Đây là lần đầu tiên Uyển Nguyệt đến một căn biệt phủ nằm ngay trong thành phố. Xe tiến vào cửa Ngự Viên, chạy qua một nơi gọi là vườn Kỳ Lạc, sau đó chạy một quãng xa nữa mới đến cửa chính biệt thự.
Dọc đường đi, Phó Cần cứ lải nhải không ngớt miệng, nói rất nhiều về chuyện ông nội của Thẩm Loan thích cái gì, ghét cái gì, những thứ cần chú ý. Bà ta cũng dặn cố gắng hạn chế nói chuyện, làm sao cho yên ổn ăn xong bữa cơm này là được.
Mặc dù Uyển Nguyệt cực kỳ ghét mẹ Thẩm Loan nhưng cô ta vẫn kiên nhẫn, nghiêm túc lắng nghe, dù sao cô ta c*̃ng không muốn mất mặt trước nhà họ Thẩm.
Ngay lúc này, nhìn hai chiếc cột cẩm thạch to lớn ngay cửa biệt phủ, tim cô ta không khỏi đập nhanh thêm, cô ta nắm chặt tay Thẩm Loan.
Thẩm Loan thấy cô ta có vẻ căng thẳng nên ghé sát tai cô ta, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu. Lần nào tới nhà ông nội cũng chỉ ăn một bữa cơm rồi về ngay. Lát nữa em chỉ cần đi theo anh là được."
Trái với cô ta, Thẩm Loan vẫn rất thoải mái. Dù sao đây cũng là nhà ông nội anh ta, điều đó khiến Uyển Nguyệt khá hâm mộ. Những bực bội trong lúc đi mua quần áo trước đó đã bị căn biệt phủ to lớn này xua tan trong nháy mắt.
Từ nhỏ Uyển Nguyệt đã sống ở một ngôi làng nhỏ, cách đây vài năm mới được cải tạo tập thể, nhà nào nhà nấy xây lên ít nhất ba tầng lầu. Nhà cô ta không nằm ở mặt tiền, cũng không gần lối vào làng, vị trí địa lý không được tốt như nhà Hứa Thanh Lăng. Nhà cô ta chỉ dùng để ở, một nhà năm miệng ăn ở chung trong căn nhà ba tầng không hề thấy chật chội chút nào.
Hơn nữa mẹ cô ta luôn dọn dẹp căn nhà cực kỳ sạch sẽ, khắp làng Sồi không có người phụ nữ nào kỹ tính hơn Lý Mai. Cho nên từ nhỏ đến lớn cô ta không hề thích đến nhà người khác, đều là người khác chạy đến nhà cô ta.
Lên cấp ba, mỗi khi có ngày nghỉ, Hứa Thanh Lăng rất thích đến nhà cô ta chơi. Trong nhà cô ta có hẳn một bộ thiết bị karaoke, có thể ở nhà hát karaoke và còn có thể xem VCD.
Uyển Nguyệt cũng từng đến nhà Hứa Thanh Lăng rất nhiều lần. Mặc dù nhà cô cao hơn nhà Uyển Nguyệt hai tầng, có rất nhiều phòng nhưng tầng một làm tiệm tạp hóa, tầng hai để ở, ba tầng còn lại thì mở nhà nghỉ. Chỗ nghỉ ngơi của Hứa Thanh Lăng chỉ là một căn phòng nhỏ lộn xộn, không hề có chỗ đặt chân, ngay cả một chiếc giường đàng hoàng cũng không có. Vậy nên cô ta chỉ qua mấy lần rồi không đến nữa.
Uyển Nguyệt luôn cảm thấy căn nhà nhỏ của mình là tinh tế, đẹp đẽ nhất ở làng Sồi.
Nhưng đi qua vườn ngự uyển, cô ta mới biết thì ra nhà với nhà có thể khác nhau đến vậy. Nhà ông nội Thẩm Loan gần như không thể gọi là phòng ốc bình thường mà là một trang viên.
Bác tài dừng xe ở cửa biệt thự, người giúp việc nhanh chân ra đón và đem thuốc bổ, hải sản Phó Cần mang đến vào trong. Uyển Nguyệt đi theo Thẩm Loan vào phòng khách, mọi thứ trong phòng đều theo tông màu sẫm, toát lên phong cách Trung Hoa rõ rệt, nhìn ra được đây hoàn toàn là mắt thẩm mỹ của bậc cha chú trong nhà, không có bất kỳ dấu vết gì của người phụ nữ.
Thẩm Hưng Bang đang ngồi trên ghế sô pha bằng gỗ lim xem báo. Nghe tiếng động ngoài cửa, lão còn tưởng con trai đến nên vội tháo kính lão xuống. Nhưng khi nghe tiếng con dâu cả nói chuyện với người giúp việc, lão lại đeo kính lên như cũ.
Hiếm khi Thẩm Hưng Bang không ngồi trong phòng làm việc mà lại ở phòng khách đợi. Phó Cần tươi cười bước vào phòng: "Chào bố ạ, Thiệu Chu có chút việc ở công ty nên sẽ đến muộn một chút."
Thẩm Loan đi sau mẹ, nắm tay dắt Uyển Nguyệt bước vào, đồng thời chào một tiếng "ông nội". Phải đến lúc này, Thẩm Hưng Bang mới đặt tờ báo xuống, hạ kính lão, ngẩng đầu nhìn cháu trai và cô gái đứng bên cạnh.
Uyển Nguyệt cảm giác được ánh mắt săm soi đánh giá của ông cụ đối diện, cô ta vội nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: "Cháu chào ông ạ." Trong thôn, mỗi lần cô ta chào hỏi các ông các bà, họ đều sẽ dừng lại nói với cô ta vài câu, khen cô ta hiểu chuyện. Vì thế Uyển Nguyệt rất tự tin về độ thiện cảm mà người lớn tuổi dành cho mình.
Dù sao hai bên cũng đã gặp mặt, Phó Cần chỉ có thể gồng mình diễn tiếp. Bà ta chỉ vào Uyển Nguyệt, giới thiệu với Thẩm Hưng Bang: "Bố, đây là Tiểu Uyển, bạn gái của Loan Nhi."
Uyển Nguyệt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào. Quả nhiên, thái độ của ông nội Thẩm Loan lập tức dịu đi, còn hiền từ gật đầu với cô ta: "Nghe nói cháu và Loan Nhi đã học cùng nhau từ cấp ba đến đại học?" Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Uyển Nguyệt đáp giòn giã: "Bọn cháu học cùng lớp cấp ba, lên đại học thì cùng trường nhưng lại khác ngành ạ. Cháu học ngành Văn học Trung Quốc."
Đang nói chuyện thì người giúp việc bưng trà đến. Uyển Nguyệt đứng dậy nhận trà, khẽ nói "Cảm ơn". Thẩm Hưng Bang bên cạnh từ tốn mở miệng: "Bạn học cũng tốt, hiểu rõ nhau."
Uyển Nguyệt giả bộ nghe không hiểu, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà. Phó Cần lạnh lùng ngồi bên cạnh cũng không tiếp lời.
Thẩm Hưng Bang hỏi vài câu về việc học của cháu trai rồi lại trò chuyện với Phó Cần. Thấy Uyển Nguyệt căng thẳng ngồi cứng đờ tại chỗ, lão ra hiệu cho cháu trai: "Cháu dẫn Tiểu Uyển ra ngoài đi dạo đi."
Đúng lúc Thẩm Loan cũng không muốn ngồi đó nghe những chuyện nhàm chán. Thấy ông nội nói như vậy, anh ta vội vàng dắt Uyển Nguyệt ra ngoài. Trong Ngự Viên có hai khu vườn lớn, một cái là vườn Kỳ Lạc đi vào từ cổng chính, một cái là vườn Ngũ Phúc nằm ở phía sau.
Uyển Nguyệt đi dọc theo bức tường bao bọc bên ngoài biệt thự một vòng, khi đến vườn Ngũ Phúc thì phát hiện trong vườn xây một loạt nhiều kiến trúc dạng nhà ở trông khá là khác biệt. Trên nóc nhà còn phủ thân trúc làm đồ trang trí, đem lại cảm giác rất hoang dã.
Cô ta muốn đến đó xem nhưng bị Thẩm Loan ngăn lại: "Chúng ta qua vườn Kỳ Lạc dạo đi em, ở đó chơi vui hơn nhiều!"
Vườn Kỳ Lạc chiếm diện tích rất lớn, có bể bơi, hồ cá, còn có phòng trà và đình nghỉ mát. Ở đó trồng đầy các loại thực vật và hoa cỏ, nhìn qua cũng biết ngày thường luôn được người chăm sóc kỹ càng.
Uyển Nguyệt ôm cánh tay Thẩm Loan, tản bộ dọc theo hồ cá. Cô ta bĩu môi, nửa phàn nàn nửa làm nũng nói: "Chẳng trách anh nói hôm nay chúng ta không phải nhân vật chính, còn chưa nói được hai câu mà ông nội anh đã để chúng ta tự đi chơi rồi. Có vẻ ông nội không quá quan tâm bạn gái anh là người thế nào đâu! Báo hại em hồi hộp muốn xỉu!"
"Có phải em nói chuyện với ông nội chưa đã không? Vậy chúng ta quay lại nói chuyện tiếp nhé!" Thẩm Loan liếc nhìn cô ta rồi nắm tay, làm bộ muốn quay lại phòng khách.
Uyển Nguyệt sợ tới mức vội níu anh ta lại, đánh yêu Thẩm Loan mấy cái, tức giận nói: "Anh đang cố tình làm khó em!"
Hai người đang vờn nhau cười đùa thì sau lưng có tiếng bánh xe ô tô lăn trên đá. Thẩm Loan quay lại nhìn, thì ra là chú út về.
Cửa kính xe chú út có dán tấm che nắng nên không nhìn rõ người trong xe. Không lâu sau, chiếc xe kia dừng lại ngoài cửa, chú út đang đỡ một cô gái cao gầy xuống xe.
Cô gái đó ăn mặc rất đơn giản, tóc buộc thành đuôi ngựa cao, chiếc cổ nhỏ nhắn thon dài. Cô hơi nghiêng đầu nói gì đó, còn chú út thì khoác vai cô cười.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Loan đã gặp chú út không biết bao nhiêu lần, thậm chí có một thời gian, anh ta còn xem chú út là thần tượng. Nhưng trước giờ anh ta chưa từng thấy chú út cười vui vẻ như hiện tại.
Cô gái đứng trên bãi cỏ ngoài cửa, những sợi tóc con mềm mại trên vầng trán bị ánh nắng chiếu vào. Dường như cảm giác được cách đó không xa có người đang nhìn mình, cô hơi quay sang, nhìn về hướng Thẩm Loan và Uyển Nguyệt.
Thẩm Loan nhìn lướt qua hàng mi dày và đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, đầu "Ong" một tiếng, trong nháy mắt mặt anh ta trắng bệch.
Uyển Nguyệt c*̃ng thấy choáng, Hứa Thanh Lăng là bạn gái của chú út Thẩm Loan?!
...
Hứa Thanh Lăng còn nghĩ là mình đã quên. Nhưng ngay khoảnh khắc bước vào cổng Ngự Viên, những hình ảnh vốn ngủ say trong trí nhớ lại tự động hiện lên.
Ngự Viên có diện tích rất lớn, có hẳn hai khu vườn một trước một sau. Vườn Kỳ Lạc phía trước chủ yếu là nơi nghịch nước, vui đùa. Vườn Ngũ Phúc phía sau lại để trồng trà, ông nội Thẩm Loan còn xây hẳn một phòng trà ở đó.
Ngoại trừ phòng trà, trong khuôn viên vườn Ngũ Phúc còn có một dãy nhà, mẹ của Thẩm Nhạc Hiền chính là một trong những người sống lâu dài tại đó.
Đời trước Hứa Thanh Lăng là cháu dâu cả của nhà họ Thẩm, ngày lễ ngày tết nào cũng phải theo Thẩm Loan đến thăm Thẩm Hưng Bang. Ban đầu cô còn có thể tình cờ nhìn thấy Thẩm An Ngô trong các buổi tiệc nhà, sau đó quan hệ giữa anh và Thẩm Loan ngày càng tệ đi. Từ ấy, lần nào đi ngang khu vườn, cô cũng phải tránh mặt Thẩm An Ngô.
Dù sao lúc làm việc cho Thẩm An Ngô, anh cũng đã trực tiếp hoặc gián tiếp chỉ dẫn cô rất nhiều lần. Cô chưa từng thấy lãnh đạo nào che chở cho nhân viên tốt như anh, thế mà cuối cùng cô lại cưới người cháu muốn cướp lấy vị trí của anh.
Mặc dù đã quen biết Thẩm Loan trước anh rất lâu, nhưng không biết vì sao cô luôn cảm thấy khó chịu, cứ như cô thật sự phản bội Thẩm An Ngô. Cô luôn cảm thấy thời gian mình làm việc cho anh không khác gì đi thám thính giúp Thẩm Loan.
Không chỉ mình cô vướng mắc chuyện đó, mà sau khi cô nghỉ việc, Chương Hành từng làm cộng sự cũng suýt cạch mặt cô. Cô không biết Thẩm An Ngô nghĩ thế nào, nhưng chính cô cũng không bênh vực được bản thân.
Hứa Thanh Lăng không thích cảm giác đó, cho nên sau khi kết hôn cô luôn cố trốn tránh anh.
...
Không ngờ rằng sống lại một đời, cô lại bước vào Ngự Viên với tư cách bạn gái anh. Mặc dù thân phận này là giả nhưng c*̃ng đủ để khiến Hứa Thanh Lăng bồi hồi.
Ngự Viên vẫn là Ngự Viên ngày trước, nhưng cô không còn là cô của đời trước nữa rồi.
Thẩm An Ngô cảm nhận được sự căng thẳng của người kia nên cúi đầu, lại gần nhỏ giọng nói: "Đừng sợ. Không ai dám làm gì cháu đâu."
Hứa Thanh Lăng cười với anh, mấp máy môi: "Cháu không có sợ."
Phó Cần cũng rất tò mò về người bạn gái của em chồng mình. Thấy anh dắt một cô gái vào nhà, bà ta vội đứng dậy tiếp đón. Nhưng ngay khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái kia, nụ cười trên mặt bà ta liền cứng lại.
Phó Cần cảm giác đầu óc mình mắc kẹt giữa đống suy nghĩ lung tung rối rắm, không tìm được lối ra. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hứa Thanh Lăng… Không phải cô là bạn học của Loan Nhi à? Cô gái này bằng tuổi Uyển Nguyệt mà! Cô và An Ngô ở bên nhau từ khi nào vậy? Phó Quyên có biết chuyện này không?
Vô số câu hỏi bất chợt ập tới, lần đầu tiên trong đời, Phó Cần không biết phải chào hỏi người trước mặt thế nào.
Ngược lại, Hứa Thanh Lăng rất tự nhiên mỉm cười với bà ta: "Chào dì Phó."
Phó Cần há to miệng, mặt biến sắc, sau một hồi lâu mới nặn ra được một nụ cười méo xệch: "Thì ra bạn gái của An Ngô là cháu. Vậy mà làm dì tò mò cả buổi."
Con trai lần đầu dẫn bạn gái về nên Thẩm Hưng Bang đã ném tờ báo sang một bên từ lâu, kính lão c*̃ng được tháo xuống.
Thẩm An Ngô nắm chặt tay Hứa Thanh Lăn, dắt cô đi đến trước mặt bố. Anh khẽ mỉm cười: "Bố, đây là bạn gái con, Hứa Thanh Lăng."
Gặp lại Thẩm Hưng Bang nhưng không phải với thân phận cháu dâu cả mà là bạn gái trên danh nghĩa của con trai lão, Hứa Thanh Lăng phát hiện mình rất thoải mái. Nhưng cũng do quá thoải mái nên cô xém tự cắn lưỡi mình. Thói quen từ kiếp trước thật sự quá khủng khiếp! Suýt nữa cô đã nói “cháu chào ông nội” rồi!
May lời nói vừa đến khóe miệng thì cô đã nhận ra. Không đúng, lần này thân phận cô đã khác, cần xưng hô cho phù hợp mới được. Hứa Thanh Lăng nuốt nước bọt, nỗ lực để giọng mình nghe bình tĩnh hơn.
Uyển Nguyệt vừa theo Thẩm Loan vào nhà đã nghe Hứa Thanh Lăng nói: “Cháu chào bác trai.”
Bước chân Thẩm Loan cứng đờ, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng cô, lồng ngực như bị thứ gì đó đập mạnh. Bàn tay đang nắm lấy Uyển Nguyệt vô thức siết chặt. Uyển Nguyệt cũng không tốt hơn anh ta là bao. Cô ta bần thần đến mức không cảm nhận được cơn đau, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào Hứa Thanh Lăng.
Sao Hứa Thanh Lăng có thể là bạn gái Thẩm An Ngô chứ? Cô, cô dựa vào đâu! Chắc chắn có gì đó mờ ám trong chuyện này!
Thẩm Hưng Bang không còn quan tâm đến cháu trai nữa. Lão híp mắt nhìn cô gái bên cạnh con trai, tiếng gọi “bác trai” lúc nãy thật sự quá ngọt ngào, chỉ có điều trông cô gái này quá nhỏ so với con trai lão: "Cháu tên là gì?"
"Hứa Thanh Lăng. Hứa là hứa hẹn, Thanh chỉ sắc xanh còn Lăng trong lăng giác."
Thẩm Hưng Bang yên lặng nhẩm lại ba chữ này vài lần rồi ngước lên nhìn cô: "Cháu có vẻ nhỏ hơn con trai bác nhiều nhỉ. Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
Hứa Thanh Lăng không ngờ vừa gặp mặt mà Thẩm Hưng Bang đã hỏi đến vấn đề nhạy cảm nhất. Ngay lúc đó cô cũng không biết có nên nói thật hay không, vô thức nhìn sang Thẩm An Ngô.
Thẩm An Ngô nắm tay cô kéo vào lòng, ngước mắt nhìn bố mình, tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Bố, sao vừa gặp mặt bố đã tra hộ khẩu vậy, cô ấy vẫn còn học đại học mà."
Còn đang học đại học? Vậy cùng lắm chỉ chừng hai mươi mấy tuổi? Tức không phải nhỏ hơn An Ngô một, hai tuổi mà tận mười tuổi!
Trong nháy mắt, vẻ mặt Thẩm Hưng Bang không còn hiền hòa như trước. Đôi mắt đục ngầu, lạnh lùng đánh giá cô lại lần nữa, cuối cùng lão cũng chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ.
Ánh mắt lão đột nhiên trở nên sắc bén, hàm răng cũng nghiến chặt.
Cái thằng nhóc này còn cho cô đeo cả sợi dây chuyền được mẹ để lại cho con dâu tương lai!