Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 76

Dự án Chung cư cao cấp Nam Sơn đã đến giai đoạn hoàn thành, sau cùng thì đội ngũ bán hàng của dự án vẫn dùng người của Viễn Tinh, về phần công ty quảng cáo, Thẩm An Ngô đã xem xét vài công ty nhưng tạm thời chưa tìm được đối tác hợp ý.

Hiện còn hơn mười mấy công ty đang xếp hàng chờ thuyết trình chiến lược với công ty anh, phương châm trước giờ của Thẩm An Ngô là chất lượng hơn số lượng, nếu thật sự không tìm được thì vẫn còn bộ phận quảng cáo của Viễn Tinh.

Sau khi gặp mặt công ty quảng cáo thứ ba trong ngày, Thẩm An Ngô nhận được cuộc gọi của mẹ là Thượng Huệ Lan. Giọng điệu ở đầu bên kia điện thoại vẫn mạnh mẽ như trước, nhưng lần này pha lẫn chút tò mò: "Mẹ nghe nói con có bạn gái, còn dẫn về ra mắt bố nữa, đúng không vậy?"

Thẩm An Ngô lạnh lùng đáp: "Đúng."

Thượng Huệ Lan hơi không vui: "Chuyện lớn như thế mà cũng không thèm nói cho mẹ biết."

Thẩm An Ngô cụp mắt nhìn ngón giữa bàn tay phải, giọng bình thản như không: "Nói với mẹ để làm gì? Mẹ từng bảo sẽ không quay về Cửu Giang nữa, chẳng lẽ mẹ muốn con dẫn cô ấy sang Canada cho mẹ gặp mặt?"

Sau khi Thượng Huệ Lan và Giang Khai Thành kết hôn, hai người sống tại khu nhà giàu ở Vancouver. Con trai và con gái Giang Khai Thành đều đã lập gia đình và ở không quá xa, thỉnh thoảng sẽ về thăm bố.

Dù sao cũng đã lớn tuổi, tính tình Thượng Huệ Lan dễ chịu hơn trước nhiều, sống khá hòa hợp với hai đứa con riêng. Con trai Giang Khai Thành vừa sinh được một bé gái, thỉnh thoảng hai vợ chồng sẽ dẫn đứa bé đi thăm ông bà. Nhìn đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm ngoan ngoãn, Thượng Huệ Lan không khỏi nghĩ đến đứa con trai ở tận Cửu Giang xa xôi, người đã lớn già đầu mà vẫn chưa chịu tìm bạn gái.

Cách nhau gần mười nghìn cây số, thời gian cũng chênh nhau mười ba tiếng đồng hồ, nói thật thì có thể xem như sống ở hai thế giới khác biệt rồi, cũng chỉ có những chuyện như thế mới khiến bà ấy canh cánh trong lòng.

Trước đó mấy ngày, bà ấy nghe cấp dưới cũ nói con trai không chỉ quen bạn gái mà còn dẫn về cho chồng trước gặp mặt. Thượng Huệ Lan đã sớm chấp nhận việc con trai không thân với mình, nhưng vẫn thấy rất đau lòng. Giờ nghe giọng nói lạnh lùng và không kiên nhẫn của con trai, cuối cùng bà ấy cũng dịu giọng: "Ít nhất cũng nên gửi cho mẹ một bức ảnh chứ."

Tuy đời này bà ấy không có mắt nhìn đàn ông, nhưng mắt nhìn phụ nữ lại rất sắc bén. Và tất nhiên bà ấy rất muốn xem đối tượng mà con trai đang hẹn hò trông thế nào. Là một người từng vấp ngã trong hôn nhân, bà ấy rất sợ con trai sẽ giẫm phải lối mòn đó.

Thẩm An Ngô mím chặt môi: "Cô ấy còn đang đi học, bây giờ bọn con chỉ mới hẹn hò thôi, chuyện kết hôn còn xa lắm."

Từ lời nói tới giọng điệu của con trai đều cho thấy anh rất trân trọng người con gái đó. Thượng Huệ Lan không cạy thêm được thông tin gì từ miệng anh, thế là chỉ đành tìm hướng đi khác: "Tháng sau là sinh nhật con, năm ngoái đã không tổ chức, năm nay tròn ba mươi thì hẳn cũng nên ăn mừng chứ nhỉ? Hay là tháng sau mẹ bay sang Hồng Kông một chuyến, con cũng dẫn theo bạn gái đến Hồng Kông chơi. Tới lúc đó ba chúng ta gặp mặt một bữa để tổ chức sinh nhật cho con."

Ánh mắt Thẩm An Ngô thoáng hiện vẻ trào phúng, nhưng câu từ thốt ra lại rất ra dáng một người con trai hiếu thảo: "Mẹ, con đã không tổ chức sinh nhật từ năm mười tuổi rồi, mẹ không cần vất vả bay đi bay về đâu."

...

Hai mẹ con cúp máy trong không vui, Thẩm An Ngô ném điện thoại lên bàn. Trương Dã gõ cửa đi vào, nhắc anh tối nay có hẹn ăn cơm với người phụ trách của một ngân hàng nước ngoài.

"Để Cao Hàn đi là được." Thẩm An Ngô cầm điện thoại lên, quơ lấy áo vest khoác trên thành ghế, vừa dứt lời đã bỏ đi.

Xuống đến hầm để xe, anh cứ cảm thấy còn chuyện gì đó chưa xử lý nên cố gắng nhớ lại trong lúc khởi động xe.

Anh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn đã được gửi tới từ mấy tiếng trước, thế là vội gọi lại cho người đó.

...

Thẩm An Ngô đậu xe ngay dưới ký túc xá nữ. Anh tìm tới vị trí cô nói trong điện thoại, sau một hồi cũng tìm được “chợ đồ cũ” cạnh hội trường.

Dưới tán cây long nhãn là những miếng bạt nhựa màu đỏ đơn giản, trên đó bày đủ các món đồ đã qua sử dụng.

Thẩm An Ngô nhanh chóng nhận ra cô giữa đám đông. Cô mặc áo thun dài tay khá rộng, cơ thể mảnh mai thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo, bím tóc buông lỏng ra, vài sợi tóc rơi rớt trên vai. Cô đi chân trần, ngồi xổm trên miếng bạt sắp xếp đồ đạc.

Có lẽ do quá gầy nên cổ áo cô rất dễ lệch sang bên, để lộ một phần vai trắng như tuyết và sợi dây màu đen trên cổ. Anh chưa từng thấy sợi dây chuyền này, mặt dây cũng được cô trân trọng giấu trong ngực, ẩn sau lớp áo.

Thẩm An Ngô nhìn một lúc rồi tiến lại gần.

Khi thấy thình lình có bóng râm phủ xuống đỉnh đầu, Hứa Thanh Lăng còn nghĩ là khách đến, vội ngẩng đầu lên, lại thấy Thẩm An Ngô đang mỉm cười đứng trước mặt mình.

Anh mặc áo sơ mi trắng, áo vest vắt trên cánh tay. Hôm nay anh không đóng thùng cẩn thận như thường ngày, tay áo cũng được xắn đại lên, để lộ cổ tay trắng sứ, gân xanh uốn lượn trên mu bàn tay.

Một người bình thường trông đứng đắn không ai bằng, nay lại để lộ đôi phần biếng nhác, tùy tiện. Nhưng cũng nhờ sự thoải mái đó mà trông anh trẻ ra vài tuổi, rất hòa hợp với không khí náo nhiệt ở sân trường.

Hứa Thanh Lăng nhanh chóng đứng lên. Có thể là do ngồi xổm quá lâu nên khi cô thấy hơi choáng váng, may là người đàn ông trước mặt kịp thời đưa tay đỡ lấy cô.

"Cẩn thận!" Thẩm An Ngô cúi đầu nhìn, thấy ngón chân của cô cuộn lại, móng chân vẫn còn chưa phai hết lớp sơn màu đỏ.

Hứa Thanh Lăng bám lấy cổ tay anh để đứng lên. Thấy anh nhìn chằm chằm chân mình, cô mới nhớ ra mình đang để chân trần, vậy là lại luống cuống mang giày.

Anh chú ý thấy vết trầy sẫm màu phía sau mắt cá chân bên trái của cô, thoạt nhìn rất giống bị dây buộc giày cao gót cứa phải. Vết thương đã kết vảy màu đỏ sậm, càng làm nổi bật làn da trắng bệch yếu ớt.

Hứa Thanh Lăng đối diện với ánh mắt anh, hơi ngượng ngùng nhoẻn miệng cười: "Cháu đang trông sạp hàng giúp bạn, chú chờ cháu một lát nhé."

Lại là nụ cười này.

Nếu là những sinh viên nam khác chắc đã bắt đầu ngẩn ngơ. Thẩm An Ngô không nói gì, chỉ khẽ khàng dời mắt.

Cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, Hứa Thanh Lăng không tài nào để mặc anh đứng bên cạnh mình như vậy được. Cô kéo chiếc ghế xếp của Trương Đạt lại, đưa cho anh: "Chú ngồi đây một lúc đi, để cháu dọn dẹp đống đồ này đã."

Nhìn cô luống cuống chân tay tiếp đón mình, Thẩm An Ngô bỗng thấy là lạ. Dường như cô rất nhạy cảm với những yêu cầu và cảm xúc của anh, khiến anh có cảm giác mình đang "được chăm sóc".

Lần này, anh không ngồi ghế mà ngồi xổm xuống: "Để chú dọn phụ cháu."

Trời dần âm u, một trận gió ập tới, cuốn tung lá rụng trên mặt đất, đây là điềm báo trước của một trận mưa to. Vậy nên Hứa Thanh Lăng không từ chối sự giúp đỡ của anh.

Xung quanh cũng có vài sạp hàng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Một vài sinh viên đi ngang vẫn còn tụ tập quanh các sạp hàng, muốn tranh thủ thời tiết này để kiếm vài món hời.

Hứa Thanh Lăng vừa dọn dẹp vừa bán được thêm vài món. Trong tình hình này, tất nhiên cô sẽ bán hết những món có thể bán, cái gì cho được thì cho luôn, tỷ như mua ba quyển sách chuyên ngành được tặng thêm dây cáp mạng dài ba mét, hay mua một ống cầu lông thì được tặng một hộp giữ nhiệt.

Khu vực bán đồ cũ sắp đóng cửa, thế là nhiều sạp cũng bắt đầu trao đổi hàng hóa. Sau một khoảng thời gian ngắn, Hứa Thanh Lăng đã bán được thêm hai trăm tệ.

Cô cuốn tấm bạt lại, dồn hết đồ vào chiếc túi vải lớn, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trương Đạt. Trương Đạt nghe máy rất nhanh, ở đầu dây bên kia vô cùng ồn ào: "Anh với thầy Dương định đến Đỉnh Thực ăn cơm, em dọn dẹp giúp anh, sau đó đến Đỉnh Thực ăn cùng anh và thầy đi."

Hứa Thanh Lăng: "Em không ăn đâu. Em sẽ để hết đồ của anh ở chỗ dì quản lý ký túc xá, khi nào về anh tự đi lấy nhé."

Cúp điện thoại, cô xấu hổ nói với Thẩm An Ngô: "Cháu để dây chuyền và đồng hồ trên phòng, nhưng giờ cháu phải dọn đống đồ này đến ký túc xá nam, sau đó mới quay lại lấy..."

Thẩm An Ngô cầm lấy chiếc túi trong tay cô, giọng điệu không cho phép cô từ chối: "Để chú đi cùng cháu."

...

Thật sự việc cất hai món đồ đó ở ký túc xá đã khiến Hứa Thanh Lăng lúc nào cũng nơm nớp lo lắng, đề phòng.

Kể từ ngày cho chúng vào ngăn kéo và khóa lại, cô chỉ dám tranh thủ lúc kéo rèm thay đồ đi ngủ để mở ngăn kéo ra xác nhận xem hai món đồ đó có còn hay không. Ngay cả lúc đi ngủ và tắm rửa, cô cũng không dám bỏ chìa khóa ra khỏi người mình.

Thẩm An Ngô ngồi trong xe chờ, cô xách ba lô chạy hổn hển xuống cầu thang, lôi thứ gì đó ra rồi nhét thẳng vào hộc để đồ ở ghế phó lái. Hai chiếc hộp một lớn một nhỏ, miễn cưỡng vẫn nhét vừa.

Bím tóc hơi lỏng lúc nãy đã được tết lại gọn gàng, lồng ngực phập phồng, cô đóng mạnh nắp hộc lại, thở phào nhẹ nhõm: "Đồ đã về với chủ. Chú nhớ cất kỹ đó, đừng để nguyên trên xe."

Thẩm An Ngô nhìn cô không chớp mắt, trong mắt lấp lánh ý cười: "Cháu cất chúng ở chỗ nào trong ký túc xá vậy?"

Hứa Thanh Lăng kéo sợi dây màu đen trước ngực ra, quơ quơ chiếc chìa khóa kia trước mặt anh, nửa bất đắc dĩ nửa phàn nàn: "Này! Ở ký túc xá bọn cháu, mỗi người chỉ có một tủ có khóa thôi, cháu đã cho chúng vào ngăn tủ đó rồi khóa lại đấy. Ban ngày cháu còn chẳng dám mở ra, chỉ lúc trời tối, trước khi ngủ mới dám nhìn một chút."

Vừa nãy Thẩm An Ngô suy nghĩ rất nhiều, nhưng có nằm mơ anh c*̃ng không ngờ phần mặt dây luôn dính trong người cô lại là chiếc chìa khóa nhỏ.

Anh không nhịn được mà bật cười. Qua một hồi lâu, anh lên tiếng, giọng ấm áp lạ thường: "Cháu có mang thẻ căn cước theo không?"

Hứa Thanh Lăng bị hỏi bất ngờ nên hơi giật mình, cô trả lời theo bản năng: "Có mang."

Thẻ căn cước của cô luôn được để trong ngăn nhỏ của ba lô, mà chiếc ba lô dường như là vật bất ly thân mỗi ngày.

"Nếu để ở trường khiến cháu cảm thấy không yên tâm thì chúng ta đi thuê két sắt."

Nói xong, anh vờ như không có việc gì mà quay đầu, sau đó đối diện với ánh mắt ngơ ngác của cô.

Anh hắng giọng, không nhắc chuyện dây chuyền nữa mà lôi Thẩm Hưng Bang ra làm bia đỡ đạn: "Chiếc đồng hồ kim cương đó do bố của chú mua từ nhiều năm trước, định tặng cho mẹ chú. Trước đó bố chú luôn cất nó trong két sắt, Hôm ở Ngự Viên, bố nói chú tặng cho cháu kỳ thật là đã chấp nhận cháu là bạn gái chú."

Hả? Rõ ràng còn chưa mở điều hòa nhưng mặt Hứa Thanh Lăng lại nong nóng, đỏ tới mang tai, cô nói: "Món đồ này quá quý giá. Hơn nữa cháu cũng không phải..."

Thẩm An Ngô thản nhiên nhún vai: "Dù sao bây giờ chú c*̃ng không có bạn gái, đành làm phiền cháu tạm thời chịu thiệt, tiếp tục đóng giả với ."

Hứa Thanh Lăng nhìn vào bàn tay đang cầm lái của anh, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay nổi gân xanh, ngón giữa tay phải vẫn đeo chiếc nhẫn mười tệ cô mua trên sạp vỉa hè hôm ấy.

Thẩm An Ngô chú ý tới ánh mắt cô, anh đưa tay quơ quơ trước mặt: "Hẳn là chú phải cảm ơn cháu, có cái này rồi, bố sẽ không bao giờ bắt chú đi xem mắt nữa."

Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ nho nhã kiêu kỳ đó, nhưng một người như thế lại chịu đeo chiếc nhẫn giá rẻ cô mua trên vỉa hè tận mấy ngày trời.

Bên ngoài, trời đang mưa, tiếng mưa vang lộp độp bên tai. Hứa Thanh Lăng cũng không biết miêu tả tâm trạng mình thế nào, chỉ thấy vô cùng khó chịu.

Biết vậy cô đã không mua!

...

Thẩm An Ngô đưa cô đến một ngân hàng ở trung tâm thành phố, người của bên ngân hàng tức tốc chạy ra tiếp đón bọn họ: "Cô Hứa, thủ tục thuê két sắt của cô đã hoàn thành."

Quản lý ngân hàng cười tủm tỉm, đưa cho cô một chiếc chìa khóa: "Nếu sau này muốn lấy trang sức, cô cứ đi thẳng đến cửa cuối cùng để quét vân tay, vào thang máy xuống kho bảo hiểm dưới lòng đất của chúng tôi, sau đó dùng chìa khoá mở két sắt của mình là được."

Lúc nhận chìa khóa, Hứa Thanh Lăng chưa thể hoàn hồn. Thì ra vừa nãy Thẩm An Ngô đã dùng thẻ căn cước của cô để giúp cô thuê két sắt, rồi gửi dây chuyền và đồng hồ vào trong đó.

Ra khỏi ngân hàng, Hứa Thanh Lăng vẫn thấy mơ màng. Cô ngập ngừng gọi người đàn ông trước mặt lại: "Thẩm An Ngô... hay chú giữ chiếc chìa khoá này đi."

Lần đầu tiên nghe thấy cô gọi đầy đủ tên mình, trái tim Thẩm An Ngô chợt đập nhanh hơn. Anh dừng bước, nhịn không được mà xoa đầu cô, khẽ mỉm cười: "Chờ đến khi nào chú có bạn gái thật rồi gửi lại chú sau."

Đây là lần đầu tiên anh nói dối cô, tuy nét mặt không thay đổi nhưng trái tim lại đập loạn nhịp, không thể khống chế.

May là cô gái bên cạnh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp "Vâng".

Bình Luận (0)
Comment