Kiếp trước, sau khi Hứa Hồng Giao tốt nghiệp đại học đã lập tức kết hôn với Trình Dật, Hứa Thanh Lăng cũng hẹn hò với Thẩm Loan từ rất sớm. Trong chuyện tìm người yêu, hai cô con gái đều không để Ngô Quế Phân và Hứa Đức Mậu phải lo lắng. Dù sao chỉ cần con gái gả chồng thì trách nhiệm của họ cũng kết thúc, những chuyện còn lại họ không lo nổi, cũng không muốn lo.
Con trai lại khác, chuyện của con trai nhất định phải lo đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Hứa Thanh Lăng nhớ năm cô kết hôn với Thẩm Loan, chị gái cô khám ra ung thư vú, may mà phát hiện sớm và làm phẫu thuật kịp thời. Khoảng thời gian đó chị cô phải nằm viện, đứa bé còn nhỏ, anh rể lại đi công tác ở Nga nên tất cả mọi chuyện dựa hết vào mẹ chồng lo liệu.
Lúc chị cô nằm viện, cô có đến Bắc Kinh chăm sóc chị ấy hai đêm, bởi vì còn phải đi làm nên lại vội vàng trở về Cửu Giang.
Hứa Hồng Giao ở bệnh viện gọi điện cho Ngô Quế Phân, hy vọng bà có thể đến Bắc Kinh giúp cô ấy một thời gian, nhưng lại bị Ngô Quế Phân từ chối.
Hứa Hồng Giao khuyên hết lời rằng việc buôn bán ở nhà đã có bố, Hứa Tuấn Văn và Hoàng Quyên, tận ba người cớ sao lại không lo liệu nổi? Ngô Quế Phân nhất quyết không đồng ý, lý do là không muốn xa chồng con. Cuối cùng bà thấy con gái thực sự cần người giúp thì mới bảo con gái đi bàn bạc với Tuấn Văn và Hoàng Quyên. Chỉ cần hai người họ gật đầu, bà sẽ đến Bắc Kinh một thời gian.
Hứa Hồng Giao không hiểu, chỉ là muốn mẹ đến giúp đỡ và ở nhà cô ấy một tháng thôi mà, tại sao lại cần sự đồng ý của Hứa Tuấn Văn và Hoàng Quyên? Hoàng Quyên chỉ đang hẹn hò với em trai cô thôi, còn chưa phải con dâu nhà họ Hứa, vậy mà bà đã vội giao quyền quản lý nhà cửa cho cô ta rồi sao?
Nỗi đau bệnh tật trên người đã dày vò cô ấy đủ lắm rồi, ấy thế mà còn phải đối mặt với dáng vẻ vô cảm của người nhà, điều này khiến trái tim Hứa Hồng Giao hoàn toàn nguội lạnh.
Đôi khi không phải con gái gả đi rồi không còn muốn thân thiết với nhà mẹ đẻ, mà do càng lúc càng nhận ra mình chẳng còn chỗ đứng trong nhà mẹ đẻ, trong lòng bố mẹ cũng không có mình.
Bao nhiêu năm qua, dù biết bố mẹ không yêu thương mình, Hứa Hồng Giao vẫn còn chút vấn vương với nhà mẹ đẻ. Ai mà chẳng lưu luyến nơi mình sinh ra chứ? Nhưng nơi ấy lại khiến cô ấy tỉnh ngộ hết lần này đến lần khác. Sau khi phẫu thuật ung thư, cô ấy gần như cắt đứt quan hệ với gia đình. Không ôm hy vọng sẽ không còn thất vọng nữa.
Về phần Hứa Thanh Lăng, từ khi cô thay mẹ ra mặt dạy bảo Hứa Tuấn Văn vài câu, nói cậu trông chừng Hoàng Quyên cho tốt, đừng để cô ta tùy tiện chửi chó mắng mèo. Không ngờ Ngô Quế Phân chẳng những không cảm ơn mà còn trách ngược lại: "Con đã gả chồng rồi thì đừng xen vào chuyện trong nhà. Gia đình con có chuyện gì, nếu con muốn nói mẹ sẽ nghe, không muốn nói thì tự giữ trong lòng đi." Sau lần đó, cô không gọi điện về nhà nữa.
Từ đầu đến cuối, cô không hề nói với gia đình chuyện ly hôn với Thẩm Loan. Ngay cả lúc tuyệt vọng nhất, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc gọi điện cho Ngô Quế Phân. Cô nhắm mắt cũng có thể đoán được Ngô Quế Phân sẽ nói gì, quanh đi quẩn lại chỉ có khuyên cô nhẫn nhịn, nhắm mắt lại là qua một kiếp người.
Hứa Thanh Lăng hiểu rõ con người Ngô Quế Phân hơn ai hết, bà hiếu thắng cả đời, chuyện gì cũng muốn so bì với người khác.
Điển hình là đây, mẹ cô vừa nghe nói Thẩm Loan và Uyển Nguyệt ở bên nhau thì lập tức kích động, cảm thấy mình bị Uyển Thụ Bằng và Lý Mai vượt mặt nên gọi điện đến trút giận lên cô.
Hứa Thanh Lăng cúp máy xong gọi điện ngay cho chị gái. Hôm nay là thứ bảy, chắc chị cô có ở nhà, mỗi lần gọi điện cho Hứa Hồng Giao, cô đều cố gắng chọn ngày cô ấy nghỉ ở nhà. Ở thời đại này, chỉ bắt máy nghe điện thoại di động thôi cũng mất tiền. Cước gọi đường dài là ba hào một phút, không hề rẻ chút nào!
Điện thoại bàn gọi mãi không được nên Hứa Thanh Lăng đành gọi vào điện thoại di động của chị, lần này chị cô bắt máy rất nhanh.
Hứa Hồng Giao nhìn số điện thoại trên màn hình thì nụ cười trong mắt càng rõ rệt. Đúng là tâm linh tương thông, cô ấy vừa phát hiện mình có thai thì em gái đã gọi điện đến.
Hứa Thanh Lăng nghe chị gái nói chị ấy đang ở bệnh viện, vừa kiểm tra ra đã có thai hơn hai tháng thì cô hoàn toàn sững sờ.
Kiếp trước rõ ràng chị cô kết hôn hai năm mới có thai. Lần này lại xảy ra sớm hơn.
Hứa Hồng Giao cũng không ngờ mình lại có thai: "Hôm nay anh rể em phải tăng ca, chị đến bệnh viện một mình. Không sao, bác sĩ nói tình trạng của em bé khá ổn."
Kinh nguyệt của cô ấy vốn không đều, dạo này dạ dày khó chịu, vừa tiêu chảy vừa ợ chua nên đến bệnh viện khám nội khoa, không ngờ lại phát hiện mình có thai.
Hứa Thanh Lăng nhớ bệnh ung thư vú của chị gái là biến chứng để lại sau khi sinh con, trong lòng chợt hoảng hốt, buột miệng nói: "Chị, kỳ nghỉ hè này em sang ở với chị nhé. Anh rể bận rộn công việc như vậy, đến lúc bụng chị to ra cũng rất bất tiện, để em sang nấu cơm cho chị!"
Hứa Hồng Giao cười: "Không chừng lúc đó chị vẫn còn đi làm ấy chứ. Bình thường chị với anh rể em đều ăn ở công ty. Hơn nữa, em biết nấu ăn từ khi nào thế?"
Hứa Thanh Lăng: "Chị, chị đừng xem thường em, bây giờ em nấu cơm ngon lắm đấy. Đến lúc nghỉ hè em sẽ thu xếp thời gian đến chăm sóc chị."
Tất nhiên Hứa Hồng Giao rất vui nếu em gái đến thăm mình, vừa nãy bác sĩ nói ngày dự sinh của cô ấy là vào khoảng lễ Quốc khánh, tức tháng tám là đã đến cuối thai kỳ rồi, quả thực có người ở bên cạnh sẽ tốt hơn.
"Em đến chăm sóc chị, đương nhiên là chị rất vui rồi. Chỉ sợ lúc ấy bố mẹ muốn giữ em ở lại Cửu Giang trông coi cửa hàng thôi."
Hứa Thanh Lăng mím môi: "Chị, em đã không trông cửa hàng cho họ từ hè năm ngoái rồi. Bây giờ có Hoàng Quyên thì càng không cần đến em."
Hứa Hồng Giao nhớ đến những gì em gái nói lần trước, do dự hỏi: "Họ thực sự định cưới cái cô Hoàng Quyên đó cho Tuấn Văn sao?"
Hứa Thanh Lăng lạnh mặt: "Hồi Tết, lúc ở nhà em đã nói thẳng trước mặt Hứa Tuấn Văn rồi. Em bảo rằng bố mẹ thuê Hoàng Quyên là vì muốn đặt chỗ trước, đặng sau này cưới về làm vợ nó, Hứa Tuấn Văn tức điên lên, nói nó không thích Hoàng Quyên. Nhưng hiện tại xem ra bố mẹ vẫn đang cố đấm ăn xôi. Chuyện tương lai ai biết được."
Em trai mới học lớp 12 thôi, chuyện này đúng là ghê tởm như nuốt phải ruồi, Hứa Hồng Giao thở dài rồi đổi sang giọng vui vẻ: "Thôi mặc kệ họ. Hè này nếu em rảnh thì sang thăm chị nhé. Anh rể em suốt ngày đi công tác, bận chết được, vừa hay em có thể đến bầu bạn với chị."
Hai chị em cứ quyết định như thế, tâm trạng Hứa Thanh Lăng khá hơn đôi chút. Kiếp trước chị cô mắc ung thư vú bởi vì sau khi sinh con, chị ấy quá cứng đầu, rõ ràng không đủ sữa nhưng vẫn nhất quyết muốn nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ, chị ấy uống rất nhiều thuốc còn tìm chuyên viên thông tắc tia sữa, cuối cùng bị một chuyên viên bất lương không có chuyên môn làm hại.
Lần này, dù thế nào đi nữa cô cũng phải tìm cách để chị gái buông bỏ sự cứng đầu đó. Sức khỏe của bản thân mới là quan trọng nhất!
Hứa Thanh Lăng nói chuyện điện thoại xong thì mang đồ dùng vệ sinh cá nhân đến phòng tắm. Cô tắm rửa xong về phòng, Tiêu Đình Đình cả đêm không về cuối cùng cũng quay lại.
Diệp Tư Văn, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng đã ra ngoài hết rồi, trong phòng chỉ còn Quách Lệ Na. Tiêu Đình Đình đang trò chuyện hăng say với Quách Lệ Na, trông có vẻ tâm trạng rất tốt, ngược lại Quách Lệ Na có hơi ủ rũ.
Hứa Thanh Lăng không nhắc đến chuyện tin nhắn mà bước đến chỗ ngồi của Tiêu Đình Đình, nhìn cô ấy không chớp mắt rồi cười hỏi: "Tối qua chị đi đâu thế? Chẳng lẽ lại ngủ qua đêm ở chỗ Lư Tử Minh nữa sao?"
Tiêu Đình Đình hơi sững người, quay mặt đi vừa soi gương vừa đáp: "Chị chia tay anh ta rồi. Tối qua chị đi uống rượu với bạn bè, lúc về muộn quá nên thuê khách sạn ngủ."
Hứa Thanh Lăng "ồ" một tiếng rồi không nói gì nữa, một lúc sau cô mới bảo Tiêu Đình Đình: "Lần sau nếu chị không về thì nhắn tin cho em sớm nhé. Tối qua em nằm xuống giường rồi lại phải bò dậy nhét con gấu bông vào chăn của chị."
Con gấu bông là quà tặng của một nam sinh theo đuổi Tiêu Đình Đình tặng cho cô ấy vào học kỳ trước, cao ngang nửa người họ. Bình thường buổi tối nếu ai không về ngủ thì gọi điện về báo, những người khác sẽ nhét con gấu bông vào chăn của người đó rồi đội tóc giả Triệu Tịnh mua, giúp người đó qua mặt quản lý ký túc xá nếu có đến kiểm tra buổi tối.
Nói chứ tới tận bây giờ vẫn chưa bị phát hiện.
Tiêu Đình Đình nghe ra ý than phiền trong lời Hứa Thanh Lăng, bèn ngượng ngùng ôm lấy cánh tay cô làm nũng: "Được rồi, chị biết rồi. Tại vì tối qua điện thoại chị hết pin ấy mà."
Hứa Thanh Lăng biết cô ấy đang nói dối, ở chung phòng ký túc xá, có vài chuyện khá nhạy cảm. Sau khi xác nhận tâm trạng Tiêu Đình Đình không tệ, cảm xúc cũng bình thường, cô không xen vào việc của người khác nữa.
…
Đến tiết học của Diêu Vĩnh An, Hứa Thanh Lăng nhận ra mình cứ vô thức nghĩ đến dòng tin nhắn ấy, đầu óc bay sang chuyện khác.
Diêu Vĩnh An đang ở trên bục giảng nói về yêu cầu tham gia và tiêu chí bình chọn của giải thưởng Kim Tỉ năm nay: "Các sinh viên khác của khoa Mỹ thuật có tham gia hay không, tôi không quan tâm, nhưng những ai đã chọn học lớp của tôi trong học kỳ này bắt buộc phải đăng ký tham gia cuộc thi."
Bên dưới vang lên tiếng kêu than xen lẫn vài tiếng "vâng" thưa thớt, nhìn đám sinh viên mặt ủ mày chau, trong lòng Diêu Vĩnh An tức đến nghẹn.
Có điều tuy biểu hiện trên lớp của lứa sinh viên này chẳng có gì nổi bật, nhưng bài tập nộp lên cũng có vài bài xem được. Nghĩ vậy, ông ấy đành nén cơn giận xuống.
Khi tiết học kết thúc, Hứa Thanh Lăng ôm sách tính rời khỏi lớp nhưng bị Diêu Vĩnh An gọi lại.
Cô sợ đến tê tái da đầu, không khỏi nghĩ đến dòng tin nhắn kia. Không ngờ Diêu Vĩnh An lại nói một chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô: "Áp phích quảng cáo cho máy tính xách tay Tinh Huy mà em thiết kế lần trước ấy. Thầy đã cho người bên Tinh Huy xem rồi, họ rất thích ý tưởng đó nên muốn mua lại áp phích của em. Em thấy giá bao nhiêu thì hợp lý?"
Diêu Vĩnh An vừa nói vừa quan sát biểu cảm của cô, thấy cô ngơ ngác nhìn mình thì thầm nghĩ đúng là sinh viên, vừa nghe đến chữ "tiền" là lúng túng khó xử.
Hứa Thanh Lăng suy nghĩ một lát rồi hỏi với dáng vẻ khiêm tốn: "Thầy Diêu, ở công ty thầy thì áp phích kiểu này thường có giá bao nhiêu ạ?"
Diêu Vĩnh An: "Các em còn là sinh viên, chắc chắn không thể tính giá như người đã vào ngành được. Lần trước Diệp Tư Văn có làm giúp thầy một tấm áp phích, cũng được bên khách hàng chấp nhận và cuối cùng trả cho em ấy 1000 tệ. Lần này em làm ba tấm thì 3000 tệ đi."
Hứa Thanh Lăng nhớ lại màn quảng cáo rầm rộ của máy tính xách tay Tinh Huy ở kiếp trước, năm đó nó là thương hiệu máy tính xách tay nổi tiếng nhất, bán chạy mười mấy năm. Công ty lớn như vậy luôn sẵn sàng chi rất nhiều tiền cho việc quảng cáo tiếp thị, 3000 tệ sợ là còn chẳng bằng con số lẻ của người ta.
Cô ngẫm nghĩ rồi ngước mắt nhìn Diêu Vĩnh An: "Thầy Diêu, thầy giúp em nói lại với người bên Tinh Huy thế này nhé, ba tấm áp phích của em là một bộ quảng cáo hoàn chỉnh. Nếu họ muốn mua thì tổng ba tấm áp phích có giá 100 000 tệ."
Diêu Vĩnh An tưởng mình nghe nhầm nên mở to mắt nhìn cô, khi đối diện với ánh mắt bình thản kiên định của cô, ông ấy sợ ngây người, cứng mồm cứng lưỡi mất một lúc, cuối cùng mới bật cười giễu cợt: "Một trăm nghìn đồng? Em thấy thầy khen em trên lớp nên tưởng ý tưởng của mình tốt thật hả? Gan em lớn thật đấy!"
Hứa Thanh Lăng không tức giận mà cười toe toét: "Thầy Diêu, vừa tốt nghiệp cấp ba là em đã ra ngoài làm thêm rồi, bình thường cũng kiếm được chút tiền. Tuy không nhiều lắm nhưng ở trong trường cũng chẳng có gì cần tiêu xài nên em không thiếu tiền đâu ạ. Ba tấm áp phích đó đủ để Tinh Huy quảng cáo tuyên truyền một thời gian. Nếu họ thuê công ty quảng cáo làm, chắc chắn không chỉ tốn 100 000 tệ thôi đâu. Nếu thấp hơn giá này, em chẳng cần bán cho họ làm gì..."
Những lời này khiến Diêu Vĩnh An nín họng, không nhịn được mà đánh giá lại đồ đệ của Dương Hủ, chẳng biết cô gái này vốn đã khôn ngoan như vậy hay là học từ Dương Hủ. Hôm nay xem như ông ấy được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên gặp sinh viên dám hét giá trên trời như thế!
Sau một hồi cạn lời, cuối cùng ông ấy miễn cưỡng nói: "Được rồi. Thầy biết rồi. Thầy sẽ hỏi người bên Tinh Huy xem. Mà 100 000 tệ mua ba tấm áp phích, chắc chắn họ sẽ không đồng ý đâu."
Hứa Thanh Lăng cười tủm tỉm nhìn ông ấy: "Không sao đâu ạ. Nếu họ không đồng ý thì em sẽ giữ ba tấm áp phích kia lại tự mình ngắm."
Diêu Vĩnh An: "..."
…
Một tuần Uyển Nguyệt và Thẩm Loan đến khách sạn gần trường hai lần, sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ban đầu của việc khám phá cơ thể lẫn nhau, họ dần bắt đầu thấy nhạt nhẽo thậm chí là nhàm chán.
Lúc đầu, mỗi buổi trưa Thẩm Loan đều xách hộp cơm đứng đợi cô ta dưới ký túc xá nữ. Ở học kỳ trước, cô ta cũng như bao cô gái thích làm khó bạn trai, thấy bạn trai chờ dưới lầu cũng chẳng vội mà từ từ gội đầu, từ từ trang điểm, ít nhất cũng phải để anh ta đợi nửa tiếng. Lần nào Thẩm Loan cũng rất kiên nhẫn, không hề tỏ ra sốt ruột.
Nhưng từ sau kỳ nghỉ Tết quay lại trường, bỗng dưng anh ta như biến thành một người khác, không chịu đợi cô ta trước cổng ký túc xá nữa. Lý do là anh ta cứ đứng đợi như thế rất mất mặt, cô ta có thể chuẩn bị xong xuôi rồi mới gọi điện cho anh ta. Dù sao từ ký túc xá nam qua bên nữ cũng chỉ mất vài phút.
Uyển Nguyệt nghe xong thì rất khó chịu, trước giờ Thẩm Loan luôn coi cô ta như "công chúa", bây giờ lại mất đi đãi ngộ đó, sao cô ta có thể không giận cho được? Cách cô ta trút giận cũng rất đơn giản, không đi khách sạn thuê phòng với Thẩm Loan nữa. Hai lần đầu Thẩm Loan còn dỗ dành cô. Đến lần thứ ba, Thẩm Loan không thèm để ý đến cô ta suốt mấy ngày liền. Cuối cùng Uyển Nguyệt phải chủ động xuống nước dỗ dành anh ta.
Những lúc cãi nhau với Thẩm Loan, thỉnh thoảng Uyển Nguyệt lại nhớ đến Ngụy Đông Lai. Trong kỳ nghỉ đông, có lần cô ta thấy Ngụy Đông Lai dẫn một người phụ nữ về làng. Người phụ nữ đó hẳn là bạn gái mới của gã, trông vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài mượt mà óng ả, tay xách túi hàng hiệu, trên ngón tay đeo chiếc nhẫn lấp la lấp lánh.
Uyển Nguyệt nhìn mà chua xót, tuy nhà họ Thẩm giàu có thật nhưng Thẩm Loan không giống những cậu ấm cô chiêu khác, mức chi tiêu của anh ta giống sinh viên hơn, những món quà bình thường anh ta tặng cũng toàn những thứ thực dụng, rất ít khi mua đồ xa xỉ.
Ai bảo cô ta thích Thẩm Loan chứ, Ngụy Đông Lai có tiêu tiền như rác cho bạn gái thì cũng chẳng liên quan gì đến cô ta. Huống chi gia đình Thẩm Loan đã giúp cô ta giải quyết món nợ cờ bạc của bố cô ta, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để cô ta toàn tâm toàn ý với Thẩm Loan rồi.
Đúng lúc Uyển Nguyệt cảm thấy mối quan hệ với Thẩm Loan đang giậm chân tại chỗ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Cần, mẹ Thẩm Loan. Giọng điệu Phó Cần vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như mọi khi, bảo cô ta dành chút thời gian cùng Thẩm Loan đến quảng trường Mỹ La ở trung tâm thành phố.
Tuy Phó Cần cực kỳ ác cảm với bạn gái của con trai nhưng Thẩm Hưng Bang đã chỉ đích danh muốn gặp cô ta. Bà ta cũng chỉ đành cố gắng khiến cho Uyển Nguyệt trông tươm tất hơn, ít nhất là không được làm bà ta và Thẩm Thiệu Chu mất mặt. Nhất định phải mua bộ trang phục mới, những điều cần dặn dò cũng phải dặn dò cho kỹ.
Uyển Nguyệt không ngờ quen Thẩm Loan chưa được một năm đã được đi gặp ông nội anh ta nên tâm trạng rất phức tạp, hồi hộp xen lẫn phấn khích. Trên đường đến quảng trường Mỹ La, cô ta không nhịn được mà kéo Thẩm Loan hỏi han đủ điều, tỷ như ông nội anh ta tính tình thế nào, có sở thích gì, lúc nói chuyện thì cần chú ý điều gì.
Thẩm Loan vẫn còn đang nghĩ đến những lời chú út nói với ông nội hôm bái tế tổ tiên ở nhà thờ họ. Mấy ngày nay lòng anh ta rối bời, có vài suy nghĩ một khi đã xuất hiện thì rất khó dập tắt. Song sau đó anh ta lại thấy mình có vấn đề, suốt ngày nghĩ ngợi lung tung. Hứa Thanh Lăng bằng tuổi anh ta, chú út lại hơn cô mười hai tuổi, dù thế nào hai người họ cũng không thể đến được với nhau. Huống chi chú út là CEO của tập đoàn Viễn Tinh, yêu cầu của ông nội đối với bạn gái chú ấy rất cao, ít nhất gia thế và học vấn các thứ phải xứng đôi vừa lứa.
Trong khi gia đình Hứa Thanh Lăng chỉ là hộ dân nhỏ trong làng đô thị, học vấn của cô ấy cũng không cao. Chú út cực kỳ kén chọn, bao nhiêu năm qua chưa từng quen người bạn gái nào, sao có thể tìm một cô có điều kiện kém như thế chứ?
Thẩm Loan cũng chẳng mấy hào hứng với chuyện ông nội muốn gặp Uyển Nguyệt. Anh ta cảm thấy bây giờ chưa phải thời cơ thích hợp, anh ta mới lên năm nhất, thời gian hẹn hò với Uyển Nguyệt chưa đầy một năm nữa.
Hơn nữa tuyệt đối không thể để ông nội biết được tình hình trong gia đình Uyển Nguyệt, nếu không với tính cách của ông nội, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lúc này Thẩm Loan hơi buồn phiền, nghe Uyển Nguyệt phấn khích hỏi thăm sở thích của ông nội thì anh ta lạnh nhạt nói: "Em cứ ở bên cạnh anh là được, cố gắng nói ít thôi. Lần này chủ yếu là ông nội muốn gặp bạn gái của chú út anh, còn chuyện của anh chỉ là nhân tiện."
Uyển Nguyệt đã từng gặp chú út của Thẩm Loan vài lần, trong mắt cô ta, người chú Thẩm An Ngô ấy là một người đàn ông trưởng thành, điển trai và giàu có. Đúng kiểu "mười điểm không có nhưng" mà bây giờ người ta hay nói trên mạng.
Các cô gái trẻ luôn khao khát mơ tưởng về những người đàn ông như thế, Uyển Nguyệt tròn mắt nhìn Thẩm Loan: "Chú út có bạn gái khi nào vậy?"
Thẩm Loan cúi đầu chơi điện thoại: "Không biết. Chắc cũng mới đây thôi."
Uyển Nguyệt tràn đầy mong chờ, người con gái được Thẩm An Ngô yêu thích sẽ xuất sắc cỡ nào vậy?