Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 74

Hôm nay khi ra ngoài, Thẩm An Ngô vẫn mặc áo sơ mi đen giống như ngày thường. Thế nhưng đi tới cửa, anh lại quay vào thay áo.

Khi Trương Dã đứng dưới lầu đón ông chủ, anh ta cũng hơi giật mình. Trên công trường ẩm ướt, bụi đất tung bay, vậy mà ông chủ xưa nay thích sạch sẽ lại mặc áo sơ mi trắng.

Khi khởi động xe, anh ta mới nhớ ra. Hình như trong lần đưa đón trước đó, cô Hứa từng khen ông chủ mặc áo sơ mi đẹp.

Trương Dã không nhịn được mà cong khóe môi, liếc nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu… Có vẻ tâm trạng hôm nay của ông chủ khá tốt nhỉ?

Ngày đầu tiên trong Tuần lễ Vàng tháng năm, chung cư cao cấp Nam Sơn do nhà thiết kế nổi tiếng Bạc Thanh đảm nhận chính thức khởi công.

Trên công trường, một chòi hóng mát lớn màu xanh dương được dựng ngay trước lối vào. Trong chòi được lót thảm và có khu trưng bày được bố trí kỹ càng, bao gồm mô hình tỷ lệ của Chung cư cao cấp Nam Sơn do đội ngũ Bạc Thanh thực hiện, bản thiết kế và bản đồ tiến độ.

Máy đóng cọc và máy xúc đang đỗ hai bên công trường chờ lệnh, hoa lụa màu đỏ tung bay trên cao.

Những chiếc loa ở công trường đều phát nhạc sôi động, tạo nên bầu không khí hừng hực khí thế.

Trên sân khấu, tất cả quản lý cấp cao của Viễn Tinh, ở giữa là Thẩm An Ngô và Bạc Thanh, mỗi người đang cầm trong tay một cái thuổng sắt đen buộc dây lụa đỏ.

Đây là tòa chung cư cao cấp đầu tiên ở Cửu Giang nên đã thu hút đông đảo giới truyền thông đến dự lễ khởi công. Sau những nghi thức ngắn gọn, tất cả mọi người đều xoay người xúc vài xẻng đất tượng trưng.

Thẩm An Ngô đứng ngay giữa chợt mỉm cười, khiến tiếng bấm máy ảnh kèm ánh tiếng nhấp nháy liên hồi.

Sau khi buổi lễ khởi công kết thúc, Thẩm An Ngô mời đội của Bạc Thanh dự tiệc, Dương Hủ cũng dẫn theo Diêu Vĩnh An đến.

Trước đó Dương Hủ đã sắp xếp cho Diêu Vĩnh An và Bạc Thanh gặp mặt, hai người cũng vừa gặp đã thân. Dưới sự ủng hộ hết mình của Diêu Vĩnh An, Bạc Thanh đã nhanh chóng nhậm chức giảng viên thỉnh giảng của đại học Cửu Giang.

Diêu Vĩnh An không làm việc thông qua lãnh đạo khoa mà tìm thẳng đến lãnh đạo đại học Cửu Giang, người cũng xuất thân từ khoa Thiết kế của trường.

Chỉ có người trong nghề mới có thể nhìn ra sức nặng của lời mời này. Mặc dù Bạc Thanh đã rất có danh tiếng ở Đông Nam Á và Hồng Kông nhưng vẫn chưa được nhiều người trong nước biết đến. Có điều ông ấy vẫn còn trẻ, chuyện nổi tiếng trong nước chỉ là vấn đề thời gian.

Lãnh đạo trường học đã xem qua mô tả dự án Chung cư cao cấp Nam Sơn trên tạp chí trước đó, cũng thử nghiên cứu các dự án cũ của Bạc Thanh ở Singapore và Hồng Kông và rất thích các thiết kế của ông ấy. Thậm chí lãnh đạo còn nảy sinh ý định mua một căn ở tòa nhà Nam Sơn sau khi dự án hoàn thành.

Vị lãnh đạo này từng là thầy của Diêu Vĩnh An ở khoa Mỹ thuật. Không cần Diêu Vĩnh An nói quá nhiều, ông ấy chỉ nhìn qua hồ sơ của Bạc Thanh rồi nói một câu: "Nhân tài như vậy chịu đến đại học Cửu Giang giảng dạy là chúng ta đang trèo cao đấy."

Sau khi Diêu Vĩnh An giải quyết được chuyện của Bạc Thanh, Bạc Thanh tất nhiên c*̃ng có qua có lại. Chỉ là giới thiệu hợp tác thôi, đâu có mất mát gì.

Huống hồ Thẩm An Ngô cũng đang tìm công ty quảng cáo cho dự án Chung cư cao cấp Nam Sơn. Sau lễ khởi công, Bạc Thanh lập tức nhờ đàn em Dương Hủ dẫn theo Diêu Vĩnh An đến bữa tiệc trưa.

Khi làm việc ở khoa, Diêu Vĩnh An luôn cảm thấy Dương Hủ có hơi cậy tài khinh người, các mối quan hệ trong khoa không được tốt lắm, mối quan hệ ở bên ngoài cũng bình thường. Nếu không tại sao nhiều năm rồi mà công ty thiết kế của ông ấy vẫn không phát triển thêm bước nào?

May là ông ấy có đàn anh Bạc Thanh xuất sắc, vừa bước vào thị trường trong nước đã nhận được dự án của Viễn Tinh. Thời điểm hiện tại, chỉ những nhà đầu tư có thực lực mới có thể đảm bảo hiệu quả cuối cùng của dự án. Nếu không, cho dù nhà thiết kế sáng tạo cỡ nào thì cuối cùng vẫn không làm được gì. Nói trắng ra là nhà đầu tư phải chịu đập tiền vào dự án.

Nếu Bạc Thanh chịu nâng đỡ người đàn em này thì nói không chừng công ty nhỏ của Dương Hủ có thể phát triển thêm mấy bậc.

Bữa tiệc được tổ chức tại sảnh lớn Khách sạn Viễn Tinh ở trung tâm thành phố, tổng cộng có ba bàn.

Ở bàn chính, ngoại trừ Thẩm An Ngô, Bạc Thanh, hai vị phó giám đốc Viễn Tinh, còn có chuyên viên phụ trách vốn đầu tư Cao Hàn, những người còn lại đều là tai to mặt lớn giới truyền thông thành phố.

Từ lâu Diêu Vĩnh An đã nghe nói Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Tinh rất trẻ tuổi, nhưng lần đầu gặp Thẩm An Ngô, ông ấy vẫn bất ngờ bởi sức hút của anh. Anh chỉ mới ngoài ba mươi, tuấn tú lịch sự, trên sóng mũi cao là gọng kính mỏng, con ngươi đen nhánh cực kỳ điềm tĩnh. Anh không hề mang lại cảm giác công tử nhà giàu kiêu căng, mỗi lần lên tiếng đều khiến người ta tự giác tập trung lắng nghe.

Trong lúc ông ấy còn đang suy nghĩ xem nên chào hỏi Thẩm An Ngô thế nào thì anh đã vẫy tay với Dương Hủ, thái độ cũng khá vui vẻ: "Thầy Dương, thầy sang bên này ngồi đi."

Diêu Vĩnh An bất ngờ nhìn Dương Hủ, không ngờ ông ấy lại được xem trọng như thế. Hình như Dương Hủ biết ông ấy đang nghĩ gì, bình thản dẫn Diêu Vĩnh An đến giới thiệu cho Thẩm An Ngô.

Khi biết Diêu Vĩnh An là chủ nhiệm khoa Thiết kế - Mỹ thuật của đại học Cửu Giang, nụ cười trên mặt Thẩm An Ngô càng thêm ấm áp: "Hân hạnh được gặp chủ nhiệm Diêu."

Diêu Vĩnh An lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho anh, giới thiệu sơ lược về công ty quảng cáo của mình rồi nói vào chuyện chính: "Sếp Thẩm, nghe nói dự án Chung cư cao cấp Nam Sơn đang đấu thầu đơn vị quảng cáo, hy vọng bên tôi có cơ hội hợp tác với anh."

Nói rồi, Diêu Vĩnh An chăm chú nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Anh không hề vội vàng, chỉ quay đầu nói nhỏ gì đó, sau đó thư ký của anh nhanh chóng đưa Diêu Vĩnh An một tấm danh thiếp.

Diêu Vĩnh An rất cao, dáng người cũng vạm vỡ, Thẩm An Ngô cứ nhìn thấy ông ấy là nghĩ đến Trình Dật. Có lẽ mấy năm nữa Trình Dật cũng sẽ trở nên to con thế này.

Ánh mắt anh thoáng hiện ý cười: "Chủ nhiệm Diêu, anh có thể liên hệ thông qua thư ký của tôi, chúng ta hẹn thời gian trò chuyện."

Sự việc tiến triển thuận lợi hơn so với tưởng tượng, khiến Diêu Vĩnh An nhẹ nhàng thở phào. Dù thế nào đi nữa thì ông ấy cũng làm quen được với Thẩm An Ngô, Viễn Tinh có rất nhiều dự án, về sau không lo không có cơ hội hợp tác.

Bữa tiệc kéo dài hơn hai tiếng, Diêu Vĩnh An không trò chuyện quá nhiều với Thẩm An Ngô. Anh vô cùng bận bịu, thỉnh thoảng lại có điện thoại, các giám đốc truyền thông ở đó cũng liên tục mời rượu anh, ai nấy đều lên tiếng xin được hợp tác quảng cáo.

Thẩm An Ngô không hề uống một giọt rượu nào, quảng cáo hứa hẹn cho mỗi đơn vị đều cùng một hạn mức, không thiên vị bất cứ ai.

...

Buổi tối Dương Hủ phải giúp con gái làm bài tập nên vội vã chạy về nhà.

Diêu Vĩnh An đi theo sau ông ấy xuống bãi đỗ xe, nhìn thấy chiếc xe hơi hiệu Phú Khang cũ kỹ của Dương Hủ, Diêu Vĩnh An không nhịn được mà lên tiếng: "Thầy Dương, ông kiếm được nhiều tiền như vậy mà không chịu thuê thêm nhân viên, xe cũng không chịu đổi. Tiền ông kiếm được để làm gì vậy!"

Dương Hủ không để bụng: "Ngày nào tôi cũng phải chạy đến công trường, lái xe xịn thì hỏng hết. Không như mấy người làm thiết kế quảng cáo, chỉ cần chạy xe đẹp ra đường là kiếm được mối làm ăn."

Diêu Vĩnh An nghĩ lại, thấy ông ấy nói c*̃ng không sai, lại không kiềm được sự tò mò, tiếp tục dò hỏi: "Thẩm An Ngô còn giao cả nội thất nhà riêng cho ông thiết kế, có thể thấy anh ấy rất hài lòng với trình độ chuyên môn của ông. Không chừng sau này còn nhiều dự án lớn hơn đang chờ ông đấy."

Dương Hủ quay đầu liếc ông ấy. Lần trước ông ấy chưa nói cho Diêu Vĩnh An biết, thôi thì nhân dịp này dứt khoát làm rõ luôn: "Ông thử nghĩ xem tại sao anh ấy lại khách sáo với tôi như thế, là do cháu gái anh ấy đang học ở khoa chúng ta đó."

Hả? Diêu Vĩnh An chưa kịp phản ứng thì Dương Hủ đã ngồi vào trong xe. Ông ấy nhanh chóng giữ chặt cửa xe: "Cháu gái anh ấy là ai vậy?"

Chủ nhiệm Diêu luôn bình tĩnh c*̃ng có lúc phải choáng váng, Dương Hủ nhìn mà buồn cười, ánh mắt đong đầy vẻ đắc ý: "Hứa Thanh Lăng, cô nhóc trong nhóm dự án của tôi."

Diêu Vĩnh An đứng sững sờ trong bãi đậu xe, nhìn Dương Hủ lái xe hơi nghênh ngang rời đi.

Ba chữ "Hứa Thanh Lăng" cứ quanh quẩn trong đầu ông ấy. Rõ ràng có cùng họ đâu, chắc không phải cháu gái ruột nhỉ?

Trên đường về, Diêu Vĩnh An cẩn thận điểm qua tất cả các tiết giảng dạy của mình trong học kỳ này. Cũng may ông ấy luôn đối xử lịch sự với cháu gái Thẩm An Ngô.

Sau đó ông ấy chợt nhớ đến một chuyện… chẳng trách cô nhóc đó vừa mở miệng đã hét giá 100 000 tệ!

Hồi ấy Diêu Vĩnh An còn cho rằng Hứa Thanh Lăng quá l* m*ng, chỉ biết chém giá khách hàng, giờ mới hiểu rõ ràng là người ta thu tiền theo thực lực!

...

Hứa Thanh Lăng kéo Tào Tư Thanh đến cửa chi nhánh một ngân hàng nhỏ trước cổng trường học.

Tào Tư Thanh sống chết không chịu vào trong: "Không đi! Lần trước tới rút tiền đã bị mắng là "nghèo rớt mồng tơi", có chết mình cũng không bước chân vào ngân hàng đó rút tiền nữa."

Để tiện cho sinh viên rút tiền, đại học Cửu Giang đã cho một ngân hàng thuê mặt bằng ngay bên trái cổng trường.

Thời đại này vừa mới bắt đầu tích hợp thẻ với tài khoản ngân hàng, vẫn còn rất nhiều sinh viên chỉ có sổ tiết kiệm chứ không có thẻ ngân hàng. Chi nhánh ngân hàng lại nhỏ, chỉ có hai quầy giao dịch. Nếu dùng sổ tiết kiệm đến rút tiền thì phải xếp hàng điền đơn ở quầy, tốc độ rất chậm và mất ít nhất nửa tiếng mới xong. Lỡ đụng trúng ngày nghỉ lễ thì phải chờ lâu hơn nữa.

Sinh viên thường không có nhiều tiền, phần lớn đến rút khoảng một trăm, giàu thì hai ba trăm, nghèo hơn chút thì năm mươi tệ cũng có luôn.

Ngày nào hai nhân viên giao dịch cũng phải tiếp những sinh viên chỉ rút vài chục, vài trăm tệ này, sắc mặt cực kỳ khó chịu. Chỉ cần không hài lòng là họ sẽ mắng chửi, số sinh viên tức đến mức bật khóc không phải số ít. Dần dà, nhiều sinh viên chấp nhận đi xa hơn một chút, vòng qua phía bên kia trường để đến ngân hàng lớn rút tiền.

Tào Tư Thanh cũng nằm trong số đó. Hồi khai giảng, cô ấy đã nạp toàn bộ tiền ăn của một học kỳ vào thẻ ăn cơm, sau đó mỗi lần đến ngân hàng chỉ rút 50 hoặc 100 tệ.

Sau vài lần bị nhân viên mắng tối mặt, còn cãi nhau với bọn họ một trận, Tào Tư Thanh quyết định không đến ngân hàng này nữa.

Hôm qua Hứa Thanh Lăng vừa nhận được tiền từ Tinh Huy, chưa báo cho cô ấy biết chuyện 100 000 tệ. Cô hào hứng kéo Tào Tư Thanh vào ngân hàng, để cô ấy ngồi một bên đợi.

"Rút bao nhiêu?" Một giọng nói nóng nảy vang lên trong quầy, là một phụ nữ trung niên có mái tóc xoăn ngắn đang cúi đầu uống nước.

Hứa Thanh Lăng đưa giấy nhận tiền qua khe thủy tinh trên quầy: "Rút một ngàn."

"Rút bao nhiêu?!" Người phụ nữ trung niên nghĩ mình nghe lầm, vội quay đầu nhìn người đứng trước quầy.

Hứa Thanh Lăng bình tĩnh lặp lại rõ ràng: "Một ngàn."

Tào Tư Thanh vốn đang ngồi bên cạnh chờ. Nghe thấy con số này, cô ấy sợ tới mức bật khỏi ghế, tiến đến bên cạnh Hứa Thanh Lăng, cắn răng thì thầm: "Cậu rút nhiều tiền như vậy làm gì!"

Hứa Thanh Lăng quay đầu, cười híp mắt với cô ấy: "Mình kiếm được một bút tiền lớn. Hôm nay mình sẽ mời cậu đi ăn nhà hàng cao cấp!"

Bên trong, người phụ nữ trung niên lấy một ngàn ra khỏi két. Vừa nãy bà ta cũng tranh thủ quan sát số dư tài khoản trên máy tính, cũng như tên và hình chụp trên thẻ căn cước, tất cả đều chính xác.

Một cô gái trẻ lại có nhiều tiền trong tài khoản đến vậy!

Người phụ nữ trung niên nhìn Hứa Thanh Lăng từ trên xuống dưới, tỏ thái độ thân thiện hiếm thấy: "Cô bé, nếu cháu thường xuyên đến rút tiền thì nên làm thẻ đi. Tháng này ngân hàng sẽ lắp đặt thêm máy rút tiền ngoài cửa."

Hứa Thanh Lăng mỉm cười, nói: "Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cô, cháu cũng tính làm thẻ từ lâu, cô giúp cháu nhé!"

Tào Tư Thanh trợn trắng mắt. Cô ấy đã đến ngân hàng này rút tiền rất nhiều lần, lần nào gặp trúng bà ta, cô ấy cũng chỉ nghe “ê” này “ê” nọ chứ chưa bao giờ được gọi là "cô bé". Đây đúng thật là chuyện lạ trên đời.

Có điều cô ấy cũng nhanh chóng xua đi suy nghĩ này, không tức giận với kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy như bà ta. Nghe nói ngân hàng chuẩn bị lắp đặt máy rút tiền ngoài cửa, đúng lúc có mang theo thẻ căn cước và tâm trạng bà “dì ghẻ” này đang tốt, Tào Tư Thanh cũng đăng ký làm thẻ ngân hàng.

Khi hai người cầm thẻ đi ra ngoài, Tào Tư Thanh vừa cười vừa mắng: "Rốt cuộc mình cũng có thể rút tiền mà không cần để ý sắc mặt bà cô già xấu xí đó rồi!"

...

Ngay bên bờ sông Tầm Dương có một nhà hàng cao cấp tên là Thải Điệp Hiên, hôm nay Hứa Thanh Lăng dự định mời Tào Tư Thanh đi ăn ở đó.

Toàn bộ thang máy ở nhà hàng này đều lắp kính trong suốt, có thể nhìn rất rõ mặt sông phía xa xa, Tào Tư Thanh vừa bước vào thang máy đã ồ lên.

Nhân viên phục vụ muốn dẫn hai người đến khu vực ghế dài trong góc, thế nhưng Hứa Thanh Lăng đã đứng giữa sảnh, chỉ vào chỗ ngồi cạnh bờ sông phía bên trái: "Chúng tôi muốn ngồi chỗ đó."

Nhân viên phục vụ đoán được bọn họ là sinh viên, thế nên trong nụ cười vẫn ẩn giấu sự xem thường: "Ngồi chỗ đó cần có hóa đơn tối thiểu năm trăm."

Tào Tư Thanh nghe mà giật mình. Cô ấy vội dắt Hứa Thanh Lăng sang hướng bên kia: "Phong cách bài trí ở đây đẹp lắm, chỗ nào cũng ổn áp hết nên ngồi ở đâu cũng được mà."

Hứa Thanh Lăng đã từng tới Thải Điệp Hiên rất nhiều lần, biết rõ một bữa cơm kiểu Tây trọn vẹn cho hai người sẽ tốn ít nhất năm trăm đồng và cô cũng định mời Tào Tư Thanh ăn một bữa như thế ngay từ đầu rồi.

Hứa Thanh Lăng quay đầu liếc nhìn phục vụ, thái độ rất bình tĩnh: "Tôi thấy ổn với mức chi tối thiểu đó. Hôm nay tôi muốn ăn một bữa tối bên bờ sông với bạn mình."

Ánh mắt điềm tĩnh lạnh lùng ấy trái ngược hẳn với độ tuổi của cô. Thấy thế, nhân viên phục vụ lập tức tươi cười dẫn hai người họ đến khu vực hợp để ngắm cảnh nhất.

Bình Luận (0)
Comment