Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 25

Ba người ngồi trong phòng bao, Lâm Chất chịu trách nhiệm chuyện trò cùng giáo viên, còn Hành Hành thì mải mê chơi điện thoại.

“Xin lỗi, tôi ra nhà vệ sinh một lát.” Giáo viên đứng dậy nói.

“Cô cứ tự nhiên.”

Đợi giáo viên ra ngoài, Hành Hành nghiêng đầu hỏi Lâm Chất: “Cô nói xem, ba con có đến không?”

“Đừng hỏi cô, cô cũng không biết nữa.” Lâm Chất cúi đầu, giọng có phần ủ rũ.

“Vậy… cô có bị đuổi khỏi nhà không?”

Lâm Chất liếc nhìn cậu, chỉ thấy Hành Hành cười hì hì: “Con chỉ hỏi chơi thôi mà. Cô không sợ mất lòng ông ấy thì sau này con có làm gì cũng nhẹ tênh rồi.”

“Tại sao?”

“Cô nói ra được mấy lời làm mất mặt ba con như thế, sau này con có sai cỡ nào so với vậy cũng chẳng đáng gì.”

“Bạn học Nhiếp Thiệu Hành, làm ơn nghiêm túc một chút được không?” Lâm Chất xoa trán nói.

“Con đang nghiêm túc đấy chứ!” Hành Hành ưỡn ngực ngẩng đầu, chiều cao có vẻ sắp vượt cả Lâm Chất.

Cửa lớn bị đẩy ra, một người đàn ông khoác áo xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Hai người đang ngồi lập tức đứng dậy, tỏ ý “kính trọng”.

“Chân con còn đang đau mà.” Lâm Chất đỡ Hành Hành ngồi xuống, tiện thể che giấu sự lúng túng của mình.

Nhiếp Chính Quân bước vào, giọng trầm: “Không phải mời cô giáo ăn cơm sao? Giáo viên đâu rồi?”

Giáo viên đứng ở cửa có chút ngần ngại không dám bước vào, Lâm Chất đứng lên giới thiệu: “Đây là anh trai tôi, ba của Hành Hành. Đây là cô giáo chủ nhiệm của em ấy, cô Hồ.”

“Chào cô, tôi là ba của Nhiếp Thiệu Hành.” Nhiếp Chính Quân đứng dậy, bắt tay cô Hồ.

Cô Hồ có vẻ hơi căng thẳng, vì hình như đã từng thấy người đàn ông này trên tin tức. Quay sang nhìn bạn học Nhiếp Thiệu Hành, thì thấy cậu đang ngẩng đầu nói chuyện món ăn với cô của mình.

“Chào anh.” Cô Hồ bắt tay một cách cứng nhắc rồi ngồi xuống.

Lâm Chất cảm thấy đã là mình gọi người đến, thì bầu không khí ngượng ngập này cũng phải do mình chủ động phá vỡ. Cô lấy hết can đảm, mỉm cười hỏi anh trai: “Vẫn chưa gọi món, anh gọi nhé?”

Anh nhướn mày: “Để cô Hồ gọi đi.” Rồi đẩy thực đơn sang phía cô giáo.

“Tôi chưa từng đến đây, hay là mọi người gọi đi.” Cô Hồ xua tay, tỏ vẻ khách sáo.

Nhiếp Thiệu Hành không khách khí, cầm luôn thực đơn: “Ai cũng không gọi thì để con gọi nhé?”

Lâm Chất giật lại thực đơn, đưa lại cho Nhiếp Chính Quân, hai tay cung kính dâng lên.

Anh liếc một cái, nói: “Gọi mấy món em thích đi.”

Lâm Chất thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu chọn món một cách nghiêm túc.

Để bầu không khí không quá gượng gạo, cô Hồ chủ động trao đổi với Nhiếp Chính Quân về vấn đề học tập của bạn học Nhiếp Thiệu Hành, đồng thời đưa ra một số hướng cải thiện.

Nhiếp Chính Quân lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ ý đồng tình.

Lâm Chất và Hành Hành ngồi một bên, vừa chọn món vừa quan sát tình hình bên kia, thấy không khí cũng ổn thì cả hai đều thở phào. Một người thì mừng vì chắc không bị ăn mắng, người kia thì vui vì thoát được một kiếp nạn.

Bữa tối kết thúc trong bầu không khí hòa thuận. Nhiếp Chính Quân bảo tài xế đưa cô Hồ về, còn Lâm Chất thì phụ trách đưa hai cha con họ về biệt thự.

Anh ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, cả tài xế lẫn Lâm Chất ở ghế trước đều im như hến, cả xe im phăng phắc.

Lâm Chất muốn nhờ Hành Hành nói gì đó để xoa dịu không khí, ai ngờ vừa liếc sang, thằng nhóc đã không có nghĩa khí mà nghiêng đầu giả vờ ngủ mất rồi.

“Ờm… anh à?” Lâm Chất nhẹ giọng gọi.

“Lái xe cho nghiêm túc.”

Thôi rồi, cô có thể ngậm miệng lại rồi.

Về đến biệt thự, Nhiếp Thiệu Hành tên phản bạn không có nghĩa khí ấy giả vờ ngái ngủ tỉnh lại, vừa than buồn ngủ vừa chạy vù lên lầu.

Chỉ là bước chân đã bán đứng cậu rồi, ai mà buồn ngủ lại chạy như gió thế kia?

Lâm Chất nắm chặt vô lăng, tiến thoái lưỡng nan.

“Ra ghế sau ngồi.” Anh mở lời.

Lâm Chất mở cửa xe, vòng qua bên kia, kéo cửa sau rồi ngồi vào.

“Xin lỗi, hôm nay em lỡ lời.” Lâm Chất cúi đầu nhận sai.

Nhiếp Chính Quân ngồi vắt chân tựa vào lưng ghế sau, nói: “Em biết không, vì em mà hôm nay anh phải bỏ một cuộc họp có ba mươi người tham dự, cho mọi người leo cây hết.”

“Xin lỗi… anh cả…”

“Tiền đề là để nhấn mạnh tầm quan trọng của cuộc họp lần này, anh đã nói trước đó rằng những ai không tham gia thì sau này khỏi cần xuất hiện ở công ty nữa.” Nhiếp Chính Quân bật cười nhẹ, rồi quay đầu nhìn cô.

Lâm Chất cúi đầu gần như chạm vào thảm xe.

“Em biết hậu quả của việc một người ra quyết định nuốt lời là lớn thế nào không?”

“Có thể tưởng tượng được...” Lâm Chất đáp khẽ.

“Thế nên, đánh đổi một cái giá lớn như vậy để cùng mọi người đi ăn một bữa cơm, em rút ra kết luận gì?”

Lâm Chất gần như ngừng thở, dưới áp lực mạnh mẽ, cô lắp ba lắp bắp chẳng nói nổi một câu.

Nhiếp Chính Quân liếc nhìn cô một cái, rồi đổi chủ đề: “Nghe nói chú em chuyển hộ khẩu của em đi rồi?”

Lâm Chất ngẩng đầu, nếu không còn là người nhà họ Nhiếp nữa, vậy chẳng phải cô sẽ bị xử lý thê thảm hơn sao?

“Vâng.” Cô đáp khẽ.

“Tốt lắm.” Anh mở cửa xe bước xuống.

“Anh...” Cô siết chặt tay gọi một tiếng.

Nhiếp Chính Quân chống một tay lên cửa xe, cúi người nói: “Về đi, khuya rồi.”

Lời chưa kịp thốt ra, anh đã đi vào trong nhà, còn cô thì vẫn ngây người chưa kịp hoàn hồn.

Cô vừa rồi định làm gì vậy? Nếu anh không lên tiếng... chẳng lẽ cô định... tỏ tình?

Cô đập nhẹ vào đầu mình, rốt cuộc là mình đang nghĩ gì vậy chứ?!

Nhiếp Chính Quân đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn ánh đèn xe nhấp nháy dần biến mất khỏi tầm mắt.

“Chú Lâm, chú nói con bé từng xuống tầng hầm?” Anh không quay đầu, nhìn con đường đen kịt bên ngoài, hỏi.

“Vâng ạ.”

“Con bé này, cũng giỏi đấy.” Khóe môi anh khẽ nhếch, quay người lại.

Chú Lâm nói: “Có lẽ tiểu thư Chất đang tìm thứ gì đó.”

“Tìm được rồi à?”

“Chắc là có rồi.”

Nhiếp Chính Quân rót một ly nước, tay cầm ly, nước bên trong lắc lư sóng sánh. Nhưng dù có dao động thế nào chỉ cần người cầm giữ vững tay, thì ly nước đó vĩnh viễn không thể tràn ra ngoài, chỉ đơn giản thế thôi.

Đêm đó, Lâm Chất đột nhập vào hệ thống quản lý hồ sơ của đồn cảnh sát, tìm được bản ghi chép về vụ cháy của nhà họ Mộc năm xưa.

Phóng hỏa... tự sát...

Không biết từ lúc nào, cô đã quen thuộc với những từ ngữ như vậy, muốn tránh cũng chẳng tránh được.

Nếu đến cả Dịch Thành còn không tra được sự thật, thì đến lượt cô liệu có thể tìm ra được gì chăng?

Không thể nói, cũng không thể hỏi, như có nham thạch tích tụ trong lồng ngực sắp phun trào, thiêu đốt trái tim cô đến đau nhói. Nhưng thời cơ chưa đến, dòng nham thạch ấy vẫn chưa thể tuôn trào.

Nhiếp Chính Quân... anh sẽ là người biết sự thật chứ?

Mộc Thịnh, chính xác thì là Từ Khiêm giả làm Mộc Thịnh đã liên lạc với cô. Hắn nói: “Mọi việc đều đang tiến hành theo kế hoạch, giờ cô có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”

“Ông Từ, ông nói xem, liệu anh tôi có biết sự thật năm đó không?” Giọng Lâm Chất có chút bồng bềnh.

Từ Khiêm im lặng một lúc, rồi đáp: “Câu hỏi này phải để cháu hỏi anh ta. Tôi không thể trả lời.”

Nước mắt dâng lên nơi khóe mắt, xoay vòng vài lượt rồi bị cô kìm lại.

“Hộ khẩu của cháu đã được chuyển ra khỏi nhà họ Nhiếp, bây giờ cháu không còn liên quan gì đến họ nữa.” Từ Khiêm nói.

Lâm Chất lắc đầu, không đáp. Từ Khiêm thở dài, cúp máy.

Nước mắt cô tuôn ra không kìm được, không liên quan nữa sao? Không phải. Ván cờ này kết thúc rồi, hoặc là cô hận họ, hoặc là họ hận cô. Dù thế nào hai bên cũng sẽ mãi mãi đối lập, chẳng thể tách rời...

Vậy thì đây rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh? Cô và nhà họ Nhiếp đã gắn chặt với nhau mãi mãi, anh cả mãi mãi sẽ không quên cô...

Lâm Chất mở một chai rượu quý mà Nhiếp Chính Quân cất giữ, không dùng ly, ngửa cổ uống thẳng.

“Anh cả....” Nước mắt hòa lẫn với rượu đỏ tuôn rơi, đau đến thấu tim gan.

Lúc này cô như thể đang cầm một con dao trong tay, bất kể đâm về phía ai thì cuối cùng người bị thương sâu nhất, chắc chắn vẫn là chính cô.

Say thì cũng tốt thôi, chỉ tiếc là không có loại rượu nào có thể khiến người ta say mãi không tỉnh.

Dù đã say một trận, nhưng sáng hôm sau Lâm Chất vẫn dậy đi làm như thường, chỉ là đôi mắt đỏ hoe, còn lại chẳng khác gì bình thường.

Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt thâm quầng như mắt thỏ trong gương, cô bất đắc dĩ bắt đầu trang điểm.

Vốn là người luôn theo phong cách đơn giản, hôm nay Lâm Chất lại đánh một lớp trang điểm đậm, khiến cả văn phòng choáng váng ngồi bệt xuống đất.

“Hôm nay cô trang điểm đó hả?” Vương Thiến Chi kéo kéo khóe miệng, hiếm khi chủ động bắt chuyện với Lâm Chất.

Lâm Chất cũng có chút không quen, nhưng so với việc lộ ra vẻ yếu đuối, thì cô thà mang gương mặt đậm son phấn còn hơn.

Mỉm cười nhẹ, cô đáp: “Tối qua ngủ không ngon, nên phải dùng cách này để đánh lạc hướng ánh nhìn của mọi người.”

“Vậy thì chị đánh lạc hướng thành công quá mức rồi đó...” Hạ Thắng giơ ngón cái lên.

Vương Thiến Chi bĩu môi, lườm anh một cái.

“Khụ khụ, bắt đầu làm việc thôi.” Hạ Thắng lảng tránh ánh nhìn, tập trung vào công việc.

Theo thống kê không chính thức, hôm nay số lượng nam giới đi ngang qua văn phòng họ cao gấp đôi ngày thường, đến từ đủ mọi tầng.

Nhưng bầu không khí nhẹ nhàng này chỉ kéo dài được vài hôm thì đã bị phá vỡ, vì tin tức một công ty nước ngoài chen ngang vào thương vụ hợp tác giữa AG và BP lan truyền khắp nơi.

AG là công ty con mạnh nhất của Hằng Hưng, mà ai làm ăn đều biết tổng giám đốc Hằng Hưng, Nhiếp Chính Quân không phải người dễ dây vào.

Lâm Chất cúi đầu đứng in tài liệu trước máy photocopy, bên cạnh có hai cô gái bắt đầu bàn tán không chút e dè về chuyện này.

1 trong tổng số 4

“Nghe nói phương án của công ty kia được bên BP thích hơn, lần này công ty mình nguy rồi.”

“Tự dưng nhảy ra một công ty lạ hoắc cũng đòi cạnh tranh với chúng ta? Không biết tự lượng sức.”

“Tôi nghe nói người ta tài chính dồi dào, đâu phải công ty nhỏ vô danh gì.”

“Tên gì vậy? Tôi đến giờ vẫn chưa nhớ nổi.”

“Moon.”

Lâm Chất cầm tài liệu, từng bước từng bước trở về văn phòng mình.

……Moon... Hắn ta, có cần phải công khai tham vọng như vậy không?

Bình Luận (0)
Comment