Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 72

“Bọn họ không nhận hồ sơ của mình thì thôi đi, còn bàn tán sau lưng rằng mình vừa béo vừa xấu vừa quê mùa, nguyên một đám người cười nhạo mình...”

Quách Lệ Na vừa khóc vừa kể lại chuyện bị làm nhục ở nhà thi đấu: “Dù mình có xấu thật thì họ cũng đâu thể sỉ nhục người khác như vậy chứ!”

Từ khi vào trường, Quách Lệ Na đã có chút tự ti. Từ một huyện nhỏ hẻo lánh ở Tây Bắc thi đậu vào miền Nam, cả trường toàn là những cô gái miền Nam trắng trẻo mảnh mai, trong khi cô ấy da thì đen, khung xương to, đùi to, lại thêm chiều cao nổi bật, không chút liên quan đến mấy từ như xinh xắn dễ thương.

Lúc nhập học, Quách Lệ Na còn để tóc ngắn, huấn luyện viên quân sự cứ tưởng cô ấy là nam, thế là hỏi cô ấy đứng trong hàng sinh viên nữ làm gì. Chỉ một câu nói pại khiến cả lớp cười ồ, từ đó về sau cô ấy không bao giờ cắt tóc ngắn nữa.

Thực ra hồi trước cô ấy không đen nhẻm thế này đâu. Bố mẹ cô ấy đều là giáo viên tiểu học, thấy con gái học lệch quá, sợ con không thi đậu cấp ba, nên nảy ra ý định cho con đi theo con đường năng khiếu. Ban đầu họ cho cô ấy học thể thao, thử đủ các môn, còn tham gia cả đội bóng đá của trường, kết quả hai vợ chồng phát hiện con gái chẳng có năng khiếu gì cả. Sau lại đổi hướng cho con học vẽ thử xem, từ ấy, tuy có hơi khó khăn nhưng Quách Lệ Na cũng đã bén duyên với mỹ thuật đến giờ.

Quách Lệ Na cho rằng da mình đen sạm là hệ quả của những ngày tháng tập luyện thể thao dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè, hơn nữa sau khi lớn, dù cô ấy có chăm chỉ che chắn kỹ càng cách mấy cũng không thể trắng lại được.

Học kỳ này, Quách Lệ Na mua rất nhiều quần áo, cố gắng giảm cân, còn học trang điểm từ Tiêu Đình Đình, đồng thời bắt chước phong cách ăn mặc của những sinh viên nữ xinh đẹp trong trường. So với vẻ ngoài quê mùa lúc mới nhập học, cô ấy cảm thấy mình đã khá hơn rất nhiều.

Khi biết trường đang tuyển đại sứ hình ảnh cho giải bóng đá, yêu cầu chiều cao từ 165cm trở lên, ngoại hình khỏe khoắn, tự nhiên, có nền tảng thể thao nhất định, cô ấy cảm thấy mình đáp ứng đủ tiêu chuẩn nên mới đăng ký tham gia.

Không ngờ mấy sinh viên nam bên khoa Thể dục phụ trách đăng ký chẳng những không nhận hồ sơ của cô ấy, mà còn lén cười nhạo sau lưng cô ấy.

...

Cảm xúc kích động, tức giận, tủi thân và thất vọng chồng chéo lên nhau trong lòng Quách Lệ Na.

Hứa Thanh Lăng nhớ bình thường cô ấy đâu có hứng thú với những hoạt động kiểu này. Tỷ như trong đại hội Thể thao ở học kỳ trước, đội chạy tiếp sức 4x100m của khoa Mỹ thuật thiếu một người, vậy nên giảng viên thể dục đã đề cử cô ấy. Nhưng lớp trưởng phải gọi điện khuyên tận mấy lần, cô ấy mới chịu tham gia.

Thế mà lần này Quách Lệ Na lại chủ động đăng ký tham gia một cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh bóng đá, Hứa Thanh Lăng cảm thấy có chút kỳ lạ nên cầm tờ áp phích truyền thông của hoạt động để trên bàn lên xem.

Lúc trước cô không quan tâm đến cuộc thi này nên không xem kỹ thể lệ. Cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh cho giải bóng đá sinh viên cúp Phi Địch năm nay thật ra là hoạt động phụ của giải bóng đá sinh viên toàn quốc do Phi Địch tài trợ. Đội bóng đá Đại học Cửu Giang là một trong những đội tham gia giải đấu này, đại sứ hình ảnh của trường không chỉ cùng tham dự giải đấu với họ, mà còn được đến Thâm Quyến tham gia vòng chung kết tuyển chọn đại sứ hình ảnh, tranh giải nhất nhì ba.

Dù là giải bóng đá hay vòng chung kết đại sứ hình ảnh thì cuối cùng đều sẽ được phát sóng trên kênh thể thao và đài truyền hình Thâm Quyến.

Hứa Thanh Lăng lướt qua các yêu cầu đăng ký, ánh mắt dừng lại ở thành phố tổ chức vòng chung kết.

Thâm Quyến.

Trong đầu cô chợt lóe lên một khuôn mặt gầy còm, âm u.

Không phải chứ?

...

Hứa Thanh Lăng không vội an ủi Quách Lệ Na, mà nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe của cô ấy: “Cậu thật sự muốn tham gia cuộc thi này hả? Mình nhớ trước giờ cậu đâu có hứng thú với những hoạt động thế này.”

Quách Lệ Na như bị cô hỏi khó, mắt ửng đỏ, cắn môi không nói gì.

Hứa Thanh Lăng hít sâu một hơi, bất lực xoa mặt: “Quách Lệ Na, đừng nói với mình cậu tham gia cuộc thi này là vì muốn đến Thâm Quyến đó nhé.”

Phi Địch là nhãn hiệu điện thoại nội địa có tiếng hiện nay, trụ sở chính ở Thâm Quyến. Đây là hoạt động do họ tài trợ nên đương nhiên , vòng chung kết sẽ được tổ chức ở Thâm Quyến.

Nếu cô nhớ không nhầm thì tên khốn kia cũng làm việc ở Thâm Quyến.

Sắc mặt Quách Lệ Na từ kích động dần chuyển sang xám xịt, một lúc sau mới khó khăn lên tiếng: “Thanh Lăng, lần trước cậu đồng ý đi mua thuốc với mình, còn giúp mình giữ bí mật, mình thật sự rất cảm kích. Mình biết có thể cậu sẽ coi thường mình, cảm thấy mình rất ngu ngốc, nhưng mình thật sự không có suy nghĩ gì với anh ta cả. Mình chỉ là thấy không cam tâm thôi.”

Tóm lại cô ấy đăng ký tham gia hoạt động này quả thực là vì tên khốn nạn kia.

Hứa Thanh Lăng im lặng, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Khuôn mặt Quách Lệ Na hiện lên vẻ chán nản chưa từng thấy: “Thực ra mình vẫn luôn ngưỡng mộ các cậu. Học kỳ trước vừa nhập học, đợt huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, phòng 202 đã nổi tiếng khắp khoa rồi. Điện thoại trong phòng cứ reo liên tục từ sáng đến tối. Ai cũng có người gọi đến tìm, chỉ riêng mình là không. Cậu không biết đâu, mỗi lần nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mình đều hy vọng là gọi cho mình, nhưng hầu như lần nào cũng thất vọng.”

“Chỉ có một, hai bạn học cấp ba thỉnh thoảng sẽ gọi điện hỏi thăm mình, nhưng vì cước phí đường dài đắt nên dần dà cũng ít liên lạc hẳn. Mình chỉ đành nhắn tin với họ qua mạng, đó cũng là lúc mình làm quen với tên đàn ông tệ hại kia. Lớn đến từng này, lần đầu tiên mình được một người đàn ông đối xử chu đáo như vậy. Thanh Lăng, cậu không biết đâu, hôm ở trung tâm thương mại, chỉ cần mắt mình dừng lại trên món đồ nào lâu một chút là anh ta lập tức mua tặng mình ngay...”

Hứa Thanh Lăng có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép, nghiến răng mắng: “Quách Lệ Na, vết thương vừa lành là quên đau đúng không? Vật đổi sao dời, cậu đã quên mất lúc đó bản thân đau khổ cỡ nào, chỉ biết chăm chăm dùng bộ lọc hồi ức để tô vẽ cho anh ta.”

Quách Lệ Na cười khổ: “Mình biết anh ta chỉ muốn ngủ với gái trinh, chưa từng có bạn trai thôi. Lần trước sau khi anh ta quay về, mình đã chặn anh ta rồi. Nhưng mình không cam tâm, bẹn dùng tài khoản phụ kết bạn lại với anh ta.”

Có lẽ cảm nhận được sắc mặt Hứa Thanh Lăng càng lúc càng khó coi, đôi mắt long lanh của Quách Lệ Na nhìn thẳng vào cô không chút né tránh: “Cậu yên tâm, mình chỉ kết bạn lại thôi, không nói chuyện với anh ta đâu!”

Cô ấy biết tên đàn ông tồi kia vừa gặp đã không ưa cô ấy.

Trong mắt Quách Lệ Na bùng lên ngọn lửa kiên cường: “Từ khi biết vòng chung kết cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh bóng đá sẽ được phát sóng trên đài truyền hình Thâm Quyến thì mình đã muốn đăng ký rồi. Mình thật sự hy vọng một ngày nào đó có thể đứng ở nơi anh ta nhìn thấy, nói với anh ta rằng anh đã nhìn lầm rồi.”

Nói đến đây, cảm xúc của cô ấy dần ổn định, khóe môi nở nụ cười tự giễu: “Mình biết những cô gái xinh đẹp như cậu không thể nào hiểu được tâm trạng này. Cậu xinh đẹp như vậy, chắc chắn chưa từng nếm trải nỗi đau bị người khác coi thường, bị từ chối.”

Hứa Thanh Lăng thở dài, quay người rút vài tờ khăn giấy trên bàn đưa cho cô ấy, thản nhiên nói: “Sao lại chưa từng? Có khi vết thương mình từng chịu còn sâu hơn cả cậu.”

Nỗi đau không được lựa chọn, không được yêu thương, kiếp trước cô đã nếm trải đủ rồi.

Cả đời dài như vậy, dù là người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ thì cũng sẽ có lúc nếm trải cảm giác không được lựa chọn, chỉ là nặng hay nhẹ thôi.

Lúc nhỏ không được chọn vào dàn hợp xướng, chỉ biết nhìn người khác biểu diễn trên sân khấu.

Lớn lên bị chàng trai mình thích ghét bỏ, thậm chí không được bố mẹ yêu thương.

Những chuyện như vậy, ai mà chưa từng trải qua chứ.

Hứa Thanh Lăng muốn nói với cô ấy, cách duy nhất để thoát khỏi nỗi đau này là đừng bao giờ đặt mình vào vị trí bị lựa chọn.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của cô ấy, cô bỗng cảm thấy không cần nói làm gì.

“Ai bị thương vậy?” Một làn gió thơm thổi vào, Tiêu Đình Đình trở về, vừa đẩy cửa đã thấy Hứa Thanh Lăng và Quách Lệ Na, một người đứng, một người ngồi. Người đứng thì mặt mày khó chịu. Người ngồi thì mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong.

Nghe nói Quách Lệ Na bị mấy sinh viên nam khoa Thể dục cười nhạo, Tiêu Đình Đình mới biết trường có hoạt động này.

Tính cách cô ấy bộc trực, tức giận trừng mắt nhìn Quách Lệ Na: “Sao lúc đó em không mắng lại họ? Nếu là chị, chị nhất định sẽ cho họ một trận!”

Hứa Thanh Lăng tỏ vẻ đồng tình: “Những tên con trai không tôn trọng người khác như vậy, lời nói ra chẳng khác gì tiếng rắm, nên mắng lại ngay tại chỗ!”

Nếu là do hội học sinh của khoa Thể dục đảm nhận tổ chức, chắc chắn các cầu thủ đến từ đội bóng đá của trường cũng sẽ tham gia và không chừng Quan Bằng cũng có mặt ở đó. Mà đâu phải là cô không biết Quan Bằng là loại người gì.

Nhưng từ chuyện về Thuyền không có mái chèo và cuốn nhật ký, Hứa Thanh Lăng đã nhận ra Quách Lệ Na là kiểu người nhút nhát, chỉ biết tự dày vò bản thân. Người khác nói gì là làm nấy, dù cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cô ấy không dám đứng lên phản kháng, chỉ biết giữ trong lòng rồi ghi vào nhật ký, sau đó không ngừng dằn vặt chính mình.

Quả nhiên vừa nghe đến chuyện quay lại tìm bọn họ, Quách Lệ Na lập tức ỉu xìu, tay chống cằm, bày ra dáng vẻ uể oải: “Thôi bỏ đi, bây giờ quay lại tìm họ, nhỡ họ không nhận thì làm sao?”

Hứa Thanh Lăng hơi cạn lời, nhìn cô ấy với vẻ mặt vô cảm: “Vậy rốt cuộc cậu còn muốn tham gia hoạt động này nữa không?”

Quách Lệ Na cúi đầu: “Đương nhiên là muốn.”

Tiêu Đình Đình vẫn chưa biết chuyện cuốn nhật ký, càng không biết tại sao Quách Lệ Na lại muốn tham gia hoạt động rắc rối này. Chỉ là nhìn tính cách nhu nhược này của cô ấy, Tiêu Đình Đình tức giận nói: “Quách Lệ Na, em không thấy mình có vấn đề hả? Người khác nói gì khiến em không vui cũng chỉ biết giữ trong lòng, tự gặm nhấm sự ấm ức. Biết đám đàn ông đó bẩn miệng rồi, sao em không phản kháng lại ngay lúc đấy luôn, giờ ngồi đây khóc lóc thì có tác dụng gì?”

Tiêu Đình Đình lớn tuổi hơn bọn họ, bình thường ăn nói rất cay nghiệt nên Quách Lệ Na có hơi sợ cô ấy, lúc này chỉ biết nhìn cô ấy với ánh mắt van xin: “Em… Em cũng muốn mắng bọn họ một trận, nhưng em không dám đi một mình.”

Hứa Thanh Lăng chỉ vào tờ áp phích tuyên truyền: “Cao trên 1 mét 65, có sức hút, ngoại hình khỏe khoắn năng động, có nền tảng thể thao nhất định. Cậu đáp ứng hết tất cả điều kiện ban tổ chức đặt ra đó thôi, họ không có lý do gì để từ chối đơn đăng ký của cậu.”

Tiêu Đình Đình cũng ghé lại gần xem: “Quách Lệ Na, em là người duy nhất trong ký túc xá của chúng ta được vinh danh trong đợt huấn luyện quân sự, còn tham gia cả hội thao của trường! Em sợ cái gì?”

Quách Lệ Na nhìn hai người họ, ánh mắt cầu xin: “Bây giờ mình sẽ đi tìm bọn họ! Thanh Lăng, Đình Đình, hai người có thể đi theo cổ vũ mình không?”

Tiêu Đình Đình và Hứa Thanh Lăng nhìn nhau: “Bọn mình có thể đi theo cổ vũ cho cậu, nhưng lát nữa nhất định cậu phải tự mắng lại bọn họ!”

Ba cô gái ôm một bụng lửa giận, lúc đi đến cửa, Tiêu Đình Đình gọi hai người họ lại, lấy từ trong túi ra một thỏi son: “Hai em thoa son đi, thoa dày vào, để mình trông dữ một chút. Ta có thể cãi thua nhưng tuyệt đối không được thua khí thế!”

Giữa sân bóng đá Đại học Cửu Giang bày một dãy bàn. Hôm nay là ngày cuối cùng của vòng sơ tuyển, Quan Bằng ngồi sau dãy bàn, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Đội trưởng Nghiêm, đã năm giờ rồi, hôm nay đến đây thôi được không?”

Nghiêm Soái lật xem danh sách đã vượt qua vòng sơ tuyển trong tay, theo chỉ tiêu của trường, mỗi khoa phải chọn ít nhất một, hai sinh viên tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng. Đại học Cửu Giang có tổng cộng hơn hai mươi khoa, tức cuối cùng sẽ có hơn bốn mươi sinh viên nữ lọt vào vòng tuyển chọn cấp trường, từ đó chọn ra ba sinh viên đi thi vòng bán kết ở tỉnh.

Có điều quy tắc là chết, người là sống. Trong hơn hai mươi khoa của đại học Cửu Giang, có khoa chẳng chọn được ai, có khoa lại nhiều sinh viên nữ xinh đẹp, ví dụ như khoa Âm nhạc đó, vơ tay bắt đại cũng được một đống.

Nói thật cũng không biết ban tổ chức nghĩ gì, theo ý mấy thành viên trong đội bóng đá của trường, chi bằng cứ chọn đại trong khoa Âm nhạc là xong rồi. Dù sao sau này đi thi đấu, có mấy cô gái xinh đẹp đi cùng cũng là một chuyện rất vẻ vang.

Đại học Cửu Giang chuyên về các ngành nghệ thuật hệ cao đẳng, các chuyên ngành khoa học xã hội cũng rất mạnh, nên chất lượng sinh viên nữ có thể nói là khỏi phải bàn. Đội bóng đá của đại học Bách khoa bên cạnh ghen tị với họ đến mức sắp rớt cả mắt ra ngoài.

Ở Đại học Cửu Giang, các sinh viên nữ đã liệt kê một bảng xếp hạng mức độ “xem thường” với các sinh viên nam và hiển nhiên sinh viên nam học ngành xã hội nằm ở chót bảng. Kỳ thực đám con trai cũng thích chấm điểm các cô gái của các khoa nhưng tiêu chí lại hoàn toàn trái ngược với bên nữ. Theo họ, ưu tiên hàng đầu khi tìm bạn gái tất nhiên là những cô nàng ở khoa Âm nhạc, vừa xinh đẹp vừa có khí chất. Sau đó sẽ đến các sinh viên nữ thuộc chuyên ngành nghệ thuật và chuyên ngành xã hội...

Đội bóng đang chuẩn bị dọn dẹp thì chợt thấy hai sinh viên nữ hùng hổ xông vào. Một người xinh đẹp quyến rũ, người kia thì lạnh lùng cao ráo.

Mắt mấy cậu sinh viên lập tức sáng bừng như đèn pha, vận may không tệ, sắp dọn sạp rồi lại có hai cô sinh viên xinh đẹp đến đăng ký.

Bình Luận (0)
Comment