Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 30

Cô hoàn toàn không hay biết gì về chuyện có người đang âm thầm tính kế mình, thật sự là bởi tuần vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện thăng trầm khiến cô không còn tâm trí nào để để ý tới.

Tối thứ Sáu, Lâm Chất đang ở phòng đọc sách nhỏ trên tầng hai kèm bài cho Hành Hành. Cô tiện tay cầm một quyển sách nằm nghiêng trên ghế sofa, giữa âm thanh sột soạt lật trang, cậu thiếu gia ngồi bàn học bên kia đã gật gù buồn ngủ.

“Chưa làm xong thì đừng hòng được ngủ nhé.” Cô lật thêm một trang, ngẩng đầu nhìn cậu nhóc.

Cậu thẳng lưng cầm bút viết mấy dòng lấy lệ, rồi lại buông vai, đầu cúi rũ xuống.

Mười phút sau, Lâm Chất đặt sách xuống bước đến phía sau cậu, thấy cậu đang gục đầu lên bàn ngủ ngon lành.

Cô nhẹ nhàng rút tập đề dưới tay cậu ra, liếc mắt xem qua. Có lẽ nhờ bài giảng của Hứa Nặc hiệu quả, lần này cậu nhóc tiến bộ rõ rệt, số câu sai giảm đi nhiều.

“Ừm, khá đấy.” Lâm Chất gật đầu khen.

Nghe tiếng động, cậu thiếu niên mơ màng ngồi dậy, ngó quanh rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Chất, nũng nịu nói: “Cô nhỏ ơi, con buồn ngủ quá...”

“Ban ngày cũng ngủ, ban đêm cũng ngủ, thế thì lúc nào mới học bài hả?” Lâm Chất trách yêu.

Hành Hành ngáp dài, vươn vai than thở: “Bây giờ học sinh tiểu học khổ lắm đó, cô không hiểu tình hình thị trường bây giờ đâu.”

Lâm Chất cốc nhẹ lên đầu cậu nhóc, nói: “Bộ Giáo dục bảo giảm tải chứ không phải để em không chịu gánh vác gì cả. Ngoan, làm nốt bài đi, cô xuống nấu cháo cho ăn.”

“Con muốn ăn cháo thịt cua!” Cậu lập tức phấn chấn trở lại.

“Muộn thế này rồi cô biết đi đâu kiếm cua cho con chứ, nghe lời đi, mai đợi dì Lý ra chợ mua về rồi cô nấu cho.” Lâm Chất vỗ vỗ vai cậu nhóc.

“Thôi được, vậy tạm chấp nhận vậy.” Cậu chu môi phụng phịu, đúng là thiếu gia khó chiều.

Lâm Chất cố nhịn cười, đóng cửa xuống lầu.

Vừa vo gạo xong điện thoại đã reo lên. Tai cô hơi ửng đỏ, không cần đoán cũng biết là ai gọi.

“Đang làm gì đấy em?”

Lâm Chất bật bếp, nói: “Nấu cháo cho thiếu gia nhà chúng ta ăn.”

Nhiếp Chính Quân khẽ hừ một tiếng: “Cái mặt nó đúng là không nhỏ nhỉ.”

Lâm Chất bật cười khe khẽ: “Ừ, cũng khá to đấy.”

“Em đang nấu cháo gì thế?” Anh truy hỏi.

“Cháo sơn dược táo đỏ.”

“Thằng nhóc đó chắc chắn không thích ăn, anh cũng vậy.” Giọng anh trầm xuống.

Lâm Chất cầm điện thoại bằng một tay, tựa lưng vào tường bếp, mỉm cười nói: “Em đâu có mời anh ăn, sao anh tự tưởng bở vậy?”

Ngòi bút trong tay anh khựng lại, rồi nói: “Xem ra anh đi công tác lâu quá, có người sắp trèo nóc nhà rồi.”

Một tràng cười trong vắt vang lên như gió thổi qua chuông gió, tiếng trong trẻo ấy khiến người ta khó mà quên được. Tai anh ngứa ngáy như có ai đang nhẹ nhàng thổi vào đó.

“Anh sẽ về vào ngày kia.”

“Vậy thì sao? Định áp dụng gia pháp à?” Lâm Chất đặt gạo nếp vào nồi, vặn lửa nhỏ lại.

Anh hạ giọng, nói: “Gia pháp thì không cần, nhưng có thể cân nhắc các hình thức xử phạt khác.”

Tay cô trượt một cái, củ sơn dược rơi “tõm” xuống nồi.

“Á….”

Nước sôi bắn lên, mấy giọt nóng đỏ rực bắn vào tay cô.

“Làm sao vậy? Bị bỏng à?” Anh lo lắng hỏi.

“Ừ, hơi đau.” Cô vội vã mở vòi nước, xối nước lạnh vào chỗ bị bỏng.

“Hộp thuốc vẫn ở chỗ cũ đấy, mau đi bôi thuốc đi.” Anh nhíu mày, vẻ mặt còn rối rắm hơn cả người bị bỏng bên này.

“Ừ, vậy em cúp máy đây.”

Quả nhiên là hễ tình trường đắc ý thì những việc khác sẽ không thuận lợi, ngay cả căn bếp quen thuộc mà cô cũng có thể phạm sai lầm sơ đẳng thế này. Nước trong nồi sôi sùng sục, lúc bôi thuốc cô còn thấy chỗ da đó gần như sắp tróc ra.

Đau quá, cô ném tuýp thuốc sang một bên, định để tự lành.

Dì Lý thay cô nấu xong cháo rồi đem lên thì thấy cậu thiếu gia đã tự chui vào chăn ngủ mất rồi. Tính cậu nhóc khá khó chịu nên dì Lý cũng không dám gọi dậy, đành bưng cháo trở xuống.

Bàn tay bị thương khiến sinh hoạt của Lâm Chất khá bất tiện, không tắm được cô đành lấy khăn ướt lau mặt, nhíu mày, chính cô cũng thấy rất khó chịu.

Lúc chuẩn bị đi ngủ thì cô nhận được cuộc gọi của Lưu Ly. Cô ấy là kiểu người không thể ngồi yên, dù đang mang thai vẫn chạy đôn chạy đáo khiến Lâm Phong lúc nào cũng như treo tim lên cổ.

“Câu lạc bộ nông thôn?” Lâm Chất nghi hoặc hỏi, “Trong nước cũng có loại đó à?”

“Này! Đừng có cái giọng sùng bái ngoại quốc thế được không? Tớ nói cho cậu biết, câu lạc bộ của bọn tớ còn xịn hơn mấy cái hàng nhái cao cấp kia nhiều.” Lưu Ly bất mãn nói.

Lâm Chất bật cười: “Vậy thì cậu phải chơi cho vui vào nhé.”

“Mình chơi một mình thì có gì vui đâu, phải kéo cậu theo mới được!”

Lâm Chất cúi đầu nhìn tay mình, nói: “Lúc nãy nấu cháo bị bỏng tay rồi, mai ra ngoài không tiện lắm đâu.”

“Ối dào, dán miếng băng dính là xong ấy mà! Tớ ở nhà bí bức lâu lắm rồi, cậu nói một câu thôi, đi hay không đi hóng gió với tớ!”

Lâm Chất nhắc: “Nhưng cậu mới hôm kia còn khoe đang đi dã ngoại nướng BBQ mà? Thế chưa đủ gió à?”

Lưu Ly cứng họng, Lâm Phong liền giành lấy điện thoại nói: “Đừng nghe cô ấy nói nhảm, cô ấy là quen được vài anh thanh niên tài tuấn, muốn giới thiệu cho cậu đấy, cứ coi như kết bạn thôi.”

Lâm Chất thở dài, cô không ngờ về nước rồi lại có nhiều người tranh nhau làm bà mối như vậy, mỗi tuần ứng phó lịch sắp xếp của bà cụ là đã đủ mệt rồi, ai ngờ ở đây còn có một “quả bom hẹn hò” nữa chứ.

“Không đi, tuyệt đối không đi.” Cô kiên quyết từ chối.

Lưu Ly đấm Lâm Phong mấy cái, ra hiệu đuổi anh đi rồi tự mình giành lại điện thoại nói: “Tớ cam đoan, tuyệt đối không làm cậu lúng túng, chỉ là tụ tập ăn uống chơi bời thôi cậu đừng xem là chuyện lớn, cũng đừng có áp lực.”

“Tớ không thích kiểu này.”

“Cậu lúc đầu còn không thích chơi với tớ mà?” Lưu Ly vạch trần, “Những gì cậu không thích chưa chắc đã là chuyện xấu, cứ tiếp xúc nhiều một chút, coi như mở mang kiến thức! Tóm lại, mười giờ sáng mai tớ tới đón cậu, không gặp không về nhé, bye bye!”

Sợ cô từ chối tiếp, Lưu Ly cúp máy luôn.

Lâm Chất nhìn điện thoại, khẽ cười khổ, một người phụ nữ mang thai mà còn náo loạn thế này, không biết sau này sẽ sinh ra một đứa nhóc tinh quái cỡ nào đây!

Hôm sau, Lưu Ly đúng hẹn đến đón. Sợ vào nhà lại chạm mặt với “ông anh mặt lạnh” của Lâm Chất, cô bảo Lâm Phong đậu xe ngoài đường lớn, bấm còi một cái là tiếng bước chân người hầu vang lên, đầu Lâm Chất cũng bắt đầu đau.

Cô mặc một chiếc áo len màu xám, quần jeans lửng, khoác thêm áo khoác dài màu đen, vậy là một hình ảnh nữ giới thành thị gọn gàng hiện đại xuất hiện. Đi đôi giày vải trắng, cô kéo cửa xe phía sau ra.

“Bảo là đừng căng thẳng mà cậu hiểu nhầm thành ‘không cần để tâm’ luôn rồi hả?” Lưu Ly liếc nhìn cô, rất không hài lòng.

Lâm Chất tết tóc đuôi sam kiểu rết vắt qua vai, trông chẳng khác nào một nữ sinh đại học, cô tự thấy rất ổn: “Dì Lý tết cho tớ đó, tớ thấy rất được mà.”

Lâm Phong vừa cười vừa nổ máy xe, Lưu Ly thì nằm ườn ở băng ghế sau than thở.

“Gả cậu đi chắc là chuyện mà tớ phải lo nửa đời người mất thôi....” Cô lấy tay che mặt kêu trời.

Lâm Chất cúi đầu liếc điện thoại, nói: “Tớ có bạn trai rồi, khỏi phải lo nhé.”

Tiếng lốp xe kêu “két” một tiếng, âm thanh ma sát với mặt đường nghe cực kỳ chói tai. Lâm Phong vẫn bình tĩnh nói “sorry”, rồi hỏi lại: “Lúc nãy gió to quá, anh nghe không rõ, em nói gì cơ?”

Lâm Chất ngẩng đầu, lặp lại từng chữ: “Em có bạn trai rồi, nghe rõ chưa?”

Lưu Ly lắc đầu, mặt lạnh tanh quay sang ghế lái trước: “Chồng ơi, anh có rảnh tát em một cái không?”

“Xin lỗi vợ, chắc anh phải bận tự tát mình trước đã.” Lâm Phong đáp.

Lâm Chất bật cười, bất lực nói: “Ngạc nhiên đến thế sao?”

Lưu Ly xoay người nắm lấy tay cô, nói: “Thế này nhé, tuy tớ luôn hối thúc cậu tìm người yêu, nhưng thật lòng mà nói tớ chưa bao giờ, chưa bao giờ, chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi người đàn ông mà cậu có thể thích sẽ là kiểu gì! Này chị em tốt, bao nhiêu năm thân thiết thế rồi, nói thật đi, có phải cậu tưởng tượng ra người đó không?”

Lâm Chất rút tay lại, vỗ hai cái vào má cô ấy, nói: “Tỉnh chưa?”

Lưu Ly gật đầu, rồi ngay lập tức nhào lên vai cô, hét lớn: “Cậu có bạn trai rồi! Cậu có bạn trai rồi!”

Lâm Phong nhìn vợ mình qua gương chiếu hậu, rồi trao đổi với Lâm Chất một ánh mắt, chỉ có người từng trải mới hiểu được.

Đó là ánh nhìn kiểu: Lại thêm một người thiểu năng đây.

Thế nhưng Lưu Ly cứ bám lấy Lâm Chất hỏi mãi mà cô nhất quyết không nói là ai. Đến khi đến nơi, Lưu Ly đã chẳng còn hứng thú hoà nhập với đám “thanh niên tài tuấn” kia nữa, chỉ toàn quanh quẩn bên Lâm Chất, cố moi cho bằng được tin tức về anh chàng bí ẩn.

“Bọn tớ còn chưa ổn định nên tớ từ chối thảo luận.” Lâm Chất bình thản đáp, vừa lật miếng thịt nướng trên vỉ.

Lưu Ly kéo ghế con ngồi sát bên cạnh, dẫu có giở hết ngón nghề ra cũng chẳng moi được chút thông tin nào từ cô.

Cũng có vài chàng thanh niên bảnh bao cố gắng bắt chuyện với Lâm Chất, nhưng đều bị Lâm Phong dùng chiêu “tứ lạng bạt thiên cân” kéo về hết, quyết tâm giữ cho cô được yên ổn.

Trên đường về, Lưu Ly vì hao tổn quá nhiều tâm lực nên gục đầu ngủ mất. Lâm Phong đưa Lâm Chất về trước, dừng xe, anh cười nói: “Hôm nay cô ấy hơi kích động quá, đừng trách nhé.”

Lâm Chất nhìn khuôn mặt ngủ yên của bạn mình, mỉm cười nói: “Em hiểu mà. Giống như ngày trước em thấy anh đứng bên cạnh cô ấy vậy.”

“Vậy thì… chắc hẳn cậu ấy cũng là một người đàn ông rất xuất sắc rồi.” Lâm Phong vừa nắm tay lái, vừa quay sang nhìn vợ mình đang ngủ.

“Gì cơ?” Lâm Chất nhất thời chưa kịp phản ứng.

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Em luôn là người có thể gặp được điều tốt đẹp nhất. Mong lần này cũng sẽ như vậy.”

Luôn luôn sao? Lâm Chất cúi đầu, nhoẻn cười, rồi mở cửa xe.

“Nhận vía may mắn của anh, tạm biệt.”

Vừa bước vào sảnh, dì Lý đã nhíu mày đi tới.

“Sao thế? Hành Hành lại giận dỗi hả?”

“Ở nhà ầm ĩ cả ngày đấy. Nó bảo cô hứa làm cua cho nó ăn mà nói không giữ lời.”

Lâm Chất lúc này mới sực nhớ ra chuyện hôm qua, áy náy nói: “Thật xin lỗi, hình như cháu có hứa với nó thật. Nó đâu rồi?”

“Lên lầu giận dỗi, bữa tối cũng chẳng ăn được mấy miếng.”

Lâm Chất thay giày rồi lên lầu, đứng trước cửa phòng Hành Hành, cô nghiêm túc gõ ba cái: “Hành Hành, ngủ chưa vậy?”

Không có tiếng đáp, chắc vẫn còn giận.

“Hành Hành, xin lỗi, lần này là lỗi của cô. Mở cửa được không?” Lâm Chất chân thành nói.

Cậu thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành đang nằm úp trên giường liền vứt sách, trùm chăn lăn qua lăn lại.

“Hành Hành?” Lâm Chất đẩy cửa bước vào.

“Ai cho cô vào!” Cậu bật dậy, tóc tai rối bù, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Lâm Chất nói: “Nếu cô cứ thế bỏ đi, chẳng phải con càng tức hơn sao?”

“Hừ!” Cậu hừ lạnh một tiếng, lại ngả người xuống giường.

“Cô cam đoan sẽ không để xảy ra lần nữa, mai làm cua cho con, được chứ?” Lâm Chất đứng ở cuối giường, rất chân thành.

“Không được! Không được! Không được!” Cậu tung chăn, phắt một cái đứng dậy, mắt long sòng sọc nhìn cô, “Cô và ba cháu đều như thế, chưa bao giờ coi cháu ra gì cả! Cháu chỉ là con thú cưng của các người thôi, lúc rảnh thì trêu ghẹo, không nhớ thì bỏ xó, tôi ghét các người như thế!”

Ngực cậu phập phồng dữ dội, vẻ tức giận ấy còn mang theo phong thái của Nhiếp Chính Quân.

Lâm Chất sững người, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy, dường như đã gây cho cậu không ít tổn thương.

Cậu đỏ hoe cả mắt, trông như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Lâm Chất bước tới, vỗ vỗ giường: “Ngồi xuống đã.”

Cậu giận dữ nhìn cô, không nhúc nhích.

“Không nghe lời cô nhỏ nữa à?” Cô dịu giọng nói.

Cậu hừ mũi một cái rồi ngồi phịch xuống giường, quay lưng lại với cô.

Lâm Chất quỳ lên giường, vòng tay ôm đầu cậu từ phía sau, cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cậu. Cậu khẽ cựa mình, tỏ vẻ ngại ngùng.

“Hành Hành, xin lỗi, cô không ngờ con lại nghĩ như thế.” Lâm Chất vuốt tóc cậu, nói “Nếu con hiểu lầm cô thì là do cô chưa làm tốt, nhưng con không nên hiểu lầm ba con. Anh ấy rất yêu con mà.”

Cậu khẽ động đậy, cúi đầu xuống, thì thào: “Trong mắt ông ấy chỉ có công việc, chẳng có con. Con chỉ là đứa con do một người đàn bà bên ngoài sinh ra thôi…”

Lâm Chất ôm chặt hơn, nói: “Không phải thế đâu. Mẹ con là người phụ nữ dịu dàng và lương thiện, không phải như con nói chỉ là ‘người phụ nữ bên ngoài’. Bà ấy yêu con hơn ai hết, đến mức đánh đổi cả mạng sống. Còn ba con tuy con nói anh ấy chỉ biết đến công việc, nhưng lúc con vừa chào đời, suốt một tháng trời anh ấy không hề đi làm đấy.”

Cậu ngẩng đầu, khoé mắt như đỏ lên: “Vậy ông ấy làm gì?”

“Anh ấy đang học làm một người ba.” Lâm Chất mỉm cười, như đang nhớ lại cảnh tượng khi xưa.

Khi đó cô mới mười bốn tuổi, bế đứa bé còn đỏ hỏn là Hành Hành, trái tim như tan chảy. Còn anh ấy người đàn ông luôn nghiêm túc, điềm đạm, lại chăm chú học cách thay tã, pha sữa, mua về cả đống sách nuôi dạy trẻ con để nghiên cứu. Vừa buồn cười, vừa cảm động.

Cậu đẩy Lâm Chất ra, mặt nhăn nhó, hỏi: “Thật không? Cô nói thật hả?”

“Hành Hành, con còn may mắn hơn cô nhiều.” Cô khẽ cười, vươn tay vuốt lại mái tóc dựng ngược của cậu.

“Cô nhỏ, xin lỗi.” Cậu vội nói.

“Không sao, cô cứng cỏi hơn con, không dễ khóc đâu.” Lâm Chất bẹo má cậu một cái, trêu chọc.

“Xì, ai khóc chứ.” Cậu chu môi.

“Thế sao mắt lại đỏ thế này?”

“Con nhịn lại rồi, nhịn lại thì không tính!”

Lâm Chất gật đầu: “Cũng đúng, còn cãi lại được là hồi sinh rồi.”

Hành Hành quỳ trên giường, giang tay ôm lấy Lâm Chất: “Xin lỗi, mong cô thông cảm cho một đứa nhóc đang đến tuổi dậy thì nhé.”

Lâm Chất cười tít mắt: “Đáng để thông cảm.”

Hai cô cháu lại làm lành, khôi phục bộ đôi ăn ý ngày nào.

“Mai con muốn ăn cua lông!”

“Được, dì Lý đã mua về rồi, để cho nó nhả sạch bùn một đêm, mai là vừa.”

Cậu dựa vào giường bắt chéo chân, lim dim đôi mắt, cuộc sống lại trở nên tươi đẹp rồi.

Thấy thế, Lâm Chất mới nhẹ nhõm thở phào.

“Chúc ngủ ngon, Hành Hành.”

“Ngủ ngon, người phụ nữ mà con yêu nhất~” Cậu hôn gió một cái gửi về phía cô.

Cô mỉm cười tắt đèn, vui vẻ đón nhận danh xưng đặc biệt ấy.

Bình Luận (0)
Comment