Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 69

Mỗi lần trong nhà có tiệc, con dâu trưởng Phó Cần sẽ rất vất vả. Bà ta liên tục ra vào phòng bếp chỉ huy mọi người làm việc.

Trước khi Uyển Nguyệt đến, Lý Mai đã dặn dò cô ta rất nhiều lần rằng đến nhà họ Thẩm phải biết nhìn trước ngó sau, lễ phép với mọi người, lúc cần thì nhớ biểu hiện thật tốt. Uyển Nguyệt cũng biết Phó Cần không thích cô ta, vậy nên phương pháp duy nhất của cô ta là giả bộ ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Phó Cần.

Thấy Phó Cần bận tối mặt, cô ta cũng không thể ngồi yên nên theo vào phòng bếp.

Phòng bếp của Ngự Viên rất lớn, có đến hai gian riêng biệt. Gian bên trong là ẩm thực trong nước, bên ngoài là bếp tây. Uyển Nguyệt bước vào khu bếp tây, trông thấy một bảo mẫu tóc hoa râm đang kiểm tra thức ăn, Phó Cần thì đứng bên cạnh nói chuyện phiếm cùng bà ta.

Uyển Nguyệt nhẹ nhàng đi vào, cười ngọt ngào với bảo mẫu: "Dì ơi, có việc gì cần cháu giúp không ạ?"

Phó Cần quay đầu lại liếc cô ta: "Cháu bước vào đây làm gì? Đây không phải chỗ cho cháu nên đến."

Uyển Nguyệt bị bẽ mặt nên không cười nổi nữa, chỉ "Vâng" một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bếp.

Bảo mẫu này đã làm việc ở nhà họ Thẩm từ trước khi Phó Cần gả đến nên cũng hiểu rõ tính Phó Cần. Thái độ này chứng tỏ bà ta rất không hài lòng với bạn gái Thẩm Loan.

Chị ấy ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô gái vừa rời đi, vừa cười vừa lắc đầu: "Cô đừng dọa sợ cháu nó."

Phó Cần bực bội lầm bầm: "Nếu không tại Thiệu Chu nói hớ lúc "Bái tổ", khiến bố chồng biết Loan Nhi có bạn gái thì tôi cũng không dẫn cô ta đến đây đâu."

Bảo mẫu tiếp tục công việc, lại nói: "Nhìn con bé có vẻ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện mà."

Phó Cần nhếch môi, không muốn bàn sâu thêm nên chỉ bảo: "Gia giáo thì không đến đâu, lại còn nhiều mưu mô."

Bảo mẫu không lên tiếng nữa. Hồi lâu sau, chị ấy mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, lông mày chau lại: "Cũng không biết An Ngô nghĩ thế nào? Có phải do mắt tôi bị mờ không? Tôi thấy sợi dây chuyền cô gái đó mang rất giống dây chuyền của mẹ cậu ấy."

Làm sao Phó Cần có thể không nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương lớn như vậy được. Bà ta chỉ không ngờ rằng vợ chồng Hứa Đức Mậu lại lợi hại như thế. Ban đầu con gái lớn gả cho gia đình cán bộ ở Bắc Kinh là đã coi như trèo cao thành công. Vậy mà giờ đứa con gái nhỏ cũng âm thầm hẹn hò với Thẩm An Ngô.

Rất nhiều năm trước, bà ta từng nhìn thấy Thượng Huệ Lan đeo sợi dây chuyền kim cương đó trong lễ nhậm chức CEO Viễn Tinh của Thẩm An Ngô. Tính tình Thẩm An Ngô lạnh nhạt như vậy mà bây giờ lại cho bạn gái đeo sợi dây chuyền này, có thể thấy anh không hề có ý chơi đùa.

Phó Cần lại nghĩ đến sự thân thiết giữa Hứa Thanh Lăng và con trai mình hồi cấp ba, lúc đó bà ta còn chướng mắt. Bây giờ nghĩ lại, dù không tốt đến đâu thì cô vẫn tốt hơn bạn gái hiện tại của Thẩm Loan nhiều!

Dù sao thì vợ chồng Hứa Đức Mậu cũng là người làm ăn chân chính.

Phó Cần thở dài, kể sơ lược hoàn cảnh gia đình Hứa Thanh Lăng cho bảo mẫu nghe. Biết Hứa Thanh Lăng là cháu của em gái Phó Cần - Phó Quyên, đang học ở đại học Cửu Giang, chân mày bảo mẫu cũng giãn ra. Chỉ cần cô không phải loại người tệ hại, xấu xa nào đó bên ngoài là được.

Hai người đang trò chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng động truyền tới từ phòng khách, là Thẩm Thiệu Chu đến, Phó Cần nhanh chóng chạy ra đón.

Thấy mọi người đã tới đông đủ, bảo mẫu dẫn hai người giúp việc bắt đầu lên món khai vị.

Hứa Thanh Lăng bước vào phòng ăn mới phát hiện hôm nay Thẩm Bội Hương và Thẩm Nhạc Hiền không đến. Dựa theo lệ thường, đáng lý họ cần phải có mặt mỗi khi nhà họ Thẩm tổ chức tiệc gia đình. Không biết là do hôm nay hai người có việc bận không đến tham gia được, hay là Thẩm Hưng Bang không cho phép bọn họ đến.

Giữa phòng ăn đặt một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim rất lớn. Thẩm Hưng Bang ngồi vị trí chủ tiệc, hai bên trái phải tất nhiên là để cho hai đứa con trai. Thế nhưng hôm nay ông cụ không muốn đứa con trai hư ngồi cạnh nên vỗ vỗ chiếc ghế bên phải mình rồi vẫy tay với Hứa Thanh Lăng: "Nào, Tiểu Hứa, cháu lại ngồi cạnh bác."

Hứa Thanh Lăng tròn mắt. Đời trước, trong lần đầu cô tới Ngự Viên, số người tham gia nhiều hơn bây giờ. Cô và Thẩm Loan được xếp ngồi cạnh vợ chồng Thẩm Thiệu Chu, là vị trí không được chú ý tới. Thẩm Hưng Bang ngồi bàn chuyện công việc với hai con trai, không hề quan tâm tới đám trẻ con như bọn họ.

Lần này sao lão lại cho cô ngồi bên cạnh?

Cô quay đầu nhìn Thẩm An Ngô. Thẩm An Ngô biết Thẩm Hưng Bang rất giỏi giả vờ giả vịt với người khác nên không hề lo lắng, anh nhướng mày, cười: "Bảo em ngồi thì cứ ngồi đi, người bình thường không có được sự ưu ái này đâu."

Được rồi. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, Hứa Thanh Lăng chỉ có thể căng da đầu ngồi xuống.

Thẩm Thiệu Chu vừa mới tới nên chưa hiểu rõ tình hình. Hôm nay An Ngô dẫn bạn gái về nhà, ông ta cũng cảm thấy cô gái này rất quen nhưng không hiểu tại sao. Nghĩ một lúc lâu, ông ta mới nhớ ra… đây không phải bạn học của con trai mình sao?

Hơn nữa ông ta còn nhớ cô bé này là họ hàng bên nhà vợ. Ông ta quay sang nhìn vợ, thấy sắc mặt Phó Cần cũng rất khó coi. Có vẻ đọc được suy nghĩ trong mắt chồng mình, bà ta nhắm chặt mắt thay cho câu trả lời.

Thẩm Thiệu Chu không kịp suy nghĩ gì thêm. Thấy ông cụ nhường vị trí bên phải cho cô gái kia, ông ta vội nói: "An Ngô, hay là em qua ngồi cạnh anh đi."

"Không cần, em ngồi cạnh cô ấy." Thẩm An Ngô ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Lăng.

Hứa Thanh Lăng không ngờ khi đến Ngự Viên với thân phận khác, vai vế khác thì đãi ngộ cũng sẽ thay đổi nhiều như vậy. Lần này, bên tay trái là Thẩm Hưng Bang, bên tay phải là Thẩm An Ngô, cô ngồi giữa hai người.

Trong ấn tượng của cô, quan hệ giữa hai bố con anh không mấy hòa thuận, thường xuyên cãi vã trên bàn ăn. Lỡ như lát nữa hai người họ cãi nhau, cô kẹp ở giữa, vậy… chẳng khác nào gặp nạn.

Không đúng, Hứa Thanh Lăng nhanh chóng nhớ ra: Cô chỉ là bạn gái giả mạo, ngoại trừ Thẩm An Ngô, cô không cần làm vừa lòng ai hết. Lỡ hai bố con cãi nhau thật, nhất định cô phải về phe Thẩm An Ngô.

Nghĩ đến đó, cô chẳng còn căng thẳng nữa.

"Thanh Lăng, cháu muốn uống gì? Trong nhà có giấm táo, nước chanh, Coca Cola, còn có rượu gạo ngọt do dì làm nữa."

Phó Cần mỉm cười nhìn cô, rất nhiệt tình thân thiện. Sống qua hai đời, Hứa Thanh Lăng lần đầu nhìn thấy nụ cười như thế trên gương mặt người từng là mẹ chồng mình.

Đời trước, người khiến cô cảm thấy áp lực nhất trong nhà họ Thẩm không phải Thẩm Hưng Bang, cũng không phải Thẩm Thiệu Chu mà là Phó Cần. Phó Cần không hề giống những quý bà nhà giàu khác, chỉ cần làm bà ta thấy ngứa mắt thì muốn lấy lại thiện cảm còn khó hơn lên trời.

Bây giờ thay đổi thân phận, cô bỗng có cảm giác thông suốt, thoải mái bất ngờ. Việc không cần lấy lòng bất kỳ ai đúng là quá sung sướng.

Hứa Thanh Lăng mỉm cười: "Cho cháu rượu gạo ngọt ạ. Cháu muốn nếm thử tay nghề của dì."

Cô vừa nói xong, Phó Cần đã sai người giúp việc đi lấy một ít rượu gạo ngọt ra.

Uyển Nguyệt ngồi bên cạnh Phó Cần, trông thấy bà ta ân cần quan tâm Hứa Thanh Lăng mà lòng dậy sóng, không biết phải diễn tả cảm giác đó ra sao.

Trước khi đến đây, cô ta nghĩ mình chỉ là phận con cháu, đi tiệc gia đình kiểu này thì chỉ cần ngồi yên trong góc, ngoan ngoãn ăn uống là được. Nhưng khi thấy sự chú ý của tất cả mọi người đổ dồn về Hứa Thanh Lăng, cô ta cực kỳ ganh tỵ. Đều là bạn gái của con cháu nhà họ Thẩm, tại sao không ai quan tâm cô ta ngồi ở đâu, thích uống gì vậy chứ?!

Quen Thẩm Loan một thời gian dài, Uyển Nguyệt cũng biết ông nội Thẩm Loan gần như đã lùi về sau, quyền quyết định ở tập đoàn nhà họ Thẩm bây giờ nằm trong tay chú út anh ta.

Nhưng chú út của Thẩm Loan ưu tú như vậy, tại sao lại chọn người như Hứa Thanh Lăng làm bạn gái chứ?

Uyển Nguyệt cũng không phải loại người có thể nuốt trôi sự tủi thân này, thấy Hứa Thanh Lăng được uống rượu gạo ngọt, cô ta cũng đẩy Thẩm Loan: "Em muốn uống giấm táo."

Đến bây giờ Thẩm Loan vẫn còn mơ màng, cảm giác linh hồn của mình đã bị kéo ra khỏi cơ thể, lạnh lùng quan sát mọi thứ ở đây. Trên bàn tay đang cầm ly của Hứa Thanh Lăng có một chiếc nhẫn, mà vừa nãy anh ta cũng nhìn thấy một chiếc giống như đúc trên ngón tay chú út. Chiếc nhẫn khiến bàn tay Hứa Thanh Lăng càng thêm thon dài. Trước đó, Thẩm Loan chưa bao giờ chú ý tới bàn tay cô.

Uyển Nguyệt đẩy bạn trai một cái, thấy anh ta không phản ứng gì nên lại đẩy tiếp.

Ánh mắt của chàng trai trẻ không thể giấu được tâm trạng. Thẩm An Ngô biết cháu mình từng mập mờ với Hứa Thanh Lăng một thời gian. Anh có thể không quan tâm chuyện quá khứ, nhưng rõ ràng anh đang đang ngồi ngay trước mặt còn dám nhìn bạn gái anh kiểu đó làm anh cực kỳ khó chịu.

Thẩm An Ngô hơi nâng mí mắt, lạnh lùng liếc nhìn cháu mình. Thẩm Loan thấy được ánh mắt của lạnh băng của chú út cũng run lên, như chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Lờ mờ nghe thấy người bên cạnh nói "giấm táo", anh ta vội đứng dậy, đưa tay lấy bình giấm táo lại cho Uyển Nguyệt.

Uyển Nguyệt hậm hực uống một ngụm.

Hôm nay Hứa Thanh Lăng đến đây chỉ để sắm vai bạn gái Thẩm An Ngô. Mặc kệ là đời trước hay đời này, Thẩm An Ngô đều đối với cô rất tốt. Về phần Thẩm Loan và Uyển Nguyệt, ngay từ đầu họ đã không nằm trong phạm vi chú ý của cô.

...

Đầu bếp riêng của Ngự Viên, bác Tôn đã đi theo Thẩm Hưng Bang rất nhiều năm. Ông ấy là người Chương Châu, vô cùng am hiểu các món hải sản, những món thịt viên do ông ấy tự làm cũng cực kỳ ngon.

Hứa Thanh Lăng ngồi xuống, phát hiện món súp cá viên mình thích nhất đang nằm ngay bên cạnh. Nhìn tô nước dùng óng ánh, sánh mịn béo ngậy kia, cô đã bắt đầu nuốt nước miếng.

Cô định múc súp cá viên nhưng lại không thấy cái bát trước mặt đâu nữa, thì ra Thẩm An Ngô đã cầm lấy, múc một bát đặt trước mặt cô.

Hứa Thanh Lăng đột nhiên nhớ đến ngày cưới của chị gái, hôm đó Thẩm An Ngô cũng giúp cô múc súp cá viên. Thật ra nếu đã quyết định quan tâm đến ai, anh sẽ vô cùng tỉ mỉ.

Cô cười, nhẹ nhàng nói cảm ơn anh rồi cầm lấy thìa nếm thử một ít súp. Sắc mặt cô lập tức giãn ra do hương vị ấn tượng của món ăn. Vừa ngẩng đầu, cô lại bắt gặp ánh mắt của một người giúp việc có mái tóc hoa râm đang đứng ngay cửa phòng bếp.

Người giúp việc cười híp mắt nhìn cô, dường như muốn bao bọc cô bằng sự yêu thương đầy tràn trong ánh mắt.

Có thể Hứa Thanh Lăng không nhớ hết những người giúp việc ở nhà họ Thẩm, nhưng cô chưa bao giờ quên được người này.

Chị Đào. Hứa Thanh Lăng suýt nữa thốt lên, may là cô vẫn đang nhai cá viên trong miệng.

Không ngờ chị Đào lại lập tức lên tiếng: "Chẳng trách hôm qua An Ngô lại gọi điện về dặn bác Tôn nấu súp cá viên. Thì ra là do cô bé này thích ăn!"

Chị ấy vừa dứt lời, tất cả ánh mắt trên bàn tức khắc đổ dồn về Hứa Thanh Lăng. Hứa Thanh Lăng suýt mắc nghẹn, cô không ngờ Thẩm An Ngô có thể diễn tỉ mỉ như thế!

Thẩm Hưng Bang gác đũa, ngẩng đầu nhìn chị Đào: "An Ngô gọi về nhà khi nào? Tại sao tôi không biết?"

Thẩm An Ngô hơi cạn lời, xoa nhẹ ấn đường: "Chị Đào, chị không thể cho tôi chút mặt mũi hả? Sao lại nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy?"

Chị Đào đã làm ở nhà họ Thẩm từ khi Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang kết hôn. Chị ấy có quan hệ họ hàng với Thượng Huệ Lan, sau khi ly hôn với chồng thì tới thành phố làm công. Do không có trình độ văn hóa, c*̃ng không có tay nghề gì để kiếm sống nên chị ấy không tài nào tìm được công việc tốt. Vừa hay lúc đó Thượng Huệ Lan sắp sinh con, cần thuê bảo mẫu, bèn giữ chị ấy lại.

Từ khi sinh ra, Thẩm An Ngô đã được chị Đào chăm sóc, có thể nói là chị ấy nhìn anh lớn lên.

Đời trước Hứa Thanh Lăng là bạn gái Thẩm Loan, sau đó lại trở thành cháu dâu trưởng nhà họ Thẩm, vì vậy thái độ chị Đào dành cho cô rất chi bình thường.

Duyên phận giữa người với người chính là như vậy, dù sao trong số những người ở nhà họ Thẩm, chị Đào mới là người thương yêu Thẩm An Ngô nhất.

...

Thẩm An Ngô đã diễn sâu tới mức đó thì tất nhiên cô cũng không thể thua kém. Trước mặt mọi người, Hứa Thanh Lăng đứng lên gắp một chiếc đùi vịt hấp bia từ giữa bàn vào chén Thẩm An Ngô, trừng mắt nhìn anh: "Cảm ơn anh!"

Thẩm An Ngô thích ăn thịt vịt, cô biết chuyện này khi làm việc cùng anh đời trước. Dù là thịt vịt nướng, vịt kho hay vịt nấu tương thì anh đều thích.

Quả nhiên chị Đào đã nhe răng cười tít mắt, đến cả chuyện An Ngô thích ăn gì mà cô bé này cũng biết!

Thẩm An Ngô c*̃ng không ngờ cô lại khéo léo đến mức độ này, đoán được cả món anh thích. Khóe môi anh vô thức nhếch lên, tay phải nắm lại đặt trên chóp mũi để che đi nụ cười rồi cúi đầu ăn cái đùi vịt kia.

Tay nghề của bác Tôn không tệ, rất thơm ngon.

...

Bữa tiệc gia đình đột xuất này có thể nói là vui vẻ hòa thuận. Nói thật, Hứa Thanh Lăng không hề nghĩ tiệc nhà ở Ngự Viên lại có được bầu không khí hài hòa như thế.

Giữa không khí hài hòa đó, bỗng một giọng nói trong vắt vang lên: "Thanh Lăng, cậu giữ bí mật tốt thật đấy. Học chung một trường mà cả mình và Thẩm Loan đều không biết cậu là bạn gái chú út."

Thế là mọi người trên bàn cơm đều nhìn về phía Uyển Nguyệt. Uyển Nguyệt vờ như không thấy những ánh mắt hoang mang, lạnh lùng hoặc săm soi kia. Cô ta chỉ yên lặng nhìn Hứa Thanh Lăng, nở nụ cười ngây thơ vô tội.

Thẩm An Ngô không hề sốt ruột, Hứa Thanh Lăng cũng không cảm thấy bất ngờ, cô chỉ khẽ cười: "Là do Thẩm Loan biết từ lâu rồi nhưng không kể cậu nghe đó. Cái hôm An Ngô đi mua máy tính giúp mình, bọn mình còn gặp nhau ở nhà ăn mà."

Nụ cười trên môi Uyển Nguyệt hơi cứng lại, cô ta quay đầu kéo lấy cánh tay bạn trai, trách móc: "Được lắm! Thanh Lăng yêu đương với chú út mà anh cũng không thèm nói em nghe!"

Từ lúc bắt đầu bữa cơm, Thẩm Loan đã cảm thấy khó chịu, làm sao không biết cô ta đang giả ngốc làm nũng. Cứ làm như trên đời này chỉ có cô ta là thông minh nhất, người khác đều là kẻ ngốc không bằng. Bình thường Uyển Nguyệt có thể xà nẹo, quấn lấy người yêu là do anh ta thích, không muốn tính toán với cô ta mà thôi.

Anh ta hất mạnh tay Thẩm Nguyệt ra, lạnh lùng nói: "Yêu đương thôi mà, có cần phải thông báo cho cả thế giới biết không?"

Phó Cần nhíu chặt mày. Trước khi đến đây bà ta đã dặn Uyển Nguyệt hạn chế lên tiếng. Không ngờ cô ta còn cố thể hiện trước mặt Thẩm Hưng Bang, điều này khiến Phó Cần tức đến mức chỉ muốn tát cô ta một bạt tai.

Bà ta còn chưa kịp ngăn Uyển Nguyệt thì Thẩm Hưng Bang ngồi ở ghế trên đã lên tiếng, giọng điệu rất nặng nề: "Ba người các cháu là bạn học?"

Uyển Nguyệt nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Thẩm Hưng Bang. Trực giác nói cho cô ta biết lão đang khó chịu, nhưng ngay lúc đó cô ta không thể để ý nhiều như vậy. Trong đầu Uyển Nguyệt chỉ vang vọng mỗi một giọng nói: Hứa Thanh Lăng dựa vào đâu chứ?! Cái gì cũng không bằng cô ta mà sao lại tìm được người bạn trai tốt hơn cô ta?!

Hứa Thanh Lăng ngồi đối diện vẫn bình tĩnh uống rượu gạo ngọt, dường như mọi chuyện không hề liên quan đến cô. Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy cốc rượu, chiếc nhẫn trên ngón tay và sợi dây chuyền trên cổ khiến Uyển Nguyệt cảm thấy vô cùng chói mắt.

Uyển Nguyệt khẽ gật đầu với Thẩm Hưng Bang, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, khôn khéo: "Vâng ạ. Cháu, Thanh Lăng và Thẩm Loan là bạn học cùng lớp hồi cấp ba, bây giờ đều đang theo học ở đại học Cửu Giang ạ."

...

Tầng hai Ngự Viên, trong phòng làm việc của Thẩm Hưng Bang.

Hai bố con một người ngồi sau bàn làm việc, một người ngồi trên ghế sô pha, không ai thèm mở miệng.

Thẩm An Ngô nhớ lần cuối mình bước vào đây là khi mẹ anh và Giang Khai Thành kết hôn.

Đã bao lâu rồi? Anh nhịn không được bắt đầu đếm ngày. Ngay lúc này, Thẩm Hưng Bang ở bên kia căn phòng đã chịu hết nổi, hét ầm lên: "Thẩm Loan vừa tròn mười tám, còn chưa lên mười chín. Vậy mà con lại đi tìm một cô bạn gái đáng tuổi cháu mình!"

Thẩm Hưng Bang càng nói càng kích động. Lão cứ đập mạnh cây gậy chống trong tay xuống thảm, tạo nên những âm thanh “đùng đùng” trầm đục.

Nếu Thẩm An Ngô còn bé, chắc chắn sẽ rất sợ hãi và muốn bỏ trốn mỗi lần nghe được âm thanh kiểu này, nhưng giờ đây anh lại không hề có cảm xúc gì. Anh tiện tay mở hộp xì gà trên bàn trà, lấy ra một điếu, cắt hai đầu rồi mở bật lửa đốt lên. Đặt điếu xì gà lên miệng, Thẩm An Ngô rít mạnh một hơi, khẽ nhíu mày. Dù đã thử hút trong nhiều năm nhưng anh vẫn không tài nào quen nổi mùi vị của xì gà, cho dù hút loại tốt cỡ nào, anh cũng chỉ cảm nhận được mỗi vị ngải cứu.

Từ sau bốn mươi tuổi, Thẩm Hưng Bang rất thích mấy thứ này. Tầng hầm Ngự Viên cất giấu hơn một ngàn hộp xì gà, tất cả đều do lão vơ vét về từ nhiều nơi trên thế giới. Cũng giống như việc cưới Thượng Huệ Lan, những thứ này đều là công cụ để lão rêu rao hình tượng người đàn ông thành đạt.

Qua màn khói trắng mờ ảo, Thẩm An Ngô nhìn khuôn mặt u ám giận dữ của bố mình rồi đột nhiên lên tiếng: "Bố, con trai cũng học theo bố mà. Bố có thể cưới một người vợ nhỏ hơn mình mười bốn tuổi thì tại sao con không được có bạn gái nhỏ hơn con mười hai tuổi? Nếu nói về trình độ không biết xấu hổ, e rằng con vẫn kém bố nhiều..."

Thẩm Hưng Bang tức đến mức mặt mày xanh mét, môi run rẩy, cơ thể c*̃ng run theo. Lão quơ lấy gạt tàn thuốc trong tầm tay rồi ném về phía con trai: "Đúng là cái thằng súc vật! Tao nuôi mày lớn từng này để mày chọc tức tao hả?!"

Thẩm An Ngô nghiêng đầu sang một bên, gạt tàn thuốc sượt qua khuôn mặt anh trong gang tấc.

Thẩm Hưng Bang chỉ vào mặt con trai, ra vẻ cực kỳ nghiêm khắc và tức giận: "Nếu mày chỉ đang chơi đùa thì tao cũng chẳng có ý kiến gì. Nhưng mới quen mà mày đã đưa hẳn sợi dây chuyền mẹ mày để lại cho con dâu tương lai cho con bé đó đeo. Mày có biết sợi dây chuyền đó có giá trị bao nhiêu không?!"

Khi Thẩm Hưng Bang ly hôn với Thượng Huệ Lan, luật sư đã lên danh sách tất cả tài sản của hai vợ chồng. Trong số những món đồ trang sức của Thượng Huệ Lan, sợi dây chuyền kim cương đó là thứ để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong lòng lão. Bọn họ đã cùng mua nó về từ Hồng Kông khi con trai tròn hai tuổi, giá sợi dây khi ấy đã chạm mốc ba triệu. Thế mà con trai lại vô tư đưa cho con gái nhà người ta đeo lên cổ.

Ban nãy Thẩm An Ngô còn tỏ vẻ rất láo xược bất cần, nhưng vừa nghe bố nhắc tới sợi dây chuyền, vẻ khiêu khích trong ánh mắt anh lập tức biến mất.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của bố mình, chậm rãi lên tiếng: "Cái mạng của con trai bố là do cô ấy cứu về, vậy thì một sợi dây chuyền có đáng là bao?"

Bình Luận (0)
Comment