Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 67

Phó Cần không có con gái nên cũng không biết nên mua quần áo gì cho cô gái mười mấy hai mươi tuổi.

Trung tâm thương mại ở trung tâm Cửu Giang khá ít nhãn hiệu nước ngoài có tiếng, kiểu dáng quần áo cũng bình thường, chọn tới chọn lui cũng chỉ có vài tiệm.

Nhắc đến chuyện ăn mặc, thực ra Phó Cần rất thích phong cách của mẹ chồng cũ trên danh nghĩa - Thượng Huệ Lan. Mỗi lần Thượng Huệ Lan về Cửu Giang đều mặc những bộ trang phục mà bà ta chưa từng thấy qua.

Bà ta từng nghe Thẩm Thiệu Chu nói Thượng Huệ Lan không bao giờ mua quần áo ở Cửu Giang. Khi con trai còn nhỏ, Thượng Huệ Lan hay đưa Thẩm An Ngô đến Thượng Hải và Thâm Quyến để mua quần áo. Vì thích mua sắm nên Thượng Huệ Lan từng đầu tư vào cửa hàng thời trang và cửa hàng bán lẻ tổng hợp. Sau này, tất cả tài sản do bà ấy đứng tên đều để lại cho Thẩm An Ngô, giá trị cụ thể ra sao thì ngay cả Thẩm Thiệu Chu cũng chẳng biết rõ.

Hôm đó, khi trở về từ nhà thờ họ, Phó Cần đã cãi nhau một trận với Thẩm Thiệu Chu, trách ông ta không báo trước với mẹ chồng dẫn đến việc bà ấy lỡ miệng trước mặt bố chồng.

Thẩm Thiệu Chu cảm thấy bà ta gây sự vô cớ, con trai còn nhỏ, quen bạn gái thôi, dẫn về gặp ông nội thì có sao đâu?

Phó Cần cảm thấy không thể nói lý với ông ta, tức giận đóng sầm cửa đi xuống tầng. Từ khi Thẩm Loan còn nhỏ, hai người luôn phân nhau một người mềm mỏng, một người nghiêm khắc trước mặt con trai, là kiểu bố hiền mẹ nghiêm điển hình. Bà ta hao tâm tổn sức nuôi dạy con trai khôn lớn, bây giờ ông ta chẳng những hái quả ngọt còn đứng một bên nói mát!

Tức thì tức nhưng Phó Cần vẫn dẫn con trai đi mua quần áo cho Uyển Nguyệt.

Quản lý cửa hàng của các thương hiệu thời trang nữ quen thuộc mà bà ta thường ghé trong quảng trường Mỹ La vừa nhìn thấy bà Thẩm đến, lập tức mỉm cười tiến lên chào đón, rồi đưa mắt liếc nhìn hai người trẻ tuổi đi phía sau bà ta.

Quản lý nhận ra cậu chủ nhà họ Thẩm, về phần cô gái bên cạnh, khi thấy cô ta đứng dựa vào người Thẩm Loan, quản lý lập tức hiểu ra. Ngay khi cô ta định mở miệng khen hai người "trai tài gái sắc" để lấy lòng thì chợt đối diện với ánh nhìn nghiêm nghị của bà Thẩm, tức khắc nuốt hết lời định nói vào trong.

Phó Cần trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, ung dung ngồi xuống ghế sô pha, chỉ vào Uyển Nguyệt rồi nói với quản lý: "Phối cho con bé một bộ quần áo đàng hoàng tử tế đi."

Nghe vậy, quản lý tức tốc đi lấy vài bộ quần áo. Áo, quần, váy, chỉ cần thấy hợp là dọn hết ra.

Trên giá áo di động treo hàng loạt bộ đồ lộng lẫy, Uyển Nguyệt không kiềm chế nổi sự hân hoan phấn khích trong lòng.

Cô ta thường mua quần áo cùng bạn học ở các cửa hàng nhỏ trên đường Nam của đại học Cửu Giang, còn nếu đi dạo trung tâm thương mại với Thẩm Loan thì sẽ chọn mua các thương hiệu dành cho thiếu nữ đang thịnh hành. Với cô ta mà nói, mức giá vài trăm đồng thật sự rất đắt, nhưng đối với Thẩm Loan thì chẳng là gì cả.

Thẩm Loan không có thói quen mua hàng xa xỉ, đương nhiên cô ta cũng không tiện kéo anh ta đi dạo ở những cửa hàng đó.

Cửa hàng mà Phó Cần dẫn cô ta đến là nơi mà bình thường cô ta còn chẳng dám bước vào. Hôm nay xem như cô ta được mở mang tầm mắt về cách người giàu mua sắm quần áo, chẳng khác nào đi chợ mua rau cả, chọn tới chọn lui, mặc thử thoải mái.

Quần áo thương hiệu lớn đúng là có cảm giác khác hẳn. Uyển Nguyệt mê mẩn một chiếc váy ren xách nách màu hồng cổ vuông, trên phần ngực và eo đính những đóa hoa tinh xảo, phức tạp làm bằng tay, chỗ vai áo còn có hai lớp vải voan mỏng xuyên thấu.

Trong lễ hội Tết Nguyên Đán do trường tổ chức, Thân Tĩnh mặc chiếc váy y hệt, có điều cái của cô ta là màu xanh lam. Thân Tĩnh là nữ sinh có gia cảnh tốt nhất trong khóa này của ngành Tiếng Trung, mới năm nhất đã lên làm phó chủ tịch câu lạc bộ Văn học. Những bộ quần áo cô ta mặc đều rất đẹp, là kiểu dáng mà không tài nào kiếm được trong các cửa hàng thời trang nhỏ ở đường Nam của đại học Cửu Giang.

Sau khi thử vài bộ, cuối cùng Uyển Nguyệt cũng khoác lên người chiếc váy ren màu hồng ấy, cô gái trong gương có vóc dáng nhỏ nhắn và đường cong lả lướt, màu hồng làm tôn lên nước da của cô ta. Ngón tay cô ta lướt nhẹ qua hai vòng hoa hồng trang trí trên ngực, giữa mỗi đóa hoa đều được đính một viên ngọc trai trắng, vừa nhìn đã biết giá cả không hề rẻ.

Chẳng trách khi mặc vào, khí chất lập tức trở nên cao cấp hơn hẳn.

Uyển Nguyệt giả vờ lơ đãng liếc nhìn tem giá, tận 3000 tệ, bằng cả một tháng rưỡi lương của nhiều người ở Cửu Giang.

Hóa ra quần áo Thân Tĩnh thường mặc không phải những thương hiệu dành cho thiếu nữ trong trung tâm thương mại mà cô ta phải cắn răng mới dám mua một, hai món, mà là hàng xa xỉ sinh viên không chi trả nổi.

Quản lý làm công việc đón tiếp khách hàng mỗi ngày nên vô cùng nhạy bén, tất nhiên cô ta đã nhận ra cô gái này rất thích chiếc váy, vội vàng nói: “Cửa hàng chúng tôi đã bán được mấy chiếc có kiểu dáng tương tự rồi đấy, người mua toàn là những cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô cả.”

Thẩm Loan không cần mua quần áo, đang ngồi cạnh mẹ chơi trò chơi trên điện thoại. Anh ta vừa đổi sang chiếc điện thoại màn hình màu nên không chơi “Rắn săn mồi” nữa mà chuyển sang chơi một trò tên là “Sokoban”.

Thấy Uyển Nguyệt đã thay xong quần áo, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, cũng cảm thấy rất đẹp: “Đúng là rất đẹp.”

Phó Cần lườm con trai rồi lạnh lùng nói: “Phần ngực hở nhiều quá, không hợp để đi gặp ông nội con!”

Uyển Nguyệt đang hưng phấn và kích động lập tức như quả bóng bị xì hơi, cúi đầu không lên tiếng nữa. Phần cổ chỉ nằm dưới xương quai xanh tí xíu thôi, có gì mà không hợp chứ?

Quản lý vừa nghe là đi gặp người lớn thì cầm chiếc váy đen liền thân bên cạnh lên, cười bảo: “Chiếc váy này cũng rất hợp với các cô gái trẻ như cô ấy. Phần chân váy xòe nhẹ, rất đáng yêu và cũng rất dễ phối.”

Từ lúc ba người này bước vào cửa hàng thì quản lý biết ngay ai mới là người có quyền quyết định. Cô ta chẳng buồn nhìn Uyển Nguyệt mà mang chiếc váy đến thẳng trước mặt Phó Cần.

Phó Cần cầm váy lên xem, khẽ gật đầu: “Chiếc váy này trông đoan trang nền nã, đẹp hơn chiếc vừa rồi nhiều.”

Uyển Nguyệt xị mặt, tâm trạng tụt dốc không phanh. Mẹ của Thẩm Loan đã nói đến nước này rồi, cô ta còn nói gì được nữa chứ, chỉ đành cầm chiếc váy đen vào phòng thử đồ.

Uyển Nguyệt thay xong váy rồi đứng trước gương, cảm thấy khóe mắt cay cay. Nói thật là chiếc váy này không xấu, chỉ là so với chiếc vừa rồi thì quá tầm thường. Một khi đã mặc thử chiếc váy liền thân màu hồng ấy thì sao có thể để mắt đến chiếc váy đen này được nữa chứ?

Biết vậy cô ta đã không đi chọn quần áo với Phó Cần! Dù sao cũng là bà ta quyết định hết, chi bằng cứ để bà ta chọn, còn cô ta chỉ việc mặc vào là xong.

Uyển Nguyệt càng nghĩ càng thấy chán nản, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười trước gương, sau khi bảo đảm trên mặt không lộ biểu cảm khó chịu nào, cô ta mới mặc chiếc váy bước ra khỏi phòng thử đồ.

Phó Cần quan sát cô ta từ đầu đến chân, cuối cùng cũng nở một nụ cười: “Chiếc váy này không tệ."

Uyển Nguyệt hơi không cam lòng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan: “Thẩm Loan, anh thấy bộ này thế nào?”

Thẩm Loan ngẩng đầu lên, Uyển Nguyệt cố gắng đưa mắt ra hiệu cho anh ta, hy vọng anh ta nói đỡ cho mình vài câu.

Thẩm Loan nhìn vẻ mặt của cô ta thì hiểu ra ngay, khẽ hắng giọng: “Chiếc váy này hơi già dặn, không đẹp bằng chiếc váy hồng ban nãy.”

Sắc mặt Uyển Nguyệt hơi dịu đi, nhưng giây sau đã nghe thấy Phó Cần mắng con trai: “Chỉ đẹp thôi thì được tích sự gì! Đi gặp người lớn chỉ cần đoan trang là được! Chốt chiếc này đi.”

Uyển Nguyệt chán nản và thất vọng tràn trề, càng lúc càng căm ghét chiếc váy đen trên người, cô ta quay người định vào phòng thử đồ thay ra thì Phó Cần lên tiếng ngăn cản: “Giờ này rồi còn thay cái gì nữa, mặc vậy luôn đi, cũng sắp đến lúc đi gặp ông nội rồi.”

Quản lý nhanh chóng dùng kéo cắt nhãn mác trên váy, sau đó xếp gọn bộ quần áo Uyển Nguyệt vừa thay ra vào trong túi giấy.

Lúc Phó Cần thanh toán, quản lý tranh thủ chào hàng trang sức trong cửa hàng: “Bà Thẩm, có muốn phối thêm ít trang sức không ạ?”

Đi gặp Thẩm Hưng Bang thì chỉ cần không phạm sai lầm là được. Phó Cần chẳng muốn lựa chọn tỉ mỉ cho Uyển Nguyệt nên dứt khoát từ chối: “Không cần, hôm nay có việc gấp.”

Hôm nay Uyển Nguyệt không mua được bộ đồ mình thích nên rất khó chịu. Phó Cần bảo mua gì thì mua đó, Thẩm Loan cũng phó mặc cho mẹ mình quyết định hết.

Cô ta bực tức véo mạnh Thẩm Loan một cái, còn véo đúng ngay phần thịt ở eo anh ta.

Thẩm Loan quay sang lườm cô ta, mấp máy môi không phát ra tiếng: "Em làm gì đấy?"

Uyển Nguyệt hậm hực quay đầu đi, không để ý đến anh ta nữa.

...

Mấy cô bạn cùng phòng 202 đều cảm thấy gần đây Hứa Thanh Lăng có gì đó khác lạ.

Cô vậy mà lại lôi mỹ phẩm ra, ngồi ngay ngắn trước gương, từ tốn trang điểm. Hết đánh phấn nền, dùng chì kẻ định hình lông mày, đến tô phấn mắt, chuốt mascara, động tác vừa thành thạo vừa lưu loát.

Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng nhìn đến ngây người. Đa số nữ sinh ở đại học Cửu Giang phải đến năm hai, năm ba mới bắt đầu biết trang điểm, rất ít người biết ăn diện kiểu này ngay từ năm nhất.

Sinh viên đại học ở thời đại này khá giản dị, đa phần các bạn nữ dùng kem dưỡng ẩm như Mininurse, còn các bạn nam rửa mặt xong chịu bôi tí kem Đại Bảo SOD mật ong là đã cầu kỳ lắm rồi.

Hiện giờ trong phòng 202 chỉ có Tiêu Đình Đình và Diệp Tư Văn trang điểm mỗi khi đi học, Triệu Tịnh và các bạn khác cùng lắm chỉ thoa ít kem dưỡng nâng tông với son dưỡng môi thôi.

Vậy nên họ mới ngạc nhiên tới thế khi thấy Hứa Thanh Lăng trang điểm. Tiêu Đình Đình cầm một món đồ trang điểm trên bàn cô lên xem, không phải thương hiệu quá đắt đỏ, là loại mà sinh viên vẫn có thể mua được.

Hứa Thanh Lăng bất lực kéo dài giọng: "Mấy món này là em hỏi mượn của bạn bên ngành Hội họa Sơn dầu thôi."

Tiêu Đình Đình cúi người, ghé sát lại gần: "Hứa Thanh Lăng, em mờ ám lắm nha! Hẹn hò mà không kể với bọn chị!"

Hứa Thanh Lăng liếc nhìn cô ấy, hàng mi vừa chuốt cong như cánh bướm nhẹ nhàng lay động, khóe môi không nhịn được mà cong lên: "Trang điểm thôi mà cũng mờ ám hả?"

Cái liếc mắt vô tình ấy khiến Tiêu Đình Đình nảy sinh một cảm giác khác lạ. Trước đây cô ấy luôn cảm thấy Hứa Thanh Lăng hơi ngây thơ, tuy ngoại hình không tệ nhưng tính cách quá độc lập và lạnh nhạt, giống như một cậu con trai. Thế nhưng dáng vẻ cô khẽ nâng mắt lên ban nãy thật sự vô cùng quyến rũ, trong phút chốc đã rũ sạch sự ngây ngô của sinh viên.

Tiêu Đình Đình ngơ ngẩn nhìn cô, trong đầu chợt lóe lên vẻ mặt của cô hôm trước khi hỏi mình đã qua đêm ở đâu. Bây giờ nghĩ lại, ý cười sâu xa trong mắt của cô lúc đó dường như lại mang một hàm ý khác.

Triệu Tịnh đứng bên cạnh, tò mò nhìn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng phác họa từng đường nét trên khuôn mặt trơn bóng, ngưỡng mộ nói: "Nhưng nhìn động tác của cậu là biết ngay không phải người mới học. Cậu lén lút trang điểm sau lưng bọn mình từ khi nào vậy? Chẳng lẽ cậu đã bắt đầu trang điểm từ hồi cấp ba rồi sao?"

Hứa Thanh Lăng cười: "Mấy bạn nữ ở khoa khác không biết trang điểm thì thôi, nhưng sinh viên khoa Mỹ Thuật mà không biết trang điểm, nói ra có phải mất mặt khoa chúng ta lắm không?"

Triệu Tịnh suy ngẫm một lúc thấy cũng có lý. Học kỳ trước Hứa Thanh Lăng thường xuyên ra ngoài vẽ tranh tường bán thời gian, cô vừa khéo tay vừa có mắt thẩm mỹ. Chuyện trang điểm như này sao mà làm khó được cô chứ?

Hứa Thanh Lăng thấy cô ấy đã bị mình lừa thì cố nén cười. Thời đại này không có các beauty blogger tay cầm tay chỉ dạy, việc trang điểm đa phần là học hỏi từ bạn bè hoặc tự mình mò mẫm.

Thực ra kiếp trước Hứa Thanh Lăng cũng học trang điểm từ Hứa Hồng Giao. Ban đầu cô không biết vẽ lông mày, chì kẻ lông mày cũng là hàng kém chất lượng, ăn xong một bữa thì đuôi lông mày lem nhem hết cả.

Thẩm Loan vốn đã ghét con gái trang điểm, thấy mặt cô trắng đen lẫn lộn thì càng thêm chán ghét. Sau này khi tay nghề của cô trở nên điêu luyện hơn, anh ta mới chịu ngậm miệng lại.

Lần này cô bất chợt nghĩ ra tốt nhất là nên trang điểm trước khi đến nhà họ Thẩm. Khóe môi cô khá nhạt, nếu không nghỉ ngơi đủ sẽ trông rất thiếu sức sống.

Đồ trang điểm là cô mượn của Tào Tư Thanh, dù sao cũng là nữ đại gia tự kiếm tiền từ việc làm thêm, Tào Tư Thanh đã mua cả bộ mỹ phẩm của Opera trong trung tâm thương mại, mặc dù không phải thương hiệu cao cấp nhưng với mức chi tiêu của sinh viên thì đã rất ổn rồi.

...

Hứa Thanh Lăng vừa trang điểm xong thì điện thoại reo, Thẩm An Ngô gửi tin nhắn nói rằng anh đã đến dưới ký túc xá.

Cô nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn, mới hai giờ rưỡi chiều thôi. Vả lại chẳng phải cô đã dặn anh đừng chờ dưới ký túc xá nữ rồi sao?

Cô vừa ngoảnh lại thì phát hiện mấy đôi mắt trong phòng đều đang nhìn vào mình, Hứa Thanh Lăng nuốt lại lời định nói, cầm chiếc túi nhỏ lên rồi vội vàng xuống lầu.

Ra đến cửa ký túc xá là cô thấy ngay Thẩm An Ngô đứng dựa lưng vào cửa xe, nửa người chỉ trên mặc một chiếc sơ mi trắng, đôi mắt hơi cụp xuống, đang cúi đầu bấm điện thoại.

Tháng năm ở Cửu Giang đã phảng phất hơi thở của mùa hè, trên tòa ký túc xá đối diện có người nhoài ra phơi đồ, đặng tò mò nhìn chiếc xe hơi đậu dưới lầu và người đàn ông đứng cạnh xe.

Hứa Thanh Lăng đoán có lẽ người ở đầu bên kia điện thoại đang bàn chuyện công việc với anh, bởi vì chân mày anh nhíu chặt lại trông rất lạnh lùng nghiêm nghị.

Lúc Thẩm An Ngô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô chỉ cách mình vài bước, nét lạnh lùng trong mắt dần tan biến, đôi môi mím chặt cũng từ từ thả lỏng.

Hôm nay cô không để tóc xõa mà buộc đuôi ngựa, vài sợi tóc tơ trên trán tung bay theo gió. Trên người mặc một chiếc áo len cổ chữ V rộng rãi, phối cùng một chiếc quần jeans đơn giản làm nổi bật bờ vai mảnh và vòng eo thon gọn của cô.

Có điểm nào khác ngày thường nhỉ? Chắc là đôi môi không nhạt màu mà đã được tô thêm sắc đỏ rực rỡ nồng nàn, tựa như nước ép quả mọng tan chảy nơi khóe môi.

Trước kia, anh luôn ngại dùng từ ấy để miêu tả cô. Thế nhưng hôm nay anh lại không muốn né tránh, khẽ mỉm cười nhìn cô: "Đẹp lắm."

Bình thường anh cũng cười nhưng trong ấn tượng của cô, phần lớn là nụ cười hờ hững, ý cười không lan đến trong mắt. Hình như từ khi cô đồng ý giả làm bạn gái anh thì mọi thứ đã trở nên khác biệt, trông anh thật sự rất vui.

Hứa Thanh Lăng cảm thấy có vẻ như mình đã thực sự giúp được anh, tâm trạng căng thẳng ban đầu cũng dần buông lỏng.

Hôm nay Thẩm An Ngô tự lái xe, Hứa Thanh Lăng ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn xong thì không nhịn được hỏi: "Trang phục này của cháu có ổn không?"

Sao lại không ổn chứ? Khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, anh bỗng không muốn dẫn cô đi gặp Thẩm Hưng Bang nữa.

Bóng cây không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, Thẩm An Ngô nhìn về phía trước với ánh mắt trầm lắng. Một lúc sau, anh không nhịn nổi nữa mà quay sang nhìn cô nhưng không phải để trả lời cho câu hỏi vừa nãy: "Chúng ta đi mua vài thứ trước đã."

...

Trước cửa hàng trang sức thương hiệu C trong trung tâm thành phố, nhân viên đang lau chùi các món đồ trưng bày bên ngoài quầy hàng. Nghe thấy tiếng động từ phía sau, cô ấy quay đầu lại, thấy một cặp tình nhân rất đẹp đôi bước vào.

Đôi mắt cô nhân viên sáng lên, nhanh chóng bước đến chào đón: "Chào anh chị, xin hỏi anh chị cần gì ạ?"

Người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng, trên cổ tay đeo chiếc vòng không rõ tên, toát ra khí chất kiêu căng mà sang trọng.

Anh nắm chặt tay bạn gái, ánh mắt lướt một lượt qua quầy hàng: "Nhẫn đôi."

Hứa Thanh Lăng không ngờ cái thứ mà Thẩm An Ngô đang lái xe giữa chừng lại chợt bảo muốn dẫn cô đi mua là nhẫn, hơn nữa nói xong là kéo cô vào thẳng cửa hàng xa xỉ này.

Nhân viên lấy ra vài cặp nhẫn đôi cho họ xem, rẻ nhất cũng hơn mười nghìn tệ một chiếc, một cặp là hai mươi nghìn tệ. Biết là Thẩm An Ngô không thiếu tiền nhưng cô cảm thấy không cần thiết.

Nhẫn là vật phẩm mang đậm dấu ấn cá nhân, họ đâu phải người yêu thật sự, nếu mua về chỉ để đối phó với tình huống trước mắt rồi bỏ xó thì đúng là lãng phí.

Lúc này, Thẩm An Ngô đã móc ví từ trong túi ra, chuẩn bị trả tiền nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại. Hứa Thanh Lăng túm lấy cánh tay anh lôi thẳng ra ngoài.

Trên đường đến bãi đỗ xe, Hứa Thanh Lăng đi phía sau anh càu nhàu mãi. Thẩm An Ngô im lặng nhìn trời: “Không mua thì thôi.”

Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu lên, phạm vi tầm mắt chỉ đến sườn mặt của anh, khuôn mặt lạnh nhạt không thể hiện cảm xúc, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Có lúc tâm trạng của người này thật khó đoán. Rõ ràng mình đang giúp anh không tiêu tiền lung tung, vậy mà anh lại tỏ ra không vui.

Hai bên đường phố trung tâm đầy những sạp hàng, Hứa Thanh Lăng dừng lại giữa dòng người tấp nập rồi gọi với theo bóng lưng anh: “Nếu chú cảm thấy thật sự cần có nhẫn đôi thì cháu sẽ tặng cho chú một cặp!”

Thẩm An Ngô dừng bước, vừa quay đầu đã thấy cô đứng trước một sạp bán đồ trang sức, vầng trán bóng loáng khẽ cúi, hình như đang chăm chú chọn lựa gì đó.

Anh bước đến gần, thấy cô cầm một cặp nhẫn đặt trên lòng bàn tay rồi cười tít mắt nhìn anh: “Cặp này có phải rất giống cặp khi nãy không?”

Biểu cảm như dâng báu vật của cô khiến Thẩm An Ngô nhất thời cứng họng. Như sợ anh từ chối, cô vội vàng đeo một chiếc vào ngón giữa bàn tay phải của mình rồi huơ ngón tay mảnh mai trước mặt anh: “Cháu đã mặc cả với chủ sạp rồi, 10 tệ một chiếc.”

Cô nói xong thì đeo luôn chiếc còn lại vào ngón giữa bên tay phải của anh, chẳng quan tâm anh có đồng ý hay không.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm An Ngô đeo nhẫn, còn là nhẫn mua ở sạp ven đường, 10 tệ một chiếc, không rõ chất liệu.

Chủ sạp là hai cô gái trẻ, đã bày hàng ở đây nhiều ngày rồi nhưng đây là lần đầu họ nhìn thấy một đôi tình nhân hợp nhau đến vậy.

Người đàn ông trông lớn hơn bạn gái vài tuổi, anh cúi đầu nhìn bạn gái đeo nhẫn vào ngón tay mình với ánh mắt cưng chiều.

Hai cô gái có cảm giác như đang xem phim thần tượng ngay giữa phố, không hẹn mà cùng nhìn nhau rồi che miệng cười khúc khích.

Mua nhẫn xong, hai người đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm để lấy xe. Thẩm An Ngô mở hộc đựng đồ bên ghế lái, lấy một chiếc hộp ra đưa cho Hứa Thanh Lăng.

Hứa Thanh Lăng mở ra xem thì lập tức sững người, là một sợi dây chuyền kim cương đính đầy đá quý. Chưa nói đến những viên nhỏ được khảm trên dây, chỉ riêng viên kim cương chính trên mặt dây thôi cũng phải nặng ít nhất 10 carat.

Dù là người không rành về kim cương như cô cũng biết sợi dây chuyền này đủ để mua một căn hộ ở Thượng Hải.

Hứa Thanh Lăng lắp bắp: “Cái này quá…”

Thẩm An Ngô lại chẳng quan tâm cô nói gì, nghiêng người lại gần, đeo sợi dây chuyền lên cổ cô rồi nói với giọng điệu không cho từ chối: “Đây là trang sức mẹ chú để lại. Hôm nay cháu nhất định phải đeo nó.”

Hứa Thanh Lăng khẽ “ồ” một tiếng, bất kể là nhẫn đôi hay dây chuyền, có lẽ đều là những nghi thức cần thiết cho buổi gặp mặt hôm nay.

Bình Luận (0)
Comment