Cô mặc áo choàng ngủ từ phòng tắm bước ra, vừa nãy vô ý để nước dội trúng chỗ bị phỏng trên tay, một mảng da bong ra, lớp thịt bên trong trắng bệch trông thật đáng sợ.
Cái tên Lưu Ly chết tiệt bày ra ý tưởng tồi tệ thật đấy, dán băng cá nhân lên vết thương quá lâu khiến da bị ngâm đến nhăn nheo, còn hằn cả vết. Cô nhíu mày, cầm tăm bông định bôi thuốc, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi, bôi lên chắc chắn sẽ đau chết mất.
Cô với tay tắt đèn, yên lặng nằm xuống giường. Không biết người ở cách xa ngàn dặm kia giờ đang làm gì, liên tục họp hành không thoát thân nổi hay bận rộn tiệc tùng khiêu vũ không ngơi tay... Cô vội ngăn mình lại, nhắm mắt ra lệnh cho bản thân phải tỉnh táo.
Chỉ là... Cô đưa tay chạm lên môi. Hình như cô bắt đầu nhớ cảm giác được anh hôn rồi. Lúc đó đắm chìm không thể dứt ra, trong lòng rung động đến nỗi không thể kiềm chế nổi.
Uống một cốc nước rồi quay lại giường nằm, có lẽ nhiệt độ đã hạ xuống đôi chút, nhịp thở cô cũng dần ổn định lại.
Nửa đêm cô ho khẽ một tiếng, cổ họng hơi ngứa, nhíu mày tỉnh giấc.
“A!” Trong bóng tối, một bóng người ngồi bên mép giường khiến cô hoảng loạn hét lên.
Anh biết cô bị giật mình, vội đưa tay nhéo nhéo má cô: “Nhìn đi, có cảm giác đúng không? Không phải ma đâu.”
Lâm Chất trừng to mắt, gạt tay anh ra, “Sao anh lại về? Về lúc nào vậy?”
“Hai tiếng trước.” Anh vừa đáp vừa kéo cô dậy khỏi giường, vén tóc cô lên hôn nhẹ lên má. Lúc này cô mới nhận ra anh đang cầm một ly nước.
“Ngồi đây nhìn em gần nửa tiếng rồi, em ho không ngừng luôn đấy.” Anh nhét ly nước vào tay cô, vô tình nhìn thấy vết phỏng, lập tức nhíu mày: “Sao lại thành ra thế này?”
Anh không nghĩ lại nghiêm trọng đến thế. Dù từng bị thương do súng nhưng giờ đây nhìn thấy thế này anh còn thấy đau hơn gấp bội.
“Chắc do bị nước ngâm lâu quá thôi, nhìn ghê nhưng thật ra cũng chỉ hơi đau chút xíu.”
Cô ngửa đầu uống nước, để lộ đường cong nơi cổ thật duyên dáng, rồi đặt lại ly.
Nhiếp Chính Quân cẩn thận quan sát, vẻ mặt không hài lòng: “Chút xíu gì chứ?” Anh buông tay đứng dậy, bước ra ngoài lấy hộp thuốc.
Lâm Chất bất giác mỉm cười, trong đêm tối ánh mắt cô sáng như ngọc.
Lúc bôi lại thuốc, cô cắn răng, tay siết chặt lấy chăn. Thật ra cô không phải người sợ đau. Hồi còn du học một mình ở nước ngoài, từng ngã từ thang xuống lúc thay bóng đèn đến mức rạn xương, còn đau hơn thế này, vậy mà vẫn đủ tỉnh táo dỗ dành Trình Tiềm đang cuống quýt.
Nhưng trước mặt anh, những cảm xúc nhỏ nhặt của cô luôn bị phóng đại. Giống như một đứa trẻ con luôn mong được quan tâm và an ủi.
“Đau cũng không được kêu.” Anh lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì, còn nhíu mày mắng cô, “Lúc đó anh đã bảo đi bôi thuốc rồi, giờ đau cũng đáng đời.”
Cô bĩu môi, bị anh ngẩng đầu bắt gặp ngay: “Không phục à?”
“Một chút.” Cô giơ ngón út ra làm dấu.
“Lớn tướng rồi còn để anh lo, em tưởng vẫn là con nít hửm?” Anh thu dọn thuốc mỡ với tăm bông, tiện tay gõ nhẹ lên chóp mũi cao vút của cô.
Cô cười ngô nghê, xinh đẹp đến mức trông như búp bê, thật giả khó phân.
Bàn tay anh ấm áp và khô ráo nắm lấy tay cô. Khoảnh khắc ấy, cô như quay lại trong bụng mẹ, cảm giác ấm áp lan từ trên xuống toàn thân, dễ chịu vô cùng.
Anh đặt hộp thuốc sang bên, Lâm Chất cũng nằm xuống lại. Cô kéo nhẹ tay áo vest đen của anh, nói: “Ngủ cùng em đi.”
“Em không biết xấu hổ sao?” Anh cười khẽ.
Lâm Chất vén một góc chăn lên: “Chỉ là ngủ thôi mà, có gì đâu.” Sợ anh không tin, cô còn cố giải thích thêm một lần.
Anh khẽ thở dài, cúi đầu hôn cô, “Bé ngốc, anh không thể không chạm vào em được đâu…”
Lâm Chất đưa tay chạm lên mặt anh, hơi thở hỗn loạn.
“Ngủ với em đi, được không...” Cô nhẹ giọng cầu xin.
Nhiếp Chính Quân như sắp bị cô làm cho phát điên, vừa hôn vừa thở hổn hển, nhưng vẫn phải nằm bên cô. Làm sao có thể không mất kiểm soát chứ?
Anh bất ngờ trở mình ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường, mang theo cả thân thể nóng rực đi tắm nước lạnh.
Lâm Chất vùi mặt vào gối có mùi hương của anh, khẽ dụi một cái, thấy thật yên tâm.
Chỉ là lúc cô gần chìm vào giấc ngủ, người vừa tắm xong lại quay lại. Mang theo hơi lạnh, anh sốt ruột đưa tay v**t v* eo cô.
“Ưm...” Cô hé mắt, vẫn còn mơ màng ngái ngủ.
Trong bóng tối, anh như con báo đang phục kích, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm con mồi.
“Sao anh lại quay lại nữa?” Cô ôm cổ anh, hỏi khẽ.
Anh vội vàng cắn lên cổ cô, tay lật tung áo ngủ, giọng khàn khàn, “Chết tiệt, tắm rồi vẫn không dập được... bảo bối, em...”
Anh nói nửa chừng lại dừng, chống hai tay bên đầu cô, như đang đưa ra một quyết định rất khó khăn.
Lâm Chất không hề sợ. Những gì anh có thể làm với cô đối với cô mà nói, chưa từng là đau đớn.
Cô vươn tay cởi dây áo choàng của anh, cúi đầu nói: “Thật ra em có hơi tò mò.”
Ở nước ngoài, một nơi cởi mở như thế cô từng vô tình thấy nhiều cảnh tượng trụy lạc, cũng nghe được tiếng r*n r* ái muội lúc nam nữ h**n **, nhưng cô không thể hiểu nổi điều gì lại khiến người ta say mê không dứt như vậy.
Cô nghiêm túc nhìn anh. Bởi vì người trước mặt là anh, nên cô muốn thử.
Nhiếp Chính Quân mỉm cười như không, thấy cô đúng là kẻ “không biết sợ” thì khẽ cong môi, hôn lên khóe môi cô: “Trâu non mới sinh không sợ cọp, nhóc con bướng bỉnh…”
Lâm Chất nghiêng đầu, anh liền hôn lên môi cô.
Hơi thở nóng rực, đôi tay anh bắt đầu không an phận mà lướt đi: “Lát nữa nếu đau thì cứ nói, lần này không cần nhịn, gọi to cũng được.”
Lâm Chất ôm chặt lấy eo trần của anh, tai áp vào lồng ngực mát lạnh, cười nhỏ giọng: “Được thôi. Nhưng mà tim anh đập nhanh quá.”
“Em đúng là không biết sợ...” Anh thở dài, giơ tay lên, chiếc áo choàng ngủ xanh lam của cô bay lượn trong không trung rồi rơi xuống sàn như bị chủ nhân vứt bỏ.
Cơ thể cô như viên ngọc thô quý giá, dần dần phát ra ánh sáng trắng. Mái tóc đen xõa trước ngực, sự tương phản đen trắng đập vào mắt anh khiến anh suýt không kìm được.
“Anh…” Cô co mình lại, lông mày thanh tú nhíu chặt, thì thầm trong vô thức.
“Anh đây, bảo bối…” Anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên ngực cô, từng chút từng chút, để lại dấu vết đỏ rực mang hương vị thuộc về anh.
Ngón chân cô cong lại, th* d*c từng hơi, nhắm mắt, trước mắt như có từng tia sáng trắng lướt qua.
“Thoải mái không?” Giọng anh khàn khàn, trầm thấp đầy mê hoặc.
Đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, anh đưa tay vuốt nhẹ từng tấc, như dòng điện chạy qua khiến cô run lên.
“Bé con, từ giờ em hoàn toàn thuộc về anh rồi.” Anh đột ngột dồn sức, nơi khóe mắt cô rướm lệ, khe khẽ nức nở.
“Đừng mà…” Hai tay bị trói ra sau, cô ưỡn ngực, vô thức lắc đầu.
Thành trì lớn bị pháo địch công phá hoàn toàn, đêm đó, cô chịu đủ mọi dày vò.
______
Ánh nắng đầu tiên chiếu vào phòng, cô mở mắt tỉnh lại, không phải vì chỗ kia đau mà là vì toàn thân đều đau!
Bên hông là một bàn tay ấm nóng, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Sau bao nhiêu năm, cô lại được thấy gương mặt ngủ say điển trai của anh.
Nhiếp Chính Quân rất đẹp trai, chỉ là khí chất của anh lấn át cả vẻ ngoài khiến người ta nhớ đến anh không phải vì phong lưu mà là vì lạnh lùng tàn nhẫn. Chỉ có Lâm Chất là luôn biết anh rất đẹp, có lẽ vì chỉ cô mới dám nhìn thẳng và tỉ mỉ quan sát như thế?
“Nhìn gì vậy?” Giọng anh khàn khàn, mở mắt, đôi mắt trong trẻo không hề giống người vừa tỉnh ngủ.
Lâm Chất vòng tay ôm eo anh, tựa vào vai anh, nói: “Tối qua em rất vui.”
Sắc mặt của Nhiếp Chính Quân y như bài văn của con trai anh miêu tả, thay đổi liên tục như bảng pha màu, lúc trắng lúc xanh, cực kỳ phức tạp. Một người phụ nữ nói cô rất vui vì ngủ với một người đàn ông? Nếu là trước đây, anh chắc chắn cho rằng người phụ nữ đó quá nhẹ dạ lẳng lơ.
Nhưng cô ấy... chắc là thật sự vui đi. Anh cúi đầu cắn nhẹ lên vai cô.
“Anh cắn em làm gì?”
“Không phải em nói tối qua rất vui à? Anh lấy một chút thù lao mang tính tượng trưng.” Anh thấp giọng nói.
Lâm Chất vỗ vào người anh một cái: “Anh tự ví mình là cái gì vậy? Em có nói là em ‘hưởng thụ’ đâu nhỉ?”
Nhiếp Chính Quân nhướng mày: “Anh cho rằng từ ‘vui vẻ’ đã hàm ý nghĩa đó rồi.”
Lâm Chất cười khúc khích dựa vào vai anh: “Vậy thì anh kém văn quá. Vui là vui, hưởng thụ là hưởng thụ. Ừm… em vui vì cuối cùng em không còn là em gái anh nữa, còn hưởng thụ hay không… em nghĩ anh có quyền lên tiếng hơn.”
“Bảo bối…”
“Ừm?”
“Em đừng phân tích cảm xúc sau sự việc một cách nghiêm túc thế có được không?” Anh trông như bị đả kích nặng, lần đầu trong đời chia sẻ cảm nhận sau chuyện đó với một cô gái, đúng là không thể tả nổi.
Lâm Chất ngả người nhìn anh: “Giao tiếp mới có thể tiến bộ chứ. Đây là phương pháp học rất hiệu quả đấy.”
“Ồ? Vậy em muốn anh tiến bộ thế nào?” Anh tiến lại gần, cô rên một tiếng phản đối: “Em nói không phải loại giao tiếp này mà…”
“Thực hành mới ra chân lý. Em nên thử nghiệm kỹ càng hơn đi.” Anh giống một con sói xám lớn đang dụ dỗ thỏ con. Nhưng....... nếu con thỏ này lại có trái tim của hồ ly thì sao?
Cô đỏ mặt ngã người xuống giường, thả lỏng hoàn toàn.
___
Hậu quả của buổi sáng quá buông thả là đến tận gần trưa cô vẫn chưa rời được khỏi giường, khiến cậu nhóc Nhiếp Thiệu Hành tức đến phát điên.
“Cô đã nói là sẽ làm cua lông cho cháu ăn, sao giờ còn chưa dậy? Cháu đi gọi cô ấy!” Cậu giậm chân định chạy lên lầu.
“Đứng lại.”
Từ phía sau vang lên một câu chậm rãi, cậu đành ngồi phịch lại ghế sofa.
“Cô ấy bị cảm rồi, để cô ấy ngủ thêm một chút.” Nhiếp Chính Quân mặc áo len đen, đứng bên cửa sổ lớn xem bảng điện tử chứng khoán.
“Nhưng cô ấy hứa rồi mà, giờ lại nuốt lời…” Cậu ôm gối lầm bầm đầy tức giận.
“Hứa làm cua lông cho con?” Anh hỏi.
“Ừm, nói từ hôm qua rồi.” Cậu ôm gối, nghiêng đầu đáp.
Nhiếp Chính Quân đóng máy tính đứng dậy, hỏi dì Lý là cua đã sơ chế xong chưa.
“Xong hết rồi, chỉ chờ chế biến thôi.” Dì Lý ngượng ngùng nói, “Thật ra tôi cũng biết làm, chỉ là c** nh* không chịu ăn.”
Nhiếp Chính Quân liếc cậu một cái, cậu vội vàng chôn mặt xuống ghế sofa giảm cảm giác tồn tại.
“Để tôi làm đi.” Anh vừa nói vừa xắn tay áo. Chỉ câu đó thôi cũng đủ khiến cả căn biệt thự chấn động.
Đại thiếu gia xuống bếp… đúng là chuyện trăm năm có một.