Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 3

Biệt thự của Nhiếp Chính Quân cách đại trạch khoảng mười phút đi xe. Dù không có vị trí đắc địa như đại trạch nhưng nghe nói phong thủy cực tốt, được coi là “tụ bảo bồn”, từng mời thầy phong thủy đến xem.

Lâm Chất không muốn làm phiền tài xế, cô thong thả đi bộ tới. Bảo vệ đứng gác trước cổng vừa thấy cô liền lập tức mở cổng đón vào.

“Anh cả có ở nhà không?” Lâm Chất mỉm cười hỏi.

Bảo vệ trả lời: “Tiên sinh ra ngoài từ sớm rồi, chắc tối mới về. Lâm tiểu thư đến tìm tiên sinh ạ?”

“Không, tôi không tìm anh ấy.” Cô chính là canh đúng lúc anh không có nhà mới dám đến mà, có người mặt lạnh như anh ở đó thì cô sao dám lại gần Hành Hành chứ?

Lúc này, học sinh Nhiếp Thiệu Hành đang luyện chữ trong thư phòng. Những ngày không phải đến trường, cậu đều dậy rất sớm vì một quy định sắt đá của Nhiếp Chính Quân: trong nhà tuyệt đối không chấp nhận ai ngủ nướng.

Tiếng gõ cửa vang lên cốc cốc cốc, Nhiếp Thiệu Hành chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hô một tiếng “Vào đi.”

Lâm Chất đứng ở cửa, mỉm cười, dáng người cao ráo chắn luôn ánh sáng từ ngoài hắt vào.

Nhiếp Thiệu Hằng ngẩng đầu lên một cách bực dọc, sau đó sửng sốt hét to: “Cô nhỏ!”

“Cháu đón cô như vậy đấy à?” Lâm Chất dang tay ra.

Nhiếp Thiệu Hành như một con khỉ nhỏ, ném ngay cây bút lông sang một bên, bật người khỏi ghế, nhảy vèo tới ôm lấy cô một cái thật chặt.

“Cô nhỏ, cuối cùng cô cũng đến cứu cháu rồi!”

Lâm Chất bật cười, từ lúc nào mà cô trở thành đội cứu hỏa thế này? Sao ai gặp cô cũng kêu cứu thế?

“Nghe nói cháu bị phạt vì đánh nhau hả?”

Nhiếp Thiệu Hành oan ức kêu lên: “Đám nhóc đó mắng cháu là đứa không mẹ, cháu tức quá mới đánh lại thôi! Cô đi nói với ba cháu đi, cháu không cố ý đánh người ta nhập viện đâu!”

Cậu nhóc mười tuổi, vóc dáng cao ráo tuấn tú, có vài phần bóng dáng của ba, nhưng nhiều hơn là vẻ sáng sủa hoạt bát.

Lâm Chất vỗ vai cậu, nói: “Làm sai thì bị phạt là chuyện đương nhiên, là nam tử hán thì phải biết dũng cảm gánh trách nhiệm.”

Nhiếp Thiệu Hành nhướng mày, nghi ngờ hỏi: “Cô nhỏ, có phải cô uống gió bên Tây nhiều quá rồi nên không quen với tình hình Trung Quốc đúng không?”

“Gì cơ?” Lâm Chất ngơ ngác.

“Tất nhiên là trong nhà phải có người đánh thì cũng cần người khuyên chứ! Một mình ba cháu phạt cháu, cháu đáng thương biết bao, cứ bị phạt hoài mà không ai xin cho cháu, thật thảm quá mà.”

Một người đánh, một người can có lẽ là chuyện thường thấy trong nhiều gia đình. Nhưng cô và Hành Hành đều không có một gia đình trọn vẹn. Ba mẹ cô đã mất từ lâu, còn Hành Hành thì chưa bao giờ được gặp mẹ. Cùng là những đứa trẻ thiếu vắng tình thân, họ vốn đã “đồng bệnh tương lân”.

“Cháu còn mấy ngày nữa mới được ‘thả’?” Lâm Chất dò hỏi.

Nhiếp Thiệu Hành giơ hai ngón tay: “Hai ngày, ba cháu nói một giây cũng không được thiếu.”

“Ờ…” Lâm Chất đang định gọi điện thì khựng lại. Trong nhà này, uy quyền của phụ huynh không dễ gì thách thức.

“Cô mau nghĩ cách cứu cháu đi!” Nhiếp Chính Quân phạt cậu không cho đi học, bắt luyện mấy trò tu tâm dưỡng tính cả ngày, cậu sắp buồn phát điên rồi.

Thấy cô định rút lui, Nhiếp Thiệu Hành vội giật lấy điện thoại gọi thẳng, nhưng vừa kết nối thì lại ném ngay về cho cô như cầm cục than nóng.

“Cô nhỏ, vì cháu, cố lên...”

“Alô?” Giọng trầm bên kia vang lên.

Lâm Chất nhắm mắt, can đảm đối mặt: “Alo, anh cả?”

“Ừ, có chuyện gì?”

“Trưa nay anh ăn gì? Em nấu cơm mang tới nhé?” Cô mỉm cười, cố giữ bình tĩnh.

Bên kia im lặng một lúc, Nhiếp Thiệu Hành phía này thì khoa chân múa tay ra hiệu.

“Tùy em.” Nói xong liền cúp máy.

Nhiếp Thiệu Hành hét lên: “Ôi, cô rút lui rồi!”

Lâm Chất gõ đầu cậu, “Cô đang dùng chiến thuật vòng vo!”

Nhiếp Thiệu Hành nheo mắt: “Cô định dùng bữa trưa mua chuộc ông ấy?”

“Tất nhiên! Muốn đàm phán thì phải tạo ấn tượng tốt trước chứ. Cô làm đồ ăn ngon mang đến, anh ấy muốn mắng cũng khó mở miệng!”

Nhiếp Thiệu Hành cười khẩy: “Cô à, người cô đối phó là đồng chí Nhiếp Quân đấy.”

“Sao?”

“Ông ấy thuộc loại thép cứng không ăn đường bọc ngoài, chúc cô may mắn!”

Lâm Chất cảm thấy chột dạ, không đến nỗi thế chứ?

Nhiếp Thiệu Hành quay lại luyện chữ, vẻ mặt như chẳng trông mong gì vào kế hoạch của cô.

Còn cô, vì giữ thể diện trước cậu nên chỉ đành liều mạng tiến lên.

Lâu rồi không nấu món Trung, Lâm Chất có hơi luống cuống, may có người giúp nên không tốn quá nhiều thời gian. Dù kết quả cuối cùng được Nhiếp Thiệu Hành, người nổi tiếng kén ăn khen ngợi, cô vẫn hồi hộp khi bước lên xe.

Đối diện một bàn đầy món, Nhiếp Thiệu Hành lại bắt đầu buổi “ăn một mình”. Tưởng rằng cô nhỏ sẽ cùng ăn với mình, ai ngờ cô lại vội vã rời đi.

“Thiếu gia, uống chút canh trước nhé.” Người hầu dịu dàng nhắc.

Cậu thu lại suy nghĩ, cầm đũa lên, nói: “Cô cũng đi ăn đi, cháu ăn một mình được rồi.”

Mỗi lần thấy cảnh này, người hầu đều lặng lẽ cảm thán, có những thứ tiền thật sự không thể mua được.

Lúc này, Lâm Chất đã đến tầng cao nhất của tổng bộ, ngồi trong phòng chờ sau khi được thông báo giám đốc thị trường chưa ra ngoài.

Khoảng mười lăm phút sau, trợ lý tổng giám đốc bước vào, báo cô có thể vào rồi.

“Cảm ơn.”

Cốc cốc cốc , sau ba tiếng gõ cửa, cửa tự động mở.

Lâm Chất xách theo hộp giữ nhiệt, mỉm cười bước vào.

Nhiếp Chính Quân vẫn đang cắm cúi làm việc, hoàn toàn phớt lờ cô. Ban đầu cô còn kiên nhẫn đứng chờ anh mở lời, nhưng sau một lúc nhận ra mình bị phớt lờ hoàn toàn, cô liền ngồi xuống sofa lật vài quyển tạp chí tài chính.

Nửa tiếng sau, anh ngẩng đầu mới phát hiện người vào là cô.

“Anh cả.” Lâm Chất đứng dậy, mỉm cười chào.

Anh bước tới, thấy hộp giữ nhiệt bên cạnh, mới nhớ ra chuyện cô gọi điện ban nãy.

“Nói đi, tìm anh có chuyện gì?”

Lâm Chất cười nhẹ, mở hộp giữ nhiệt: “Anh đói chưa, ăn cơm trước đã nhé?”

“Nếu là vì chuyện của Hành Hành thì anh khuyên em đừng mở miệng.”

Cô mím môi, hỏi: “Anh không đói à? Em cũng chưa ăn.”

Chủ đề tạm khép lại, hai người cùng ngồi xuống bàn dài dùng bữa.

Cá chua ngọt kiểu Tây Hồ, cần tây xào bách hợp, trứng hấp, mướp đắng nhồi thịt, mộc nhĩ trộn hành, canh sườn hầm hạt dẻ... toàn món thường ngày nhưng màu sắc hương vị đều hấp dẫn, mang đậm vị nhà hơn là tinh tế kiểu nhà hàng.

“Xem ra dì đầu bếp trong nhà anh thật sự không lọt nổi mắt em, có tay nghề thế này thì chê người ta cũng đúng thôi.” Ăn xong, lau miệng, anh bước vào vòng hỏi đáp thứ hai.

Lâm Chất khí thế sụt giảm ngay tức thì: “Anh cả, mình đừng nói chuyện này nữa được không?”

Anh gật đầu, sau đó chuyển hướng: “Vô sự hiến ân cần, nói đi, em muốn gì?”

Lâm Chất gần như muốn giơ tay đầu hàng: “Anh là anh cả của em, em quan tâm anh một chút không được sao? Với lại dì bảo em tới xin chìa khóa căn hộ ở đường Tân Giang, em cũng không thể tay không đến nhờ anh nhường chỗ chứ.”

“Em đã coi anh là anh cả thì còn cần khách sáo thế sao? Nhà ở đường Tân Giang em muốn ở bao lâu cũng được, anh có thể chuyển hẳn tên cho em.”

“Em chỉ ở tạm một thời gian thôi, sau này chắc chắn sẽ dọn đi.”

“Cần phải rạch ròi vậy nhỉ?”

“Không phải, em chỉ muốn bớt gánh nặng cho mọi người thôi.” Lâm Chất lắc đầu.

Anh nhướng mày, dáng vẻ lúc này giống hệt Hành Hành ban nãy: “Với năng lực hiện tại của em, chưa đủ để tạo gánh nặng cho chúng tôi đâu. Anh thấy là em đang đánh giá mình quá cao đấy.”

Lâm Chất: “……”

Thật chán nha, anh quá khó đối phó, chẳng tìm nổi điểm đột phá nào cả.

Không còn cách nào, phải tấn công trực diện thôi.

“Anh cả, cho Hành Hành giúp em dọn nhà nhé?” Lâm Chất hạ giọng.

“Trong nhà bao nhiêu bảo mẫu vệ sĩ, cần gì đến nó?” Anh lập tức từ chối.

“Nhưng em thích Hành Hành mà, em muốn khi trang trí căn hộ được cậu ấy góp ý.”

Anh nhìn cô, vừa bất lực trước chiêu trò của cô, vừa cảm động vì tình cảm sâu đậm của cô với Hành Hành.

Lâm Chất bị anh nhìn đến chột dạ, vội vàng nói: “Hành Hành đã bị phạt rồi, cũng biết lỗi rồi. Biết sai sửa sai là đứa trẻ ngoan mà, anh cũng nên linh hoạt một chút.”

Anh bật cười, chỉ là nụ cười ấy vụt tắt rất nhanh: “Cũng chỉ có em mới dám đến yêu cầu anh như vậy.”

Lâm Chất thấy có hi vọng, lập tức thúc đẩy: “Dẫn cậu ấy đi mua sắm cũng là rèn luyện tính kiên nhẫn đó, vì Hành Hành sợ nhất là đi dạo phố mà.”

Lúc này, anh cũng dịu giọng: “Nói với thằng nhóc ấy, nếu còn xảy ra chuyện như lần này....”

“Lúc cần mời phụ huynh thì để em đi!” Lâm Chất tranh lời.

Anh bật cười: “Em đang nuông chiều nó đấy, biết không?”

“Hả? Có à?” Cô ngồi thẳng, hai tay đan vào nhau, vô thức siết lấy váy.

Anh lắc đầu: “Anh thấy phải hạn chế Hành Hành tiếp xúc với em thôi, em đang làm hư nó.”

“Không đâu, em chắc chắn sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.” Cô vội vàng đảm bảo, cứ như một phụ huynh đi năn nỉ giáo viên vì con mình vậy.

Đến khi nhận ra thì thấy mình đã vượt quyền mất rồi, người giám hộ hợp pháp rõ ràng là người đối diện.

“Anh cả, dì nói để em vào làm ở tập đoàn Nhiếp thị, anh nghĩ sao?” Cô chủ động chuyển đề tài, không chịu nổi nữa rồi.

“Được, nhưng phải bắt đầu từ tầng dưới cùng.” Anh nhấp trà, ngắn gọn mà dứt khoát.

“Vậy… em có thể không vào Nhiếp thị không?”

“Em nghĩ sao?” Anh đặt tách trà xuống, chậm rãi nói, “Ở thành phố B này, ngoài Nhiếp thị ra, còn nơi nào tốt hơn để em rèn luyện?”

“… Không có.”

“Vậy thì vào AG đi.” Anh nói.

Lâm Chất ngẩng phắt đầu lên, nhắc lại: “AG?”

AG là công ty con tiềm năng nhất của Nhiếp thị, ngoài lần hợp tác sắp tới với tập đoàn BP bên Anh, bản thân nó cũng đã rất xuất sắc. Được vào Nhiếp thị đã là mơ ước, mà có thể vào AG thì lại càng là lý tưởng.

“Không có tự tin à?”

“Không phải… em vốn không học chuyên ngành này, mới vào AG đã sợ làm không tốt, xấu mặt…”

Nhiếp Chính Quân nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Mất mặt thì là mặt em mất. Em yên tâm, mặt mũi Nhiếp thị vẫn do anh gánh.”

Lâm Chất ngẩng lên, dở khóc dở cười.

Anh đứng dậy, xoa đầu cô, từ trên cao nhìn xuống: “Còn một câu, anh suýt quên chưa nói.”

“Gì vậy?” Cô hỏi bâng quơ, vai rũ xuống, không hy vọng gì nữa rồi.

“Chào mừng em về nhà.”

Bình Luận (0)
Comment