Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 29

Luôn có những thi sĩ đang yêu nói rằng hạnh phúc giống như sao băng lướt ngang bầu trời, rực rỡ nhưng chóng tàn. Nhưng Lâm Chất lại nghĩ, hạnh phúc giống như một ngôi sao cố định, chỉ cần tôi nhìn thấy nó, tôi sẽ mãi mãi khắc ghi trong tim.

Chỉ tiếc rằng lòng người chẳng bằng trời định. Vừa mới cảm nhận được dư vị ngọt ngào của tình yêu song phương, thì Nhiếp Chính Quân đã phải bay sang châu Âu công tác một tuần.

Anh gọi điện bảo cô dọn về biệt thự, tiện thể trông nom Hành Hành.

“Được thôi.”

“Sao đồng ý nhanh vậy?” Anh mỉm cười, lật sang một trang văn kiện.

Lâm Chất bước đến trước bức tường kính, khóe môi cố kìm mà vẫn cong lên rạng rỡ: “Ừm, em nhớ Hành Hành rồi, hơn nửa tháng rồi chưa gặp thằng bé.”

Nhiếp Chính Quân khẽ cười, ký tên bay bướm lên văn bản, nói: “Vậy thì tiện thể cho em một cơ hội bồi dưỡng tình cảm với nó.”

“Em sẽ trân trọng cơ hội này.” Cô cười híp mắt đáp lại.

Nhiếp Chính Quân đậy nắp bút, nói: “Chỉ có một điều, đừng ngủ chung giường với nó nữa, thằng bé lớn rồi.”

“Khụ khụ…” Lâm Chất vừa uống một ngụm nước, lập tức bị sặc cứng nơi cổ họng.

“Nghe rõ chưa?”

“A… nghe rồi.” Mặt cô đỏ bừng, tay cầm ly nước khẽ run lên.

Căn dặn thêm mấy câu, anh cúp máy. Cả hai vốn không giỏi biểu đạt bằng lờ nên cuộc trò chuyện giữa họ thường ngắn gọn súc tích, khiến người ngoài khó lòng tưởng tượng rằng đầu dây bên kia là người yêu của mình.

Chỉ có Lâm Chất mới biết nhịp tim cô lúc này đã vượt quá giới hạn bình thường, đến nỗi khó thở.

Cùng lúc đó, Nhiếp Chính Khôn không làm ầm ĩ chuyện nội gián mà âm thầm giăng bẫy, lấy lý do làm việc không hiệu quả để sa thải người đó. AG đang đứng giữa tâm bão, tuyệt đối không thể để bên ngoài nhìn thấy sơ suất trong khâu quản lý. Để giữ hình ảnh tốt đẹp anh thậm chí còn đích thân ký khoản tiền bồi thường hợp đồng.

Lâm Chất là người thấu hiểu, thấy Nhiếp Chính Khôn kín tiếng với nội bộ công ty thì càng không tiết lộ nửa lời. Chỉ là không biết Dịch Thành biết chuyện rồi có tức giận không, ồ, chắc chắn là có. Lâm Chất nhấp một ngụm cà phê, khóe môi khẽ cong.

Nhận lệnh của đại trưởng bối nên Lâm Chất tạm thời dọn về biệt thự, người vui mừng nhất chính là cậu nhóc Nhiếp Thiệu Hành.

“Cô nhỏ ơi, kỳ thi giữa kỳ của con tiến bộ vượt bậc đó, ha ha ha ha!” Thằng bé chống tay lên hông ngồi trên vali của cô, y như một con công đang đòi khoe đuôi.

Lâm Chất nhận lấy đôi dép từ người hầu đưa, thay vào rồi cười nói: “Giỏi lắm, cô nhỏ tự hào về con.”

“Không có phần thưởng gì à?” Thằng bé rướn cổ ra hỏi.

Lâm Chất xắn tay áo lên, nói: “Ừm, cô đích thân vào bếp nấu món ngon thưởng con, được không?”

“Vậy con muốn ăn sườn kho, tôm sú, thịt thỏ cay và bò nấu chua nhé!” Một hơi chọn liền bốn món mặn, chẳng vấp chút nào.

“Được, cô sẽ nấu hết cho con ăn.” Lâm Chất vỗ nhẹ lên đầu nó, người hầu cười rồi đỡ cậu chủ nhỏ đứng dậy, đem hành lý của cô đưa lên phòng.

Dì Lý từ bếp đi ra, liền ngăn lại: “Cô Lâm, không thể chiều cậu chủ như vậy được đâu, dạo này cậu ấy chẳng chịu ăn rau, thế là không được!”

“Dì Lý, sao dì lại phá chuyện tốt của con vậy!” Hành Hành lập tức chạy tới, nhíu mày bất mãn.

“Cậu chủ, không phải tôi muốn làm người xấu, là ông nhà có dặn chế độ ăn của cậu phải cân bằng dinh dưỡng.” Dì Lý nghiêm túc nói.

Lâm Chất đặt tay lên vai cậu bé: “Vậy thì con chọn hai món thôi nhé.”

Cậu bé bĩu môi, vốn không hay cãi lời cô nhỏ, chỉ lầu bầu: “Vậy cô chọn hai món đi.”

Lâm Chất xoa mái tóc ngắn cứng của cậu, dịu dàng nói: “Ngày mai cô nấu nốt hai món còn lại, đừng buồn nhé.”

“Dạ.”

“Lại đây, giúp cô bóc tỏi nào.”

Thằng bé ngồi xuống chiếc ghế thấp, chăm chú bóc từng tép tỏi, bộ dáng nghiêm túc.

“Hành Hành, dạo này cô giáo Hứa của con còn tới không?” Lâm Chất vừa nhấc sườn đã rửa nước xong, vừa tiện miệng hỏi.

“Có chứ.” Thằng bé lấy khuỷu tay dụi mũi, tỏi hơi hăng, nói tiếp: “Mỗi lần tới cô ấy đều rất vui, chẳng trách học trường danh giá, giảng bài thì hăng hái vô cùng.”

Dì Lý đang giúp Lâm Chất liền chen vào: “Nhưng mà cô ấy hình như rất quan tâm tới ông chủ, cứ hay hỏi ông có ở nhà không.”

Lâm Chất khẽ nhướng mày, cúi đầu mỉm cười. Trong biệt thự này người hầu vốn không phải loại thích buôn chuyện, nên câu nói có vẻ vô tình của dì Lý lại tiết lộ khá nhiều điều.

“Ồ? Có lẽ cô ấy muốn bàn chuyện học hành của con với anh cả?”

Dì Lý lắc đầu: “Không giống lắm, tôi thấy giống quan tâm động tĩnh của ông ấy hơn.”

Lâm Chất gật đầu, dì Lý liếc nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Cô thấy cô giáo Hứa đó thế nào?”

Lâm Chất khẽ hất cằm chỉ về phía Hành Hành đang ngồi ghế. Dì Lý hiểu ý, cúi đầu tiếp tục nhặt rau, không nói thêm nữa.

Hành Hành bật cười, đặt bát tỏi nhỏ trước mặt Lâm Chất, chống tay lên bàn, nói: “Con biết mấy người đang nói gì mà, chẳng phải là cô Hứa thích ba con sao?”

Lâm Chất bật cười, dì Lý cũng quay mặt đi che miệng.

Hành Hành xoa cằm, phân tích: “Cô Hứa đó nhìn cũng được, tạm hợp mắt con. Nhưng tính cách thì... hừm, không dám khen. Không đủ sức trấn trụ, cũng chẳng dẹp yên được đám phụ nữ ngoài kia đang nhòm ngó ba con.”

Nó đảo mắt nhìn Lâm Chất từ trên xuống dưới: “Cô thì còn tạm, chỉ là quá nghiêm túc thôi.”

“Quá nghiêm túc?” Lâm Chất dừng tay, quay đầu nhìn cậu bé.

Hành Hành đắc ý khoanh tay, nói: “Ba con vốn là người khô khan, nếu còn đi với cô một người cũng nghiêm túc y chang thì hừ hừ... sau này khéo lại thay lòng đổi dạ.”

Lâm Chất trợn mắt nhìn nó, biểu cảm ngỡ ngàng.

Dì Lý vội đi ra chỗ khác cười, thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành chẳng hề hay biết mình vừa nói xấu ba mình, cầm que kem trong tủ lạnh rồi nghênh ngang bước ra phòng khách.

“Con còn chưa bóc xong tỏi mà...” Lâm Chất hoàn hồn, gọi với theo.

Nó đi càng nhanh, như cơn gió lướt lên lầu.

“Thằng nhóc ranh, để trốn việc mà nói cả ba mình thế đấy...” Lâm Chất cúi đầu lẩm bẩm, nhưng môi vẫn nở nụ cười.

Tối đó, vừa tắm xong bước ra, chuông điện thoại bàn vang lên.

“Alo?” Cô dùng khăn quấn tóc, còn chưa kịp nhìn số gọi đến.

“Mới tắm xong à?”

Lâm Chất lập tức bắt máy: “Sao anh biết?”

Đầu dây bên kia là tiếng cười trầm khẽ của anh: “Về em, anh hiểu rõ từng li từng tí.”

Lâm Chất liếc nhìn quanh phòng: “Không phải anh gắn camera trong phòng em đấy chứ?”

Anh im lặng mấy giây, tưởng tượng dáng vẻ cô vừa tắm xong, hơi thở rối loạn, anh cố kìm lại, đáp: “Cũng không phải là không thể.”

“Này!” Lâm Chất phản đối.

Anh cười hỏi: “Chủ nhà không có ở nhà, em sống ở đó vẫn ổn chứ?”

“Lúc đầu thì ổn, nhưng giờ bị anh nói vậy hình như thấy thiếu thiếu cái gì đó rồi.” Lâm Chất mím môi cười.

Đầu dây kia vang lên tiếng lật giấy loạt xoạt. Biết anh bận mà vẫn gọi cho mình, cô không khỏi thấy xót xa. Người ngoài chỉ thấy anh thành đạt, quyền uy, nhưng chỉ có người bên cạnh mới hiểu anh thật sự rất vất vả.

“Anh làm việc đi, em đọc sách chút.” Lâm Chất vừa lau tóc, vừa đặt khăn xuống.

Bên kia vang lên tiếng anh nói chuyện khẽ với ai đó, nửa phút sau mới dịu giọng: “Anh chỉ muốn nghe giọng em thôi, em đọc sách đi.”

Lâm Chất nghĩ đến khoảng thời gian ở Mỹ, bận học bận thực tập, thỉnh thoảng trên phố bắt gặp người có dáng giống anh cũng đủ khiến cô đứng lại thất thần. Khi đó cô thật sự cô đơn. Đôi khi chuông điện thoại vang lên từ trong nước, cô ôm đầy mong đợi mà bắt máy, nhưng phần lớn đều là thất vọng.

Yêu một người cảm xúc lúc lên lúc xuống, nhưng với cô, sự dằn vặt đó cũng là một loại hạnh phúc, bởi vì những đêm mất ngủ đầy nước mắt đó, cuối cùng cũng có hồi đáp.

Cô vừa đeo tai nghe vừa nằm đọc sách, bên tai là tiếng anh nói chuyện khẽ khàng. Cô lật qua một trang sách, thỉnh thoảng lại nghe thấy anh cười nhẹ.

“Đang đọc gì thế?”

Lâm Chất liếc bìa, đọc: “Một mình cũng phải ăn cho đàng hoàng.”

Anh đưa văn kiện cho thư ký, hỏi ngược lại: “Là đang nhắc nhở anh đấy ư?”

“Đó là tên sách mà.” Cô bật cười, nói, “Với lại, anh lúc nào chẳng có cả đám người theo sau, sao mà ăn một mình được.”

“Không có em, ăn đối với anh chỉ là nhiệm vụ cần hoàn thành, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Lâm Chất không thể tưởng tượng vẻ mặt anh khi nói câu đó, cố vẽ ra trong đầu, nhưng không có phiên bản “anh cả” nào của anh lại như vậy.

“Ừm, em xác định là anh đang nũng nịu với em đấy.” Cô gấp sách lại, chẳng còn tâm trạng đọc nữa.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, rọi vào phòng sách. Ngoài kia là hàng cây ngô đồng cao lớn đứng thẳng, bóng râm loang lổ in trên bậu cửa. Anh ngồi sau bàn làm việc gỗ lim lớn, nghiêm túc gật đầu.

“Anh đang muốn em dỗ dành, em có thể chiều anh một lần không?”

Lời phán của thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành quả thực sai lệch nghiêm trọng. Cho dù ba cậu ngoài mặt không giỏi ăn nói, chẳng giỏi bày tỏ, nhưng trước người mình yêu anh ấy có thể làm được tất cả, sâu không lường được.

Một đêm ngọt ngào của cô, chính là nhờ câu nói ấy mà nhẹ nhàng đi vào giấc mộng, trong lòng như có đóa hoa đang âm thầm nở rộ.

Hôm sau đi làm, Hạ Thắng vì một lỗi sai trong công việc mà bị trưởng bộ phận mắng thẳng mặt suốt nửa tiếng. Cả văn phòng im phăng phắc, chỉ còn lại giọng gào giận dữ vang trời của trưởng phòng.

Âm thanh tài liệu bị ném mạnh xuống đất khiến mọi người đồng loạt rụt cổ lại.

Gần đây công ty đang cạnh tranh khốc liệt với một doanh nghiệp nước ngoài mới nổi, cả AG đều bước vào trạng thái báo động cấp một, chỉ một tiếng gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến mọi người thần hồn nát thần tính.

Hạ Thắng mặt mày u ám bước ra khỏi phòng trưởng bộ phận, đi ngang qua Lâm Chất thì vì mất tập trung mà suýt vấp chân.

“Không sao chứ?” Lâm Chất đứng dậy hỏi.

Anh ta mặt lạnh như tiền liếc cô một cái, không đáp, chỉ lặng lẽ quay lại chỗ ngồi của mình.

Lưu Lâm Thanh ngồi gần đó khẽ lắc đầu với Lâm Chất, ý bảo cô đừng nhiều lời. Dĩ nhiên, Lâm Chất vốn chẳng phải người hay xen chuyện người khác, nên cô cũng chỉ lặng lẽ ngồi xuống, tiếp tục làm việc của mình.

Đến giờ nghỉ trưa, trong phòng pha trà.

“Sao dạo này cậu làm ăn kiểu gì vậy? Mấy lỗi cơ bản cũng mắc phải à?” Vương Thiến Chi cầm ly cà phê, dùng thìa khuấy nhẹ một vòng.

Hạ Thắng rít sâu một hơi thuốc, trầm giọng nói: “Có người đang giở trò với tôi.”

Vương Thiến Chi đứng thẳng người, hỏi: “Ai?”

Hạ Thắng nhả ra một vòng khói, mắt nhìn lơ đãng về phía cô ta: “Cậu tin tôi không?”

“Còn phải xem so với ai.” Cô ta buông thìa xuống, nhấp một ngụm cà phê.

“Nếu tôi nói con nhỏ ngoài kia có quan hệ với người tầng hai mươi ba, cậu tin không?”

Ánh mắt Vương Thiến Chi sáng lên: “Cậu nói Lâm Chất? Tôi nghi ngờ cô ta từ lâu rồi! Là ai ở tầng hai mươi ba? Tôi có quen không?”

“Có.” Anh ta nheo mắt, giọng điệu mập mờ, khói thuốc bay lởn vởn.

“Ai?” Lửa tám chuyện trong lòng Vương Thiến Chi bốc cháy hừng hực.

“Phó tổng, Nhiếp Chính Khôn.”

Vương Thiến Chi như bị giáng một đòn, cả vai thõng xuống, cau mày: “Cậu nói linh tinh cái gì đấy? Làm sao có thể là phó tổng chứ!”

“Một hôm tôi vô tình bắt gặp Lâm Chất trong công ty khi đã quá giờ, lúc đó bảo vệ đã khóa cổng rồi. Sau đó, lại xảy ra chuyện công ty nước ngoài nọ trình phương án giống hệt chúng ta để tranh thầu, cậu không thấy kỳ lạ sao?”

“Ý cậu là... cô ta là gián điệp thương mại?”

“Mười phần thì hết chín.” Anh ta hừ lạnh một tiếng, “Tôi đã trực tiếp báo cáo lên phó tổng, nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Cậu nghĩ xem, nếu cô ta không có quan hệ thân thiết với phó tổng, sao lại không bị điều tra gì mà chuyện cứ thế chìm xuồng?”

Vương Thiến Chi như nuốt phải viên kem lạnh to tướng – ngọt ngào mà lạnh buốt, cô ta muốn từ từ tiêu hóa, nhưng cơ thể thì đang sôi sục như lửa đốt, run lên vì phấn khích.

Phó tổng... Lâm Chất...

Với khoảng cách tuổi tác đó, nếu không phải là bồ nhí thì cũng là tiểu tam, chẳng còn khả năng nào khác. Ha!

“Đưa tôi điếu thuốc.” Cô ta chìa tay.

Tia lửa từ bật lửa bật lên, sáng bừng trong khoảnh khắc. Cô ta kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hít sâu, cảm nhận cái kh*** c*m lâng lâng như cưỡi mây đạp gió.

Lâm Chất, lần này cô xong rồi.

Bình Luận (0)
Comment