Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 75

Tào Tư Thanh ngồi xuống ghế sô pha cạnh cửa sổ, cúi đầu nhìn sổ tiết kiệm Hứa Thanh Lăng đưa tới, nhỏ giọng đếm: "1, 2, 3, 4... 146 ngàn!"

Càng đếm, cô ấy càng trợn tròn mắt, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Hứa Thanh Lăng với vẻ không thể tin.

Hứa Thanh Lăng bị vẻ mặt cô ấy chọc cười: "Một trăm ngàn là tiền thiết kế quảng cáo cho Tinh Huy lần này, mà bốn mươi mấy ngàn còn lại, hơn phân nửa là số tiền mình kiếm được từ năm ngoái đến bây giờ."

Từ đầu kỳ nghỉ hè năm ngoái, cô đã làm việc ở các xưởng vẽ, vẽ tranh tường để kiếm thêm chút tiền. Sau khi lên đại học, cô cũng kiếm thêm không ít từ các công việc nhỏ lẻ, cộng thêm hai ngàn tệ chị gái cho, cô gom góp dần cũng được hơn bốn mươi ngàn tệ.

Tào Tư Thanh nghe thấy cô bán quảng cáo cho Tinh Huy với giá một trăm ngàn tệ, hơn nữa còn là Diêu Vĩnh An giới thiệu cho thì rất bất ngờ. Cô ấy gật gù: "Chẳng trách nhiều người muốn đến phòng làm việc của ông ấy như vậy. Trước đây mình cũng từng nghe nói nếu có sinh viên nào đủ giỏi giúp ông ấy làm sản phẩm thì sẽ được trả tiền..."

Cho dù như vậy, một trăm ngàn vẫn là con số rất khủng đối với một sinh viên.

Tào Tư Thanh vô cùng kích động: "Thanh Lăng, mình ngưỡng mộ cậu quá đi! Nếu là mình thì chắc đã bán sản phẩm đó cho Tinh Huy với mức cùng lắm là năm ngàn tệ rồi."

Hứa Thanh Lăng uống một ngụm nước chanh mà người phục vụ đem tới: "Thật ra mình cũng mới mày mò làm thôi. Có điều mình không tính lấy hết một trăm ngàn này đâu, mình định chia một nửa cho Diêu Vĩnh An."

Tào Tư Thanh há hốc mồm, trong mắt hiện rõ sự khó hiểu: "Vì sao chứ? Không phải một trăm ngàn tệ này là phí thiết kế quảng cáo do Tinh Huy trả cho cậu sao?"

Khóe môi Hứa Thanh Lăng giật giật: "Nói thế cũng không sai. Có điều mình mới chỉ là sinh viên, nếu không nhờ Diêu Vĩnh An dắt mối, giới thiệu thì mình cũng không lấy được số tiền một trăm ngàn này."

Cô luôn biết rõ khả năng của mình. Tất nhiên Tinh Huy coi trọng ý tưởng của cô, nhưng đó cũng là nhờ tiền đề quan hệ hợp tác của họ và công ty của Diêu Vĩnh An. Nhất định mức giá Diêu Vĩnh An đưa ra cho Tinh Huy không dừng lại ở con số một trăm ngàn, nhưng cũng nhờ Diêu Vĩnh An mà cô mới nhận được số tiền rất lớn này.

Nói trắng ra thì mối làm ăn này là do Diêu Vĩnh An giới thiệu cho cô.

Từ trước đến nay, Hứa Thanh Lăng chưa từng nghĩ mình chỉ đơn giản là một sinh viên. Ông ấy có thể không đề cập tới tiền hoa hồng, nhưng cô không thể nhắm mắt xem như không biết được.

Tào Tư Thanh ngây người nhìn cô, hình ảnh cô gái lén nhét đồ ăn vặt vào ngăn kéo Thẩm Loan trong giờ ra chơi suốt những năm cấp ba chợt lướt qua đầu cô ấy. Từ đó đến nay chưa được bao lâu, vậy mà Hứa Thanh Lăng hiện tại đã khác đến mức cô ấy không nhận ra.

Rõ ràng bản thân kiếm được một trăm ngàn tệ, cô lại thoải mái cho đi phân nửa. Một mặt, Tào Tư Thanh cảm giác đau lòng thay cho bạn tốt, mặt khác, cô ấy không thể không khâm phục lối suy nghĩ phóng khoáng đó.

Nếu đổi lại là Tào Tư Thanh, chắc chắn cô ấy sẽ không làm được. Anh họ đã giới thiệu cho cô ấy rất nhiều công việc, vậy mà ngày lễ tết hai tay cô ấy vẫn trống trơn, anh họ còn phải lén lút nhét bao lì xì cho cô ấy. Đã sắp tròn hai mươi tuổi, nhưng dường như cô ấy vẫn nghĩ mình là trẻ con. Chẳng trách lúc nào chị dâu cũng lạnh mặt với cô ấy.

Tào Tư Thanh lập tức nói như người vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng: "Thanh Lăng, nếu đã vậy thì sau này Tết năm nào mình cũng cho cháu gái mình một bao lì xì lớn."

Hứa Thanh Lăng: "Cậu và Lỗ Minh thì khác, dù sao hai người cũng có quan hệ họ hàng thân thích mà."

Trong lúc cả hai trò chuyện, nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn thức ăn lên. Đây là lần đầu Tào Tư Thanh đến một nhà hàng sang trọng như vậy, cô ấy cảm thấy đến cả cọng rau cũng cực kỳ ngon.

Ở Đại học Cửu Giang c*̃ng có một gian hàng đồ Tây, bán các loại thức ăn nhanh như gà rán, mì ý rồi bít-tết theo phần. Hương vị bình thường, được cái không gian tươi mới, thanh nhã nên đó vẫn là gian hàng sang nhất trong trường.

Ăn được một nửa, Tào Tư Thanh nhìn xung quanh rồi thì thầm: "Mình có cảm giác sau này mình sẽ khó quen bạn trai lắm. Không có bạn nam nào chịu mời mình đi ăn ở nơi đắt đỏ thế này đâu."

Hứa Thanh Lăng mím môi cười: "Không cần bạn trai mời. Chúng ta tự kiếm tiền, tự chọn quán ăn, thèm cái gì thì ăn cái đó."

Nói đến đây, cô bỏ dao nĩa trong tay xuống: "Tư Thanh, không phải cậu luôn muốn tách khỏi anh họ làm một mình hả? Hay là chúng ta cùng mở công ty đi?"

Tào Tư Thanh từ chối không thèm suy nghĩ: "Bây giờ trong tay mình chỉ có gần sáu mươi ngàn tệ, nếu muốn đăng ký thành lập công ty quảng cáo phải có vốn tận một trăm ngàn tệ. Dù chia ra mỗi người góp một nửa thì cũng cần năm mươi ngàn, mình thấy vẫn nên để dành thêm chút đỉnh rồi nói sau."

Cô ấy lắc đầu như trống bỏi làm Hứa Thanh Lăng không khỏi nhớ đến đời trước, khi Tào Tư Thanh đến gặp cô đã từng than rằng rất hối hận vì đã khởi nghiệp quá muộn, lẽ ra nên mở công ty từ sớm… Làm cô cứ tưởng Tào Tư Thanh đã nung nấu ý định mở công ty từ lâu chứ.

Tào Tư Thanh không chú ý đến nét mặt của cô, tiếp tục lẩm bẩm: "Mình phát hiện nếu không hẹn hò thì tính ra cũng tiết kiệm lắm. Học kỳ trước vì có bạn trai nên mình đã mua một đống mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm và quần áo, lại còn thường xuyên chạy đến Bắc Kinh, ăn uống bên ngoài. Mỗi tháng mẹ Hà Cảnh Huy chỉ cho năm trăm tệ tiền sinh hoạt, bản thân cậu ta cũng phải ra ngoài làm thêm. Mỗi lần đi hẹn hò bọn mình đều chia đôi tiền, khiến cả học kỳ mình không rảnh lên lớp đàng hoàng, ngoại trừ gọi điện thoại, chạy đến Bắc Kinh gặp cậu ta thì toàn lo tìm cách kiếm tiền. Học kỳ này, mình dự định dành thời gian học thêm kỹ năng..."

Hứa Thanh Lăng trầm ngâm nhìn cô ấy. Đời trước, Tào Tư Thanh và Hà Cảnh Huy cứ dây dưa không dứt, mãi đến khi tốt nghiệp đại học mới chính thức chia tay. Vì phải thường xuyên đến Bắc Kinh gặp bạn trai nên cô ấy chỉ lo yêu đương, không hề quan tâm đến việc học. Hà Cảnh Huy lại có thói quen vung tay quá trán nên thỉnh thoảng cô ấy còn phải đưa tiền của mình cho cậu ta.

Chính vì thế mà lúc đó, khát vọng kiếm thật nhiều tiền cứ ám ảnh trong đầu Tào Tư Thanh. Nhưng đời này cô ấy chia tay với Hà Cảnh Huy từ sớm, h*m m**n hưởng thụ vật chất của bản thân cũng thấp nên không còn quá hào hứng kiếm tiền như trước kia.

Về phần mua nhà, chuyện chia tay giữa Tào Tư Thanh và Hà Cảnh Huy đã lan đến tai gia đình. Bố mẹ cô ấy đã nói rõ với cô ấy rằng nhà họ sẽ tiếp tục ở lại ký túc xá của nhà máy đồng hồ. Không phải do không có tiền, mà vì hai vợ chồng cảm thấy con gái đã lên đại học, ít khi về nhà nên tạm thời không có nhu cầu chuyển nhà.

Giờ nghĩ tới chuyện thằng nhóc họ Hà chia tay con gái vì chuyện tiền bạc, hai vợ chồng cũng khá bực bội. Trước đây họ muốn đợi con gái tốt nghiệp đại học rồi mua nhà mới, nhưng vì chuyện này nên đã quyết định mua nhà kế hoạch trước thời hạn.

Bố mẹ đã giúp cô ấy sắp xếp mọi thứ nên Tào Tư Thanh cũng lười lo cho bản thân, cô ấy chỉ muốn tập trung luyện vẽ trong khoảng thời gian này.

...

Hứa Thanh Lăng không nhắc lại chuyện mở công ty mà đổi chủ đề, chuyển sang nói về chuyến đi thực tế ở Vụ Nguyên.

Ánh mắt Tào Tư Thanh lập tức sáng lên, cô ấy lấy một chiếc váy trong túi xách ra, đưa cho cô như đang đưa báu vật: "Cái này mình tự may đó, cậu thấy đẹp không? Tặng cậu đó!"

Hứa Thanh Lăng mở ra xem. Đó là một chiếc váy dài thắt eo, phần thân trên màu trắng, phần tùng váy có hiệu ứng loang màu xanh lam, phía trên còn có họa tiết đính ren trắng, nhìn cực kỳ đẹp.

Cô thích chiếc váy vô cùng: "Trông đẹp quá. Vừa hay mình có thể mặc nó trong mùa hè."

Tháng trước, khoa Mỹ thuật có tổ chức một chuyến vẽ tranh thực tế ở Vụ Nguyên, Tào Tư Thanh và các bạn học đã ở lại nhà người dân bản địa hơn một tuần.

Mỗi ngày họ sẽ đến vườn rau cải vẽ tranh, hoặc đi qua rất nhiều thôn làng để sưu tầm dân ca, khi quay về da ai cũng rám nắng. Thế nhưng họ thu hoạch được rất nhiều, không chỉ vẽ được nhiều kí hoạ và tranh mà còn học được cách nhuộm vải từ người dân trong làng.

Tào Tư Thanh ăn một miếng bít-tết lớn, cười hì hì nói: "Mặc dù đi thực tế khá vất vả nhưng bọn mình vẫn có thể học được gì đó. Giảng viên khoa mình nói sáu tháng cuối năm sẽ dẫn bọn mình đến Đôn Hoàng vẽ thực tế. Mình sẽ phải để dành tiền, nếu không sẽ không có tiền đi ra ngoài vẽ tranh mất."

Nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt đen láy kia, Hứa Thanh Lăng thật sự mừng thay cho cô ấy. Mặc kệ là kiếm tiền hay tìm kiếm niềm vui trong việc học, chỉ cần trong mắt có ánh sáng thì sẽ cảm giác được sức sống căng tràn.

Không ngoài dự đoán của Hứa Thanh Lăng, bữa cơm hôm nay tốn hơn năm trăm, tương đương tiền sinh hoạt một tháng.

Nhìn Hứa Thanh Lăng lấy năm tờ tiền màu xanh lá từ trong túi ra, Tào Tư Thanh thấy ngực mình hơi thắt lại, là cảm giác đau lòng.

Ra khỏi nhà hàng, Hứa Thanh Lăng thấy tay chân cô ấy vẫn luống cuống. Cô không khỏi nghĩ đến đời trước khi vừa đến Viễn Tinh làm, còn chưa được nhận lương mà Tào Tư Thanh đã dẫn cô đi ăn tiệc đứng giá 299 tệ một người.

Cho dù sau đó cô đã đến rất nhiều nhà hàng sang trọng, nhưng bữa ăn kia vẫn khiến cô nhớ đến tận bây giờ.

Để giúp Tào Tư Thanh thấy thoải mái hơn, Hứa Thanh Lăng khoác vai cô ấy, cười nói: "Hôm nay chúng ta không đi xe buýt, cậu bao tớ đi taxi đi."

...

Từ lúc ngăn kéo trong phòng ngủ ẩn giấu hai món bảo bối còn đắt hơn bản thân cô, Hứa Thanh Lăng cảm giác luôn có sấm chớp lăm le trên đầu mình. Cô chưa bao giờ dám rời khỏi ký túc xá quá lâu, vì lỡ như hai món đồ bị mất thì cô sẽ không thể bồi thường nổi.

Trước đó cô đã nhắn tin cho Thẩm An Ngô, hỏi khi nào anh lấy dây chuyền kim cương và đồng hồ về. Rất lâu sau anh mới trả lời, nhưng chỉ đúng một câu: [Cứ để ở chỗ cháu trước đi]

Hứa Thanh Lăng thật sự câm nín, tại sao anh có thể dửng dưng với hai món đồ quý giá như vậy chứ. Cũng do cô cảm giác được Thẩm An Ngô vô cùng bận bịu nên mới không bám lấy anh hỏi mỗi ngày thôi.

Ngồi trên xe taxi, Hứa Thanh Lăng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu nhắn tin cho Thẩm An Ngô: [Chú Thẩm, khi nào chú có thể đến lấy dây chuyền và đồng hồ về vậy? Nếu cứ để ở chỗ cháu thì tối nào cháu cũng bị mất ngủ đấy.]

Gõ chữ xong, cô xem lại, cảm thấy hai chữ "chú Thẩm" kia khá khó chịu. Sau khi suy nghĩ vài giây, cô dứt khoát xóa nó đi.

[Khi nào chú có thể đến lấy dây chuyền và đồng hồ đi vậy? Nếu cứ để ở chỗ cháu thì tối nào cháu cũng bị mất ngủ đấy.]

Nhấn nút gửi nhưng không thấy Thẩm An Ngô hồi đáp, cô nhìn thời gian, chắc là anh đang trong cuộc họp.

Hứa Thanh Lăng bỏ điện thoại di động qua một bên, thầm nghĩ nếu lát nữa anh không trả lời thì cô sẽ gọi điện thoại cho anh.

Xe taxi lái đến Đại học Cửu Giang, đồng hồ tính tiền hiện 18 tệ, Tào Tư Thanh vội vàng thanh toán, nhưng vẫn có cảm giác mình đã khiến Hứa Thanh Lăng chi quá nhiều tiền cho hôm nay.

...

Chỉ còn chưa đến một tháng là đội tuyển Trung Quốc sẽ tham gia World Cup ở Nhật Bản và Hàn Quốc, bầu không khí bóng đá trong trường học càng ngày càng rõ nét.

Cột thông báo trên đường lớn đã dán áp phích hơn mười đại sứ hình ảnh bóng đá vừa vượt qua vòng sơ tuyển, hấp dẫn không ít người đến xem.

Từ xưa đến nay Tào Tư Thanh chưa bao giờ bỏ qua những cuộc vui thế này, cô ấy kéo Hứa Thanh Lăng về phía đám đông. Dù dáng người nhỏ nhắn, nhưng cô ấy vẫn chen được qua rất nhiều sinh viên nam để vào phía trong.

Giữa một dàn những cô gái mảnh mai trắng trẻo, Hứa Thanh Lăng nhìn sơ đã thấy Quách Lệ Na. Cô ấy mặc quần áo đá bóng, tay ôm trái bóng mỉm cười với mọi người.

"Quách Lệ Na! Người thứ ba tính từ bên trái!" Tào Tư Thanh giật mình, hào hứng nắm lấy tay Hứa Thanh Lăng, nói: "Lần nào tớ sang phòng các cậu chơi, Quách Lệ Na cũng đều im ỉm không nói gì nhiều, thế mà hôm nay trông cô ấy khác quá! Ôi trời ơi! Thật không ngờ cô ấy lại trở thành đại diện cho khoa chúng ta!"

Các sinh viên nữ khoa Mỹ thuật rất thích chú ý tiểu tiết và hai người cũng vậy, họ quan sát ảnh chụp của Quách Lệ Na nhiều lần, từ sợi tóc đến tận gót chân.

Không thể phủ nhận một điều, Quách Lệ Na có tiềm năng phết. Làn da màu lúa mạch, vóc dáng săn chắc, nụ cười sáng ngời, nhìn rất khác biệt giữa một nhóm những cô gái mảnh khảnh, trắng trẻo.

Hứa Thanh Lăng nhìn sang những ứng cử viên khác. Khi thấy đại diện ứng tuyển đại sứ bóng đá của khoa Văn, cô hơi giật mình… người đó lại là Uyển Nguyệt.

Tất nhiên Tào Tư Thanh cũng nhìn thấy, cô ấy không nhịn được mà kêu lên: "Không phải yêu cầu là 1 mét 65 trở lên sao? Uyển Nguyệt chỉ cao hơn mình có hai cen-ti-mét thôi mà, làm gì đến 1 mét 65?"

Tào Tư Thanh có mang giày cũng chỉ cao 1 mét 61, Uyển Nguyệt cao hơn cô ấy hai cen-ti-mét thì quá lắm cũng chỉ mét sáu mươi ba, cũng không biết tại sao cô ta lại được chọn nữa.

Hứa Thanh Lăng không mấy hứng thú với những cuộc thi thế này, cô chỉ cần biết Quách Lệ Na được chọn là được rồi. Dù sao ám ảnh tâm lý chỉ có thể chữa khỏi bằng tâm lý, cái tên “Thuyền không mái chèo” đó đã trở thành bóng ma trong lòng Quách Lệ Na!

...

Tháng năm ở Cửu Giang đã có không khí đầu mùa hạ. Có vài sinh viên nam đã háo hức mặc đồng phục của đội bóng mình yêu thích để chơi bóng trong sân trường.

Mùa hạ và World Cup đang tới gần, khắp trường học đều tràn đầy bầu không khí nôn nao, sôi động.

Những đàn anh, đàn chị đang thực tập bên ngoài lần lượt quay về tham gia làm đồ án và bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Một tấm biển bán đồ giảm giá nhân dịp tốt nghiệp được treo ở quảng trường nhỏ bên cạnh hội trường.

Hứa Thanh Lăng về phòng ngủ cầm bình thuỷ đi lấy nước, chợt thấy những tấm thảm nhựa đỏ được trải dài dưới cây long não. Trên đó bày đầy những món đồ cũ như sách, tạp chí, đĩa CD, ổ đĩa, quần áo, có cả bát, chậu các loại.

Người ngồi sau các sạp hàng đều là đàn anh, đàn chị sắp tốt nghiệp, có người mặt ủ mày chau, có người mắt sáng lấp lánh. Bầu không khí ngập tràn những cảm xúc phức tạp chồng chéo nhau của mùa chia tay.

Hứa Thanh Lăng không khỏi nghĩ đến Trương Đạt và chị Phùng, không biết hai người bọn họ đã về trường chưa. Đang suy nghĩ linh tinh thì có ai đó vỗ mạnh lên vai cô. Hứa Thanh Lăng quay lại nhìn, một cái đầu bóng loáng đập vào mắt.

"Anh còn đang tính gọi điện thoại cho em đấy." Trương Đạt cười hì hì nhìn cô, chỉ vào một sạp hàng không người cách đó không xa: "Sạp bên đó là của anh, đi, xem em có cần mua gì không, để anh tranh thủ bán cho em luôn."

Hứa Thanh Lăng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Trương Đạt kéo đến trước sạp hàng. Cô hỏi: "Anh quay lại trường từ bao giờ thế? Chị Phùng có về không?"

"Anh mới vừa về hôm nay thôi. Phùng Niệm Hạ thì chắc tháng sau mới về." Trương Đạt cầm lấy một cái quạt giấy sắp hỏng, vừa quạt vừa hùng hổ nói: "Mẹ nó. Sinh viên hệ đào tạo ba năm đúng là công dân hạng hai ở cái trường này. Trường học yêu cầu tất cả sinh viên chuyên ngành phải chuyển ra khỏi ký túc xá vào cuối tháng. Anh chỉ còn ở lại trường được thêm mười ngày nữa thôi."

Một trận gió thổi qua, Hứa Thanh Lăng ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh ấy, lại nhìn thấy bốn năm chai bia rỗng bên cạnh sạp hàng. Cũng không biết rốt cuộc Trương Đạt đang bán đồ hay mượn cớ bán đồ để nhậu.

Với tình cảm anh em đồng chí với Trương Đạt, cô bỗng nhiên không biết an ủi anh ấy thế nào cho đúng. Bình thường ở miết trong trường nên không nhận ra, nhiều khi c*̃ng chẳng thèm đi học đàng hoàng, chỉ đến khi sắp tốt nghiệp mới phát hiện bản thân lưu luyến nơi này cỡ nào. Gia sản tích cóp ba năm trời giờ lại phải vát xuống đây bán rẻ, tâm trạng Trương Đạt chắc hẳn không vui vẻ gì.

Hứa Thanh Lăng ngồi xuống xem các món đồ trên sạp hàng: "Dù sao anh cũng làm việc ở Cửu Giang, khi nào có thời gian rảnh thì cứ ghé qua thăm trường thôi. Nếu anh không có thẻ ăn thì để em mời anh cũng được mà."

Trương Đạt nghe cô nói mà cảm động suýt khóc. Anh ấy cầm lấy ba quyển “Kim Dung toàn tập” bìa cứng màu đỏ bên cạnh, phủi phủi lớp bụi phía trên: "Cái này là hàng hiếm trong các quầy hàng tốt nghiệp đó, anh thấy em là người tốt nên mới bán rẻ cho em, bốn mươi tệ là được!"

Không biết mấy quyển “Kim Dung toàn tập” này là sản phẩm của tiệm in lậu nào. Bìa cứng màu đỏ, in ấn rất đẹp, chữ viết rõ ràng, chất lượng thiết kế c*̃ng không tệ. Ngoại trừ giấy hơi mỏng, chữ hơi nhỏ, thêm vài lỗi chính tả thì không còn khuyết điểm nào khác, vậy nên những quyển truyện kiểu này rất được sinh viên săn đón. Đúng là món đồ có giá trên thị trường.

Hứa Thanh Lăng lườm anh ấy, nín cười: "Anh chiêu trò vừa vừa thôi! Từ hồi năm nhất em đã đến khu sách cũ sau trường hỏi thử rồi, giá gốc của bản “Kim Dung toàn tập” này có mỗi 38 tệ!"

Trương Đạt không ngờ rằng cô lại biết rõ giá như thế, lúng túng cười ngượng ngùng: "Hây da, anh thật sự không lừa em mà, hồi năm nhất anh mua cái này tận 45 tệ đó."

May là tiếng điện thoại vang đã giải cứu anh ấy. Trương Đạt lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy tên Dương Hủ, thế là anh ấy nhanh chóng nghe máy. Nói chuyện được vài câu, anh ấy đã cúp điện thoại, quơ lấy vài chiếc bao dưới đất, vội vàng gom đồ, vừa gom vừa nói: "Anh đến phòng làm việc của thầy Dương một chuyến, em trông sạp hàng giúp anh nhé."

Hả? Hứa Thanh Lăng còn chưa kịp phản ứng thì Trương Đạt đã vác đồ chạy đi. Cô chỉ có thể gân cổ gọi với theo anh ấy: "Đồ ở sạp anh không niêm yết giá, làm sao em bán giúp anh được!"

Trương Đạt không quay đầu lại mà chỉ vẫy vẫy tay: "Em cứ bán đi! Giá cả tùy em quyết định!"

Hứa Thanh Lăng: "..."

Chuyện quái quỷ gì vậy trời! Hứa Thanh Lăng không ngờ mình chỉ đi dạo chợ đồ cũ mà lại bị biến thành chủ sạp.

Cũng may buổi chiều khá vắng vẻ nên cũng không có ai đến hỏi thăm. Hứa Thanh Lăng vừa ngồi đọc “Kim Dung toàn tập” vừa trông sạp hàng. Trong thời gian ngắn, cô đã bán được vài tạp chí về máy tính, một đĩa nhạc của Vương Phi và một nồi nấu lẩu.

Đọc đến chương Giang Nam Thất Quái thì điện thoại di động trong túi vang lên, cô lấy ra xem, hóa ra là Thẩm An Ngô gọi tới.

Cô vội vàng nhấc máy, Thẩm An Ngô hỏi: "Bây giờ cháu đang ở đâu?"

Hứa Thanh Lăng một tay giữ sách, một tay cầm điện thoại: "Cháu đang ở trường học."

Giọng Thẩm An Ngô ẩn giấu ý cười: "Là do chú suy nghĩ không chu đáo, nếu cháu cảm thấy việc giữ dây chuyền và đồng hồ là một gánh nặng, vậy để chú giải quyết gánh nặng đó. Chú đã đến trường học rồi."

"Hả?" Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Cũng được, nhưng bây giờ cháu đang trông sạp hàng giúp bạn học!"

Bình Luận (0)
Comment