Lâm Chất và cậu thiếu gia nhỏ Nhiếp Thiệu Hành cùng đi mua vài món đồ nhỏ để trang trí lại phòng. Nhiếp Thiệu Hành đi một vòng quanh nhà, phát hiện ra nơi này hoàn toàn mang phong cách của ba cậu, lạnh lùng, cứng rắn, không hề có chút ấm áp nào của một mái ấm thực thụ.
Lâm Chất thay một bộ đồ dễ giặt, vừa lẩm nhẩm hát vừa lau nhà, còn cậu thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành thì ngồi vắt vẻo trên sofa, chơi game.
“Hành Hành, khát nước không?” Lâm Chất lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên hỏi.
Mắt Nhiếp Thiệu Hành không rời màn hình, chỉ khẽ gật đầu: “Khát, cực kỳ khát luôn.”
Lâm Chất đặt cây lau nhà xuống, đi vào bếp rót một ly nước xoài tươi ướp lạnh mang ra cho cậu uống.
Cuối cùng cũng qua được một màn, cậu thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành hài lòng đặt máy chơi game xuống.
“Cái máy này để ở chỗ cô luôn đi, mang về nhà cũng không chơi được đâu.” Cậu kéo ghế ngồi xuống, không khách sáo mà uống ừng ực một ngụm lớn.
“Lạnh đó, từ từ thôi.” Lâm Chất dặn dò.
Nhiếp Thiệu Hành nheo mắt lại đặt ly xuống, ngả người ra sau như ông cụ non, nói: “Vẫn là ở chỗ cô là thoải mái nhất, tuyệt vời ghê!”
Lâm Chất nhìn cậu cười: “Cô chỉ đón cháu ra ngoài một ngày thôi, tối nay phải ngoan ngoãn về nhà đó.”
Nhiếp Thiệu Hành bĩu môi, chống cằm nằm bò lên bàn, không chớp mắt mà nhìn Lâm Chất.
“Cô ơi, cô đẹp thật đấy.” Cậu nghiêm túc khen ngợi, khiến Lâm Chất phì cười.
“Cảm ơn lời khen của cháu, cô nhận nhé.” Cô xoa xoa đầu cậu, trong mắt đầy yêu thương.
Nhiếp Thiệu Hành không như với người khác mà tránh né, ngược lại còn tựa vào tay cô, giọng mềm như bún: “Ước gì cô là mẹ cháu…”
Lâm Chất khựng tay một chút, mỉm cười hỏi: “Cô tốt đến vậy à?”
“Ừm.” Cậu gật đầu, nghiêm túc nói: “Sau này nếu cô có con, chắc cháu sẽ ghen tị với nó mất.”
Lâm Chất mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống: “Nói thử xem, tại sao cháu thấy cô tốt?”
“Tốt là tốt chứ sao, cần gì lý do?” Cậu nhún vai, ra vẻ người lớn.
Lâm Chất nói: “Cô phải biết cháu thấy cô tốt chỗ nào, để còn truyền đạt lại cho bố cháu, bảo anh ấy học theo.”
“Thôi đi, bố vẫn là bố, mãi mãi không thể thay thế mẹ được.” Nhiếp Thiệu Hành cúi đầu, nằm bò trên bàn, tóc mái rủ xuống che mất đôi mắt.
Lâm Chất mím môi, dịu dàng xoa đầu cậu.
Mẹ của Nhiếp Thiệu Hành mất ngay sau khi sinh cậu ra, đến cả mặt con trai cũng chưa kịp nhìn rõ thì tim đã ngừng đập. Cô ấy chỉ là tình nhân của Nhiếp Chính Quân, không có một danh phận chính thức, được chôn ở một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, núi non sông nước hữu tình.
Còn Lâm Chất thì sao? Từ viện mồ côi đến nhà họ Nhiếp, cô thậm chí không nhớ nổi gương mặt cha mẹ ruột, không biết họ đã từng ôm cô trong lòng, chăm sóc yêu thương cô hay chưa.
Nhắc đến cha mẹ, cả hai đều không thể an ủi nhau, nói nhiều cũng chỉ là cùng l**m láp vết thương. Tuy cách nhau về tuổi tác, nhưng khát khao tình thân nơi cha mẹ là giống nhau, cảm thông từ tận đáy lòng.
Hai cô cháu buồn một lúc rồi cũng thôi, dù sao Lâm Chất đã sống như thế gần hai mươi năm, còn Hành Hành thì chẳng hề thiếu yêu thương, cũng không phải kiểu hay suy nghĩ tiêu cực.
Đến giờ ăn tối, Lâm Chất tự tay vào bếp nấu vài món ăn gia đình, như để an ủi cái bụng đói của họ.
Hành Hành ăn rất hài lòng, không chỉ vì tay nghề nấu ăn, mà vì cuối cùng cũng có người cùng ngồi ăn chung bàn với cậu, khiến cậu thấy rất ấm lòng.
“Thật muốn ở lại đây mãi.” Cậu xoa bụng, ngả người ra sau, lông mày ánh mắt giống hệt bố cậu.
Lâm Chất thoáng ngẩn người một chút, rồi đứng dậy dọn bát đũa, cười nói: “Vậy thì cô không thể ở cạnh cháu được đâu, cô còn phải đi làm.”
“Cô đi AG à?” Hành Hành nghiêng đầu nhìn cô đang ở trong bếp hỏi.
“Sao cháu biết? Tin tức nhanh nhạy ghê.” Lâm Chất xoay người cười với cậu.
Hành Hành vỗ vỗ bụng mình: “Cháu nghe chú Trần nói, chú ấy bàn chuyện này với ba cháu.”
“Chú Trần” chính là thư ký của Nhiếp Chính Quân, Hành Hành rất thân với chú ấy.
Vừa rửa bát, Lâm Chất vừa nói: “Ừ, cô sẽ đến AG.”
“Cô ơi, điều cô thật sự muốn làm là gì vậy?” Nhiếp Thiệu Hằng tò mò hỏi.
Tay Lâm Chất hơi khựng lại, bất đắc dĩ nói: “Cô muốn làm gì có quan trọng không?”
Hành Hành đồng tình gật đầu: “Cháu hiểu mà, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Giống như ba cháu bắt cháu học hành, cháu thật sự không muốn học chút nào.”
Lâm Chất mỉm cười, vài lọn tóc rơi xuống vai, che mất một bên gương mặt dịu dàng.
Nhiếp Thiệu Hành ăn xong, đứng dậy đi lại vận động, chợt nhận ra phong cách trong nhà dường như đã thay đổi. Ví như bình thủy tiên bên cạnh vách tivi, hay vài miếng lót ly đặt tùy ý trên bàn trà, tất cả đều khiến không gian có chút khác biệt so với lúc cậu mới đến.
“Cô ơi, cô đại tu nhà cửa à?” Nhiếp Thiệu Hành nằm lên khung cửa, cười tít mắt hỏi.
“Không đâu, chỉ dọn dẹp lại một chút thôi.” Lâm Chất đáp.
Nhiếp Thiệu Hành quay đầu, ánh mắt lướt qua chân nến và ly rượu trên bàn ăn, rồi nhìn thấy chậu cây cảnh và chiếc khăn voan buộc hờ nơi ban công khẽ bay trong gió, mọi góc đều toát lên khí chất của một nữ chủ nhân.
“Quả nhiên có phụ nữ trong nhà là khác hẳn…” Cậu thiếu gia mới mười tuổi cảm khái.
Lâm Chất rửa tay bước ra: “Đi thôi, cô đưa cháu về.”
“Mới giờ này ạ?” Hành Hành kêu lên, cực kỳ không hài lòng.
“Sáng mai cô phải đến AG báo cáo rồi, nên giờ phải đưa cháu về để còn về nghỉ ngơi cho tốt.” Lâm Chất vừa nói vừa lau tay bằng khăn.
“Oh…” Cậu đáp lại một tiếng, đầy luyến tiếc.
Hiếm khi nào lúc Lâm Chất đưa Hành Hành về nhà lại gặp đúng dịp Nhiếp Chính Quân, người luôn bận rộn xã giao bên ngoài lại đang có mặt ở nhà.
Hành Hành như lâm đại địch, liếc nhìn Lâm Chất bên cạnh, dường như muốn hỏi xem cô đã "xử lý" xong ông bố của mình chưa.
Lâm Chất mỉm cười chào anh cả, Nhiếp Chính Quân đặt tạp chí xuống, đứng dậy.
Anh mặc một bộ đồ ở nhà, vậy mà không hề khiến người ta cảm thấy thư thái, trái lại lại toát ra khí chất như thể đang mặc chính trang, cẩn trọng, nghiêm nghị.
“Lên rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi.” Nhiếp Chính Quân nói với cậu con trai bên cạnh.
“Nhưng bây giờ mới tám giờ mà…” Hành Hành nhỏ giọng phản đối.
Nhiếp Chính Quân nhìn qua, lạnh lùng hỏi: “Hay là con không muốn đi học nữa?”
“Con được đi học rồi ạ?” Hành Hành làm ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ. Không phải vì cậu thích học hành gì, mà là cậu thật sự không muốn bị nhốt trong nhà mãi, ít nhất ở trường còn có bạn bè chơi đùa, chứ ở nhà thì chỉ có nhận sự “huấn luyện” của bố mình.
Trước khi Nhiếp Chính Quân kịp nói thêm gì, Hành Hành đã nhanh chóng vẫy tay với Lâm Chất: “Cô nhỏ tự chơi nhé, con lên ngủ đây!”
Tốc độ vội vàng ấy như thể chỉ sợ bố mình đổi ý bất kỳ lúc nào.
Lâm Chất cũng vẫy tay, dặn dò: “Phải ngoan, nghe lời thầy cô, học hành chăm chỉ đấy.”
“Vâng vâng.” Cậu trả lời lấy lệ rồi chạy vụt lên lầu.
Chỉ còn lại Lâm Chất đối diện với Nhiếp Chính Quân, cô đột nhiên thấy căng thẳng một cách khó hiểu.
“Có vẻ tôi khá thất bại nhỉ, hai người tôi tự tay nuôi lớn đều sợ tôi.” Nhiếp Chính Quân ngồi xuống, hai tay đan lại đặt lên đầu gối, nhìn về phía Lâm Chất.
Lâm Chất cố ý hít sâu một hơi, ngồi xuống sofa mỉm cười, nói đùa: “Anh quá nghiêm nghị, em với Hành Hành không sợ cũng khó đấy.”
“Sợ thì sợ đấy, nhưng anh thấy hai người cũng không ít lần làm trái ý anh đâu.” Nhiếp Chính Quân rót cho cô một chén trà, Lâm Chất đưa tay đón lấy.
“Anh cả, đừng nói là lại nhắc chuyện em sa thải bảo mẫu nhé?” Lâm Chất nhăn mặt khổ sở.
Nhiếp Chính Quân lắc đầu: “Anh không phải kiểu người hay nhắc lại chuyện cũ.”
Lâm Chất thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi Nhiếp Chính Quân tiếp lời: “Nhưng chuyện em tự ý đổi chuyên ngành, giải thích sao đây?”
Lâm Chất đang cầm ly trà nóng, vẻ mặt như đang ôm một củ khoai bỏng tay, khổ sở không nói nên lời.
“Em chỉ học thêm ngành máy tính thôi, đâu có bỏ ngành chính đâu.”
“Nhưng em dồn trọng tâm vào đó, khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng em không còn hứng thú với tài chính nữa?” Nhiếp Chính Quân bình tĩnh nói.
Lâm Chất ngồi ngay ngắn, hai chân vắt chéo, hơi khẩn trương.
“Em không phải người giỏi tính toán... cũng không giỏi ăn nói, nên nghĩ mãi không ra lý do nào hay hơn để giải thích.”
Nhiếp Chính Quân gật đầu, hỏi: “Vậy là em cũng không muốn vào AG?”
Lâm Chất mồ hôi rịn trên đầu mũi, cúi đầu che đi vẻ bối rối, đáp: “Em có thể nghe theo sắp xếp của gia đình.”
“Nhưng em đâu có thích.” Nhiếp Chính Quân nhìn thấu, giọng điệu dịu xuống, “Anh từ trước đến nay luôn tôn trọng ý muốn của em, em hoàn toàn có thể nói rõ suy nghĩ của mình với anh.”
Lâm Chất lại lắc đầu: “Em không có ý kiến gì, em đã chuẩn bị tâm lý để vào AG rồi.”
Nhiếp Chính Quân cau mày, không nói gì thêm.
Cuộc trò chuyện giữa hai anh em có thể nói là không mấy vui vẻ. Lâm Chất không bộc lộ suy nghĩ thật sự, còn Nhiếp Chính Quân vốn không phải người dễ gần nên buổi nói chuyện chẳng đi đến đâu. Cuối cùng, Lâm Chất vẫn đến AG nhận việc như kế hoạch.
Lâm Chất sợ Nhiếp Chính Quân từ lâu, gần như là nỗi sợ theo cô suốt thời thơ ấu.
Anh là trưởng nam nhà họ Nhiếp, luôn đứng dưới ánh hào quang, lời nói có trọng lượng, một tay che trời. Còn cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhà họ Nhiếp nhận nuôi, đến cả cái tên cũng giữ nguyên từ trại trẻ, sống nhờ dưới mái hiên người khác. Nhưng cũng không thể phủ nhận, người bên cạnh cô nhiều năm nhất chính là Nhiếp Chính Quân. Chính anh đã đồng hành cùng cô đi qua quãng đời mơ hồ, không nơi bấu víu nhất ấy.
Lần đầu phẫu thuật là anh đưa bảo vệ và thư ký đi theo, túc trực bên cô đến lúc khỏi bệnh.
Lần đầu thi chuyển cấp, là anh ngồi trong xe ngoài cổng trường chờ cô thi xong, và cô cũng không phụ lòng anh, xuất sắc bước chân vào Đại học Stanford.
Thậm chí lần đầu thất tình, là anh đưa cô đi giải sầu, dù chỉ là một bữa tối xa hoa và món quà, nhưng ít ra anh là người duy nhất nhận ra tâm trạng của cô có thay đổi.
...
Nhiếp Chính Quân khiến người ta kính sợ, vì anh có thể dễ dàng chiếm được lòng người, kể cả là một cô nhi như cô.
Nhưng cô lại không thể mở lòng hoàn toàn với người anh này. Không chỉ vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, khó tìm được tiếng nói chung, mà còn vì anh quá mạnh mẽ, còn cô lại quá… nhỏ bé.
Ngay cả khi nằm trên giường trong căn hộ của mình, cô vẫn chưa thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén, dò xét của anh, vì quá mức chấn động lòng người.
Hôm sau đi làm tại AG, Lâm Chất cũng không gây nhiều chú ý, vì cùng vào thời điểm đó còn có ba sinh viên tốt nghiệp khác, đều là thạc sĩ hoặc tiến sĩ.
Lâm Chất là kiểu con gái rất dễ gây thiện cảm: xinh đẹp nhưng không kiêu kỳ, chững chạc mà không khoa trương, đặc biệt là rất kín tiếng, chưa từng nói xấu ai sau lưng, nên được yêu mến cũng là điều dễ hiểu.
Mới làm được một tuần, đã có vài người mời cô đi ăn tối, nhưng cô đều khéo léo từ chối. Dần dần, không biết từ đâu lan ra tin đồn cô kiêu ngạo, coi thường người khác mà lại còn có vẻ như thật.
Người quản lý trực tiếp vốn biết thân phận của cô, chỉ nhẹ nhàng an ủi rằng: trong công ty khó tránh khỏi chuyện thị phi, phải tự mình học cách vượt qua và thích nghi. Lâm Chất gật đầu tiếp thu.
Dự án “Hải Cảng N3” do cậu ba nhà họ Nhiếp, Nhiếp Chính Khôn, cũng là cha của tiểu thư Nhiếp Thiệu Kỳ làm người phụ trách, cũng chính là anh ba của Lâm Chất.
Trong bữa tối, anh ba hỏi cảm nhận của cô sau khi đi làm. Đối diện với anh, Lâm Chất cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, không thể nói là trò chuyện rôm rả, nhưng ít ra cũng thoải mái.
“Bầu không khí công ty rất tốt. Em từng thực tập ở các tập đoàn lớn ở nước ngoài, về mặt năng lực cứng thì em thấy công ty mình không hề thua kém họ.” Lâm Chất mỉm cười đáp.
Nhiếp Chính Khôn gật đầu, tỏ vẻ thích thú: “Thế còn năng lực mềm? Anh nghe nói gần đây có người tung tin xấu về em, lại còn rất bài bản nữa đúng không?”
Hiếm khi Lâm Chất có vẻ tự tin, cô hơi nhướng mày, dõng dạc nói: “Người xuất sắc thường dùng năng lực để đáp trả.”
Nhiếp Chính Khôn bật cười tán thưởng, nhưng vẫn nhắc nhở: “Quan hệ đồng nghiệp cũng là một phần trong năng lực làm việc. Nếu không hòa đồng hợp tác sẽ khó, công việc cũng sẽ khó khăn hơn.”
“Vì thế em định tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà, để xua tan những lời đồn bất lợi về mình.” Lâm Chất gật đầu đồng tình, đồng thời trình bày kế hoạch cụ thể.
Nhiếp Chính Khôn cười ha hả, nâng ly: “Có đầu óc lại có hành động, giá mà em là con gái anh thì tốt biết mấy, còn giỏi hơn cả Thiệu Kỳ!”
Lâm Chất chớp mắt cười, cụng ly: “Làm em gái anh còn tốt hơn, còn có thể cùng nhau làm việc.”
“Cũng có lý!” Nhiếp Chính Khôn dứt khoát uống cạn ly rượu.
Anh dịu dàng, nho nhã hơn hẳn anh cả, có lẽ vì có một cô con gái nghịch ngợm nên càng hiểu tâm lý người trẻ. Cuộc trò chuyện giữa hai người vì thế mà cũng nhẹ nhàng, ăn ý hơn rất nhiều.