Ra khỏi ngân hàng, họ mới phát hiện bên ngoài vẫn đang mưa. Có chăng là cơn mưa nặng hạt xối xả lúc nãy đã biến thành màn mưa êm ả.
Mặc dù xe đậu ngay cửa nhưng quản lý ngân hàng vẫn che dù cho hai người.
Thẩm An Ngô nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Bây giờ về trường c*̃ng không có gì ăn. Đến nhà chú đi, chú nấu cơm cho cháu."
Hứa Thanh Lăng ngước nhìn anh, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Biểu cảm kia khiến Thẩm An Ngô rất muốn xoa đầu cô lần nữa.
Anh đắc ý cười với cô: "Sao? Không tin chú biết nấu ăn à?"
Hứa Thanh Lăng thật sự không biết anh có thể nấu ăn. Cô còn nhớ lúc làm việc ở Viễn Tinh, một ngày ba bữa của anh hầu như đều do Trương Dã lo.
Cô hay ăn cơm ở nhà ăn công ty, thỉnh thoảng sẽ thấy Trương Dã cầm hộp cơm đi mua giúp anh. Người đứng quầy rau chỉ cần nhìn thấy thư ký Trương là sẽ hào phóng múc một muôi đầy ắp. Gần như lần nào cô cũng nghe Trương Dã dặn dò họ mấy chữ: "Không ăn thịt!"
Đến mức chuyện này như biến thành một câu nói đùa trong Viễn Tinh, nhân viên nào cũng biết sếp Thẩm không ăn đồ thịt. Chương Hành từng phàn nàn với cô rất nhiều lần rằng anh không ăn thịt thì đào đâu ra sức mắng người khác vậy?
Nhưng Hứa Thanh Lăng biết không phải anh không ăn thịt, anh chỉ không thích ăn thịt ở nhà ăn, ngại khó ăn.
Thẩm An Ngô thấy cô giống đang nhịn cười nên nghĩ cô không tin mình, anh kiên nhẫn giải thích: "Chú đã dọn ra sống một mình từ rất lâu, sao có thể không biết nấu ăn chứ?"
Hứa Thanh Lăng mím môi cười, nếu anh muốn làm, cô sẽ không phản đối, chỉ cần đừng bắt cô ăn chay là được. Bây giờ cô đói đến mức có thể ăn hết cả con trâu đấy.
Thế là cô gật đầu, gần như không chút do dự: "Không phải không tin. Cháu chỉ cảm thấy mình có tài đức gì mà được ăn thôi."
Thẩm An Ngô chậm rãi quay đầu: "..." Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Bây giờ trẻ con đều nói chuyện lạ lùng như vầy sao? Ăn một bữa cơm mà cũng phải dùng đến mấy chữ "có tài đức gì" luôn hả?
Cô cúi đầu nhìn vũng nước cạn dưới chân, cẩn thận đi vòng qua, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt chăm chú của người đàn ông bên cạnh.
Căn chung cư của Thẩm An Ngô cũng ở trung tâm thành phố và rất gần ngân hàng. Nếu đi bộ chắc chỉ tốn chừng mười phút. Trời đang mưa, đường còn kẹt xe cứng ngắc thế này thì đi bộ còn nhanh hơn là ngồi xe.
Đời trước cô từng làm việc với Thẩm An Ngô một thời gian dài nhưng chưa lần nào đến nhà anh. Mỗi khi hai người gặp mặt đều giới hạn trong khuôn khổ công việc, trừ những lúc cô và Thẩm Loan tình cờ gặp anh khi đến biệt thự Long Não ăn cơm.
Anh di chuyển bất tiện, hầu như lúc nào cũng có người đi cùng, người khác cũng ngại lại gần quấy rầy anh. Mỗi lần Hứa Thanh Lăng nhìn thấy anh ở biệt thự Long Não, cô chỉ gồng mình lại chào hỏi rồi tự động tránh xa.
Anh toả ra một trường năng lượng rất kỳ lạ, bất cứ nơi nào có anh, cô luôn cảm thấy căng thẳng không giải thích được. Cô cũng không dám gần gũi với anh nhiều trước mặt Thẩm Loan.
Đời này, có lẽ vì cơ thể vẫn khỏe mạnh nên trường năng lượng kỳ lạ trên người Thẩm An Ngô đã biến mất, cảm giác không muốn ai bén mảng lại gần cũng không còn.
Cô đã về nhà riêng của anh đến hai lần, còn từng đến biệt thự Long Não, thậm chí anh còn muốn nấu cơm cho cô.
Nếu là trước kia thì có nằm mơ cô cũng không dám tưởng tượng vậy đâu!
***
Hứa Thanh Lăng vừa định cởi giày thì Thẩm An Ngô ngăn lại: "Không cần, cháu cứ mang giày đi. Có người giúp việc..."
Anh còn chưa dứt lời, quay đầu lại đã thấy cô cởi giày, chân trần đứng đó cười hì hì nhìn anh: "Vậy để cháu đi chân trần đi."
Lần trước đến đây cùng Dương Hủ, cô đã biết nhà anh nhìn có vẻ trống trải, tầm thường vô vị, nhưng thật ra đến tấm thảm ở phòng khách cũng trị giá mấy trăm ngàn, là hàng tơ tằm thủ công đặt từ nước ngoài về. Giày của cô vừa đi mưa về, không nên giẫm bẩn sàn nhà anh.
Thẩm An Ngô cũng thấy hơi bối rối, anh lấy một đôi dép từ tủ giày ra: "Không ngại rộng thì cháu đi dép chú này."
Bình thường căn nhà này chỉ có mình anh ở, chưa từng có ai tới chơi nên anh không chuẩn bị dép cỡ khác. Anh đi giày cỡ 44, chân cô lớn nhất cũng chỉ 37, anh sợ cô mang không vừa nên mới bảo cô đi luôn giày vào nhà.
Hứa Thanh Lăng không chê dép rộng, chỉ cần không giẫm bẩn sàn nhà anh là được.
Vừa bước vào trong, Thẩm An Ngô đã nghe những âm thanh sột soạt ở phòng bếp, khiến anh tưởng là người giúp việc chưa đi. Người bên trong nghe tiếng cũng nhô đầu ra, hóa ra là chị Đào.
Thẩm An Ngô ném áo vest trên tay xuống sô pha, đi về phía nhà bếp: "Chị Đào, hôm nay trời mưa, đi đường khó khăn, sao chị vẫn đến đây?"
Chị Đào cũng không ngờ hôm nay anh lại về sớm như vậy, vội chạy ra đón: "Tự nhiên chị nhớ ra tôm và thịt bò để trong tủ lạnh nhà em đã ăn hết, vậy nên chị đi mua thêm, tiện thể mang cho em một ít sủi cảo và cá thu chị tự làm."
Lúc trước Thượng Huệ Lan rất muốn cho chị Đào về chăm sóc con trai nhưng anh không chịu. Nhưng dù sao cũng chăm anh từ nhỏ đến lớn nên chị Đào luôn nhớ đến anh, cứ mỗi tháng lại mang đồ ăn sang.
Nhìn thấy cô gái đi theo sau Thẩm An Ngô, đôi mắt chị Đào sáng lên: "Cô Hứa, em đến rồi."
Đôi dép Thẩm An Ngô cứ như hai chiếc thuyền bọc lấy chân Hứa Thanh Lăng, càng khiến chân cô thêm nhỏ nhắn.
Cô tươi cười chào hỏi chị Đào: "Chị Đào, mấy món ăn vặt lần trước chị cho em đều rất ngon. Em có chia cho các bạn cùng phòng ăn, các cô ấy đều cực kỳ thích. Riêng sô cô la và bánh quy thì quá ngon nên em không nỡ chia mà để lại ăn dần rồi."
Những câu nói rất bình thường nhưng lại khiến chị Đào cười tươi như hoa nở: "Em thích là được. Tháng sau là sinh nhật của An Ngô, lúc đó em đến Ngự Viên chơi, chị sẽ chuẩn bị thêm cho em."
Tháng sau là sinh nhật chú? Hứa Thanh Lăng quay đầu nhìn Thẩm An Ngô, suýt chút nữa thốt lên như thế. Nhưng cô nhanh chóng nhớ ra mình đang sắm vai bạn gái anh trước mặt chị Đào. Có bạn gái nào lại không biết sinh nhật bạn trai không? Cô hơi ngượng ngùng, không lên tiếng nữa.
Thẩm An Ngô vờ như không để ý. Anh để cô ngồi lên chiếc ghế xoay bên cạnh quầy bếp, sau đó quay sang nói với chị Đào: "Sinh nhật thì có gì hay. Nhiều năm như vậy, có lần nào em tổ chức sinh nhật đâu?"
Chị Đào: "Sinh nhật năm nay thì khác, tròn ba mươi mà, phải làm gì đó đàng hoàng chứ. Hôm nay lúc ăn sáng, bố em cũng nhắc đến chuyện này, ông cụ dự định tháng sau sẽ tổ chức sinh nhật ở Ngự Viên cho em, còn nói đến hôm đó phải nhắc em dẫn cô Hứa về chơi."
Thẩm An Ngô cười khẩy: "Có vẻ bố em già thật rồi. Rảnh quá không có gì làm nên ngày nào cũng kiếm chuyện với con cháu. Chị Đào, chị về nói với bố là em không đón sinh nhật, đừng làm gì hết."
Chị Đào không lên tiếng. Chăm sóc Thẩm An Ngô từ nhỏ đến lớn, chị ấy hiểu tính cách anh hơn bất kỳ ai. Ông cụ Thẩm ở nhà cũng quen nói một là một, hai là hai. Một khi hai bố con cãi nhau thì chắc chắn là cực kỳ căng thẳng.
Thẩm An Ngô bước vào bếp, bắt đầu mở tủ lạnh xem có những thứ gì. Lúc này chị Đào mới nhận ra: "Hai đứa vẫn chưa ăn cơm tối đúng không? Muốn ăn món gì, để chị nấu cho."
Thẩm An Ngô vội đẩy chị ấy ra khỏi nhà bếp: "Chị đừng bận bịu nữa, hôm nay để em tự làm."
Chị Đào cứ hết nhìn anh rồi lại nhìn cô, đột nhiên hiểu ra, chị ấy cười đến mức hai mắt híp thành một đường thẳng: "Được được được. Vậy em nấu nhanh lên nhé, đừng để Tiểu Hứa bị đói. Chị về trước đây."
Thẩm An Ngô đưa chị ấy ra ngoài. Đi tới cửa, chị Đào đột nhiên quay lại nói: "Không biết mẹ em biết em quen bạn gái từ khi nào. Hôm qua bà ấy gọi điện thoại cho chị để hỏi về Tiểu Hứa đó."
Thẩm An Ngô bình thản đáp: "Muốn biết cũng được, trước nay em cũng không giấu bà ấy chuyện gì."
Chị Đào thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh. Ở lại nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy, chị ấy biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Đương nhiên chị ấy rất thương Thẩm An Ngô và sẽ không bao giờ lắm miệng về những chuyện không hay.
***
Hứa Thanh Lăng ăn một bữa rất no nê. Thẩm An Ngô làm món cá hồi áp chảo, thịt nguội cuộn dưa và còn nấu cả mỳ ý.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, hai người không vào phòng ăn mà sóng vai ngồi ăn ngay bên đảo bếp. Ánh sáng nhẹ của đèn bếp bao bọc lấy cả hai, tạo cảm giác thư thái và ấm áp.
Hứa Thanh Lăng rất đói nên ăn không ngưng miệng, ngược lại, Thẩm An Ngô ăn rất ít.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Thanh Lăng định dọn dẹp bát đũa thì bị anh ngăn lại: "Đang ở nhà chú, cháu không cần làm gì hết."
Hứa Thanh Lăng "Dạ" một tiếng, quyết định nghe lời chủ nhà. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Bát đũa không nhiều, anh không cho vào máy rửa bát mà tự tay rửa. Thế là Hứa Thanh Lăng đứng một bên nhìn anh làm việc nhà. Thật sự thì cảm giác này khá mới mẻ, những thứ cô chưa từng tưởng tượng đến giờ đây đang trở thành sự thật.
Cô là dân học vẽ nên khó tránh khỏi chú trọng tiểu tiết. Người ta thường nói bộ phận khó vẽ nhất chính là bàn tay. Cô ngắm nhìn đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cẩn thận lau sạch mặt bàn, cảm thấy vừa đẹp vừa dễ chịu. Có điều chiếc nhẫn anh đeo trên tay thật sự quá chướng mắt, làm Hứa Thanh Lăng phải nhíu mày.
Chờ Thẩm An Ngô dọn dẹp và rửa tay xong, cô tiến lên nắm lấy tay trái anh: "Sao chú vẫn còn mang chiếc nhẫn mười đồng này thế. Lúc đó cháu chỉ tính mua chơi thôi, chú đừng đeo nữa."
Dứt lời, cô lập tức kéo chiếc nhẫn ra nhưng Thẩm An Ngô đã đè tay cô lại. Anh nhìn Hứa Thanh Lăng, chợt mỉm cười: "Cháu là cái đồ nói không giữ lời, quà đã tặng rồi sao còn muốn đòi lại."
"Do lúc đó là tình huống khẩn cấp thôi. Mười tệ một chiếc nhẫn, ai mà biết nó làm bằng chất liệu gì, lỡ nó có hại cho sức khỏe chú thì phải làm sao bây giờ. Cháu đã ném cái của cháu đi rồi, chú cũng đừng đeo nữa."
Hứa Thanh Lăng giật chiếc nhẫn lại cất trong túi, cúi đầu uống một ngụm nước: "Tháng sau là sinh nhật chú đúng không? Cháu sẽ tặng chú một món quà thật đặc biệt.
Cháu còn phải cảm ơn chú đã cho cháu mượn máy tính, áp phích lần trước cháu làm cho Tinh Huy đã được bọn họ chọn, còn trả cho cháu một trăm nghìn tệ nữa."
Dứt lời, cô ngước lên, tròn mắt nhìn Thẩm An Ngô: "Ngoại trừ nhẫn thì chú còn muốn quà gì khác không?"
Ánh mắt cô trong veo mà lấp lánh, Thẩm An Ngô lại cảm thấy mình không biết xấu hổ. Khóe miệng hơi trĩu xuống, không hiểu sao những phiền muộn và bất an lại dâng lên trong lòng, anh gượng cười: "Cháu không cần mua quà gì hết, chỉ cần trả chú chiếc nhẫn lúc nãy là được rồi. Nếu không sau này bố chú hỏi đến, chú lại phải tìm cớ giải thích với lão nữa."
Hứa Thanh Lăng nghiêng đầu nhìn anh, thấy được những cảm xúc rõ ràng trong đôi mắt sâu. Có điều cô đã lấy lại chiếc nhẫn rồi, không cần quan tâm nữa, cô lắc đầu liên tục: "Cái đó quá tệ, cháu không đưa cho chú được, để cháu mua cái mới cho chú nhé."
Cô ngồi đó, chân trần đặt trên thành ghế, lông mi cụp xuống, ngây thơ, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Thẩm An Ngô yên lặng, ánh mắt anh chuyển từ hàng lông mi xuống cổ cô, khàn giọng: "Cháu có thể đổi mặt dây chuyền đó rồi."
Hứa Thanh Lăng cúi đầu nhìn sợi dây trên cổ. Bây giờ dây chuyền kim cương và đồng hồ đều đã ở trong két sắt ngân hàng, cô có thể bỏ chìa khóa ngăn kéo qua một bên.
Cô tháo sợi dây màu đen xuống, lấy chìa khóa ngăn kéo cất vào ngăn nhỏ ba lô, xỏ chiếc chìa khóa két sắt mà quản lý ngân hàng đưa lúc nãy vào sợi dây rồi đeo lại.
Cô vỗ vỗ ngực: "Cháu sẽ giữ kỹ chìa khóa."
Thẩm An Ngô nhìn cô không chớp mắt, nghĩ thầm trong đầu đúng là anh không bao giờ tổ chức sinh nhật, c*̃ng không nhận quà của ai. Nhưng lần này đã có quà, nên chắc là anh cũng phải tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỉ?
***
Trận đấu đầu tiên của World Cup 2002 diễn ra ngày 31 tháng 5, cũng là ngày Trương Đạt rời trường.
Không hiểu sao vào ngày hôm đó, cả khuôn viên Đại học Cửu Giang lại chìm trong bầu không khí khá cuồng nhiệt. Nhà ăn của trường lắp đặt màn hình lớn, cứ đến giờ là đám con trai lại chen chúc chật như nêm, tất cả đều chờ mong được xem bóng đá.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đội tuyển Trung Quốc vượt qua vòng loại. Mặc dù tận mấy ngày sau, trận đấu đầu tiên của đội tuyển quốc gia mới diễn ra, nhưng trường học đã không thể kiểm soát nổi những cậu thanh niên ồn ào này nữa.
Đến năm giờ chiều, bên tòa nhà của sinh viên tốt nghiệp liên tục vang lên những tiếng la hét ầm ĩ. Bắt đầu có người ném đồ ra cửa sổ, ban đầu là sách vở, sau đó là những vật nhỏ như bát đũa. Ném một hồi, bỗng nhiên có ai đó ném hẳn cái ghế của mình ra.
Đùng, đùng, ầm, xoảng, những âm thanh như thế cứ vang lên không dứt. Bộ phận quản lý ký túc đồng loạt hành động, có người lên tiếng ngăn cản, có người gọi điện thoại cho ban giám hiệu.
Các cô gái phòng 202 nhìn ra cửa sổ mà trợn tròn mắt… thì ra tốt nghiệp là có thể chơi tới bến như vậy hả?
Trên tầng hai của ký túc xá nam ở đối diện, một cậu chàng c** tr*n đặt chiếc loa máy tính lên cửa sổ, mở ca khúc của một nhóm nhạc rất nổi tiếng ở Đài Loan.
“Gần thêm nữa đi, rồi em sẽ để anh nắm lấy tay mình.
Dũng cảm hơn đi, em sẽ sánh bước bên anh mà.
Còn chần chờ gì nữa? Thời gian không còn nhiều đâu.
Nếu cứ thế này mãi, vậy chỉ đành làm bạn thôi.”.
***
Đúng lúc này, một giọng nữ chẳng biết từ tầng nào bỗng vang lên: "Đừng ồn ào nữa, tớ đi với cậu được chưa!"
Những tiếng huýt sáo, la hét và hoan hô ầm ĩ vang lên không ngớt, bầu không khí nóng đến đỉnh điểm. Không biết ai đó đã ném hẳn màn hình máy tính của mình qua cửa sổ.
"Mẹ nó!"
"Điên thật rồi!"
Toàn trường lập tức bùng nổ.
Đội quản lý ký túc xá không kiểm soát nổi đám sinh viên sắp ra trường này nữa. Mãi đến khi đại diện phòng giáo vụ đến, mọi thứ mới có thể yên tĩnh trở lại.
World Cup và kỳ thi cuối kỳ khiến các cô gái phòng 202 trở nên rất bận rộn. Quách Lệ Na vẫn quay cuồng với cuộc thi tuyển Đại sứ hình ảnh cho giải bóng đá sinh viên. Ngoài thời gian lên lớp, cô ấy phải tham gia đủ loại huấn luyện, bận tối mặt.
Nhà ăn ở trường hết cơm, Hứa Thanh Lăng xách ba lô, dự định đi ra ngoài ăn. Ngày mai Trương Đạt sẽ rời trường, vậy nên Dương Hủ quyết định mời hai học trò đi ăn ở Đỉnh Thực, nhà hàng nằm trên đường Nam Đại học Cửu Giang.
Mấy hôm nay Đỉnh Thực vô cùng đông khách, cũng may Dương Hủ đã đặt trước một căn phòng nhỏ.
Trương Đạt đã thoát khỏi sự u sầu mấy hôm trước, hôm nay trông anh ấy có vẻ cực kỳ phấn chấn: "Em gái, nhờ có em nên bữa nay thầy Dương mới chịu bỏ tiền thuê hẳn phòng riêng đấy."
Dương Hủ đang trả lời tin nhắn vợ cũ nên không lên tiếng tiếp lời hai người họ. Vợ cũ ông ấy dặn buổi tối vào thăm bệnh nhớ mang thêm một phần cháo.
Gần đây con gái ông ấy bị viêm phổi nên phải nhập viện điều trị ở Bệnh viện Đại học Cửu Giang. Cứ tối ông ấy lại đưa con gái đi truyền nước, thế là vừa hay gặp phải vợ cũ cũng làm ca đêm.
Gặp lại nhau như thế khiến họ không tránh khỏi những cuộc cãi vã ồn ào. Đến khi thấy khuôn mặt đứa con gái nhỏ đỏ bừng, nước mắt rưng rưng ngăn mẹ mắng bố, vợ cũ ông ấy mới đau lòng, không nói thêm gì nữa. Mấy hôm nay ông ấy và vợ cũ thay phiên nhau chăm con gái trong bệnh viện, ai cũng mệt muốn ngất đi.
Hứa Thanh Lăng thấy thầy Dương bận bịu nên tranh thủ lúc chờ lên món để trò chuyện với Trương Đạt. Cô cũng bàn giao tiền bán đồ cũ cho anh ấy: "Em bán được tổng cộng 203 tệ!"
"Em gái anh vất vả rồi! Anh ngồi đó biết bao lâu mà không bán được món nào hết." Trương Đạt mừng khấp khởi nhận tiền, nhưng sau khi đếm lại thấy không đúng lắm: "Sao thừa bốn mươi tệ vậy?"
Hứa Thanh Lăng: "Em mua hết bộ “Kim Dung toàn tập” của anh!"
Trương Đạt nghe xong cũng thấy hơi xấu hổ, vội trả lại hai mươi đồng cho cô: "Vì em bán hàng quá tốt nên anh giảm giá một nửa cho em đấy, chỉ lấy của em lấy 20 tệ thôi!"
Bộ sách đó đúng là rất hiếm gặp trên thị trường, hôm ấy liên tục có người đến hỏi, có điều Hứa Thanh Lăng thích nên không muốn bán.
Trương Đạt khăng khăng muốn đưa lại tiền nhưng Hứa Thanh Lăng vẫn từ chối: "Coi như em cảm ơn anh."
Trương Đạt nhún vai: "Vậy em giữ kỹ sách vào, khi nào tốt nghiệp bán lại với giá bốn mươi đồng cũng không thành vấn đề."
Hứa Thanh Lăng mỉm cười: "Đáng giá như vậy, em nhất quyết không bán lại."
Cuối cùng Dương Hủ cũng xong việc. Vừa để điện thoại xuống, ông ấy lập tức hỏi Hứa Thanh Lăng: "Nghe nói gần đây em đang làm dự án cùng Diêu Vĩnh An?"
Nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của thầy mình, cứ như cô đã làm lén làm chuyện gì mờ ám sau lưng ông ấy, Hứa Thanh Lăng căng da đầu, vội vàng khoát tay: "Không có không có, chỉ là tác phẩm em nộp trong tiết thiết kế đồ họa của thầy Diêu được Tinh Huy chú ý. Thầy Diêu bèn dắt mối cho em với Tinh Huy, cuối cùng bên Tinh Huy đồng ý trả em một trăm nghìn tệ phí thiết kế thôi."
Dương Hủ lạnh mặt nói: "Vẫn là thầy Diêu có năng lực ha, tiếp mỗi một đơn đã nhận được một trăm nghìn tệ. Không như phòng thiết kế nhỏ của thầy, toàn nhận mấy chuyện lặt vặt."
Một cơn gió lạnh thổi qua tai Hứa Thanh Lăng, dù có ngốc cũng nhận ra được giọng thầy mình không ổn. Cô khẽ cười: "Một trăm ngàn đó là giá em tự đưa ra, chính em c*̃ng không ngờ rằng phía Tinh Huy đồng ý."
Trương Đạt có vẻ cực kỳ hâm mộ: "Vậy là em đã hợp tác với thương hiệu vừa lớn vừa nhiều tiền rồi! Bây giờ ngoại trừ khoa Thiết kế, làm gì có sinh viên nào lại không muốn mua máy tính xách tay chứ? Món đồ đó đặt ở đâu nhìn cũng xịn hết."
Hứa Thanh Lăng không hề giấu bọn họ chuyện gì: "Nhưng em cũng không định lấy hết một trăm ngàn này. Em và Diêu Vĩnh An không thân quen, ông ấy giới thiệu công việc cho em, theo lý thì em cũng nên biếu lại một phần tiền, đúng không ạ?"
Trương Đạt tròn mắt nhìn, cứ như không nhận ra cô nữa: "Ghê thật, em đã giác ngộ được hết mấy nguyên tắc xã hội đó rồi cơ à..."
Mặc dù việc chia tiền sau khi được giới thiệu công việc là quy luật bất thành văn cả trong ngành thiết kế lẫn kinh doanh nhưng cô mới chỉ là sinh viên, sao có thể biết rõ như vậy chứ? Dương Hủ chăm chú nhìn cô học trò của mình, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: "Em không cần gửi phần tiền đó cho thầy Diêu đâu, ông ấy sẽ không nhận."
"Hả?" Hứa Thanh Lăng thấy khó hiểu: "Vì sao ạ?"
Dương Hủ thấy vẻ mặt ngơ ngác đó mà ngập ngừng, cuối cùng chỉ bảo: "Nếu không tin thì em cứ thử đi, xem ông ấy có chịu nhận hay không."
Đồ cáo già Diêu Vĩnh An này muốn làm ăn với Thẩm An Ngô, sao có thể lấy tiền cháu gái anh được?
Ông ấy đổi chủ đề, hỏi cô: "Lúc trước Diêu Vĩnh An còn nói muốn mời em về nhóm dự án của ông ấy, em thấy thế nào?
Hứa Thanh Lăng liên tục phẩy tay: "Không không không, em vẫn muốn tiếp tục ở lại nhóm thầy."
Sắc mặt Dương Hủ dịu đi: "Tốt lắm. Thầy vừa nhận được một dự án lớn của Bất động sản Vĩnh Hải, đàn anh của em sẽ làm cùng thầy. Em cũng tham gia đi, thầy sẽ chia phần trăm cho em!"
Trương Đạt: "Anh không có ý định quay lại chỗ thực tập lần trước nên mới muốn làm cùng thầy Dương. Thầy Dương dự định sau này sẽ tập trung cho các dự án thương mại, ít nhận thiết kế cho khách hàng lẻ lại."
Hứa Thanh Lăng có hơi choáng: "Bất động sản Vĩnh Hải..."
Đây không phải là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Viễn Tinh ở Cửu Giang à?