Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 1

“Hành khách trên chuyến bay CA983 đi Los Angeles xin lưu ý, chuyến bay sắp cất cánh, những ai chưa lên máy bay vui lòng nhanh chóng đến cửa lên máy bay số 9... please... take off... please…”

Tại sân bay tấp nập người qua kẻ lại, ngay khi tiếng phát thanh thông báo vang lên, một nhóm các bà cô ăn mặc sặc sỡ kéo vali chạy vụt qua bên cạnh, trong lúc hoảng hốt còn va phải một cô gái cao ráo.

“Ối giời, cháu gái có sao không?” Một bà cô hốt hoảng kéo cô dậy, người xung quanh cũng tốt bụng giúp đỡ một tay.

Bà cô líu lo: “Xin lỗi nha cháu, cô đang vội lắm, thật sự xin lỗi!”

“Không sao đâu ạ, cô mau đi lên máy bay đi.” Cô gái cười, đứng dậy kéo vali của mình.

“Được được, cô đi đây!”

Nói xong, bà cô hấp tấp chạy đi, để lại đám người vây quanh đầy thiện chí cũng dần tản ra, trở về với nhịp hối hả thường ngày.

Lâm Chất mỉm cười gật đầu với mọi người, kéo vali ngồi xuống một bên. Không lâu sau, đám đông cũng dần tan đi, mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình vội vã.

Cô ngồi đúng đối diện màn hình lớn của sân bay, lúc này đang phát bản tin tài chính.

“Sau đây là tin tức mới nhất từ đài chúng tôi. Tập đoàn thực nghiệp lớn nhất thành phố, cũng chính là Tập đoàn Nhiếp thị, hiện đang có kế hoạch hợp tác cùng công ty dầu khí lớn nhất nước Anh trong dự án ‘Hải Cảng N3’ cho năm sau. Như đã biết, BP là tập đoàn hợp nhất từ các công ty lớn như British Petroleum, Amoco, Arco, Castrol… là một trong những tập đoàn dầu khí và hóa dầu lớn nhất thế giới. Nếu Nhiếp thị thật sự hợp tác được với BP, cục diện cung ứng dầu khí trong nước sẽ thay đổi hoàn toàn, giá xăng có thể được điều chỉnh xuống, từ đó người tiêu dùng sẽ được hưởng lợi hơn. Từ góc độ đầu tư, cổ phiếu của Nhiếp thị cũng đã tăng gần 3% khi kết thúc phiên giao dịch ngày hôm qua…”

Lâm Chất chống cằm, xem bản tin với vẻ thích thú. Bên cạnh cô, một ông lão cũng đang theo dõi, bỗng cười và hỏi:
“Cháu gái, nhìn cháu giống dân tài chính ghê. Cháu thấy cái công ty AG kia liệu có thật sự hợp tác được với cái công ty Anh quốc gì đó không?”

Lâm Chất quay sang, hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười dịu dàng:
“Cháu không giỏi tài chính đâu ạ. Nhưng theo hiểu biết hạn hẹp của cháu, AG là công ty con lớn nhất và lợi nhuận cao nhất của Nhiếp thị, nếu lúc này hợp tác với BP thật thì chắc chắn sẽ kéo thị trường cổ phiếu tăng vọt. Có điều thị trường vốn dĩ biến động khôn lường, nếu ông có chơi cổ phiếu thì nên cân nhắc kỹ ạ.”

Ông lão gật đầu đồng tình, nói bằng giọng như người từng trải:
“Lửa cháy đổ thêm dầu, bề ngoài nhìn có vẻ rực rỡ, nhưng bên trong chưa chắc đã an toàn. BP là cơ hội hiếm có, còn nắm được hay không thì phải xem bản lĩnh của người cầm quyền nhà họ Nhiếp.”

Lâm Chất không đáp, chỉ cười, thấy ông cụ thật đáng yêu.

——

“Cô nhỏ ơi, cháu xin lỗi! Cháu đến trễ rồi!”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Lâm Chất quay đầu theo hướng giọng nói.

Một cô gái xinh xắn chạy từ xa tới, thở hổn hển, chân đi giày cao gót 8-9 phân, tay xách chiếc túi đỏ hiệu Fendi 2Jours, vừa nổi bật lại vừa trẻ trung.

“Cháu từ từ thôi, cô đâu có gấp.” Lâm Chất đứng dậy, đưa tay đỡ lấy cô.

Nhiếp Thiệu Kỳ th* d*c: “Không được đâu ạ, hôm nay là bữa tiệc gia đình, mình phải về trước bữa tối đó!”

Lâm Chất cúi đầu nhìn đồng hồ, bốn giờ bốn mười. Thảo nào cô ấy sốt ruột đến thế.

“Đi thôi, xe đậu ngay ngoài cổng rồi.” Nhiếp Thiệu Kỳ khoác tay cô đi ra ngoài.

Lâm Chất quay lại cúi người với ông cụ vẫn đang chăm chú nhìn màn hình, mỉm cười:
“Ông cứ xem tiếp nhé, cháu xin phép đi trước ạ.”

Ông cụ hơi ngạc nhiên nhìn cô, rồi cũng nở nụ cười, vẫy tay:
“Đi đi, ta ngồi thêm chút nữa.”

Nhiếp Thiệu Kỳ khoác lấy tay Lâm Chất, một phần trọng lượng cơ thể dồn lên người cô, vừa đi vừa hỏi:
“Cô nhỏ, ông già đó là ai vậy ạ?”

“Không quen đâu, lúc cháu chưa đến thì trò chuyện đôi câu thôi.”

“Nói gì mà cũng nói được với người lớn tuổi thế à?” Nhiếp Thiệu Kỳ ngạc nhiên.

Lâm Chất đáp:
“Chuyện công ty anh cả định hợp tác với BP ấy, nãy bản tin có phát, tụi cô nói qua về chuyện liệu có thành công không.”

Nhiếp Thiệu Kỳ nhướng mày:
“Không thành hay có thành thì về hỏi bác cả chẳng phải là biết à? Với lại, suốt ngày nghĩ mấy chuyện này già sớm lắm đấy, cô nhỏ chỉ hơn cháu vài tuổi thôi mà sao thấy như khác cả một thế giới rồi!”

Lâm Chất là kiểu mỹ nhân khí chất, vóc dáng cao ráo, mặc chiếc váy liền thân cắt may khéo léo, trông đoan trang thanh nhã. Còn Nhiếp Thiệu Kỳ là tiểu thư nhà giàu điển hình, mê mẩn đồ xa xỉ, thích những thứ lấp lánh, yêu sự tự do và cảm giác k*ch th*ch. Dù sắp tốt nghiệp đại học nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện đi làm.

Lâm Chất cười dịu dàng:
“Tiểu thư sống trong nhung lụa cũng cần có mộng tưởng chứ nhỉ?”

Nhiếp Thiệu Kỳ cười phá lên, làm mặt quỷ với Lâm Chất:
“Thời buổi này còn nói đến mộng tưởng gì đó thì đúng là đồ ngốc, mà cô nhỏ chính là một trong số đó đấy!”

“Này, cô vẫn là cô nhỏ của cháu đấy nhé!” Lâm Chất vừa buồn cười vừa bất lực.

Nhiếp Thiệu Kỳ bĩu môi:
“Hơn cháu có hai tuổi mà bày đặt làm trưởng bối, cháu gọi là cô nhỏ mà cô cũng dám nhận à? Không sợ tự mình bị gọi già à!”

“Tiểu thư à, cô bắt đầu thấy hối hận vì để cháu đến đón rồi đấy.”

“Hối hận cũng muộn rồi!” Nhiếp Thiệu Kỳ lắc lắc chìa khóa xe, cười rạng rỡ, hai tay chắp sau lưng bước lùi ra phía sau:
“Nếu cháu không đến, thì chắc chắn là bác cả phải đi, cô có muốn để bác cả đến đón cô không này?”

“Cô muốn mà.” Lâm Chất cúi đầu vén tóc bên tai, đáp rất thoải mái.

“Khẩu thị tâm phi!”

Lên xe rồi, Lâm Chất mới phát hiện con nhóc này lại đổi xe mới. Cô hỏi:
“Chiếc trước không phải còn khá mới sao? Sao lại đổi nữa rồi?”

“Cô nhỏ ơi, thời buổi nào rồi còn đợi xe cũ mới đổi? Dĩ nhiên phải chạy theo xu hướng rồi chứ!” Nhiếp Thiệu Kỳ trợn mắt, nổ máy xe.

Lâm Chất gật đầu, tỏ vẻ hiểu được kiểu sống của con nhà giàu tinh thần trống rỗng như họ. Dù sao thì, đi xe lỗi thời cũng chẳng khác gì “vả vào mặt” tài lực của nhà mình.

Lâm Chất kéo dây an toàn, thắt lại cẩn thận rồi nói:
“Vậy thì tốt, cô vừa về nước nên cần tiết kiệm chi tiêu. Chiếc trước của cháu cho cô mượn đi.”

“Cô nghèo đến mức đó sao?” Nhiếp Thiệu Kỳ liếc sang.

Lâm Chất gật đầu:
“Nhà họ Nhiếp đã tài trợ cô học hành bao nhiêu năm, chẳng có lý gì lại phải lo luôn cả cuộc sống sau này. Là một thanh niên có chí biết báo đáp, cô quyết định bắt đầu tự lập rồi.”

“Cô nhỏ ơi, cô là thần tượng của cháu luôn ấy!” Nhiếp Thiệu Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt đầy thán phục.
“Bố cháu mà cắt thẻ tín dụng một tháng chắc cháu chết mất. Vậy mà cô lại tự nguyện tự lực cánh sinh? Nói thật nhé, sau này cô mà sống trong khu ổ chuột thì đừng trách cháu không đến thăm!”

“Nhiếp Thiệu Kỳ tiểu thư, dù sao cô cũng là người từng được giáo dục tinh anh, du học về nước, xin đừng cứ thế dội gáo nước lạnh lên đầu người khác mãi được không?”

Nhiếp Thiệu Kỳ vừa điều khiển vô lăng vừa với tay lấy ly nước bên cạnh, nói:
“Cháu chỉ đang khuyên cô thôi! Có đùi thì tranh thủ mà ôm lấy, kẻo cuối cùng người khác ôm mất thì tiếc không kịp đâu!”

“Cháu lái xe kiểu đó nguy hiểm lắm đấy…” Lâm Chất cau mày nhìn động tác lái xe cẩu thả của cô nàng.

Ai ngờ lời còn chưa dứt, một chiếc xe màu đen bất ngờ lách ngang qua, tông thẳng vào chiếc Porsche 718 đang đi giữa làn, khiến nó bị đẩy sang làn vượt.

Rầm!

Ngay khoảnh khắc bị tông choáng váng, Lâm Chất đã biết bữa tiệc tối nay chắc chắn đi tong rồi, thậm chí còn có thể được “tặng kèm” vài tiết mục “chào mừng đặc biệt”, ví dụ như bị giáo huấn luân phiên chẳng hạn.

Xe cấp cứu đến kịp thời, cả hai được đưa vào bệnh viện. Thật ra chấn thương cũng không nặng, Lâm Chất chỉ bị va vào đầu, hơi buồn nôn, còn Nhiếp Thiệu Kỳ thì chỉ trầy da chút xíu. Nhưng vì người vây quanh xem quá nhiều, nên hai người chỉ đành… giả vờ ngất xỉu.

Quả thực quá mất mặt!

Việc xử lý tai nạn được giao cho cảnh sát. Là chủ xe Porsche 718, Nhiếp Chính Khôn lập tức được báo tin. Và thế là, kế hoạch “lặng lẽ chuồn về nhà” của Nhiếp Thiệu Kỳ cũng chính thức phá sản. Tội nhất vẫn là Lâm Chất, chẳng làm gì mà cũng phải chịu trận cùng.

Cả nhà họ Nhiếp đều bị báo động. Ngay cả người hiếm khi xuất hiện, người cầm quyền nhà họ Nhiếp, Nhiếp Chính Quân cũng đã đến bệnh viện.

Khi Lâm Chất nhìn thấy dáng người cao lớn của anh xuất hiện trước cửa phòng bệnh, cô chỉ muốn… ngất thật sự cho rồi.

“Thế nào rồi? Bác sĩ nói em bị chấn động nhẹ. Còn choáng không?” Giọng nam trung trầm thấp vang lên, Nhiếp Chính Quân sải bước đến cạnh giường bệnh, động tác dứt khoát kéo ghế ra ngồi, khí thế bức người.

Lâm Chất cố gắng nở một nụ cười, lắc đầu:
“Không sao, giờ không thấy gì… ư… ọe…”

Y tá vội vàng đưa bồn nôn, giúp cô vén tóc lên cho dễ nôn.

Mất mặt quá mức rồi…

Sau khi súc miệng xong, Lâm Chất hơi xấu hổ ngẩng đầu lên, giải thích:
“Em đỡ nhiều rồi, nãy giờ cũng không sao, giờ mới…”

Người đàn ông cao lớn ấy khẽ gật đầu. Khuôn mặt góc cạnh như dao khắc, khí chất lạnh lùng và nghiêm nghị, từ lâu đã là người nắm quyền và đầy uy tín trong giới thương trường, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã thấy khó gần.

Nhưng Lâm Chất lại khác. Cô là người do chính anh đưa về nhà họ Nhiếp.

“Chuẩn bị về nhà, em thu xếp một chút.” Anh nói.

Lâm Chất ngoan ngoãn gật đầu, vén chăn xuống giường. Y tá vội vàng tới đỡ cô. Lâm Chất mỉm cười cảm ơn cô gái nhỏ.

Nhiếp Chính Quân quay người, rời khỏi phòng bệnh trước.

Cô y tá thở phào, thở rõ đến mức khiến Lâm Chất quay đầu nhìn.

“Xin lỗi chị, thất lễ quá ạ!” Cô gái nhỏ bối rối.

“Không sao.” Lâm Chất lắc đầu, mỉm cười.

“Em sợ anh ấy phải không?”

“Dạ, đúng là… cảm giác rất… khó nói… Em chưa từng gặp ai như vậy…”

Lâm Chất nhìn ra cửa phòng, khẽ nói như biện hộ:
“Thật ra anh ấy cũng tốt lắm, chỉ là… mặt hơi dữ thôi.”

Cô y tá nghe thế, cảm thấy Lâm Chất khá dễ gần, liền nói tiếp:
“Có người anh như vậy chắc là hạnh phúc lắm ha! Làm em gái anh ấy chắc thích lắm!”

Hạnh phúc sao?

Lâm Chất nghĩ lại, lần đầu được đưa về nhà họ Nhiếp dù ngôi nhà to đẹp và sang trọng kia rất choáng ngợp, nhưng cô lại không thấy vui. Cảm giác đầu tiên không phải là thoát khỏi cô nhi viện ồn ào, mà là… mình từ nay sẽ sống nhờ nhà người khác rồi.

Dù khi đó, cô mới chỉ năm tuổi.

______

Ngồi trong xe, cô chỉnh lại váy áo, cố giữ phong thái đoan trang.

Nhiếp Chính Quân gập máy tính bảng, nghiêng đầu nhìn cô:
“Dì được gọi đến chăm sóc em đó, em không ăn được đồ dì ấy nấu phải không?”

“Hả?” Lâm Chất hơi ngơ, rồi chợt hiểu ra, vội vàng đáp:

“Không ạ, tay nghề của dì rất tốt, nấu món nào cũng ngon ạ.”

“Vậy tại sao em lại gầy đi?”
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, như đang đánh giá kỹ càng.

Lâm Chất khẽ cắn môi, trong lòng đang đấu tranh có nên khai thật hay không. Nhưng với tính cách của anh cả, chắc chắn sẽ… rất, rất, rất giận.

“Em sa thải dì giúp việc nấu ăn rồi đúng không?” Nhiếp Chính Quân không cần điều tra, đôi khi chỉ cần nhìn vẻ mặt lúng túng kia của cô là anh đã có thể đoán trúng tám chín phần.

Lâm Chất vô thức ngồi thẳng người, hơi lo lắng đáp:
“Em sang Mỹ là để học hành, không phải để hưởng thụ. Em có thể tự chăm sóc bản thân, cũng có thể tự nuôi sống mình. Em rất biết ơn lòng tốt của gia đình, nhưng giờ em đã trưởng thành rồi, không thể tiếp tục gây phiền phức cho mọi người nữa.”

Nhiếp Chính Quân gật đầu, nhưng bàn tay phải của Lâm Chất đã siết chặt lại trong vô thức, như thể đang cố đè nén sự căng thẳng.

“Được. Nếu vậy, em cũng mau chóng tìm chỗ ở khác đi.”

“Dạ?” Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong veo đầy vẻ ngỡ ngàng.

“Không phải em nói muốn tự lập sao? Từ giờ trở đi, em hoàn toàn có thể sống theo cách mình muốn. Là người nhà, bọn anh nhất định sẽ ủng hộ em.”

Anh thẳng thắn nói, tay lướt trên màn hình máy tính bảng, từ đầu đến cuối không buồn nhìn cô lấy một cái.

Xong rồi… Quả nhiên là giận thật rồi…

Lâm Chất buông thõng vai, thầm trách bản thân ăn nói không khéo, vừa về nước ngày đầu tiên đã lỡ lời khiến anh cả nổi giận đến vậy.

Bình Luận (0)
Comment