Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 73

Tiêu Đình Đình là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc xá, đầu xuân này đã bước sang tuổi hai mươi ba tuổi. Tính cách cô ấy vốn mạnh mẽ, lại thêm cách ăn mặc cực ra dáng phụ nữ trưởng thành, hoàn toàn không có chút khí chất e dè như mấy nữ sinh năm nhất khác.

Trong phòng ký túc xá, Hứa Thanh Lăng xếp thứ năm về tuổi, nhưng tuổi tâm lý lại lớn hơn họ rất nhiều. Không giống các sinh viên nữ khác trong ký túc xá thích làm gì cũng phải đi cùng nhau, từ khi vào trường cô đã quen với việc một thân một mình. Nói dễ hiểu thì hầu hết thời gian cô chỉ đang diễn vai một sinh viên đại học.

Hai người, một xinh đẹp trưởng thành, một cao ráo lạnh lùng, hôm nay còn định cố ý ra mặt giúp Quách Lệ Na cãi nhau nên khí thế khỏi phải bàn.

Các thành viên đội bóng đá ban đầu còn khá vui mừng, cho rằng lại có thêm hai nữ sinh xinh đẹp tham gia, nhưng đợi đến khi họ tiến lại gần mới phát hiện có gì đó không ổn, ánh mắt này trông không giống sinh viên đại học.

Chẳng lẽ là đàn chị năm cuối? Không đúng, sinh viên năm cuối hiện tại đang đi thực tập bên ngoài cơ mà.

Lại nhìn cô gái mũm mĩm đi phía sau hai người, trông quen quen, chẳng phải là người vừa xin nộp đơn đăng ký sao?

Quan Bằng không ngờ hôm đó mình phát tờ rơi cho Hứa Thanh Lăng, vậy mà cô lại đến đăng ký thật, đang lúc anh ta vui vẻ tính bước lên chào hỏi lại bị ánh mắt sắc bén của cô ngăn cản.

Nghiêm Soái đã nhận ra có gì đó không ổn, đảo mắt qua lại giữa ba người họ, mỉm cười nói: “Hôm nay các bạn cũng đến đăng ký tham gia tuyển chọn đại sứ hình ảnh bóng đá sao?”

Tiêu Đình Đình không để ý đến anh ta, quay đầu nhìn Quách Lệ Na, nghiến răng bảo: “Tự mình nói đi!”

?

Trong chốc lát, ánh mắt của bảy, tám sinh viên nam tại nhà thi đấu lập tức đổ dồn vào Quách Lệ Na.

Bình thường gặp chuyện gì Quách Lệ Na cũng giữ trong lòng hoặc viết vào nhật ký, chứ không bao giờ bộc lộ ra ngoài. Lúc này bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô ấy lo lắng đến mức liên tục nuốt nước bọt.

Nói thật nếu không nhờ chuyện đến đây nộp đơn đăng ký, cô ấy sẽ chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc với đám nam sinh thuộc đội bóng đá của trường. Mấy tên này toàn là những người nổi tiếng, xếp hạng cao trong “danh sách trai đẹp” của các sinh viên nữ Đại học Cửu Giang. Vì thường xuyên đi thi đấu bên ngoài, lại thêm chiều cao và ngoại hình cũng không tệ, nên trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi họ. Có điều họ rất kén chọn, hầu như toàn chọn bạn gái bên các chuyên ngành của khoa Âm nhạc thôi.

Đối với những nữ sinh phổ thông đến tầm thường như cô ấy, ngày thường dù gặp nhau trên đường trong trường, họ cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần.

Khi bị đám nam sinh này cười nhạo, Quách Lệ Na cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tim cô ấy đập mạnh đến độ mất kiểm soát được, máu toàn thân dồn lên não.

Đúng, bọn họ rất đẹp trai, nhưng đẹp trai thì có thể tùy tiện chê bai ngoại hình của con gái sao?

Có hai bạn cùng phòng làm chỗ dựa, Quách Lệ Na đảo mắt nhìn những sinh viên nam này, mặt đỏ bừng lấy hết can đảm hét lớn: “Vừa rồi ai nói tôi béo, xấu, quê mùa! Tôi đứng bên ngoài nghe thấy hết đấy nhá! Các anh thích tự tiện sỉ nhục sinh viên nữ đến đăng ký như vậy sao?”

Vẻ mặt của mấy cầu thủ đang ngồi đều cứng đờ, có lẽ không ngờ Quách Lệ Na lại nghe thấy hết những lời bàn tán của họ, càng không ngờ cô ấy sẽ quay lại chất vấn thẳng mặt.

Quan Bằng không nghĩ tới hôm nay Hứa Thanh Lăng đi cùng bạn học đến đây là để gây sự, còn định chào hỏi cô, lúc này chỉ biết ngại ngùng cúi đầu né tránh ánh mắt của cô.

Nụ cười trên mặt Nghiêm Soái dần biến mất, lúc nãy khi Quách Lệ Na đến đăng ký, anh ta đang nghe điện thoại, là thành viên khác nhận hồ sơ. Cúp máy xong, anh ta nghe thấy các đồng đội cười phá lên, hình như đang bàn tán về cô gái vừa đăng ký. Lý do Nghiêm Soái có thể lên làm đội trưởng của đội bóng đá Đại học Cửu Giang, ngoài kỹ năng chơi bóng tốt, còn vì trong cuộc sống riêng tư, anh ta có thể hòa đồng với các đồng đội, rất được lòng người.

Những lúc đồng đội bàn tán riêng về một nữ sinh nào đó, chỉ cần không quá đáng, anh ta sẽ không ngăn cản.

Hơn nữa cô gái trước mắt này... quả thực có hơi béo.

Vừa rồi Quách Lệ Na đã lấy hết can đảm để nói ra những lời đó. Mấy sinh viên nam trước mặt nhìn nhau, có người mặt mày ngượng ngùng, có người cười trừ, còn có người đang cười thầm, trong đó có một sinh viên nam đầu đinh mắt một mí đột nhiên nhếch mép cười với cô ấy, chỉ vào chồng hồ sơ trên bàn, cợt nhả hỏi ngược lại: “Chắc cô nghe nhầm rồi đó? Nhiều người tới đăng ký như vậy, sao cô biết người vừa béo vừa xấu vừa quê mùa trong miệng bọn tôi là cô?”

Vừa dứt lời, lại một tràng cười ầm ĩ vang lên.

Quách Lệ Na tức đến nghẹn lời, sắc mặt thay đổi liên tục. Khoảnh khắc này cô ấy lại nghĩ đến Thuyền không có mái chèo, anh ta cũng hờ hững với cô ấy y như vậy.

Hứa Thanh Lăng vẫn luôn đứng sau lưng cô ấy, không nói gì, lúc này lại trừng đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tên nam sinh vừa lên tiếng, lạnh lùng nói: “Dám nói mà không dám nhận, có phải còn cảm thấy bản thân rất tuyệt không?”

Sinh viên nam đầu đinh sa sầm mặt trước câu nói của cô, vẫn mạnh miệng đáp: “Ai nói tôi không dám nhận? Tôi nói không phải cô ta! Là cô ta tự nhận chứ bộ!”

Trước giờ Tiêu Đình Đình chẳng ưa gì đám con trai trong trường, không chỉ không biết tôn trọng sinh viên nữ, mà còn trẻ trâu vô cùng. Cô ấy khoanh tay đứng một bên, lạnh lùng nói: “Một đám nam sinh lại đi bắt nạt một nữ sinh mà còn dám mặt dày ngụy biện hả?”

Có lẽ một bộ phận sinh viên nam ở độ tuổi này chính là như thế đấy, không khác gì đám nhóc cấp một, cấp hai ngồi bàn cuối thích giật tóc con gái. Thích đùa giỡn quá mức, phản kháng bình thường sẽ chỉ tổ khiến họ được nước lấn tới. Nhưng nếu có nữ sinh nào đó ra mặt dạy cho chúng một bài học, kiểu gì chúng cũng sẽ học ngoan thôi.

Thấy anh ta nhất quyết không chịu thừa nhận, Hứa Thanh Lăng không tức giận, quay đầu nhìn Tiêu Đình Đình và Quách Lệ Na: “Không thừa nhận cũng chẳng sao. Anh ta vừa mới nói rồi đấy, đúng là họ có nói xấu sau lưng những sinh viên nữ đăng ký là vừa béo vừa xấu vừa quê mùa. Không cần biết anh ta nói ai, lát nữa về chúng ta cứ đăng bài lên diễn đàn trường, kể rõ đầu đuôi sự việc, để các nữ sinh của trường Đại học Cửu Giang phân xử...”

Gần đây, ngoài việc tập luyện, nam sinh đầu đinh còn hay trốn học ra quán net chơi mấy trò “Truyền Kỳ” và “Kỳ Tích”. Anh ta cũng từng đăng nhập vào diễn đàn của trường vài lần, lượng người truy cập khá đông, không ngờ cô gái trước mặt lại nghĩ ra chiêu này, khiến anh ta không giữ nổi vẻ mặt vịt chết còn mạnh miệng được nữa, trong mắt lóe lên sự chột dạ và hoang mang.

“Xin lỗi, vừa rồi là chúng tôi sai.” Nghiêm Soái vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn Quách Lệ Na: “Tôi lấy tư cách đội trưởng xin lỗi cô. Chúng tôi không nên nói như vậy sau lưng bất kỳ sinh viên nữ nào.”

Quách Lệ Na không ngờ anh ta lại xin lỗi nhanh như vậy, nhất thời không biết đáp lại thế nào, ai ngờ ngay sau đó Nghiêm Soái trả lại đơn đăng ký cho cô ấy: “Tuy nhiên điều kiện của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, tôi xin phép trả đơn đăng ký này lại cho cô.”

?

Quách Lệ Na tức giận: “Tại sao? Không phải ban nãy các anh đã nhận hồ sơ của tôi rồi hả?”

Tiêu Đình Đình cũng rất tức giận: “Cao trên 1 mét 65, thân thiện, hòa đồng, ngoại hình khỏe khoắn, có sức sống, có nền tảng thể thao nhất định. Cô ấy không phù hợp điểm nào?”

Nếu nói nam sinh mới nãy còn cười nhạo Quách Lệ Na sau lưng như thằng trẻ trâu, thì cái tên đội trưởng này càng khiến người ta khó chịu.

Hứa Thanh Lăng nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm: “Theo tôi được biết, hoạt động này do Phi Địch tài trợ đúng không, yêu cầu đăng ký cũng do Phi Địch đặt ra. Không phù hợp với yêu cầu của các anh là sao? Chẳng lẽ các anh còn có quyền hơn cả ban tổ chức, tự đặt ra tiêu chuẩn cho mình?”

Nghiêm Soái không ngờ sinh viên nữ này cứ bám riết không buông, nhất quyết hỏi cho ra lẽ, nụ cười trên mặt anh ta có chút cứng ngắc: “Cô ấy không có nền tảng thể thao.”

Quách Lệ Na cố nén giận, trừng mắt nhìn anh ta: “Ai nói tôi không có nền tảng thể thao?”

Trong sân bóng đá rộng lớn liên tục vang lên tiếng giày va chạm với mặt đất, Quách Lệ Na thể hiện kỹ năng chơi bóng đã luyện từ nhỏ của mình. Vì lâu rồi không tâng bóng nên lúc đầu chưa quen chân, bóng vừa chạm chân đã lệch, để bóng không rơi xuống đất, cô ấy suýt nữa thì ngã, các thành viên đội bóng đứng xem thấy cô ấy loạng choạng thì cười toe toét.

Quách Lệ Na càng thêm tức giận. Sau khi tâng bóng một lúc, cô ấy nhanh chóng tìm lại cảm giác, động tác ngày càng thuần thục. Mặc dù cô ấy không có nhiều kỹ năng như những người chuyên tâng bóng nghệ thuật, chỉ biết và cũng chỉ nhớ mỗi kỹ năng tâng bóng bằng mu bàn chân và đùi, nhưng chừng đó cũng đủ khiến đám thành viên đội bóng ngây người.

Hứa Thanh Lăng và Tiêu Đình Đình đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay cổ vũ cô ấy.

Lúc này Nghiêm Soái mới chú ý đến cô gái tên Quách Lệ Na này không hề béo, đùi và bắp chân của cô ấy toàn là cơ thôi. Cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh bóng đá của Phi Địch lần này có rất nhiều bài thi liên quan đến bóng đá, không ai biết sẽ kiểm tra gì. Mấy sinh viên nữ chuyên ngành Múa của khoa Âm nhạc đúng là rất xinh đẹp, nhưng lại không có kiến thức và kỹ năng về bóng đá...

Quách Lệ Na tâng bóng bằng hai chân vài lần, lại tâng bóng bằng đùi vài lần, cảm thấy đủ rồi thì dừng lại.

Ưu điểm lớn nhất của Nghiêm Soái chính là lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng, cũng có gan tự vả mặt, anh ta cười híp mắt nhìn Quách Lệ Na: “Là tôi nhìn nhầm, chúng tôi nhận đơn đăng ký của cô, cô đã vượt qua vòng sơ tuyển.”

Quách Lệ Na không nói gì, quay đầu nhìn Tiêu Đình Đình và Hứa Thanh Lăng: “Chúng ta đi thôi.”

Nếu không phải vì có thể đến Thâm Quyến, có thể lên tivi, cô ấy mới lười tham gia hoạt động này. Đến nước này, dù đã vượt qua vòng sơ tuyển, dường như cũng không có gì đáng vui.

“Đợi đã!” Nghiêm Soái gọi bọn họ lại, quay người lấy từ trên bàn phía sau một chiếc túi đựng vợt cầu lông màu đen: “Mỗi sinh viên nữ vượt qua vòng sơ tuyển đều có.”

Suýt nữa thì quên mất quà, Quách Lệ Na nhận lấy, nhìn logo Phi Địch in trên đó, là chữ viết tắt của một dãy chữ cái tiếng Anh. Cô ấy từng thấy ký hiệu giống hệt trên balo của Thuyền không có mái chèo.

Tiêu Đình Đình không hứng thú với thể thao, nhìn chiếc túi đựng vợt, lẩm bẩm: “Không phải thi đấu bóng đá sao? Tặng vợt cầu lông làm gì? Xem ra giải bóng đá này vốn không có phần thưởng ra hồn, không biết một đám người điên cuồng vì cái gì...”

Câu nói buột miệng đầy châm chọc đó khiến sắc mặt các cầu thủ đội bóng của trường có mặt ở đó khó coi cực kỳ, không nói nên lời. Đúng vậy, Phi Địch bị làm sao thế nhỉ? Giải bóng đá sinh viên đại học mà lại tặng vợt cầu lông!

Này là đang vả mặt họ bốp còn gì! Xấu hổ quá đi mất!

Trên đường về ký túc xá, tâm trạng Quách Lệ Na rõ ràng đã tốt hơn, cầm chiếc túi đựng vợt cầu lông xem đi xem lại, còn không nhịn được vung vợt trong không khí vài cái.

Tiêu Đình Đình không hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn Hứa Thanh Lăng: “Có phải Quách Lệ Na muốn giành lấy chiếc điện thoại nắp gập - phần thưởng của trận chung kết kia không?”

Trong vòng chung kết cuộc thi tuyển chọn đại sứ hình ảnh bóng đá sinh viên lần này, ngoài tiền thưởng, ba thí sinh đạt giải Quán quân, Á quân và Quý quân còn nhận được một chiếc điện thoại nắp gập mới nhất do Phi Địch tài trợ.

Chiếc điện thoại đó mới được tung ra thị trường, giá hơn năm nghìn tệ.

Tiêu Đình Đình không biết nhiều về chuyện của Thuyền không có mái chèo, Hứa Thanh Lăng cũng không tiện nói với cô ấy, chỉ bảo: “Hy vọng cậu ấy được như ý nguyện.”

Quách Lệ Na quay lại nhìn hai bạn cùng phòng, cô ấy hiện đang trong trạng thái phấn khích sau khi cãi nhau xong: “Không ngờ cãi nhau với người khác cũng sảng khoái quá chừng. Xả giận xong tâm trạng cũng tốt hơn, trong lòng không còn bức bối nữa.”

Tiêu Đình Đình: “Đây là lý do tại sao hôm nay chị và Thanh Lăng tình nguyện làm tay sai cho em, cùng em đi tìm bọn họ. Chị chỉ muốn cho em thử cảm giác cãi nhau với người khác, cãi vài lần, em sẽ thấy mắng thẳng mặt mới là sướng nhất, một mình chịu đựng… không đáng xíu nào đâu.”

“Cảm ơn hai người!” Mắt Quách Lệ Na sáng lên, có chút ngại ngùng nói: “Em cảm thấy hai người còn tin tưởng em hơn cả bản thân em. Nói thật lâu lắm rồi em không vận động, đừng nói là luyện bóng, tới cả chuyện chạy bộ cũng bị em vất xó từ đời nào.”

Quách Lệ Na luôn ghen tị với đôi chân thon nhỏ của Hứa Thanh Lăng, cảm thấy bắp chân của mình to là do trước đây chạy bộ nhiều. Lúc mới nhập học, cô ấy còn giữ thói quen chạy bộ mỗi sáng, nhưng giờ đã ngưng rồi.

Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu, tức giận nói: “Không tin sao được? Lần trước lúc ăn cơm ở nhà ăn, cậu ngồi cạnh mình, mình chỉ là bất cẩn vỗ trúng đùi cậu một cái, chân cậu không sao, nhưng tay mình suýt nữa bị chuột rút, bắp đùi gì mà còn săn chắc hơn cả thịt lợn rừng mình ăn hồi nhỏ...”

Một câu nói khiến Quách Lệ Na đỏ bừng mặt, làm bộ muốn đánh cô. Nhìn thấy bàn tay rắn chắc của cô ấy, Hứa Thanh Lăng sợ hãi vội vàng nấp sau lưng Tiêu Đình Đình.

Ba người cười đùa trở về ký túc xá, Diệp Tư Văn, Triệu Tịnh và Giang Bồng Bồng đều đã về.

Tiêu Đình Đình không biết chuyện sổ nhật ký, cô ấy kể chuyện ban nãy cô ấy và Hứa Thanh Lăng cùng Quách Lệ Na đi cãi nhau với đám cầu thủ đội bóng. Quách Lệ Na đắn đo do dự, chỉ biết nén giận, bị người ta bắt nạt cũng không dám phản kháng.

Triệu Tịnh là người không giấu được chuyện: “Lệ Na, bình thường chúng mình có nói gì khiến cậu tức giận, cậu nhớ nói thẳng với chúng mình, tuyệt đối đừng để trong lòng.”

Quách Lệ Na bị ánh mắt đầy ẩn ý của cô ấy làm cho hơi ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Mọi người trong ký túc xá của chúng ta đều thẳng thắn, sao mình có thể giận mọi người chứ...”

Diệp Tư Văn và Giang Bồng Bồng nhìn nhau, bĩu môi, không nói gì nữa.

Việc đầu tiên Hứa Thanh Lăng làm khi về ký túc xá là bật máy tính, chuẩn bị bắt tay vào thiết kế áp phích mà bên Tinh Huy yêu cầu.

Cô đã định hình được màu sắc và phong cách tổng thể của sản phẩm rồi. Nền đen, có thể thêm một lớp nền thư pháp màu xám, để tổng thể trông tao nhã hơn. Ngọc bội, thanh kiếm cổ và chiếc quạt xếp trong ba tấm áp phích trước sẽ xuất hiện theo đường chéo.

Cô làm đến tận mười một giờ đêm mới hoàn thành bản phác thảo của tấm áp phích.

Đèn trong ký túc xá đã tắt, người lên mạng thì lên mạng, người ngủ thì ngủ, hành lang bên ngoài cũng yên tĩnh.

Hứa Thanh Lăng còn vài bộ quần áo chưa giặt, cô bưng chậu đến phòng giặt ở cuối hành lang để giặt quần áo.

Giờ này chắc không có ai ở phòng giặt, lúc mới nhập học hồi năm nhất, không biết từ đâu ra mà trong ký túc xá nữ lại lan truyền câu chuyện kinh dị về cây lau nhà hình đầu người.

Theo lời kể, địa điểm xuất hiện cây lau nhà hình đầu người thường là phòng giặt lúc nửa đêm, ánh đèn chập chờn, hành lang âm u, cộng thêm tiếng nước chảy tí tách của vòi nước, thật sự rất đáng sợ.

Nhưng Hứa Thanh Lăng không sợ, cô thích giặt quần áo vào ban đêm vì lúc này không ai tranh vòi nước với cô.

Quả nhiên phòng giặt trống không, chẳng có một ai, chỉ có một cái chậu đặt ở bồn rửa ngoài cùng, bên trong ngâm vài đôi tất.

Hứa Thanh Lăng vặn vòi nước, nhúng ướt quần áo, bắt đầu xoa xà phòng.

Hình như có người đang gọi điện thoại ở hành lang bên kia, mùi thuốc lá thoang thoảng bay tới. Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên, hóa ra là Tiêu Đình Đình.

Hai người đứng đối diện nhau, vừa giặt quần áo vừa ngáp ngắn ngáp dài trò chuyện.

Hứa Thanh Lăng: “Đúng rồi, lát nữa chị cho em địa chỉ hòm thư điện tử của Diêu Vĩnh An nhé.”

Động tác trên tay Tiêu Đình Đình dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Em muốn địa chỉ hòm thư của ông ấy làm gì?”

Hứa Thanh Lăng không nói rõ mà chỉ bảo: “Thì áp phích quảng cáo cho Tinh Huy lần trước đó, thầy ấy bảo em nộp thêm một bản nữa cho thầy ấy.”

Tiêu Đình Đình ấp úng: “Ừ, lát nữa chị cho em.”

Hứa Thanh Lăng thấy vẻ mặt cô ấy không đúng lắm, hình như có điều gì muốn nói.

Cô quay đầu nhìn nhà vệ sinh đối diện, gạch lát nền màu vàng nhạt phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, bên trong không một bóng người.

Hứa Thanh Lăng thu hồi tầm mắt: “Đợt trước có một lần chị không về ký túc xá vào buổi tối, điện thoại lại hết pin, chị đã dùng điện thoại của Diêu Vĩnh An nhắn tin cho em đúng không?”

Tiêu Đình Đình sững người tại chỗ, khi chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của cô, đột nhiên hiểu ra, lập tức kêu lên: “Chị với ông ấy ư? Em nghĩ cái quái gì thế?”

Hứa Thanh Lăng nhìn chằm chằm từng chi tiết trên khuôn mặt cô ấy, có tức giận, có ghét bỏ, có phản kháng, chỉ duy nhất không có chút ngại ngùng nào.

Sợi dây trong lòng dần dần nới lỏng, cô mím môi cười, tỏ vẻ ngại ngùng: “Ai bảo chị không nói rõ, chẳng những nói dối là dùng điện thoại của bạn bè nhắn tin, lại còn không về ký túc xá ngủ, ai mà chẳng nghĩ nhiều chứ?”

Cô không sợ điều gì, chỉ sợ cô ấy bị bắt nạt.

Tiêu Đình Đình vừa giặt tất vừa nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Hôm đó đúng là Diêu Vĩnh An gọi chị ra ngoài. Đến nơi chị mới biết ông ấy muốn chị đến làm nền cho mình. Có vài giảng viên trong trường chúng ta, đôi khi tốt nhất đừng thân thiết quá, chẳng có ý nghĩa gì đâu.”

Hứa Thanh Lăng còn đang đợi cô ấy nói tiếp, nhưng Tiêu Đình Đình lại không nói gì thêm.

Bình Luận (0)
Comment