Sau khi tan làm, Lâm Chất ngoái đầu nhìn lại tòa cao ốc, tầng 23 vẫn sáng đèn rực rỡ. Công ty nước ngoài mới nổi kia đã trở thành đối thủ cạnh tranh đáng gờm, e là bọn họ đang thức trắng đêm để chỉnh sửa phương án.
Cô bước xuống bậc thang, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông đứng tựa vào chiếc xe thể thao phía đối diện.
Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mái tóc lòa xòa trước trán cô bay phất phơ, cô đứng đó, ngẩn người ra.
Trình Tiềm tháo kính râm, bước tới: “Ánh mắt với vẻ mặt này, nói đi, lại đang nghĩ đến người đàn ông nào ngoài tôi đấy?”
Lâm Chất khẽ cong khóe môi, cúi đầu bước xuống bậc thang cuối cùng, nói: “Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến tìm tôi?”
“Tìm được một nhà hàng Ý khá ổn, dẫn cậu đi thử.” Anh đong đưa kính râm, nhàn nhã đáp.
Lâm Chất gật đầu. Vào lúc này cô cũng chẳng muốn ở một mình, có người bên cạnh dù chỉ để thêm chút hơi người cũng tốt.
“Chấp nhận lời mời của cậu rồi, đi thôi.”
“Cái kiểu nói chuyện này khiến tôi nghe như đang hạ giá chính mình vậy.” Trình Tiềm đưa tay mở cửa xe cho cô.
Lâm Chất đáp: “Cậu hoàn toàn có thể không ví mình là món đồ.”
“Tôi không phải là thứ gì à?” Trình Tiềm thắt dây an toàn, đầu đầy dấu hỏi.
Lâm Chất nhịn cười: “Ừ, anh là một thứ... Lái xe đi.”
“Mắng ai đấy?!”
Phong cách của cậu ấm Trình luôn không tệ. Lâm Chất ngồi trong nhà hàng yên tĩnh, ánh nến lung linh thắp lên một bầu không khí mập mờ. Cô đảo mắt nhìn quanh, gần như toàn là các cặp đôi.
Cô cúi đầu chọn món, không chú ý đến đôi nam nữ đang tiến lại gần từ phía đối diện.
“Lâm Chất.”
Âm điệu và giọng nói quen thuộc khiến tay cô run lên, ngẩng đầu nhìn, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp.
“Anh cả.” Lâm Chất gập thực đơn lại, đứng dậy, nở nụ cười vừa như trào phúng vừa như lãnh đạm.
Người phụ nữ đi cùng Nhiếp Chính Quân nhướng mày nhìn cô, ánh mắt mang theo soi xét, đánh giá và nhiều hơn cả là địch ý.
“Vị này là?” Ánh mắt anh đảo sang phía Trình Tiềm.
“Bạn thân của em, Trình Tiềm.” Lâm Chất đáp, rồi giới thiệu với Trình Tiềm: “Đây là anh cả tôi.”
Nhiếp Chính Quân đưa tay ra: “Tôi là Nhiếp Chính Quân, chào anh.”
Trình Tiềm hơi nhướng mày, liếc nhìn Lâm Chất, rồi cũng đưa tay bắt: “Ngưỡng mộ đã lâu, chào anh.”
“Không làm phiền hai người dùng bữa nữa.” Nhiếp Chính Quân rút tay lại, đút vào túi quần. Anh cao lớn, thân hình tạo thành một bóng đen phủ xuống đầu Lâm Chất.
Anh quay sang dặn cô: “Uống ít rượu thôi, lát nữa bảo tài xế đưa em về.”
“Vâng.” Lâm Chất ngoan ngoãn đáp lời.
Anh dẫn bạn gái rời đi, Trình Tiềm chống cằm nhìn cô.
“Nhìn gì? Thấy náo nhiệt lắm hả?” Lâm Chất cúi vai, chớp mắt nhìn anh một cái.
Trình Tiềm nói: “Tôi muốn phỏng vấn tâm trạng hiện tại của cậu.”
“Phức tạp.”
“Nói cụ thể hơn?”
Khai vị còn chưa lên, cô đã cạn sạch ly rượu vang trong tay.
Trình Tiềm như xem trò vui, liền rót thêm nửa ly cho cô, cười nói: “Uống nhiều một chút, biết đâu cậu sẽ cảm nhận được phân nửa tâm trạng của tôi.”
“Gì cơ?” Lâm Chất không nghe rõ, có lẽ rượu đã lên não, đầu cô bắt đầu choáng váng.
Trình Tiềm đặt chai rượu xuống, cười nhạt: “Không có gì, cứ uống đi, coi như thuốc giảm đau.”
Lâm Chất mím môi cười nhạt, giống như đóa phù dung vừa nở, yên tĩnh mà mang theo hương thơm khiến Trình Tiềm nhìn đến nghẹn lòng.
“Cậu đừng cười như vậy có được không?” Anh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Lâm Chất nhắm mắt lại, ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu.
“Này, tôi bảo uống chứ đâu bảo nốc như thế.” Trình Tiềm giành lấy ly, nói, “Giữa hai người có còn gì nữa đâu, mạnh mẽ lên chứ.”
Dù tim anh đang rỉ máu, nhưng vẻ ngoài lại đúng chuẩn một kỵ sĩ, anh tuấn rạng ngời.
Lâm Chất sờ mặt mình: “Hôm nay trang điểm, hơi đậm quá.”
Trình Tiềm: “......” Sao phụ nữ đổi chủ đề một cách gượng gạo và vô lý thế chứ?
Phục vụ bắt đầu mang món lên, cô lại chống đầu nhìn ra ngoài đường.
Trình Tiềm mở khăn ăn, cầm dao nĩa cắt bò bít tết, ăn từng miếng uống từng ngụm rượu, chậm rãi thưởng thức. Động tác tao nhã, diện mạo tuấn tú, khiến cô gái bàn bên không nhịn được phải liếc nhìn nhiều lần.
Lâm Chất đưa tay lau khóe mắt, cúi đầu cầm lấy dao nĩa.
“Không muốn ăn thì đừng ăn, phí cả đồ ngon.” Anh nói.
Lâm Chất cắt một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa đắng vừa chát, đúng là như anh nói, thật phí phạm.
Một bữa ăn lặng lẽ đến nghẹt thở. Anh đỡ cô ra ngoài, gió đêm thổi qua khiến rượu cũng tan đi bớt, cô tỉnh táo hơn đôi chút.
“Cậu muốn đi với anh ta hay đi với tôi?” Trình Tiềm hỏi.
Lâm Chất quay đầu nhìn vào nhà hàng, Trình Tiềm liền buông tay: “Cậu ở đây đợi anh ta đi, tôi về trước.”
Nói xong, anh nhận chìa khóa xe từ cậu bé giữ xe, quay người rời đi không hề ngoái đầu lại.
Chai rượu ấy cô uống một nửa, anh thì không uống giọt nào.
Cô ngồi xuống chiếc ghế dài dưới tán cây bên đường, bụng rỗng mà uống quá nhiều, dạ dày bắt đầu khó chịu. Lấy điện thoại ra, cô nhắn cho Nhiếp Chính Quân:
Em bắt xe về, anh cứ ăn từ từ.
Cô lảo đảo đứng lên, phục vụ nhà hàng vội bước tới đỡ:
“Cô muốn gọi xe ạ?”
“Ừ.” Lâm Chất đứng vững, quay đầu cảm ơn: “Cảm ơn, tôi tự đi được rồi.”
“Để tôi gọi xe giúp cô nhé?” Phục vụ mỉm cười.
“Cảm ơn.” Lâm Chất được anh ta nửa dìu nửa đỡ, cố gắng đi theo một đường thẳng.
Bỗng, cánh tay trái bị ai đó kéo mạnh, cô trượt chân ngã nhào vào lòng người ấy.
“Ngài đây là...” Phục vụ kinh ngạc.
Người kia vòng tay ôm chặt lấy cô, nói với phục vụ: “Tôi là anh cô ấy, cảm ơn cậu.”
“Cái này...” Phục vụ hơi do dự, sợ rằng cô gái xinh đẹp này lỡ vào tay người lạ thì chẳng phải là tội lỗi của mình sao?
Nhiếp Chính Quân vỗ nhẹ mặt Lâm Chất: “Nhóc con, em ổn không?”
Lâm Chất chống lên ngực anh đứng thẳng dậy, cú va vừa rồi khiến cô hơi choáng, nhưng dù không mở mắt cô cũng biết người ôm mình là ai.
“Ừ, cảm ơn anh. Anh ấy thật sự là anh tôi.” Lâm Chất vịn trán, mơ màng cảm ơn người phục vụ nhiệt tình.
“Vậy thì chúc hai người thượng lộ bình an.” Phục vụ thở phào, khẽ gật đầu, “Hẹn gặp lại quý khách.”
Nhiếp Chính Quân gật đầu, dõi mắt nhìn anh ta quay vào trong nhà hàng.
Lâm Chất định hỏi anh sao lại ra đây, còn người phụ nữ kia đâu rồi, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì cả người đã bị anh bế bổng.
“Á!” Cô khẽ kêu lên.
“Sao nhẹ thế này?” Anh nhíu mày, giọng như chê cô gầy quá.
Dưới 45 ký thì hoặc là phẳng, hoặc là lùn... Cô cúi nhìn vòng một của mình, rồi im lặng vòng tay ôm cổ anh, giả chết vẫn là tốt nhất.
Lên xe, tài xế nhìn thẳng phía trước, cố gắng trở nên vô hình.
Cô ngồi gọn trong lòng anh ở ghế sau, giày rơi xuống thảm, cả người co lại, nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Giá như con đường này có thể kéo dài thêm một chút nữa... ví dụ như... mãi mãi?
Nhiếp Chính Quân khẽ kéo váy cô xuống một chút, mặt cô đỏ bừng, hàng mi run rẩy không ngừng.
Ánh đèn phố cứ lướt qua cửa kính, anh một tay đỡ lấy đầu cô, tay kia vuốt nhẹ tóc cô, trong mắt mang theo một sự dịu dàng chưa từng thấy.
Lâm Chất thấy mũi mình cay cay, hàng mi run rẩy không ngăn được nước mắt sắp trào ra, cô giơ tay che mắt.
“Sao vậy?”
“Đau đầu.”
Anh hình như thở dài, rồi bắt đầu xoa nhẹ đầu cô.
Cô quay mặt vào trong, nước mắt thấm ướt bộ vest đen của anh, loang ra thành một mảng lớn.
Nhắm mắt lại, dưới bàn tay mát-xa của anh, cô dần buông lỏng cơ thể rồi thiếp đi.
“Tôi có cần đưa tiểu thư lên không?” Tài xế đỗ xe, hỏi mà không quay đầu.
“Mở cửa xe ra đi.”
“Vâng.”
Tài xế xuống xe, mở cửa sau từ bên ngoài. Nhiếp Chính Quân bế cô cẩn thận bước ra.
Trên mặt cô vẫn còn hai hàng nước mắt rõ ràng, lớp trang điểm tan nát, vest của anh cũng bị lem nhem bởi mỹ phẩm.
Tài xế bấm thang máy, đứng ngoài nhìn họ bước vào.
Đây là căn hộ cũ của anh, anh quen thuộc từng ngóc ngách. Anh đặt cô xuống giường trong phòng ngủ chính. Nhìn quanh, nơi đây không còn lạnh lẽo như trước mà mang theo hơi thở của nữ chủ nhân.
Trên ban công hoa thủy tiên nở rộ, hương thơm dìu dịu lan tỏa. Người nằm trên giường toàn thân nồng nặc mùi rượu.
“Ợ...” Cô bật dậy, lao vào nhà tắm.
Ngủ một giấc rồi, đầu càng đau hơn. Cô ôm lấy bồn cầu, nôn đến trời long đất lở.
Anh đứng cạnh, tay cầm cốc nước súc miệng, sắc mặt u ám: “Cần thiết phải uống thành ra thế này không?”
Lâm Chất đau rát cổ họng, nhưng đau hơn là trái tim.
Cô nôn từng đợt từng đợt, anh đứng bên không chút e ngại mùi khó chịu.
Anh ấn nút xả nước, cô lảo đảo đứng lên.
“Súc miệng.” Anh mặt lạnh đưa cốc cho cô.
Lâm Chất cầm lấy súc miệng, đến khi trong miệng không còn mùi khó chịu, cô chống tay lên bồn rửa, liên tục dội nước lên mặt.
Nhiếp Chính Quân xoay người đi ra, cô mở mắt, nhìn thẳng vào bản thân trong gương.
Xấu quá.
Cô lấy nước tẩy trang áp lên mặt, sao cô có thể để bản thân thảm hại thế này trước mặt anh chứ? Thật là thất sách.
Anh bưng ly nước chanh đi vào, đúng lúc cô rửa mặt xong bước ra khỏi nhà tắm. Giọt nước còn đọng trên má, gương mặt thanh tú như đóa sen nở rộ trong bùn. Cô bước từng bước đến giường, giữa chừng trượt chân ngã xuống sàn.
Anh do dự một nhịp, không kịp thời đỡ lấy cô.
“Anh về đi...” Cô bò dậy xoa đầu gối, chắc là bị trầy rồi.
Anh bước tới bế cô lên. Lúc nãy ôm là vì cô say, còn bây giờ? Lâm Chất nhìn anh, ánh mắt mơ hồ.
“Nhìn anh như vậy làm gì?” Anh đặt cô lên giường, cúi người nhìn cô hỏi.
Anh quay người định lấy ly nước chanh, không ngờ cô kéo cà vạt anh, giật mạnh, khiến anh ngã về phía cô. Dưới tác động của rượu, cô vòng tay ôm cổ, hôn lên đôi môi lạnh mỏng của anh.
Lâm Chất biết mình không say, cô rất tỉnh.
Khoảnh khắc hôn lên, cô biết mình đã phá vỡ tất cả rào cản và phong ấn, như mây trời hôn đất, như hải âu chạm môi cá mập... Cô làm theo trái tim mình, hôn anh.
Nhiếp Chính Quân không hề say, anh chưa uống một giọt rượu nào trong bữa tối. Nên anh phải đủ tỉnh táo để đẩy cô ra, nói rằng chuyện này là sai.
Nhưng anh không làm vậy, cơ thể anh áp xuống theo phản xạ, hai tay nâng mặt cô, như nham thạch phá vỡ rào cản, trào dâng mãnh liệt.
Lâm Chất nghĩ nếu giờ chết đi, cô cũng mãn nguyện rời khỏi thế gian.
Nụ hôn của anh như mang theo sấm sét cuồng phong, áp lên người cô, nóng bỏng và tràn đầy cảm xúc.
Cô không ngờ lại thành ra thế này, hơi thở đứt quãng, cô th* d*c. Anh thừa cơ chiếm trọn từng tấc lãnh thổ.
“Ưm...” Cô đặt tay lên vai anh, nắm thành hai nắm đấm.
Căng thẳng, phấn khích, kích động và bối rối.
“Nhóc con...” Anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương.
Lâm Chất nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như dải ngân hà đầy sao. Nếu cô muốn, đôi mắt ấy có thể hiện ra cả bầu trời đêm mê người.
“Xin lỗi.”
Bịch...Giống như một viên sỏi nhỏ lăn xuống con suối.
À không, đó có lẽ là âm thanh của một tảng đá bay tới va thẳng vào trái tim của cô, ngay khoảnh khắc ấy, tất cả đều tan biến.