Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 35

Về chuyện của Phùng Quyên Quyên, Lâm Chất thuận miệng nhắc đến một lần với Nhiếp Chính Quân.

Anh bận rộn đến tận một giờ chiều mới ăn trưa. Phần cơm mang về mà Lâm Chất mua cho anh bị anh ăn sạch sẽ. Lau miệng xong, anh nói: “Chuyện đó em cứ làm như không biết gì đi.”

“Quả nhiên anh biết thật.” Cô cúi đầu thu dọn hộp cơm, ném vào thùng rác.

“Dĩ nhiên là anh biết.” Nhiếp Chính Quân bưng chén trà lên, nói, “Lão Tôn là đối tác làm ăn của Hằng Hưng, dự án ở thành phố Thái Hồ năm năm trước là do chúng ta cùng phát triển.”

Lâm Chất lập tức hiểu ra ngay, cô nói: “Vậy nghĩa là thật ra việc Phùng Quyên Quyên quen biết ông ấy cũng là nhờ quan hệ của anh?”

“Lão Tôn có tiếng trong giới Hoa kiều ở nước ngoài, anh đoán mẹ con chị họ nhắm đến chính là điểm này.” Anh cười khẽ, hoàn toàn không thấy kỳ lạ.

Lâm Chất ngồi đối diện, hỏi: “Vậy chắc anh cũng biết ông ấy đã có vợ rồi? Nhưng lại không nhắc nhở chị họ và Quyên Quyên?”

Nhiếp Chính Quân hơi gằn giọng, nói: “Trong lòng em, anh là loại người chỉ biết dội gáo nước lạnh lên người khác sao?”

Lâm Chất hơi đỏ mặt, nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi có vấn đề.

“Được rồi, em hiểu lầm anh, em xin lỗi.”

“Xin lỗi có ích gì?” Anh hừ một tiếng, vẫy tay: “Lại đây.”

Lâm Chất đứng dậy đi tới, rất thành thạo ngồi lên đùi anh, tay đưa lên véo nhẹ má anh, cảm thán:
“Anh dùng gì chăm da vậy, mịn thật đấy...”

Nhiếp Chính Quân: “...”

Cô cười, ôm lấy cổ anh, nói đùa: “Em ngửi xem nào, anh có phải sắp tức đến bốc khói rồi không?”

Anh lập tức gỡ tay cô ra: “Bớt pha trò đi, anh còn chưa nói xong.”

“Ồ, vậy anh nói tiếp đi.”

“Trước tiên phải nói rõ, anh không lạnh lùng như em nghĩ. Anh đã nhắc nhở Quyên Quyên từ sớm, cô ấy cũng hiểu ý anh. Nhưng sau đó vẫn quyết định như vậy thì anh không can thiệp được nữa. Cô ấy là người lớn rồi, phải biết chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”

“Anh không sợ làm mất danh tiếng của nhà họ Nhiếp à?”

Anh bật cười khẩy: “Cô ta họ Phùng, không phải họ Nhiếp. Danh tiếng nhà họ Nhiếp có đến lượt cô ta ảnh hưởng chắc?”

Câu nói ngạo mạn làm Lâm Chất nghẹn lại, bởi vì cô nhớ lúc anh mới về nước, anh cũng từng nói với cô lời tương tự như vậy.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, tay nhẹ bóp gáy cô: “Mau quay lại làm việc đi, có chuyện gì tối về rồi nói.”

“Về nhà em à?” Cô buông tay, đối mặt với anh.

Nhiếp Chính Quân cười, hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Em có nhà đâu, chẳng phải đều là nhà anh à.”

Xì ~ Có tiền thì giỏi quá ha.

Lâm Chất quay lại công ty, lúc đến văn phòng lại liếc nhìn chiếc ghế trống. Hạ Thắng đã bị cho nghỉ việc với lý do "phát tán tin đồn gây bất hòa, ảnh hưởng đến đoàn kết và hiệu quả làm việc". Cô ngồi xuống, khẽ cười đúng là biết viện cớ thật.

Vương Thiến Chi liếc nhìn cô, trong mắt lộ ra tia khó chịu.

Điện thoại rung lên, cô liếc nhìn là Dịch Thành rủ cô gặp mặt.

Lâm Chất đáp lại hai chữ: Không rảnh.

Dịch Thành vẫn kiên trì, nói đã tìm được một nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ rất chính gốc, rủ cô cùng đi ăn thử.

Lâm Chất gõ từng chữ một:
Anh nên mời anh Từ, vì anh ấy mới là người giúp đỡ anh nhiều hơn.

Tin nhắn gửi đi rồi như đá chìm đáy biển, Dịch Thành không nhắn lại nữa.

Lâm Chất có hơi hối hận, đó là chuyện riêng của anh ta và anh Từ, cô không nên nói như vậy. Nhưng cũng tốt, ít ra có thể dứt khoát không cần phải ngồi đối mặt nhau ăn mà đầy ắp sự khó chịu.

Nhưng hôm nay định mệnh không yên ổn, gần giờ tan làm văn phòng bất chợt náo loạn. Cô lờ mờ nghe mấy người nói gì đó về tiểu hoa đán công khai chuyện tình cảm. Cô chẳng có hứng thú, chỉ muốn đeo tai nghe để cách âm.

“Thiến Thiến, cậu thấy chưa? Trên Weibo ấy, bạn trai đại gia của Dịch Tư Linh lộ mặt rồi đó, ảnh chụp không rõ lắm nhưng nhìn dáng dấp cũng đẹp trai lắm nha!” Một cô gái bên phòng nhân sự chạy lại, mắt sáng rỡ, giơ điện thoại cho Vương Thiến Chi xem.

Vương Thiến Chi dường như chẳng mấy hứng thú, liếc một cái rồi nói:
“Lại là mấy câu chuyện cũ rích kiểu lọt vào hào môn, hào môn hào môn, đúng là đáng thương thật đấy.”

“Thương gì chứ, cậu xem bạn trai Dịch tiểu hoa đi, vừa đẹp trai lại vừa giàu! Nghe nói bị cư dân mạng truy ra là nhà họ Trình, Trình Thị Điện Tử đó, ghê gớm lắm!”

Trình Thị Điện Tử? Lâm Chất nhướn mày, cô cầm điện thoại tra ngay hot search trên Weibo. Tin Dịch tiểu hoa công khai tình cảm đang đứng đầu bảng, cô nhanh chóng nhìn thấy rõ mặt ai đó.

“Trình Tiềm, lần này cậu chơi lớn thật đó.” Cô đứng ngoài hành lang, cười nói với người ở đầu dây bên kia.

Trước khi cô gọi đến, anh đang chuẩn bị tắt máy cho yên tĩnh. Vừa nghe cô nói vậy, anh lập tức tìm được người để trút bầu tâm sự:
“Bị oan đấy! Chỉ là ăn bữa khuya thôi mà thành công khai yêu đương? Tôi còn độc thân cơ mà...”

Lâm Chất nói: “Tôi mới xem kỹ Weibo cô nàng kia đấy, thấy đúng là mẫu cậu thích còn gì.”

“Em biết cái rắm!” Trình Tiềm vò đầu, bật thốt một câu chửi thô.

Lâm Chất cầm điện thoại cách xa ra, đợi tiếng chửi im rồi mới nói:
“Thôi được rồi, vậy tôi không quấy rầy nữa. Cứ tưởng thật lòng muốn chúc mừng cậu cơ.”

“Tôi cúp đây, để yên tĩnh một chút.” Anh đáp uể oải.

Cô cúp máy, đi thang máy xuống bãi xe.

Tiếng còi xe vang lên, cô nghiêng người nhường đường. Một chiếc xe màu đen đỗ lại bên cạnh cô, cô quay đầu nhìn.

“Sao anh lại đến đây?” Cô mỉm cười ngồi lên ghế phụ, thắt dây an toàn.

Dù AG là công ty con của Hằng Hưng, nhưng hai nơi lại nằm ở hai đầu của khu tài chính.

Nhiếp Chính Quân lái xe ra cửa, nói: “Xong việc là đến đón em luôn. Vừa nãy em cúi đầu nghĩ gì thế? Bãi xe đông vậy không cẩn thận mà bị quệt thì phải vào viện đấy.”

“Đồ quạ đen.” Cô hừ một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại.

“Trân trọng người trước mắt đi, suốt ngày nhìn mấy thứ đó có gì hay.” Anh không vui nói.

Lâm Chất bật cười, cất điện thoại: “Vậy được, ‘người trước mắt’ à, anh nói xem tối nay chúng ta ăn gì?”

“Em nấu, anh ăn gì cũng được.”

Thế là tự dâng mình lên thớt rồi.

Nấu cơm dâng đến tận miệng vẫn luôn là một trong những cách hiệu quả nhất để giữ chặt trái tim đàn ông. Lâm Chất cũng không ngoại lệ. Dạ dày kén chọn của Nhiếp Chính Quân chỉ có đối với món ăn cô nấu là không một lời chê bai, anh chỉ cần ăn là được.

Anh ngồi trên sofa xem tin tức, thoáng thấy một chậu hoa cúc nhỏ đặt ở ban công. Ánh mắt híp lại, trực giác mách bảo rằng chậu hoa kia không phải do cô mua.

“Nhóc con, chậu hoa kia đẹp đấy, tặng anh đi?” Anh vừa đi về phía bếp vừa nói với giọng thoải mái.

Lâm Chất đang xào đồ ăn, trả lời:
“Không được đâu, hoa đó là bạn tặng nên không thể đưa lại cho người khác. Nếu anh thích, em có thể đi mua một chậu khác cho anh.”

“Bạn? Anh quen không?”

Tắt bếp, cô bưng chảo lên, đáp: “Thẩm Minh Sinh, anh biết mà.”

Nhiếp Chính Quân gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sắc bén: “Ồ, là cậu ta à.”

Lâm Chất không đọc được ẩn ý trong câu nói ấy, vẫn tươi cười bưng ra một đĩa mướp đắng xào trứng: “Thử xem có đắng không, em đã trụng sơ qua rồi đó.”

Anh ngửi thử, chau mày: “Ngửi thôi đã thấy kỳ rồi, anh không ăn.” Dứt lời, anh quay người, để lại bóng lưng cao lớn đi thẳng vào phòng ngủ.

Lâm Chất bưng đĩa thức ăn đứng ngây người tại chỗ… Anh đang giận sao? Nếu đúng vậy thì là vì cái gì? Chỉ vì cô không tặng hoa cho anh?

Sáng hôm sau, anh vẫn giữ bộ mặt lạnh, tự mình thắt cà vạt rồi ung dung rời đi.

Lâm Chất chống cằm nhìn bàn đồ ăn sáng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: Rốt cuộc là mình sai ở đâu?

Cả ngày cô suy nghĩ mà vẫn không nghĩ ra, đến giờ tan làm, anh cũng không đến tìm cô, một cuộc gọi cũng không có. Cô lặng lẽ về nhà, mở cửa cúi đầu, lòng hơi hụt hẫng.

Căn phòng vẫn tối om như mọi khi, nhưng mũi cô lại ngứa ngứa, hít sâu một hơitrong không khí tràn ngập hương hoa cúc, rất nồng. Một chậu hoa tuyệt đối không thể có mùi nồng đến vậy. Cô vội vàng cởi giày chạy vào nhà, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Cả căn nhà ngập tràn hoa cúc, chậu hoa có, bình cắm hoa có, xếp dọc theo các góc tường phòng khách, trên bàn ăn, bàn trà, thậm chí trên tường còn treo cả một bức tranh sơn dầu cỡ lớn, cũng là chủ đề hoa cúc.

Cô chết lặng tại chỗ, môi mấp máy, không nói nên lời.

Không cần đoán, cô đã biết ai là “hung thủ” đứng sau.

Không biết nên khóc hay nên cười, khóe miệng cô run rẩy. Một lời cũng không bật ra nổi. Vậy nên sáng nay anh giận dỗi là vì chuyện này? Vì cô không tặng anh một chậu hoa, nên anh đi mua nguyên cả nhà đầy hoa để chọc tức cô?

Điện thoại vang lên, Lâm Chất nhấc máy.

“Về nhà rồi à?”

“Về rồi.”

“Thấy chưa? Thích không?” Anh cười khẽ, như thể cảm thấy mình vừa làm một chuyện cực kỳ oai phong.

Lâm Chất đặt túi xách xuống, ngồi phịch xuống đất, có phần bất lực: “Nhiều hoa thế này… anh bảo em phải làm sao đây?”

“Còn sống được mấy hôm thì cứ để vậy, sau đó lại mua tiếp.”

“Lại mua nữa?” Giọng cô hơi cao lên vì kinh ngạc.

“Chẳng phải em thích sao? Thích đến mức không nỡ tặng cho anh một chậu cơ mà.” Anh hừ một tiếng.

Lâm Chất cười khổ: “Anh đúng là…”

“Quá tinh tế?” Anh chen vào.

“Quá trẻ con ấy!” Cô lườm.

Nhiếp Chính Quân im lặng vài giây, rồi nói: “Anh đang ở dưới lầu, chờ anh.”

“Chờ anh làm gì?” Cô ngồi bệt trên sàn, cả căn nhà đầy hoa cúc với muôn màu muôn sắc khiến cô chóng mặt.

“Chờ anh lên xử lý em.”

Anh cúp máy, cô đứng dậy đi vào phòng thay đồ. Mở cửa phòng ngủ, đầu cô như muốn nổ tung.

Không phải hoa cúc nữa mà là đầy ắp hoa hồng đỏ, đỏ rực như lửa, lóa mắt chói lòa. Cô nắm chặt tay nắm cửa, không dám bước vào trong.

Tiếng mở cửa vang lên, bước chân anh từ phía sau truyền đến.

“Sao không vào?”

Lâm Chất dựa lưng vào khung cửa, kiệt sức nói: “Thì phải có chỗ đặt chân đã chứ…”

Anh cười khẽ, bế ngang cô lên, sải bước đi đến giường.

“Này…” Cái kiểu nói một câu không hợp là bế người lên này anh học ở đâu vậy? Cô đâu có nhẹ nhàng gì đâu…

Anh đặt cô xuống giường, giơ hai tay cô lên khỏi đầu, cúi người nhìn cô, khẽ vén tóc lòa xòa trên mặt cô, nói: “Đẹp thật…”

Lâm Chất không rõ anh đang nói cô hay nói mấy bông hoa, cô động đậy tay, nhưng bị giữ chặt như bị xiềng lại.

Cô đá chân mấy cái: “Em muốn đi tắm, anh thả em ra đi.”

Hiếm khi anh chịu nghe lời, đứng dậy nhường chỗ, rất là quân tử.

Lâm Chất rùng mình vì nổi da gà, cảnh giác nhìn anh: “Không giở trò gì đó chứ?”

“Em đoán đi?” Anh nhướng mày, ngồi trên chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng mà vẫn giữ phong thái của một ông lớn, giường lớn trong tay anh như hóa thành long sàng vậy.

Lâm Chất nuốt nước bọt, bước vài bước đẩy cửa phòng tắm ra.

Cả phòng tắm toàn hoa hồng phấn, e ấp như thiếu nữ đợi người tình xa cách đã lâu.

“Anh…”

Anh từ phía sau ôm eo cô, thì thầm bên tai: “Bảo bối, anh hỏi em, sau này còn dám nhận hoa của người khác không?”

“Không dám nữa.” Cô lắc đầu rất dứt khoát. Kiểu “trả đũa” thế này, ai chịu nổi chứ?

Anh cười, siết eo cô lại, từ vành tai hôn dọc xuống cổ cô.

“Muốn tắm không?” Anh đưa tay vuốt qua ngực cô, hàm ý rõ ràng.

Một bồn đầy hoa hồng phấn, Lâm Chất đỏ bừng mặt, nếu ngâm mình trong đó thì chẳng phải giống như đang bị vô vàn đôi mắt nhìn chằm chằm sao?

Chiếc áo len trùm đầu bị người phía sau cởi xuống, từ cổ đến mặt cô, anh hôn dần từng chút một. Cô ngửa đầu, hơi thở bắt đầu dồn dập.

Cúc áo trước ngực bị cởi ra, làn da trắng ngần mịn màng lộ ra dưới ánh đèn mờ ấm. Cô đỏ bừng cả gò má, giống như một tân nương e lệ.

“Cùng tắm nhé?” Anh khẽ cười, ôm chặt lấy cô.

Anh thì quần áo chỉnh tề, còn cô áo quần tả tơi, y như vừa thoát khỏi một vụ cướp.

Không phục, cô vòng tay ôm cổ anh, chủ động hôn lên môi anh. Đôi môi cô như thạch lạnh vừa ngọt vừa mát, một cái chạm đã khiến người mê đắm.

“Cố ý quyến rũ anh à?” Mặt anh đỏ bừng, tay ôm eo cô, để đôi chân cô quấn lấy thắt lưng mình.

Cô không đáp, nhắm mắt lại, mải học theo anh hôn mình nhiệt tình và không chút giữ lại.

Nước trong bồn tràn ra ngoài, cô chống tay hai bên, ánh mắt mơ màng nhìn anh.

“Bảo bối ngốc..…” Anh vòng hai chân ôm lấy cơ thể mịn màng của cô, giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc.

Những cánh hồng màu hồng sữa đung đưa theo làn nước trong bồn, ánh nước lấp lánh. Dù đang ở trong nhà, khung cảnh vẫn tràn đầy xuân sắc, không hề kém phần diễm lệ.

Cô quấn chăn ngã người nằm trên giường, đôi chân mềm nhũn, mặt đỏ bừng như vừa hấp hơi rượu.

Nhiếp Chính Quân cúi đầu xoa dầu xoa bóp lên đầu gối cô. Vì khi nãy trong phòng tắm quá mạnh mẽ, nên đầu gối cô bị va đập, đỏ ửng cả lên.

“Đau không?” Anh ngẩng đầu hỏi.

Lâm Chất khẽ lắc đầu, đôi mắt long lanh như ngấn nước, ánh nhìn dịu dàng mang theo dư âm của tình ý chưa tan.

Anh chống tay cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đùi cô. Cô khẽ rên một tiếng, xấu hổ đến cực điểm.

Tiếng cười trầm thấp vang lên, vừa vui vẻ vừa đầy nam tính.

Bờ vai trắng nõn của cô in rõ dấu tay, phần ngực lộ ra lại càng chi chít những vết hôn đỏ sẫm, trở thành “vùng thảm họa” nặng nhất trên cơ thể.

Sau khi rửa sạch tay, anh lại nằm xuống bên cạnh cô. Lâm Chất tựa đầu lên ngực anh, có phần do dự: “Anh không về thì Hành Hành chắc sẽ nói hoài cho xem…”

Anh đưa tay nhéo mũi cô: “Ngủ xong liền đuổi anh đi à? Cô gái này cũng giỏi đấy.”

“Cô gái cái gì, em không phải ‘cô gái’ của anh đâu.” Cô hừ nhẹ, tỏ rõ không thích kiểu xưng hô đó.

Nhiếp Chính Quân kéo mặt cô lại đối diện mình, đôi mắt anh như hố sâu đen huyền bí, một khi nhìn vào thì không cách nào thoát ra được.

“Vậy thì em là đại tiểu thư của anh, được chưa?” Anh v**t v* má cô, môi khẽ cong lên đầy cưng chiều.

Lâm Chất vòng tay ôm lấy cổ anh, nép sát vào lòng anh. Trong lòng cô có một bí mật nhỏ, nói ra thì ngại chết mất, nhưng trong khung cảnh này cô không thể kìm được suy nghĩ mơ mộng trong đầu.

Anh ôm lấy cơ thể thơm ngát trong lòng, mấy lần muốn thốt ra một câu nói nhưng ông chủ Nhiếp từng lạnh lùng quyết đoán lại bỗng mềm lòng vào khoảnh khắc này. Anh muốn hỏi cô một điều, nhưng lại sợ khiến cô thấy áp lực.

Anh khẽ thở dài, như muốn ôm trọn cả người cô vào tận sâu trong lòng ngực mình.

Bình Luận (0)
Comment