Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 70

Càng về cuối, bầu không khí của bữa cơm gia đình bỗng trở nên có chút hơi căng thẳng. Hiện tại Thẩm Hưng Bang đã có tuổi, nhưng trước mặt hai cô gái trẻ, lão không tiện nổi giận với con trai mình.

Sau bữa tối, lão gọi Thẩm An Ngô lên phòng làm việc ở tầng hai.

Hứa Thanh Lăng đoán tám mươi đến chín mươi phần trăm là hai bố con đang nói chuyện liên quan đến cô. Nhưng cô chỉ là một người bạn gái giả mạo tạm thời, không tới lượt cô sốt ruột, chỉ đành ngồi dưới tầng chờ Thẩm An Ngô.

Gia đình Thẩm Thiệu Chu vẫn còn ở đó, sắc mặt Phó Cần rất khó coi. Thấy bố chồng và chú út lên lầu, bà ta không kìm nén nổi cơn giận nữa, đứng phắt dậy lạnh lùng nói với Uyển Nguyệt: “Cháu ra ngoài với bác, bác có chuyện muốn nói với cháu!”

Uyển Nguyệt giữ nguyên nụ cười trên mặt như không có chuyện gì xảy ra, theo bà ta ra ngoài. Thẩm Thiệu Chu và con trai ngồi trên ghế sô pha đối diện Hứa Thanh Lăng, tính cách ông ta khá điềm đạm, đối mặt với một cô gái trạc tuổi con trai mình, ông ta không biết bắt chuyện kiểu gì. May mà lúc này có chị Đào bưng trà và đĩa hoa quả cắt sẵn đến, phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu.

Hứa Thanh Lăng không muốn để ý đến hai bố con họ, cầm cốc nước đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất. Phó Cần và Uyển Nguyệt đứng trên bãi cỏ, một người vẻ mặt kích động, người còn lại cứ trơ trơ cái mặt ra. Rõ ràng Phó Cần đang lớn tiếng quát mắng Uyển Nguyệt điều gì đó, Uyển Nguyệt lại không phải là kiểu người chỉ biết ngoan ngoãn nghe mắng chứ không cãi lại, nên thỉnh thoảng cũng đáp trả vài câu. Chẳng thà cô ta đừng cãi lại, chứ vừa mở miệng, lửa giận trong lòng Phó Cần càng thêm lớn.

Kiếp trước, mỗi khi nghĩ đến Ngự Viên, Hứa Thanh Lăng luôn có cảm giác ngột ngạt, khó thở.

Nguyên nhân lớn nhất hẳn là tại bà mẹ chồng cứ thích săm soi, bắt bẻ cô đủ kiều dù vấn đề còn chẳng to bằng con kiến, khiến cô như đi trên lớp băng mỏng, lúc nào cũng lo sợ bất an, càng muốn biểu hiện cho tốt thì mọi thứ lại càng hỏng bét. Cuối cùng ngược lại là chính cô tự nghĩ thông, hoàn toàn buông xuôi. Lúc này Phó Cần mới không làm gì được cô nữa.

Hứa Thanh Lăng nheo mắt, vừa uống trà vừa nhìn cặp mẹ chồng nàng dâu tương lai ở đằng xa, qua một hồi đã thấy chán.

Thời tiết hôm nay đẹp hiếm có, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi cỏ cây um tùm. Thay vì tốn sức cãi nhau, chi bằng đi dạo quanh Ngự Viên vài vòng coi như chơi xuân còn hơn.

Chị Đào đi ra từ trong bếp, thấy Hứa Thanh Lăng đứng một mình ở đó, sợ cô buồn chán: “Em gái à, chắc phải một lúc nữa An Ngô mới ra được. Ban nãy cậu ấy có bảo chị dẫn em ra vườn hóng gió, em có muốn đi nhặt hoa ngọc lan với chị không?”

Hứa Thanh Lăng vội đặt cốc nước xuống, mỉm cười với chị Đào: “Được! Đúng lúc em cũng muốn dạo quanh vườn vài vòng!”

Hôm nay cô đi một đôi giày bệt, bước trên bãi cỏ của Ngự Viên, nhưng không cảm thấy đau chân. Mùa này cỏ xuân được ánh nắng mặt trời phơi đến mềm mại, hoa đào đã tàn từ lâu, ngay cả hoa trên cây ngọc lan cũng chỉ còn lại một thảm hoa rụng.

Chị Đào lấy một cây chổi tre để trong phòng dụng cụ ra, bắt đầu quét những cánh hoa khô héo rơi trên mặt đất, vừa quét vừa nói: “Thời tiết này ông chủ thường ra bãi cỏ phơi nắng hàng giờ liền, nên bọn chị hay tranh thủ quét hết chỗ hoa này đi trước khi ông ấy ngủ trưa xong.”

Hứa Thanh Lăng nhớ tuổi của chị Đào còn lớn hơn cả Thượng Huệ Lan. Với tuổi tác và thâm niên làm việc trong nhà họ Thẩm của chị ấy, những công việc nặng nhọc như dọn dẹp này đã không cần chị ấy tự tay làm nữa.

Cô vội vàng tiến lên: “Chị Đào, để em giúp chị quét nhé.”

Chị Đào mỉm cười nhìn cô: “Mình chị làm là được rồi, dù sao cũng đã có tuổi, phải hoạt động chân tay một chút thì cơ thể mới khỏe được.”

Hứa Thanh Lăng thấy chị ấy trông rất vui thì cũng không ép nữa.

Chị Đào vừa quét vừa nói: “Hoa này năm nào cũng vậy, nở được vài ngày rồi tàn. Hoa tàn rồi, lá mới có thể đâm chồi nảy lộc. Lá mới mọc ra còn đẹp hơn cả hoa, xanh mướt mơn mởn, à, mẹ của An Ngô cũng thích cây ngọc lan lắm đấy.”

Hứa Thanh Lăng nghĩ đến Thượng Huệ Lan, người mà cô mới gặp một lần. Quả thật hoa ngọc lan rất hợp với tính cách của bà ấy. Khi nở thì rực rỡ, khi rụng thì dứt khoát, không hề lưu luyến cành cây nâng đỡ nó.

Người ta thường nói thời kỳ ra hoa của cây đào rất ngắn, thực tế hoa ngọc lan còn ngắn hơn, tính ra chưa đến một tuần mà trên cành đã không còn đóa nào.

Khó trách có người lại nói đôi khi những điều tuyệt vời nhất lại trở thành điều đáng tiếc.

Hứa Thanh Lăng vỗ vào thân cây ngọc lan: “Em thấy trên sườn đồi nhỏ của biệt thự Long Não cũng trồng mấy cây ngọc lan, còn to hơn cả cây ở đây nữa.”

Chị Đào ngừng động tác trên tay: “An Ngô đã đưa em đến biệt thự Long Não rồi à?”

Hứa Thanh Lăng: “Vâng, em có theo anh ấy đến đó vài lần. Hiện biệt thự Long Não đã bị phá bỏ, đang lên kế hoạch xây dựng lại. Trùng hợp thế nào thầy của em lại được mời đảm nhận phần thiết kế nội thất cho ngôi nhà mới, nên em có cơ hội đi cùng họ vài lần.”

Chị Đào “ồ” lên một tiếng, hoa tàn trên mặt đất đã được gom gọn vào góc, lúc chị ấy định cúi xuống nhét đống cánh hoa vào lưới, còn chưa kịp khom lưng đã nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc. Quả nhiên già rồi, xương cốt cứng lại hết.

Lần này Hứa Thanh Lăng không thèm quan tâm chị Đào đã đồng ý chưa, dứt khoát giành lấy túi lưới từ tay chị ấy, nhanh nhẹn xúc hết đống cánh hoa khô héo đó vào lưới.

Dọn dẹp xong bãi cỏ, Hứa Thanh Lăng quay đầu lại nhìn, hai người vừa cãi nhau trên bãi cỏ đã biến mất, chắc là đã quay về biệt thự rồi.

Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu ngó lên tầng hai, rồi lấy điện thoại ra xem giờ, đã hơn một tiếng trôi qua, chắc hai bố con cũng nói chuyện xong rồi nhỉ?

Chị Đào nhìn theo ánh mắt của cô, cười nói: “Hẳn An Ngô sắp xuống rồi, ngày nào ông cụ cũng lên giường chợp mắt vào giờ này mà.”

Sau khi ly hôn với Thượng Huệ Lan, Thẩm Hưng Bang coi như lui về ở ẩn, rất ít khi hỏi han chuyện của Viễn Tinh, cũng không thường đến công ty.

Mỗi ngày, sau bữa cơm, tinh thần lão rất tốt, nhưng tầm một tiếng sau, đường huyết tăng cao, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, lúc này dù thế nào cũng phải chợp mắt một lúc. Tuổi đã cao, lịch trình hằng ngày cũng cố định, một khi bị đảo lộn thì phải mất tới vài ngày mới có thể khôi phục lại.

Nghe chị Đào nói vậy, Hứa Thanh Lăng vội vàng phủi bụi trên người, rửa tay trong phòng giặt giũ, rồi về phòng khách đợi Thẩm An Ngô.

Trong biệt thự, Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần đang ngồi uống trà trên ghế sô pha, Uyển Nguyệt và Thẩm Loan ngồi chơi cờ bên cạnh, bầu không khí dường như đã trở lại bình thường.

Môi của Uyển Nguyệt sắp bị cô ta cắn nát, mắt nhìn bàn cờ nhưng tâm trí chẳng còn đặt vào việc chơi cờ nữa. Sau khi bị Phó Cần mắng một trận té tát, cô ta biết mình đã gây ra họa. Khả năng cao là hiện tại ông nội Thẩm Loan đang cãi nhau với chú út trong phòng sách trên tầng.

Mặc dù bị mắng, trong lòng cô ta lại cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô ta biết gia đình như nhà họ Thẩm rất coi trọng thể diện. Việc chú út Thẩm Loan tìm bạn gái là bạn học của cháu trai mình dù sao cũng không phải chuyện gì vẻ vang.

Phó Cần thấy Hứa Thanh Lăng đi vào, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười gượng gạo, vừa định chào hỏi cô thì bỗng, từ phía cầu thang vọng tới tiếng bước chân, Thẩm An Ngô đi xuống.

Hứa Thanh Lăng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vết thương trên má anh. Cô cau mày, tiến lên nắm lấy tay anh, đồng thời ghé lại gần xem má phải của anh, tím bầm một mảng lớn, còn trầy nguyên một đường dài, hiện đang rỉ máu.

Trông rất đau, cô vô thức cau mày chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người cãi nhau sao?”

Chuyện này cũng khiến Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần giật mình, hai vợ chồng nhìn thấy Thẩm An Ngô bị thương thì hoảng hốt lắm. Chẳng lẽ là do Thẩm Hưng Bang gây ra thật?

Thẩm Thiệu Chu và vợ liếc nhìn nhau. Dạo gần đây, cặp bố con đó rất ít khi gây gổ với nhau. Dù không hài lòng với bạn gái của An Ngô thì cũng không đến mức ra tay chứ?

Thẩm An Ngô bị thương rồi! Trái tim Uyển Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không diễn tả nổi đó là cảm giác gì, có chút sợ hãi lại xen lẫn chút hả hê. Ban nãy, Phó Cần đã chỉ thẳng vào mũi cô ta: “Hôm nay cô đắc tội với Thẩm An Ngô rồi, cô có biết không?”

Lúc đầu cô ta còn nghĩ đắc tội thì đã sao? Cô ta chỉ nói sự thật thôi mà! Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm An Ngô, cô ta bỗng thấy hơi hoảng loạn.

Hứa Thanh Lăng kéo cổ tay Thẩm An Ngô, ấn anh ngồi xuống ghế sô pha.

Sau khi bình tĩnh lại, ít nhiều cũng có chút không vui.

Cô cũng lười hỏi người khác, xoay người mở ngăn kéo tủ bên cạnh lấy cồn, tăm bông và băng gạc ra. Sau đó đi đến chỗ Thẩm An Ngô, nhìn xuống mặt anh: “Để em giúp anh xử lý vết thương.”

Thẩm An Ngô thấy cô nghiêm mặt, để lộ biểu cảm không vui, trong lòng khẽ dao động, nét cười nhẹ nhàng thoáng hiện trong ánh mắt, anh cất giọng ấm áp: “Anh không sao. Anh đã nói rõ ràng với ông ấy rồi.”

Nói rõ rồi mà lão còn ra tay? Hứa Thanh Lăng im lặng, mím chặt môi mỏng, dùng tăm bông nhúng cồn xử lý sạch sẽ vết thương trên mặt anh, sau đó lấy băng gạc ra.

Thẩm An Ngô nhìn miếng băng cá nhân to quá mức, nhất thời cảm thấy hơi đau đầu, anh giữ lấy tay cô, bất đắc dĩ bảo: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, ngày mai là đóng vảy rồi. Em dán cho anh một miếng băng to như vậy thì anh biết ra ngoài gặp người khác kiểu gì?”

Thành ra thế này rồi mà còn chỉ lo đến mặt mũi, Hứa Thanh Lăng trừng mắt nhìn anh, cầm kéo lên, bắt đầu cắt nhỏ miếng băng gạc, đặng nghiến răng nghiến lợi: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ dán vừa khít theo kích thước vết thương của anh, không làm ảnh hưởng đến gương mặt đẹp trai của anh đâu!”

Phó Cần ngồi đối diện, thấy chú út vốn nghiêm nghị lạnh lùng giờ lại cong khóe môi, như không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc tranh cãi ban nãy với ông nội.

Thẩm Thiệu Chu thở dài: “An Ngô, rốt cuộc em và bố đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm An Ngô quay đầu nhìn anh trai, vẻ mặt nhạt đi vài phần: “Không có gì, bố có chút hiểu lầm, em đã giải thích rõ với ông ấy rồi.”

Nói thật Hứa Thanh Lăng chẳng có ấn tượng tốt gì về Thẩm Hưng Bang. Lão là kiểu đàn ông gia trưởng phong kiến điển hình, một lời không hợp lập tức lật bàn.

Con trai đã lớn, quyền lực trong tay dần vuột mất nên lão mới bớt ngang ngược đi phần nào. Nhưng dù sao cũng đã quen thói làm sói đầu đàn khi còn trẻ, trong thời gian ngắn chưa thể bỏ được tính chuyên quyền độc đoán.

Mà nhiệm vụ của cô hôm nay cũng đã hoàn thành, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thật nhanh thôi.

Hứa Thanh Lăng bỏ đống đồ xử lý vết thương ngoài da vào hộp, sau đó định nhét lại vào ngăn kéo.

Thẩm An Ngô lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gỗ nhỏ rồi đưa cho cô, ý cười đong đầy khóe mắt, lan đến tận chân mày: “Đây là quà bố anh gửi cho em. Bố đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi.”

Hả? Hứa Thanh Lăng ngẩn người trong giây lát, cảm giác như vai trò bị đảo lộn. Rốt cuộc ông già đó đang toan tính điều gì đây?

Cô gần như buột miệng nói: “Nếu ông ấy đồng ý, sao còn ra tay với anh?”

Thẩm An Ngô mỉm cười nhìn cô: “Em mở ra xem sẽ biết.”

Hứa Thanh Lăng mở chiếc hộp gỗ tinh xảo ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay cực kỳ tinh tế, trông khá giống chiếc vòng cổ mà anh nhất định bắt cô đeo hôm nay.

Vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ, Phó Cần lập tức hiểu ra, đúng là bố chồng đã chấp nhận cô bạn gái này của An Ngô rồi!

Bình Luận (0)
Comment