Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 2

Về đến biệt thự nhà họ Nhiếp, Lâm Chất mang theo quà cáp đến xin lỗi hai vị trưởng bối, vì vừa về nước đã gây ra một chuyện ầm ĩ thế này cô thực sự cảm thấy có lỗi, mong chú và dì có thể tha thứ cho mình.

“Ôi trời, con bé này, có gì mà phải xin lỗi chứ!” Lê Vân, đương gia chủ mẫu của nhà họ Nhiếp, vừa cười vừa vỗ tay cô, thở dài:
“Chỉ cần con bình an trở về là tốt rồi, con bé Thiệu Kỳ kia có tông hỏng thêm vài cái xe cũng chẳng sao cả!”

“Bà lại nói chuyện kiểu gì thế hả! Con nhóc Thiệu Kỳ đâu rồi? Tôi phải dạy dỗ nó mới được!”
Ông cụ Nhiếp khí thế vẫn còn lẫm liệt, chống gậy gõ cồm cộp xuống sàn.

Đúng lúc đó, Nhiếp Chính Khôn dẫn con gái về, rất sảng khoái giao cô con gái “gây chuyện” cho ông nội xử lý, còn tuyên bố: muốn đánh mắng gì cũng được!

“Aaa! Cô nhỏ cứu cháu với!” Nhiếp Thiệu Kỳ kêu gào thảm thiết.

Lâm Chất chỉ có thể nhìn cô gái nhỏ bằng ánh mắt cảm thông, lực bất tòng tâm.

“Còn dám gọi cô nhỏ à? Nếu không phải con đi đón nó mà không chịu lái xe cho đàng hoàng, thì cô nhỏ của con có bị đưa thẳng vào bệnh viện ngay khi vừa về nước không hả?” ông cụ chống gậy mắng.

“Người ta tông cháu mà…” Nhiếp Thiệu Kỳ ấm ức.

“Còn cãi hả? Cứ ba ngày là con lại gây chuyện một lần! Đưa chìa khóa xe và bằng lái đây! Ông giữ!”

“Aaaaa! Khôngggg! Ông ơi đừng mà!” Thiệu Kỳ hoảng hốt kêu lên.

“Con thấy như vậy tốt đấy.” Nhiếp Chính Quân từ cầu thang đi xuống, đã thay bộ đồ thường ngày nhưng vẫn mang vẻ nghiêm nghị. Anh hiếm khi bày tỏ quan điểm, nhưng lần này lại tán đồng với ông cụ.

“Chú cả…” Nhiếp Thiệu Kỳ tuyệt vọng. Nếu ông nội còn có thể làm nũng một chút thì chú cả… thôi xong rồi, đời này xem như không còn duyên với xe nữa.

Lâm Chất thầm thở dài thay Thiệu Kỳ, một khi anh cả lên tiếng thì đúng là không còn đường lùi.

“Hành Hành đâu rồi? Con chưa được gặp nó nữa!” Lâm Chất khéo léo đổi chủ đề, phá vỡ không khí căng thẳng này.

Lê Vân khẽ lắc đầu ra hiệu cho cô im lặng.

Lâm Chất không hiểu, quay sang nhìn anh cả.

Anh đáp ngắn gọn: “Trước đó đánh nhau trong trường, đang bị phạt cấm túc.”

“Dạ?” Lâm Chất bật thốt, vội hỏi, “Nó có bị thương không ạ?”

Nhiếp Chính Quân lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị:

“Nó sai thì điều đầu tiên cần làm là sửa sai, chứ không phải lo nó có bị thương không. Em mang thái độ này đến gặp nó, chỉ khiến nó càng trở nên hư hỏng hơn thôi.”

“Sẽ không đâu, bình thường Hành Hành rất ngoan mà…” Lâm Chất cố gắng biện hộ, nhưng dưới ánh mắt của anh, giọng cô càng lúc càng nhỏ, rồi đành im lặng.

“Ăn cơm! Còn đứng đây làm gì!” Ông cụ đập gậy rồi chống tay sau lưng bước vào phòng ăn.

Lê Vân vỗ tay Lâm Chất, hai người cùng đi vào, bà dịu dàng nói:
“Đừng trách anh con nghiêm quá. Mấy đứa nhỏ bây giờ đứa nào cũng vô kỷ luật, con xem trên báo đó, mấy đứa con nhà giàu bị nuông chiều đến hư hỏng đầy ra. Dì chỉ sợ Hành Hành cũng vậy.”

Lâm Chất khoác tay bà, cười nói:
“Hành Hành tuy tính cách có phần ngỗ nghịch nhưng tâm tính lại rất tốt, điều này con dám đảm bảo. Chỉ là anh cả quá lạnh nhạt với nó, xảy ra chuyện thì ngay lập tức cấm túc mà không chịu trò chuyện hay lắng nghe gì cả. Con thấy đây là do anh ấy làm bố nhưng thất trách đấy nha.”

Lê Vân phì cười, nhìn cô:
“Con sang Mỹ mấy năm mà mở mang đầu óc ra phết, còn dám chỉ trích cả anh con nữa cơ đấy!”

Lâm Chất cười khẽ, đưa ngón tay lên môi làm dấu, rồi liếc nhìn về phía sau:
“Dì đừng bán đứng con nhé, con sợ anh ấy nhất đấy.”

Lê Vân mỉm cười hiền hậu, nhìn cô kéo ghế cho mình rồi thở dài:
“Trong lòng anh con thương con, chẳng khác gì em ruột đâu.”

“Con biết mà.” Lâm Chất chớp chớp mắt, đến khi thấy anh cả ngồi xuống phía đối diện mới nhẹ nhàng an vị.

___

Sau bữa cơm, cả nhà trò chuyện, ba người đàn ông nhà họ Nhiếp dĩ nhiên lại xoay quanh đề tài hợp tác với tập đoàn BP. Còn bà Lê Vân thì đã lên lầu uống thuốc.

Hai cô cháu nhân lúc đó liền lén chuồn về phòng, vừa vào cửa Nhiếp Thiệu Kỳ liền trút cơn bực tức, suýt nữa thì xé nát cái gối.

“Lần này còn nhẹ, lần sau thì chưa chắc đâu. Cháu nên hiểu vì sao mọi người lại lo lắng.” Lâm Chất khuyên.

“Ai ai cũng coi cháu như con nít! Họ có bao giờ nghĩ rằng cháu đã trưởng thành rồi không?”
Thiệu Kỳ tức giận ném gối xuống đất.

“Nếu cháu là người lớn thì hãy cư xử như người lớn, thay vì trốn vào đây mà giận dỗi chi bằng dùng hành động để thuyết phục mọi người, biết đâu vẫn còn hy vọng.” Lâm Chất ngồi xuống ghế, tiện tay rút một quyển sách ra.

“Lại dụ cháu đi làm chứ gì? Cháu không thèm!” Thiệu Kỳ ngồi phịch xuống giường, ôm gối làu bàu.
 

“Cái nhà họ Nhiếp này nước sâu lắm, cháu tuy là người nhà nhưng cũng đâu tránh được bị lừa lọc tính kế. Làm con rối sống cho đẹp mặt thôi, cháu thà ra ngoài tự kiếm đường còn hơn!”

Lâm Chất gấp sách lại, gật đầu: “Cháu có chí khí đấy. Không ai ép cháu phải vào Nhiếp thị cả, cháu có quyền chọn cuộc sống của mình, nhưng nhớ một điều: phải sống tích cực.”

“Cô nhỏ đúng là ngây thơ!” Thiệu Kỳ bật cười.

“Đàn ông nhà mình ai chấp nhận để phụ nữ ra ngoài gánh vác gì đâu? Họ thà nhốt cháu trong công ty còn hơn để cháu tự làm chủ.”

Rồi cô ấy dẫn chứng luôn: “Cô nhìn mẹ cháu đi. Bà ấy mạnh mẽ nhường nào chứ, là nhà ngoại giao, trong nước có mấy nữ đại sứ đâu? Thế nhưng hôn nhân của họ có hạnh phúc không? Nếu không phải lỡ có thai sinh ra cháu, e là bố mẹ cháu chẳng bao giờ cưới nhau!”

Lâm Chất nhẹ nhàng nói: “Nhưng mẹ cháu được làm điều bà ấy yêu thích, bà ấy không hối hận.”

“Cô nói vậy, nhưng cô thấy mẹ cháu hạnh phúc sao? Bốn mươi tuổi vẫn một mình vất vả nơi đất khách quê người, có lúc cháu nhìn còn thấy tội nghiệp nữa là...” Thiệu Kỳ thở dài.

Lâm Chất dựa lưng ra sau, xoa trán: “Cháu và mẹ cháu là hai kiểu người khác nhau. Mẹ cháu thì thà chết chứ không từ bỏ ước mơ, còn cháu thì chỉ như ôm khúc gỗ mà bơi, trôi tới đâu thì tới.”

Thiệu Kỳ bật cười, gật đầu: “Vậy còn cô nhỏ thì sao?”

“Cô hả? Ở giữa. Không dung cảm như chị Ngụy, cũng chẳng bấp bênh như cháu.”

“Hừ, chờ đến khi bà nội sắp xếp cho cô vào Nhiếp thị đi rồi quay lại xin lỗi cháu nhé!” Thiệu Kỳ ôm ngực, mặt đầy đắc ý.

“Gì cơ? Cháu vừa nói gì?” Lâm Chất nhíu mày.

“Còn gì nữa, bà nội sắp xếp hết rồi. Cô cứ nghỉ ngơi, chuẩn bị đi làm là vừa.”

Lâm Chất sửng sốt. Sao không ai nói với cô chuyện này?!

“À, chuyện đó ấy mà...”
Lê Vân thong thả tháo kính lão, mỉm cười nói: “Con gái thì nên ổn định. Làm ở Nhiếp thị chẳng phải rất tốt sao? Có hai anh con trông nom, con sẽ đỡ vất vả hơn.”

“Nhưng... con đâu có học chuyên ngành tài chính, chẳng biết gì về lĩnh vực này...”

“Không ai vừa bắt đầu đã làm tốt cả, phải học dần dần. Con thông minh, học giỏi, dì tin con làm được.”

Một câu chốt hạ, Lâm Chất chẳng còn lời nào phản bác.

Khung cảnh lúc khuyên Thiệu Kỳ theo đuổi đam mê còn hiện rõ mồn một. Giờ thì sao? Tự vả “bốp” một phát.

Đau thật sự.

Chợt cô nhớ đến chuyện Nhiếp Chính Quân bảo cô dọn ra ngoài.

“Dì ơi, anh cả bảo để con rèn luyện thì nên chuyển ra ngoài sống, dì thấy sao?”

“Nó nói vậy thật à?” Lê Vân nheo mắt.

“Vâng, đúng thế ạ.” Lâm Chất cười, nói tiếp: “Ở nhà lớn mọi thứ đều có người lo liệu, sống thế này chẳng giống người trẻ tuổi gì cả. Sau này đi làm có muốn mời đồng nghiệp về nhà cũng khó.”

Lê Vân gật gù: “Ừ, đúng là phải hòa nhập với mọi người, đặc biệt là đồng nghiệp trẻ...”

Lâm Chất nhìn bà đầy hy vọng.

“Hay thế này nhé, khu Bình Giang có một căn hộ nhỏ trước đây anh con từng ở. Con chuyển đến đó đi.” Lê Vân mỉm cười.

“Hả? Căn anh ấy từng ở... có sang trọng quá không ạ?”

“Tính nó lạnh nhạt, chắc gu trang trí không hợp con đâu. Nhân lúc chưa đi làm con sửa sang lại, chọn nội thất hợp ý mình.”

Lâm Chất gật đầu, cô biết đây là nhượng bộ cuối cùng của bà.

Cô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bà một cái.

“Làm gì thế?” Lê Vân cười hỏi.

“Cảm ơn dì, vì đã lo cho con tất cả.” Lâm Chất tựa cằm lên vai bà, như tìm lại chút hơi ấm của mẹ.

“Con tuy không do dì sinh ra, nhưng là do chính tay dì nuôi lớn.” Lê Vân vỗ nhẹ lưng cô. “Những gì Thiệu Kỳ có, con cũng có. Nhưng con phải cố gắng, phải biết tiến lên.”

Vì cuối cùng, con và Thiệu Kỳ... vẫn khác nhau.

Lâm Chất hiểu rõ điều bà chưa nói ra:

Thiệu Kỳ còn có bố mẹ để dựa vào, dẫu có làm trời làm đất cũng có người gánh.

Còn cô, cha mẹ đã mất trong tai nạn, người duy nhất có thể dựa vào chính là bà, mà bà cũng đã gần bảy mươi, không thể che chở cho cô mãi mãi như thế.

Nhà họ Nhiếp, rồi sẽ là của Nhiếp Chính Quân.

Cô thì chỉ có thể tự lực để đứng vững mà thôi.

Hơn nữa nhà họ Nhiếp đã cho cô quá nhiều, không chỉ là vật chất mà còn là tinh thần.

Từ một đứa trẻ mồ côi, cô được học ở trường danh tiếng, được du học, có những điều kiện mà nhiều người mơ chẳng với tới.

Cô đã quá may mắn rồi.

Chỉ là..... cha mẹ vẫn luôn là một nỗi niềm mất mát lớn nhất trong cô.

Bình Luận (0)
Comment