Sau giờ nghỉ trưa, vừa bước vào cổng công ty Lâm Chất đã cảm nhận được bầu không khí hôm nay khác lạ. Vương Thiến Chi là người thực tập cùng cô, vội vã đi tới, lông mày nhíu chặt.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Chất hỏi.
“Boss vừa tới công ty, không hài lòng với đề án mà bọn mình trình bày trước đó, yêu cầu phải làm lại toàn bộ,” Vương Thiến Chi ôm một chồng tài liệu nặng trĩu, gương mặt đầy mệt mỏi.
“Anh cả à?” Lâm Chất chủ động đỡ bớt phần tài liệu trên tay cô bạn, nói: “Cậu nói rõ phần nào cần làm lại đi, mình cùng làm với cậu cho nhanh.” Làm lại toàn bộ là một khối lượng công việc không nhỏ, cô không khỏi bất ngờ.
Vương Thiến Chi cảm kích vô cùng: “Cảm ơn cậu nhiều, mình sắp phát điên luôn rồi.”
Dù chỉ mới vào công ty, họ chưa được tiếp xúc với phần việc cốt lõi, nhưng những công việc lặt vặt và rườm rà đều do họ đảm nhiệm, bao gồm cả việc in lại một chồng kế hoạch như thế này.
Trên đường đến phòng in, Lâm Chất vừa đi vừa hỏi: “Cậu biết boss không hài lòng ở chỗ nào không?”
“Mình chỉ đứng chờ bên ngoài phòng họp một lúc, cũng không nghe được cụ thể gì.” Có sự giúp đỡ của Lâm Chất, Vương Thiến Chi tạm thời thở phào nhẹ nhõm, lại nói, “Nhưng sắc mặt của anh Lý thì rất tệ, chắc bị mắng không nhẹ đâu.”
Lâm Chất nói: “Trước đây không phải là tổng giám đốc Nhiếp phụ trách dự án này sao? Sao boss lại đích thân tới?”
“Đàm phán với bên đối tác BP không thuận lợi, chắc boss không hài lòng với hiệu quả công việc nên mới trực tiếp xuống kiểm tra.” Vương Thiến Chi ôm chặt đống tài liệu, đến mức hai cánh tay hằn cả vết đỏ mà không dám than phiền nửa lời.
Lâm Chất gật đầu, xem ra Vương Thiến Chi cũng không biết gì nhiều hơn.
Lúc này, trong phòng làm việc, hai anh em Nhiếp Chính Quân và Nhiếp Chính Khôn đang bàn bạc, sau khi thống nhất lại kế hoạch của “Hải Cảng N3”, họ chuyển sang nói về Lâm Chất, cô thực tập sinh hiện tại.
“Em ấy rất có chính kiến và nghiêm túc, trong giới trẻ bây giờ quả là hiếm có.” Nhiếp Chính Khôn dành lời khen không nhỏ.
Nhiếp Chính Quân ngồi dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo, thái độ khá thoải mái khi trò chuyện với em trai: “Từ nhỏ em ấy đã sống trong môi trường này, nếu đã chiếm được lợi thế như vậy mà vẫn không nổi bật lên được thì chỉ có thể là do em ấy quá kém.”
Nhiếp Chính Khôn bật cười, lên tiếng bênh vực: “Anh cũng đừng đặt kỳ vọng cao quá. Dù sao nó cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi đầu thôi. So với Thiệu Kỳ thì nó khiến người ta yên tâm hơn nhiều.”
Nhiếp Chính Quân khẽ cười, nơi khóe mắt đã có vài vết chân chim. Anh không nghi ngờ năng lực của Lâm Chất, chỉ lo rằng cô ấy hơi vụng về trong các mối quan hệ nơi công sở.
“Em để ý cô ấy nhiều một chút, anh lo tính cách của nó không hợp với đồng nghiệp.”
Nhiếp Chính Khôn cười ha ha, nâng tách trà trên tay lên một cách thong thả: “Anh đúng là lo bò trắng răng. Em với nó đã nói chuyện về chuyện này rồi, hơn nữa nó cũng đã đưa ra phương án cải thiện rất cụ thể.”
“Ồ?” Nhiếp Chính Quân nhướng mày, cô gái vẫn luôn bị động đó, giờ cũng biết chủ động cải thiện quan hệ rồi sao.
_____
Thứ Bảy, sau khi hoàn tất phần công việc, các đồng nghiệp trong nhóm bất ngờ nhận được lời mời tham gia “tiệc mừng nhà mới” của Lâm Chất.
Thiệp mời do cô đích thân thiết kế, là những tấm thiệp gấp màu trắng, ở cuối có chữ ký “Lâm Chất” thanh thoát, đầy phong cách cá nhân mà vẫn ấm áp và dễ chịu.
Trong thời gian du học ở Mỹ, cô chịu nhiều ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, đặc biệt yêu thích những buổi tiệc kết nối bạn bè như thế này, nơi có thể giao lưu thoải mái, lại tránh được sự ngượng ngập khi không tìm được đề tài trò chuyện.
Khi biết Lâm Chất chuẩn bị tổ chức tiệc, Nhiếp Thiệu Kỳ lập tức xung phong tham gia với lý do là “giúp đỡ”, thực chất là để chen chân vào vòng giao tiếp của cô.
Ngay cả Hành Hành cũng không chịu thua, nằng nặc đòi làm vệ sĩ riêng, ngăn chặn những kẻ có ý đồ xấu với cô.
Nhưng Lâm Chất từ chối thẳng thừng cả hai, trả lời dứt khoát: cô cần không gian riêng để kết bạn, không muốn hai tên “quậy phá” này xen vào.
Vì thế, Hành Hành ấm ức than vãn mãi ở nhà và cuối cùng thành công… mách lẻo với bố.
“Có lẽ dì nhỏ không còn thích con nữa rồi...” Cậu thiếu niên gục đầu thở dài, nói với vẻ trưởng thành bất ngờ, “Con gái lớn rồi là không giữ được mà...”
Nhiếp Chính Quân đang ăn cơm đối diện, ngẩng đầu, khóe miệng khẽ giật, nói: “Phải cho dì con tự do, cuộc sống của cô ấy đâu chỉ có hai bố con mình.”
“Con không vui!” Hành Hành phụng phịu, giận dỗi vì không được tham dự buổi tiệc.
Nhiếp Chính Quân nhìn con trai buồn bã, không những không dỗ dành mà còn đổ thêm dầu vào lửa: “Con lớn rồi, phải quen với việc không còn là trung tâm của người khác, phải học cách một mình đối mặt với mọi chuyện.”
Hành Hành hừ lạnh: “Chẳng phải con vẫn luôn một mình đó sao? Ăn một mình, ngủ một mình...”
Nhiếp Chính Quân chẳng chút áy náy, thậm chí còn gật đầu tán đồng: “Bố thấy thói quen này rất tốt, nên tiếp tục giữ.”
Sau đó, anh lau miệng, kéo ghế đứng dậy rồi nói: “Ăn cho xong sandwich đi, bố còn phải đi họp sớm.”
Hành Hành bĩu môi làm mặt xấu sau lưng anh, lè lưỡi lắc đầu, khiến người giúp việc đứng bên cạnh suýt nữa không nhịn được cười.
____
Với Lâm Chất, tổ chức tiệc thật ra rất đơn giản vì chỉ cần chuẩn bị đủ đồ ăn và đồ uống là được. Căn hộ này của anh cả rộng rãi, hoàn toàn đủ không gian để sử dụng.
Những người nhận được lời mời đều bất ngờ, không ai ngờ Lâm Chất, người vốn ít nói trong công ty, lại chủ động rủ mọi người đi chơi. Với tâm thế tò mò và khám phá, tất cả đều đồng ý tham dự.
Khoảng bốn giờ chiều thứ Sáu, Lâm Chất bắt đầu bày biện những món ăn và rượu đã mua từ tối hôm trước. Ngoài những món nguội và trái cây có thể bày trực tiếp, phần còn lại đều cần qua chế biến.
Cô bận rộn khoảng một tiếng thì vị khách đầu tiên đến.
Lâm Chất mở cửa, mỉm cười: “Mình biết ngay cậu sẽ là người đến đầu tiên mà.”
Vương Thiến Chi lắc lắc chai rượu vang trong tay, cười lanh lợi: “Quà đó nhé, không rẻ đâu nha~”
“Vào đi, vào đi.” Lâm Chất nghiêng người nhường lối, mỉm cười nhận lấy chai rượu.
“Tớ tới xem cậu có cần giúp gì không, dù sao cũng còn nhiều người sẽ đến mà.” Vương Thiến Chi vừa quan sát xung quanh vừa trầm trồ, “Cậu ở một mình trong căn nhà to thế này á?”
Lâm Chất đặt chai rượu lên tủ rượu. Nhờ phúc của anh cả, chiếc tủ ấy vô cùng sang trọng và khí phái, đúng là có thể chứa được rất nhiều chai.
“Chỉ là thuê lại nhà người thân thôi, cũng không tính là to lắm đâu.” Lâm Chất mỉm cười, đưa cho cô một lon cocktail có nồng độ nhẹ, “Khởi động nhẹ nhàng cái đã.”
Vương Thiến Chi nháy mắt nhận lấy, “Cậu hiểu ý tớ ghê.”
Hai người nhìn nhau cười, Lâm Chất nói: “Cậu cứ tự nhiên dạo quanh nhé, tớ vào bếp xem lại một chút.”
“Đi đi, đi đi, để tớ tham quan thêm chút nữa.” Vương Thiến Chi xách lon rượu cười vẫy tay.
Cô liếc nhìn Lâm Chất đang bận rộn trong bếp, thầm nghĩ: nhà cô ấy đúng là có điều kiện, nhà ở vị trí đắc địa thế này mà thuê được một căn rộng như vậy...
Lần lượt, các khách mời khác cũng đến. Lúc này Lâm Chất đã chuẩn bị xong xuôi, mỉm cười ra cửa đón từng người.
Nền giáo dục cô từng nhận và cách sống từ nhỏ đã tạo nên phong thái chừng mực, nhã nhặn mà khiêm tốn. Ít nhất trong buổi tiệc, cô vẫn giữ được sự dịu dàng và trầm ổn.
Party suy cho cùng là một nhóm người tụ tập ăn uống nói cười, từng tốp tụ lại trò chuyện rôm rả, trêu ghẹo lẫn nhau, đám tinh anh này cũng không ngoại lệ. Chỉ là khí chất nghiêm túc của Lâm Chất khiến người khác khó lòng đùa cợt quá trớn với cô.
Và cô cũng đã đạt được mục đích mình mong muốn:
Thứ nhất, cho mọi người thấy cô thân thiện, không phải kiểu lạnh lùng khó gần để sau này làm việc sẽ dễ hoà hợp hơn.
Thứ hai, mượn gió bẻ măng khéo léo thể hiện tiềm lực tài chính, để những ai từng mang ánh mắt soi mói đánh giá cô cũng phải dè chừng. Ít nhất sau này muốn giở trò cũng sẽ phải cân nhắc.
Thứ ba... ừm, chắc không còn cái thứ ba nữa.
Tiệc vui, chủ khách đều hài lòng.
Vừa ngồi xuống ghế sofa được ba phút, điện thoại bất ngờ vang lên.
“Alo, Trình Tiềm.” Lâm Chất xoa thái dương, gọi nhẹ.
“Cậu sao biết là tớ?” Trình Tiềm ngạc nhiên, cười nói, “Lẽ nào là cảm ứng tâm linh?”
Lâm Chất ngả người tựa vào sofa, thoải mái nói: “Mã vùng của Mỹ, ngoài cậu ra thì còn ai vào đây?”
Trình Tiềm bật cười, rồi nói: “Đúng là phong cách của cậu, lý trí, lạnh nhạt, quan sát và phán đoán cực giỏi.”
“Những cái khác thì tớ nhận, nhưng lạnh nhạt vô tình? Cái mũ đó tớ không đội đâu nhé.” Lâm Chất phản bác.
Trình Tiềm cười lớn, rõ ràng không định giải thích gì thêm. Anh nói: “Chuyện đó để sau đi, còn việc cậu hứa về nước giúp tớ thì sao, quên rồi sao?”
Lâm Chất nói: “Thật lòng xin lỗi, kế hoạch thay đổi bất ngờ, tớ cũng là lực bất tòng tâm.”
“Nghe nói cậu vào AG rồi, sau này nếu thăng tiến như diều gặp gió thì đừng quên tớ đấy nhé.” Trình Tiềm bật lửa châm điếu thuốc, cười nói.
Lâm Chất cũng cười: “Cậu đánh giá cao tớ quá rồi, nếu nói về thành tích cá nhân thì tớ còn thua xa cậu.”
“Cứ để đấy, chờ tớ về nước che chở cho cậu.” Trình Tiềm nhả ra một vòng khói, mắt nhìn về New York hoa lệ, nhưng tâm trí lại trôi về một người ở cách đó nửa vòng trái đất.
Sau vài câu chuyện phiếm, hai người gác máy. Lâm Chất ngồi trên sofa ngẩn người một lúc, rồi chợt nhớ ra đã khá muộn, cô nên đi tắm và ngủ thôi.
Nhưng nhìn căn phòng lộn xộn này… cô thở dài một tiếng, đành cam chịu thu dọn xong mới ngủ.
Ai ngờ vừa dọn là dọn tới tận hai giờ sáng, kiệt sức cả thể chất lẫn tinh thần. Sau khi tắm xong cô nằm lên giường, nghĩ rằng sẽ ngủ được ngay nhưng không ngờ càng nằm càng tỉnh.
Cô nhớ đến Trình Tiềm, một trong số ít những người từng là bạn trai của cô. À đúng rồi, giờ là “bạn trai cũ” rồi. Điều đáng quý là sau khi chia tay, họ vẫn giữ được quan hệ bạn bè thân thiết. Có lẽ đây là một trong những điều mà nền văn hoá phương Tây đã dạy cô – a big deal.
Họ là bạn, cũng từng định trở thành cộng sự, chỉ tiếc rằng với tình hình hiện tại của Lâm Chất, cô buộc phải thất hứa.
Trình Tiềm tiềm long tại uyên, dù không có cô giúp đỡ thì anh vẫn sẽ thành công vang dội, cô có lòng tin tuyệt đối vào điều đó.
Điện thoại lại rung lên lần nữ, lại là một số từ Mỹ, lần này cô đã khá quen thuộc rồi.
Chỉ là một tin nhắn, vài từ ngắn ngủi: Chúc mọi việc suôn sẻ.
Lâm Chất nhắm mắt lại, mong là như vậy.