuyện với bà, ra vẻ thần bí hỏi: "Em dâu bà có một người chị gái tên là Phó Cần đúng không, con người bà ấy thế nào?"
Ngô Quế Phân sửng sốt vì câu hỏi của bà ta: "Phó Cần? Bà ấy tốt lắm, hôm trước Hồng Giao nhà tôi kết hôn, bà ấy còn dẫn con trai đến mừng cưới một bao lì xì rất dày."
Lý Mai không nói gì, đương nhiên bà ta biết Phó Cần hào phóng, bà ta mà không hào phóng thì sao có thể vì con trai bà ta thích con gái mình mà trả hết nợ cho chồng Lý Mai chứ.
Dạo này Uyển Thụ Bằng suốt ngày nằm lì trong nhà với dáng vẻ ủ rũ, có ra ngoài đánh bạc cũng chẳng ai dám chơi với ông ta, nói là họ nhận được thông báo rằng không được đánh bạc với người họ Uyển.
Phó Cần âm thầm làm rất nhiều chuyện, tốn kha khá công sức cho gia đình họ nhưng lại không yêu cầu báo đáp như vợ chồng Ngụy Văn Sơn.
Lý Mai không nhịn được mà bắt đầu phỏng đoán suy nghĩ của Phó Cần, bảo bà ta không thích con gái nhà mình thì mắc gì bà ta lại chịu bỏ ra hơn ba trăm nghìn tệ để giúp họ. Nhưng nếu bà ta thích con gái nhà mình thì bà ta lại chưa từng đề cập đến việc sắp xếp thời gian cho hai bên gia đình gặp mặt.
Kỳ nghỉ đông vừa rồi, con gái đã đi cùng gia đình họ đến suối nước nóng, lúc về nhà thì buồn bã kể rằng mẹ và bà nội của Thẩm Loan không thích con bé. Không ngờ học kỳ này vừa mới bắt đầu, con gái lại gọi điện nói Thẩm Loan muốn dẫn nó về ra mắt ông nội.
Lý Mai bị cuộc gọi của con gái làm cho loạn tùng phèo, vậy là tính chính thức ra mắt hả?
Vấn đề là đến tận bây giờ, bên bố mẹ Thẩm Loan vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lý Mai nghe nói Phó Cần có quan hệ dây mơ rễ má với gia đình Hứa Đức Mậu nên cố tình đến đây hỏi thăm bọn họ.
Ngô Quế Phân nghe bà ta nói một hồi mới biết Uyển Nguyệt đang hẹn hò với Thẩm Loan - con trai Phó Cần, trong lòng không khỏi ghen tị.
Trước đây lúc con gái bà học cấp ba, mỗi lần con bé kết thúc lớp tự học buổi tối, về nhà, bà thường xuyên thấy con trai Phó Cần đạp xe ngang qua siêu thị nhà bà.
Bà còn tưởng... Hầy! Không ngờ người ta lại phải lòng con gái Lý Mai, còn giúp trả hết số nợ cờ bạc của Uyển Thụ Bằng. Ngô Quế Phân cảm thấy rất khó chịu, nói thật thì bà chẳng thấy Uyển Nguyệt hơn con gái mình điểm nào.
Nhìn dáng vẻ hớn hở của Lý Mai, Ngô Quế Phân nở nụ cười gượng: "Nhà họ Thẩm không phải gia đình tầm thường, con gái nhà bình thường không thể gả vào đó đâu."
Nếu là mấy năm trước lúc Uyển Thụ Bằng còn làm giáo viên thì chắc vẫn còn xíu hy vọng.
Câu nói này khiến mặt Lý Mai xụ xuống: "Bây giờ là thời đại nào rồi, gia đình có tiêu chuẩn cao đến mấy cũng phải xem tình cảm của đôi trẻ ra sao chứ. Hiện tại tình cảm của hai đứa nó tốt lắm. Tôi không muốn cho chúng nó kết hôn sớm như vậy đâu, là Thẩm Loan nhất quyết muốn đưa Uyển Nguyệt về ra mắt ông nội cậu ta..."
Lý Mai nói xong thì quay người bỏ đi, chẳng buồn mua đồ nữa.
Ngô Quế Phân nhìn thèo bóng lưng bà ta, không nhịn được mà "xì" một tiếng: Có ông bố nghiện cờ bạc kia trong nhà mà còn mơ tưởng gả con vào nhà họ Thẩm ư?! Sao không tiểu làm một bãi rồi tự soi xem mình là ai.
...
Hứa Thanh Lăng không ngờ mới sáng sớm thứ bảy đã nhận được điện thoại của mẹ.
Ở bên kia đầu dây, Ngô Quế Phân liến thoắng một tràng dài, cô căng tai nghe một lúc mới hiểu bà đang nói gì, bèn đỡ cái trán hơi nhức mà ngồi dậy: "Họ kết hôn là chuyện của họ, liên quan gì đến con?"
Trước đó cô đã nghe Thẩm An Ngô nói rồi, lần gặp mặt gia đình này Thẩm Loan cũng sẽ dẫn bạn gái về.
Ý của anh là nếu cô hối hận vì đã đồng ý với anh thì không cần đi cũng được. Ngoài miệng anh bảo rằng không sao cả nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cô.
Lúc nào cô cũng bảo Quách Lệ Na lắp bộ lọc trong mắt khi nhìn Thuyền không có mái chèo, vậy mà không nhận ra bản thân cô cũng nhìn Thẩm An Ngô với ánh mắt y chang. Cô luôn vô thức xem anh là sếp của mình, là người đàn ông tính tình quái gở vì bị tàn tật ở kiếp trước.
Thế nên khi thấy anh không vui, cô lập tức nghĩ đủ mọi cách làm anh vui lên.
Nhưng ở kiếp này, rõ ràng cơ thể anh vẫn toàn vẹn khỏe mạnh, tính tình cũng không còn lạnh lùng, khó gần như kiếp trước...
Ngô Quế Phân thấy con gái không hề để tâm đến những gì bà nói thì tức đến nghiến răng: "Uyển Nguyệt đã leo lên cành cao rồi, con nhìn con xem, còn lớ nga lớ ngớ. Mẹ sợ đến lúc ấy con còn không bằng chị con, tốt xấu gì chị con cũng tìm được người yêu như Trình Dật."
Trước đây khi nghe thấy những lời này, Hứa Thanh Lăng chỉ biết dạ dạ vâng vâng, bây giờ lại mất kiên nhẫn mà thẳng thừng phản bác: "Mẹ, mẹ đừng chỉ giục con. Muốn leo lên cành cao thì cũng phải xem điều kiện của mình thế nào. Mẹ với bố tích cóp thêm nhiều của hồi môn cho con đi, đến lúc ấy con không cần leo lên cành cao nữa, tự bản thân con là cành cao rồi, muốn tìm kiểu người yêu nào mà chẳng được..."
Câu nói này khiến Ngô Quế Phân nghẹn lời, giận tím mặt mà cúp máy.