Bữa tiệc gia đình kết thúc, Thẩm Loan không muốn đi chung xe với bố mẹ nên đã cùng Uyển Nguyệt bắt taxi về trường.
Thẩm Thiệu Chu và Phó Cần lái xe về nhà. Vừa lên xe, nụ cười của Phó Cần lập tức biến mất không còn tăm hơi: “Rốt cuộc bố vẫn thương An Ngô hơn, lần đầu tiên tôi đến nhà họ Thẩm, bố chẳng tặng tôi quà gặp mặt quý giá gì. Lần này An Ngô dẫn người về nhà, còn chưa có gì chắc chắn đã tặng thẳng chiếc đồng hồ kim cương cất giữ bấy lâu cho cô bé đó. Tôi không hiểu, cả anh và An Ngô đều là con trai ruột của ông ấy mà, dù có thiên vị cũng không thể thiên vị đến mức này chứ?”
Thẩm Thiệu Chu đã sớm đoán được chắc chắn vợ mình đang ôm một bụng lời chanh chua chờ tuôn ra với mình. Chứ ông ta thấy chuyện này vốn không có gì phải bàn cãi.
Lúc bắt đầu hẹn hò với Phó Cần, ông ta đã nói rõ ràng tình hình của nhà họ Thẩm cho bà ta biết. Từ ngày bước chân vào Viễn Tinh, ông ta đã biết nhất định sau này nhà họ Thẩm sẽ được giao lại cho Thẩm An Ngô, không liên quan gì nhiều đến ông ta.
Lúc đó Phó Cần thấu tình đạt lí lắm, luôn miệng bảo có thể cảm thông với ông ta, nhưng sau khi kết hôn lại không nhịn được mà so sánh ông ta với Thẩm An Ngô.
Bữa cơm hôm nay đã đủ khiến tâm trạng Thẩm Thiệu Chu rối bời, giờ còn phải nghe vợ lải nhải bên tai, ông ta lập tức mất sạch kiên nhẫn: “Năm ấy, bố mua chiếc đồng hồ đó vốn là để tặng cho dì Thượng. Giờ An Ngô đã có bạn gái, bố tặng chiếc đồng hồ đó cho cô gái kia cũng không có gì sai.”
Phó Cần nghẹn họng, hèn chi vừa rồi bà ta thấy chiếc đồng hồ đó quen mắt. Bà ta nhớ Thượng Huệ Lan có một chiếc vòng cổ với kiểu dáng tương tự.
Thì ra hai vợ chồng để dành hết của quý cho con trai!
Phó Cần cười khẩy: “Bây giờ bọn họ chỉ mới hẹn hò, còn chưa chắc sẽ kết hôn. Tuổi tác của Hứa Thanh Lăng và An Ngô chênh lệch nhiều như vậy, nói không chừng chỉ quen nhau vài ngày là chia tay rồi. Bố cũng hay thật, mới ăn có bữa cơm đã chấp nhận người ta, anh không thấy chuyện này kỳ lạ lắm hả?”
Lúc này ngồi trong xe, Phó Cần chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong lòng như bị dầu sôi lửa bỏng. Bà ta không thể không thừa nhận bà ta đã xem thường cô gái nhỏ Hứa Thanh Lăng này. Một sinh viên bình thường lại có thể chinh phục được hai người đàn ông khó tính nhất nhà họ Thẩm chỉ trong chớp mắt.
Phó Cần càng nghĩ càng thấy tức ngực nên lấy điện thoại ra gọi cho Phó Quyên. Cô em gái này cũng thật là, chuyện cháu gái hẹn hò với Thẩm An Ngô lớn như vậy lại không nói cho bà ta biết!
Hứa Thanh Lăng đã lên xe, chị Đào xách một túi giữ nhiệt lớn đuổi theo, nói đã chuẩn bị một ít đồ ăn cho cô, đặt ở cốp xe, dặn cô lúc xuống xe đừng quên lấy.
Hứa Thanh Lăng thò đầu ra khỏi cửa sổ xe cảm ơn chị ấy, nhìn thấy xe đã nổ máy, chị Đào vẫn đứng ở cửa biệt thự tiễn họ.
Đây có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Kiếp trước cô không được đối xử như vậy. Nhìn thấy chị Đào đứng đó, mái tóc bạc trắng bị gió thổi rối tung, Hứa Thanh Lăng cay cay khóe mắt, ít nhiều cũng bị duyên phận khó lường giữa người với người làm xúc động.
Vừa lên xe, cô lập tức tháo chiếc vòng cổ trên cổ xuống, cất vào hộp, cùng với chiếc đồng hồ đeo tay cất vào ngăn đựng găng tay của ghế phụ: “Đồ quý giá như vậy, chú nhớ mang về cất vào két sắt, đừng để bừa bãi trong xe.”
Thẩm An Ngô vừa cãi nhau với bố, bị gạt tàn thuốc ném trúng, nhưng tâm trạng lại hưng phấn đến kỳ lạ. Anh sợ dọa cô, nên nghiêng đầu mỉm cười: “Tạm thời cháu giữ giúp chú hai thứ này đi.”
“Sao được chứ? Ký túc xá của bọn cháu...” Hứa Thanh Lăng còn chưa nói xong, điện thoại trong túi đã reo lên, cô nhìn màn hình, là chú út gọi đến. Cô quay đầu nhìn Thẩm An Ngô: “Đừng bảo là chú út gọi tới hỏi chuyện hôm nay cháu sang nhà chú ăn cơm đó nhé? Cháu phải trả lời thế nào đây?”
Thẩm An Ngô nhìn dáng vẻ hoang mang hoảng loạn của cô, cố nhịn cười: “Cháu muốn nói thế nào thì nói thế ấy.”
Này là giao quyền giải thích cho cô đó hả? Hứa Thanh Lăng do dự nghe máy, quả nhiên chú út và thím út đã nhận được điện thoại của Phó Cần. Phó Quyên nghe chị gái hỏi mà hoang mang chẳng hiểu gì, đúng là thỉnh thoảng cháu gái sẽ gọi điện hỏi thăm họ, nhưng họ chưa bao giờ nghe cô nhắc đến chuyện hẹn hò hết.
Thanh Lăng và Thẩm An Ngô, có nằm mơ Phó Quyên cũng không dám ghép hai người này lại với nhau. Không bàn đến sự chênh lệch tuổi tác thì một bên là tổng giám đốc cao ngoài tầm với, một bên là cô thiếu nữ mới vào đại học, vốn có liên quan gì đến nhau đâu.
Nghe thấy chú út hỏi có phải mình đang hẹn hò với Thẩm An Ngô không, Hứa Thanh Lăng không dám nhắc tới vụ giả làm bạn gái, mà tránh nặng tìm nhẹ bảo mình không có hẹn hò với anh, chỉ là cùng anh đến Ngự Viên ăn bữa cơm thôi.
Nhưng sao Hứa Đức Hữu và Phó Quyên có thể tin vào lời giải thích hoang đường như thế chứ? Hai vợ chồng nhất trí cho rằng cô ngại, không dám thừa nhận. Hứa Đức Hữu còn ân cần dặn dò cháu gái: “Nếu cháu đã hẹn hò với anh Thẩm thì nhớ đối xử tốt với người ta đấy.”
Hứa Thanh Lăng còn biết nói gì đây, chỉ đành qua loa cho xong chuyện rồi cúp máy. Mới cúp máy không lâu, điện thoại lại reo, lần này là nhà cô gọi tới.
Nhìn thấy số điện thoại màu đỏ nhấp nháy liên tục trên màn hình, Hứa Thanh Lăng cảm thấy tê tái cả da đầu, cứ như vừa chọc trúng tổ ong vò vẽ. Chỉ là đến Ngự Viên ăn một bữa cơm thôi mà tin tức đã mọc cánh, bay cái vèo tới tai bố mẹ cô rồi. Không cần nghĩ cũng biết Ngô Quế Phân sẽ hỏi gì, vậy nên Hứa Thanh Lăng không chút do dự mà nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Cô mới từ chối xong, bố mẹ cô lại gọi tiếp, cô lại cúp, họ lại gọi. Cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, bên kia cuối cùng cũng yên lặng.
Bên này Hứa Thanh Lăng rối bời, Thẩm An Ngô lại vừa lái xe vừa cười, đôi lông mày anh tuấn tràn đầy ý cười không kìm nén được, đến mức lồng ngực rung lên không ngừng.
Nói thật sống hai đời, cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ như vậy. Trong một khoảnh khắc, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày hoàn toàn biến mất, lúc này trông anh chẳng khác gì những cậu sinh viên ở đại học Cửu Giang.
Hứa Thanh Lăng không hiểu gì cả, cô vốn có lòng tốt giúp anh, sao giờ anh lại cười chê cô? Nghĩ vậy, cô hừ nhẹ một tiếng: “Chú đúng là! Lần sau cháu không giúp chú nữa đâu.”
Dáng vẻ tức giận đến dựng cả lông của cô khiến Thẩm An Ngô liên tưởng tới loài động vật họ mèo nào đó. Anh vội ngừng cười, quay đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn cháu.”
Hứa Thanh Lăng nhìn khuôn mặt còn dán băng gạc của anh, trong lòng thấy khá lạ, rõ ràng hai bố con vừa cãi nhau một trận to, nhưng có nghĩ kiểu gì cô cũng không hiểu tại sao Thẩm Hưng Bang lại để con trai đưa chiếc đồng hồ này cho mình.
Thẩm An Ngô như đi guốc trong bụng cô, mắt nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Chú bảo với bố rằng đêm hôm đó, chính cháu đã cứu chú, vậy là ông ta lập tức câm miệng lại ngay.”
Ban nãy trong phòng sách, anh vừa nói xong, bố anh lập tức ngã phịch xuống ghế.
Sắc mặt Thẩm Hưng Bang không được tốt lắm, trong khoảnh khắc đó, lão đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện. Lúc lão và Thượng Huệ Lan mới quen nhau, cả hai cùng bày hàng rong ở chợ, lão đã thích bà ấy từ lâu, nhưng bà ấy luôn lạnh nhạt với lão. Mãi đến một ngày, có mấy tên côn đồ tới sạp hàng của bà ấy gây rối, lão chẳng nói chẳng rằng, lập tức lao vào đánh nhau với mấy tên côn đồ, cuối cùng bị một gã đập chai bia vào đầu.
Máu chảy dọc theo trán lão, thấm ướt khắp mặt và toàn thân. Thượng Huệ Lan thường ngày vốn sắc sảo và mạnh mẽ lập tức khóc đỏ cả mắt, bà ấy túc trực bên cạnh lão suốt mấy ngày liền trong bệnh viện. Sau khi xuất viện, hai người tức khắc hẹn hò.
Duyên phận giữa người với người, ai nói rõ được. Trước giờ con trai chưa từng nhắc đến vụ bắt cóc lần ấy, hôm nay lại kể toàn bộ sự việc đêm hôm đó cho lão nghe.
Thẩm Hưng Bang càng nghe càng khiếp sợ, cuối cùng thở dài, đứng dậy mở két sắt, lấy từ bên trong ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đẩy đến trước mặt con trai: “Chiếc đồng hồ này cùng một bộ với chiếc vòng cổ của mẹ con, con mang về cho con bé đeo đi.”
Trong mấy năm đầu khi mới ly thân với Thượng Huệ Lan, không phải Thẩm Hưng Bang không có ý định làm hòa, thậm chí đã từng dẫn con trai đến Hồng Kông tìm vợ.
Ở trong khách sạn tại trung tâm thành phố, nhìn những cô gái trẻ trung, tài giỏi xách túi đi lại vội vã trên đường phố, lão không khỏi nghĩ đến Thượng Huệ Lan lúc trẻ. Khi đó bà ấy cũng năng động và quyết đoán y như vậy.
Lão thích bà ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để cưới được bà ấy, lão đã dùng rất nhiều thủ đoạn không chính đáng. Nhưng lão không hối hận, lão biết nếu không dùng chút thủ đoạn thì còn khuya loại người như lão mới có cơ hội với tới được bà ấy.
Đến Hồng Kông, lão còn đặc biệt đến nhà đấu giá để mua lại chiếc đồng hồ đeo tay mà năm đó lão không nỡ mua cùng với chiếc vòng cổ kim cương.
Cả đời Thẩm Hưng Bang chưa từng cúi đầu trước phụ nữ nhưng lại dẫn con trai đến gặp vợ, tặng chiếc đồng hồ kim cương đó hòng dỗ dành bà ấy quay lại.
Kết quả bà ấy lại chẳng thèm nhìn lấy một lần, chỉ ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng trò chuyện với con trai.
Mặc cho lão khuyên nhủ tới khô cả họng, vợ vẫn không đồng ý về Cửu Giang với lão.
Thẩm Hưng Bang tức giận dẫn con trai về khách sạn, định ngày hôm sau sẽ rời đi. Ai ngờ đêm đó nhận được điện thoại của nhà đấu giá, nói rằng chiếc đồng hồ kim cương mà lão vừa mua đã bị bỏ quên ở khách sạn nào đó. Quản lý khách sạn không liên lạc được với lão, chỉ đành gọi theo số điện thoại trên tấm danh thiếp của nhà đấu giá trong hộp.
Lúc ấy lão mới biết trong mắt bà ấy, những thứ mình dày công tìm kiếm, nâng niu như báu vật để dâng tặng lại chẳng đáng một xu.
Ngày hôm sau, Thẩm Hưng Bang đến khách sạn lấy lại chiếc đồng hồ đeo tay rồi dẫn con trai rời khỏi Hồng Kông, từ đó không bao giờ đặt chân đến thành phố đó nữa.
Sau khi về Cửu Giang, chiếc đồng hồ đó vẫn luôn nằm im trong két sắt, chưa từng được lão lấy ra xem lại lần nào.
Hôm nay nhìn thấy chiếc vòng cổ trên cổ cô gái đó, lão mới nhớ đến chiếc đồng hồ kim cương cất trong két sắt.
Thôi vậy, con cháu có phúc phần của con cháu. Lúc này, Thẩm Hưng Bang không muốn nhúng tay vào chuyện yêu đương của con trai nữa.
***
Dù thế nào thì hôm nay coi như cô đã hoàn thành lời hứa với Thẩm An Ngô.
Đến trường, Hứa Thanh Lăng cảm thấy toàn thân thư thái vô cùng. Sống hai đời, cảm giác mà Ngự Viên mang lại cho cô vẫn luôn như vậy, u ám đến mức khiến người ta không thở nổi.
Cô xuống xe, đi đến cửa ký túc xá, đúng lúc này, Thẩm An Ngô chợt gọi cô từ phía sau. Vừa quay đầu lại, cô thấy anh đang cầm túi đồ ăn mà chị Đào đưa cho cô.
Bấy giờ Hứa Thanh Lăng mới nhớ ra mình bỏ quên đồ, vội vàng tiến lên nhận lấy, rồi vẫy tay chào anh: “Tạm biệt! Nhờ chú gửi lời cảm ơn chị Đào nhé!”
Thẩm An Ngô đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô đi vào ký túc xá, mái tóc dài buộc cao sau gáy đung đưa theo từng bước chạy, chỉ vài giây đã biến mất sau khúc cua chỗ cầu thang.
Anh không tài nào diễn tả được tâm trạng hiện tại, có hơi phấn khích như mới hoàn thành một dự án lớn, lại cũng có sự hoang mang trống rỗng.
Hứa Thanh Lăng đẩy cửa ký túc xá, thò đầu vào trong, phòng yên tĩnh vô cùng. Hôm nay đẹp trời, hẳn mấy cô bạn cùng phòng đã ra ngoài chơi cả rồi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Rửa tay xong, cô mở túi giữ nhiệt mà chị Đào đưa cho, nhìn thấy hai chiếc hộp bên trong thì sững sờ. Chiếc vòng cổ và đồng hồ đeo tay mà cô vừa trả lại cho Thẩm An Ngô lại bị anh nhét trả lại!
Trán Hứa Thanh Lăng giật giật, tim cũng đập loạn không kiểm soát được. Cô không hiểu tại sao Thẩm An Ngô lại đưa hai thứ này cho cô cầm. Cô ở ký túc xá tập thể, dù là vòng cổ hay đồng hồ đeo tay, cái nào cũng đều có giá trị hơn cả cô, lỡ mất thì biết tìm ai chịu trách nhiệm đây?
Hứa Thanh Lăng cắn chặt môi, đợi nhịp tim bình ổn lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm An Ngô. Nhưng hình như anh cũng đang gọi điện thoại nên đầu dây bên kia luôn báo bận.
Cô chỉ đành nhắn tin cho anh, hỏi anh tại sao lại nhét vòng cổ và đồng hồ đeo tay cho cô. Ký túc xá nơi cô ở không có camera giám sát, đây chẳng phải là cố tình khiến cô mất ăn mất ngủ sao?
Nhắn tin xong, cô cất vội hai món đồ chói mắt đó vào ngăn kéo có khóa duy nhất của bàn học. Về phần chìa khóa, Hứa Thanh Lăng nhìn quanh khu vực cá nhân nhỏ bé của mình, không có chỗ nào thích hợp để giấu hết.
Thế là cô chỉ đành tìm một sợi dây trong ngăn kéo, xâu chìa khóa vào rồi đeo lên cổ, giấu vào trong quần áo.
Đeo xong, sờ vật nhỏ, cứng rắn trước ngực, Hứa Thanh Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hoàn thành xong công tác giấu đồ, cô mở chiếc túi giữ nhiệt ra xem, bên trong chất đầy đồ ăn. Hai hộp sô cô la nhập khẩu, hai hộp dâu tây vừa to vừa đỏ mọng, một hộp bánh quy, còn có hai chai thủy tinh đựng rượu nếp ngọt mà cô đã uống trong bữa cơm.
Toàn là những thứ cô thích ăn, tuy hôm nay cô đến với tư cách người đóng thế, nhưng cảm giác được quan tâm vẫn khiến cô ấm lòng.
Dâu tây và rượu nếp ngọt không thể để lâu, đợi đến tối các bạn cùng phòng về, cô sẽ chia cho mọi người cùng ăn.
Có điều mấy quả dâu tây trước mặt thật sự quá đỗi hấp dẫn, màu sắc tươi tắn, kích thước lại to, Hứa Thanh Lăng rửa một quả rồi ngồi xuống ăn. Ăn xong, Thẩm An Ngô vẫn chưa trả lời tin nhắn, điện thoại trong phòng lại đổ chuông.
Cô đứng dậy bắt máy, lúc nghe thấy giọng nói từ đầu bên kia thì sửng sốt mất một lúc, là Diêu Vĩnh An gọi tới. Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe Diêu Vĩnh An nói: “Hứa Thanh Lăng có ở phòng này không, phiền em gọi em ấy tới nghe điện thoại giùm thầy.”
Hứa Thanh Lăng khựng lại: “Thầy Diêu, em đây. Thầy tìm em có việc gì ạ?”
Giọng Diêu Vĩnh An không nghe ra cảm xúc gì: “Bên Tinh Huy đã đồng ý với mức giá em báo lần trước.”
“Hả?” Đầu óc Hứa Thanh Lăng trống rỗng trong giây lát rồi nhanh chóng phản ứng lại, khóe môi không khỏi nhếch lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên trong trẻo: “Thầy Diêu, họ đồng ý thật sao?”
Giọng nói trẻ trung vui vẻ xuyên qua điện thoại, phóng đại bên tai, Diêu Vĩnh An vội đưa điện thoại đang áp sát tai ra xa một chút, khẽ ừ: “Em đừng mừng vội. Trước mắt đúng là họ đã đồng ý mức giá một trăm nghìn tệ, nhưng vẫn cần em thiết kế một áp phích khái quát tổng thể ý tưởng của em, để khi kết hợp với ba tấm áp phích trước đó sẽ tạo thành một chuỗi quảng cáo hoàn chỉnh.”
Mức giá cô báo trước đây là tính theo từng giai đoạn quảng cáo, vậy nên yêu cầu này của đối phương về tính toàn vẹn cũng không quá đáng. Hứa Thanh Lăng lập tức đồng ý: “Vâng. Em sẽ làm ngay trong hai ngày tới. Khi nào họ cần ạ?”
Diêu Vĩnh An: “Em gửi vào hòm thư điện từ của thầy trước thứ tư tuần sau, địa chỉ hòm thư thì em hỏi Tiêu Đình Đình nhé.”
Hứa Thanh Lăng: “Dạ.”
Lúc trước, Diêu Vĩnh An cảm thấy cái giá cô sinh viên này đưa ra quá cao, thật không biết trời cao đất dày. Tới cả ông ấy tốt nghiệp tiến sĩ xong, tự mở công ty mới dám hét giá như vậy. Không ngờ một sinh viên năm nhất vừa mở miệng đã đòi ngay cái giá mà phải đến hơn ba mươi tuổi ông ấy mới dám báo. Quan trọng là người bên Tinh Huy còn đồng ý, điều này khiến ông ấy càng thêm khó chịu.
Nhưng khi nghe thấy niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng của cô, giọng Diêu Vĩnh An mới dịu xuống: “Nếu áp phích cuối cùng không có vấn đề gì, hẳn là trong vòng nửa tháng sẽ nhận được tiền từ bên Tinh Huy. Tinh Huy thanh toán rất sòng phẳng, điểm này em yên tâm.”
Đương nhiên Hứa Thanh Lăng rất yên tâm, Tinh Huy đã tung hoành trên thị trường máy tính xách tay hơn mười năm. Trong thời đại này cũng coi như là một thương hiệu lắm tiền nhiều của.
Nhưng cuối cùng cô vẫn cười nói: “Có thầy Diêu hỗ trợ, tất nhiên là em yên tâm rồi.”
Diêu Vĩnh An không nói thêm gì nữa, chỉ bảo cô trong tiết học tới nhớ đưa số tài khoản ngân hàng cho ông ấy.
Hứa Thanh Lăng cúp máy xong thì nhảy cẫng lên, cô thật sự vui chết đi được! Cô nóng lòng muốn báo tin này cho Tào Tư Thanh biết.
Lúc này, anh họ Lỗ Minh của Tào Tư Thanh đang bận túi bụi với đống dự án vẽ tranh tường, tổ chức sự kiện, rồi cả quảng cáo ngoài trời. Anh ta rất muốn chuyển nhượng bớt mảng quảng cáo nhưng lại không nỡ nhường cho người ngoài.
Kiếp trước, phải đến mấy năm sau khi tốt nghiệp Tào Tư Thanh mới thành lập công ty riêng. Bây giờ tuy cả hai đều có ý định tự mình nhận việc, nhưng không có công ty thì thật sự khó mà bàn bạc với khách hàng.
Thời đại này đăng ký công ty không dễ dàng như hai mươi năm sau, công ty quảng cáo bình thường cũng phải nộp tối thiểu một trăm nghìn phí đăng ký.
Nếu nhận được khoản tiền từ Tinh Huy, cô và Tào Tư Thanh sẽ có tiền đi đăng ký công ty!
Hứa Thanh Lăng vui mừng đi tới đi lui trong ký túc xá vài vòng, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn nên đợi tiền của Tinh Huy đến tay rồi hãy nói cho Tào Tư Thanh biết vậy.
Ngay lúc cô đang vui vẻ thì Quách Lệ Na trở về, vừa vào ký túc xá đã gục đầu trên bàn khóc nức nở.