Tối hôm đó, vì có hẹn với bạn gái nên Nhị thiếu gia Nhếp Chính Khôn rời đi trước. Chỉ còn lại Nhiếp Chính Quân và Lâm Chất. Anh khẽ ho một tiếng, cô xách túi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đứng lại.”
Tay cô đang mở cửa chợt khựng lại, chân như bị đóng đinh tại chỗ không thể nhúc nhích.
Nhiếp Chính Quân đứng dậy, đưa tay giữ cửa lại, nói: “Ăn gì trước đã, anh đưa em đi.”
“Không cần, em tự về ăn.” Lâm Chất lạnh lùng đáp lại. Vốn dĩ muốn tỏ ra bình thản, nhưng cuối cùng vẫn là cố quá nên thành gượng gạo.
Anh buông tay, cửa “cạch” một tiếng khép lại. Đôi môi anh mím chặt thành một đường thẳng cứng cỏi, gật đầu: “Được thôi, vậy ngồi xuống chúng ta nói chuyện.”
Lâm Chất suy nghĩ chốc lát, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ ấy, xoay người bước trở lại.
“Anh muốn nói gì?” Cô đặt túi xuống, ngồi xuống ghế sofa.
Nhiếp Chính Quân nhìn cô, khẽ thở dài bất đắc dĩ.
“Thật sự không biết phải làm gì với em nữa.” Anh nói.
Trái tim Lâm Chất mềm nhũn, vừa chua xót vừa đau đớn. Anh vốn chẳng làm gì sai, là cô tự mình đơn phương, tự ý vượt ranh giới, nói chính xác ra lỗi là ở cô mới đúng.
“Cô bé, hình như em đã hiểu lầm tôi rồi.”
Lâm Chất lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Không có, em không hiểu lầm gì cả.”
“Thật sao?” Anh bật cười, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng như một thước phim quay chậm chứa đầy tình ý: “Nếu vậy, em biết rồi chứ, rằng tôi… thích em.”
Lâm Chất nuốt nước bọt, không bị lời đường mật làm cho lay động, nhưng bàn tay đặt trên tay vịn ghế vẫn khẽ siết lại, cô cúi đầu, đôi mắt long lanh: “Là kiểu thích nào? Giống như giữa anh em sao?”
Nhiếp Chính Quân nhướng mày, gương mặt vốn cương nghị giờ như được gió xuân phủ lên một tầng dịu dàng: “Là kiểu một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.”
Lúc này, Lâm Chất mới ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt sâu thẳm đầy ẩn ý ấy. Hai người nhìn nhau chừng năm giây, rồi cô đứng dậy, bước tới.
Chống tay lên sofa, cô cúi người nhìn vào giữa đôi lông mày anh.
“Vậy thì hôn em một cái đi, kiểu của đàn ông hôn phụ nữ ấy.”
Nhiếp Chính Quân nhướn mày như muốn hỏi tại sao.
“Em không yên tâm,” Lâm Chất nhìn anh, ánh mắt mờ mịt như đang tìm kiếm một sự thật, “Dựa theo cách anh làm việc, em nghĩ... anh chỉ đang cố vớt vát lại chút lòng tự trọng mà em đánh mất tối qua.”
Anh không hôn cô. Ngược lại, anh kéo cô vào lòng để cô ngồi lên đùi mình.
Tay cô va vào ngực anh, lập tức bị bao phủ bởi hơi thở mạnh mẽ của anh.
Thình thịch, thình thịch… nhịp tim như một vũ công lạc điệu, cô chưa từng gần anh đến mức này.
“Còn nhớ hồi em mới vào tiểu học không? Hôm đó em không làm được bài tập, bò lên đùi tôi, nhìn tôi cầu cứu bằng ánh mắt như thế này.” Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, đưa tay khẽ chạm vào chóp mũi cô, nói: “Vừa mơ hồ lại vừa bất lực.”
Lâm Chất chống tay lên vai anh, ánh mắt vô hồn, cô hỏi: “Vậy anh đẩy em ra... là vì vẫn không thể vượt qua được rào cản tâm lý kia sao?”
“Đúng vậy, tôi luôn coi em là cô bé của tôi.”
Vai Lâm Chất chùng xuống, thất vọng, buồn bã, hụt hẫng… mọi tính từ diễn tả cảm xúc tiêu cực đều không đủ để nói lên cảm giác trong lòng cô lúc này.
Dáng vẻ cô lúc ấy thật sự đáng thương, như một chú nai con lạc đường, khiến tất cả những lăn tăn trong lòng anh như tan chảy thành một vũng nước, mặc kệ trôi theo cô. Một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên không hề do dự mà cúi xuống hôn.
Một giọt nước mắt tan vào môi anh, anh mỉm cười, ôm lấy cô, hôn cô trong vòng tay mình.
Thiên đường và địa ngục đôi khi chỉ cách nhau một giây. Lâm Chất rất muốn cầm ly bên cạnh đập vào mặt anh, nhưng nếu nói thật lòng… thì cô càng muốn tận hưởng nụ hôn này.
Dần dần, cô ngã xuống sofa, vòng tay ôm lấy cổ anh, say mê hôn, đáp lại anh, tiếp nhận anh, cảm nhận anh…
Vẫn là tư thế như tối hôm trước, nhưng trong lòng cô giờ đã chắc chắn.
Cái gã luôn làm ra vẻ đứng đắn kia, cảm giác dành cho cô tuyệt đối không phải là bốc đồng nhất thời.
“Người quân tử si mê giai nhân, đêm ngày tưởng nhớ. Không được thì nhớ mong đến phát cuồng.” Anh đã có được người mình yêu, hôn lên đôi môi mà ngày đêm khao khát, sức lực mãnh liệt như muốn hòa tan cô vào lồng ngực.
Nụ hôn ban đầu như chuồn chuồn lướt nước dần hóa thành cơn mưa rào cuồng nhiệt. Cô không theo kịp tiết tấu, giận dữ cắn môi anh một cái, khiến anh đau đến bật ra tiếng “xuýt”, nhưng tay vẫn siết chặt lấy cô, cúi người hôn tiếp.
Mười phút sau, cô ngã ra sofa, quần áo xộc xệch, hai cái cúc trên ngực áo bung mất.
Anh cởi áo khoác, đắp lên người cô, ôm cô đứng dậy.
“Hôn cũng giỏi lắm đấy.” Tận hưởng xong, anh bắt đầu giở trò.
Lâm Chất vuốt lại mái tóc hơi rối, đỏ mặt cúi đầu chỉnh lại quần áo.
“Nói đi, học với ai mà ra được kỹ năng thế hả?” Anh nghiêm mặt hỏi, chẳng còn vẻ gì của “cầm thú” lúc nãy.
“Anh lấy thân phận gì để hỏi em câu này đây?” Lâm Chất chỉnh lại quần áo xong thì nghiêng đầu, chủ động đan tay mười ngón với anh.
“Ừm, để anh nghĩ xem.” Nhiếp Chính Quân xoa cằm. Câu hỏi quái chiêu này thật sự làm khó anh. Người yêu? Cũng chưa chính thức, mới hôn nhau có hai lần. Anh trai? Có ai là anh mà đi soi chuyện em gái mình hôn thế nào không? Khùng à.
Vì câu hỏi này quá hóc búa, anh quyết định tạm thời tha cho cô.
“Vậy... bây giờ chúng ta là mối quan hệ gì?” Lâm Chất khẽ hỏi, có phần lo lắng.
“Anh đã mặc định cho chú em chuyển hộ khẩu em ra khỏi nhà rồi, em nghĩ là còn mối quan hệ nào khác sao?” Ánh mắt anh dịu dàng, tựa hồ muốn dìm cô vào trong làn nước xanh trong lặng lẽ kia.
Lâm Chất mím môi, bắt đầu cười ngốc nghếch.
“Cô bé, tôi lớn hơn em gần hai mươi tuổi, em có thể chấp nhận được không?” Anh nuốt một ngụm, khẽ hỏi.
Lâm Chất bước lên một bước ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nói: “Em đã cố gắng suốt bao năm mới đi đến được ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng buông tay chứ?”
Anh bật cười sảng khoái, hoàn toàn hài lòng với câu trả lời này.
Yêu anh từ khi nào? Có lẽ là lúc anh vội vàng bỏ dở cuộc họp để đến an ủi cô khi thất tình. Anh đưa cô đi ăn món ngon nhất, ngắm cảnh đẹp nhất, gặp gỡ người đàn ông tuyệt vời nhất... Và rồi cô chợt nhận ra, mình không còn buồn nữa.
Tại sao ư? Câu trả lời đơn giản đến mức chẳng giống một bí mật.
Vì từ khoảnh khắc cô biết thế nào là yêu, trong lòng cô, người cô thầm mến luôn chỉ có một, là anh, và anh đang ở ngay trước mắt rồi.
Nhiếp Chính Quân ôm cô lên xe, hỏi cô muốn ăn gì tối nay.
“Gì cũng được.” Tâm trạng tốt nên cô không kén chọn.
“Đồ Pháp nhé?” Anh khởi động xe, hiếm khi tự lái.
“Không đâu, ngán rồi.” Hồi đó an ủi cô thất tình cũng đi ăn đồ Pháp, không thể lặp lại, không may mắn.
“Ừ, vậy món Hồ Nam?” Anh đánh tay lái, lái xe ra khỏi bãi đỗ của công ty.
“Gần đây em đau răng, không ăn cay được.” Cô chỉ vào má mình.
Anh quay đầu nhìn cô, cau mày: “Hồi nhỏ bảo em bớt ăn ngọt thôi mà như thể bảo em đi chết ấy. Giờ thì sao, cứ ba bữa lại phải gặp nha sĩ, đáng đời!”
Lâm Chất xoa má: “Giờ em không ăn nữa rồi.”
Anh hừ lạnh: “Chắc là nhà hết bánh mille crepe xoài rồi.”
“Sao anh biết?” Cô che miệng, kinh ngạc nhìn anh.
Anh hừ mũi: “Lần sau anh mà thấy nữa anh sẽ vứt hết vào thùng rác đấy, nhớ lấy.”
“Oh...” Cô quay đầu, giả vờ ngắm cảnh bên ngoài.
Lâm Chất là kiểu con gái “khó ở”, bề ngoài thì hiền lành thân thiện, nhưng ai từng tiếp xúc mới biết cô rất lạnh lùng, trong lòng luôn có một cánh cửa kín mít mà người thường không vào nổi.
Mà Nhiếp Chính Quân, với tư cách là người duy nhất có chìa khóa ra vào cánh cửa ấy, có rất nhiều cách đối phó với cái “khó ở” của cô, ví dụ như cưỡng chế thực hiện.
Nhìn đống bánh kẹo trong tủ lạnh bị dọn sạch và ném ra thùng rác bên ngoài, Lâm Chất thấy tim mình như đang bị thiêu đốt.
“Đủ rồi, không còn nữa đâu.” Cô đứng trước cửa phòng ngủ, nghiêm túc tuyên bố.
Nhiếp Chính Quân vươn tay ôm cổ cô kéo cô lại gần, nhét vào dưới cánh tay, rồi lôi vào phòng. Mở ngăn kéo bàn trang điểm, bên trong lặng lẽ nằm đủ loại kẹo với bao bì tinh xảo.
Cô luống cuống giải thích: “Đó là sưu tầm, không phải để ăn!”
Kẹo từ đủ quốc gia, cô trân trọng mà phân loại cẩn thận vào một ngăn riêng. Đôi khi ngồi trước bàn trang điểm, cô sẽ mở ngăn kéo, “ưu ái” một viên, thế là cả ngày hôm đó tâm trạng đều sẽ rất tốt.
“Mai đi nha sĩ, không được đến muộn, cũng không được trốn.” Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, anh vung tay tha cho một lần.
Nhưng... nha sĩ? Đó là kiểu người mà cô ghét nhất trần đời, không có “nhì”.
“Mai em còn phải đi làm, tan ca thì nha sĩ cũng nghỉ rồi.” Cô giấu tay sau lưng, nói rất có lý.
Anh cầm điện thoại, đặt hẹn với một ông bác sĩ nha mà từ bé cô đã ghét cay ghét đắng.
“Đi vào giờ nghỉ trưa. Không đi thì em biết hậu quả rồi đấy.” Anh khẽ hất cằm, ra hiệu rằng ngăn kẹo rực rỡ sắc màu kia đang đứng bên bờ tuyệt chủng.
Bị tước mất thú vui lớn nhất đời, dù là “Chất tiểu thư” vốn hay nhẫn nhịn cũng bắt đầu tức giận, mặt mày ủ rũ, trừng mắt nhìn anh, hòng dùng ánh mắt khiến anh “chết dưới đòn nhân đạo”.
“Trừng anh cũng vô ích.” Anh xoa đầu cô, kéo lại gần hôn lên một cái.
Giống như chiếc bánh xe bị xì hơi, cô lập tức xẹp xuống ôm lấy eo anh, dụi đầu vào ngực, còn tranh thủ dụi dụi mấy cái.
“Không được lén mắng anh là đồ cổ hủ đấy nhé.” Anh cúi đầu hôn lên vành tai cô.
Lâm Chất lầm rầm: “Đồng chí Nhiếp Chính Quân, chúng ta thực sự đang bên nhau rồi sao?”
Anh đưa tay bóp nhẹ sau gáy cô như đang v**t v* một chú mèo con: “Nhóc con, anh đã vượt qua biết bao rào cản tâm lý mới đến được bên em, đừng khiến anh nản lòng nữa, được không?”
“Ừm, em đang tiếp thêm sức mạnh cho anh mà.”
“Bằng cách nào?”
Cô kiễng chân, hôn lên cằm anh vẫn còn lởm chởm râu, vừa gai vừa gợi cảm.
Hai người yêu nhau giống như một cặp sinh đôi, muốn thu nhỏ đối phương lại nhét vào túi áo, muốn giữ bên miệng để lúc nào cũng có thể hôn.
Lâm Chất nói: “Chuyện liều lĩnh nhất em từng làm là cưỡng hôn anh.”
Nhiếp Chính Quân nhướng mày: “Ồ, vậy anh giỏi hơn em nhiều.”
Cô nắm lấy cổ tay anh: “Sao lại nói vậy?”
“Anh là người đàn ông đầu tiên chấp nhận bị cưỡng hôn mà vẫn toàn tâm toàn ý yêu người đó.”
Khóe môi cô vô thức nhếch lên, dần dần càng cong đến cả khóe mắt cũng tươi cười. Cô không nhịn được mà ôm lấy cổ anh.
“Em cũng yêu anh.”
“Ây dô, tiểu thư Lâm Chất, em chẳng giữ kẽ chút nào cả.”
“Giữ kẽ? Tính cả thời gian em thầm yêu anh thì cảm giác như đã qua mấy tỷ năm ánh sáng rồi ấy.” Cô bĩu môi, hiếm khi nũng nịu.
Từ lúc mười tám tuổi, từ lúc biết yêu là gì ánh mắt cô chưa bao giờ rời khỏi anh. Sáu năm, đủ dài để tàu vũ trụ bay vòng quanh Trái Đất vô số lần, mà mãi đến bây giờ cô mới đi tới được đích.
Anh khẽ mỉm cười, không thừa nhận mình đang sướng rơn trong lòng.
Dù nói đến chuyện thầm yêu thì rõ ràng anh là người rành rẽ hơn, kinh nghiệm đầy mình nhưng anh lại chẳng chịu nói, chỉ chờ xem cô lúc nào mới nhận ra.
Với một thợ săn thâm hiểm họ sẽ chẳng bao giờ chĩa súng thẳng vào con mồi, đó mới là nghệ thuật.
Lâm Chất ôm lấy anh, cằm gác trên vai, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười lặng lẽ.