Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 36

Sau này, Lâm Chất lại tình cờ gặp Phùng Quyên Quyên một lần nữ khi cô cùng Lưu Ly ăn tối ở một nhà hàng món Hồ Nam sang trọng. Vừa liếc mắt một cái cô đã thấy Phùng Quyên Quyên tay khoác tay với lão Tôn bước ngang qua, dáng người thướt tha, trên tay hình như còn xách một chiếc túi hàng hiệu đắt tiền.

“Cậu đang nhìn cái túi của cô ta à? Tớ có một cái y chang luôn đấy.” Lưu Ly nhìn theo ánh mắt cô rồi nói, “Quà Valentine lão Lâm tặng, khó mua lắm.”

“Đắt không?”

Lưu Ly gật đầu thật mạnh, chỉ vào một bàn đầy món ăn trước mặt, nói: “Bằng từng này chắc cũng ăn được vài trăm lần như thế.”

Lâm Chất gật đầu đồng tình, đúng là không rẻ chút nào.

Lưu Ly xoa bụng, gọi phục vụ lại: “Cho thêm một phần tráng miệng, ừm, bánh nếp đường đỏ nhé.”

“Vâng, tiểu thư.” Phục vụ mỉm cười rời đi.

Lâm Chất ngạc nhiên: “Cậu còn ăn nữa à?”

“Sao lại không? Tớ bây giờ là hai cái dạ dày đang làm việc đó, vất vả lắm cậu biết không!” Lưu Ly nhăn mũi lại, mấy chấm tàn nhang nhỏ quanh mũi hình như còn lấp lánh.

Lâm Chất bật cười, đột nhiên thấy cô ấy cũng thật dễ thương.

“Cậu đang cười nhạo tớ hả!” Lưu Ly thấy cô cười mà chẳng hiểu vì sao, lập tức tỏ ra không vui.

Lâm Chất đẩy phần tráng miệng của mình sang, “Nè, tớ vừa mới khám răng xong, không ăn được, cho cậu hết đấy.”

“Uây, sao không nói sớm!” Cô ấy hí hửng cầm nĩa lên bắt đầu ăn.

Hai người lại rủ nhau đi dạo trung tâm thương mại, dù đang mang thai nhưng "bà bầu Lưu Ly" vẫn tràn đầy sức chiến đấu. Sau khi gót chân Lâm Chất bị đôi giày mới cọ đến đỏ tấy, Lưu Ly liền lão luyện lên lớp: “Đi vài lần nữa là hết, tạo được vết chai rồi thì không đau nữa.”

“Thật á?” Lâm Chất há hốc mồm.

“Cậu không hiểu phụ nữ yêu giày cao gót đến cỡ nào đâu. Tớ hồi đó mỗi bàn chân từng cùng lúc bị tới năm cái bọng nước ấy!” Lưu Ly cầm một chiếc váy màu xanh quả bơ lên ướm thử lên người.

Lâm Chất bị dọa, “Cậu bị bệnh à?”

“Cậu mới bị bệnh! Không thích ăn diện mới là có bệnh, ví dụ như cậu đó!” Lưu Ly lập tức phản đòn.

Lâm Chất muốn tháo đôi giày không vừa chân ra vì quá đau, nhưng cái bà bầu bạo chúa này luôn có những lý lẽ kỳ quặc khiến cô cứ thế mà bị thuyết phục.

“Nè, đi thử cái váy này xem.” Lưu Ly đưa chiếc váy đang cầm cho cô.

Lâm Chất nhìn một cái rồi lắc đầu, “Không hợp phong cách của tớ.”

“Bà bầu muốn ngồi ghế nghỉ chút, cậu đi thử đi mà.” Lưu Ly ôm lưng, tỏ ra yếu đuối mong manh.

Lâm Chất cạn lời, trời đất bao la không bằng bà bầu lớn nhất, cô đành đưa túi xách cho Lưu Ly rồi theo nhân viên bán hàng vào phòng thử đồ.

Lâm Chất có dáng người cao ráo, đôi chân trắng dài, nhưng khổ nỗi có một điểm yếu là vòng một hơi phẳng. Mỗi lần lên giường với Nhiếp Chính Quân, cô đều có chút tự ti, cảm thấy size của mình quá nhỏ, miễn cưỡng lắm mới chạm tới size B. Nhưng cuối cùng cô phát hiện, ngực nhỏ như cô mà anh ta vẫn có thể si mê mà s* s**ng cả nửa tiếng đồng hồ? Thật sự khiến cô phải cảm thán: đúng là lợi hại!

Chiếc váy cô đang mặc là kiểu dài, phối ba màu đỏ-trắng-xanh, thiết kế hở lưng, chỉ có mấy sợi dây mảnh giữ trên người. Nhưng phần eo được cắt may rất khéo léo, vóc dáng cao gầy của cô phát huy được ưu thế, từ eo trở lên hoàn toàn lộ ra, còn từ eo trở xuống thì đúng là toàn chân là chân.

Lưu Ly vốn đang mải chơi điện thoại, vừa thấy cô bước ra liền lập tức mở to miệng kinh ngạc, gọi luôn nhân viên: “Cái váy này bọn tôi lấy nhé, chị đi in hóa đơn đi.”

“Vâng ạ!” Nhân viên vô cùng vui vẻ, vì nhìn sắc mặt Lâm Chất không hứng thú lắm tưởng cô sẽ không mua, ai ngờ Lưu Ly nói một câu là chốt đơn luôn.

Lâm Chất nhíu mày, kéo kéo váy nói: “Cái này có phải hơi hở quá không?”

“Dáng đẹp thì phải khoe ra cho người ta nhìn chứ, giấu cho riêng cậu có ý nghĩa gì?” Lưu Ly buột miệng, nói xong mới nhớ ra người ta có bạn trai rồi, lập tức đổi giọng, “Mặc về cho bạn trai cậu xem, đảm bảo anh ta chịu không nổi!”

Lâm Chất đỏ bừng mặt, che mặt lại: “Tô Lưu Ly, cậu không thấy ngượng hả!”

“Tớ là phụ nữ có chồng rồi, mặt mũi tớ không còn quan trọng nữa.” Cô phẩy tay, đưa thẻ tín dụng cho nhân viên, “Không cần mật khẩu đâu, cảm ơn.”

Lâm Chất bước lên trước lấy lại thẻ của cô, nói: “Muốn mua thì cũng là tớ tự mua, cậu cầm lại đi.”

“Này, còn khách sáo với tớ nữa à?” Lưu Ly liếc mắt với nhân viên một cái, nhân viên lập tức “nhận lấy” chiếc thẻ từ tay Lâm Chất, miệng cười tươi rói: “Hai cô đợi chút nhé,” rồi quay người đi tính tiền.

“Tớ tự kiếm tiền rồi, cậu hào phóng vậy tớ ngại lắm.” Lâm Chất nắm tay cô nói.

Lưu Ly đưa tay xoa nhẹ lên má cô, nói: “Tớ cũng chẳng tặng cậu món gì cả, coi như chiếc váy này là kỷ niệm tình bạn của tụi mình. Cậu ở Mỹ mấy năm nay tớ cũng không liên lạc được, thật sự thấy có lỗi lắm.”

“Có lỗi gì đâu, nếu có thì cũng là tớ, đi vội quá mà không nói một tiếng với mấy người.” Lâm Chất thấy hơi áy náy, trước giờ Lưu Ly luôn coi cô là bạn tốt nhất, vậy mà cô lại ra đi lặng lẽ, thậm chí không để lại lời từ biệt.

“Thôi nào, đừng sướt mướt nữa, giờ gặp lại rồi chẳng phải tốt sao? Tớ tặng cậu váy này cũng không phải vô điều kiện đâu nhé, sau này nhất định phải dẫn bạn trai đến cho tớ xem mặt, tớ phải kiểm duyệt đấy.” Lưu Ly cười nói.

“Được!” Lâm Chất gật đầu đồng ý ngay.

Tâm trạng của phụ nữ có khi đơn giản lắm, chỉ cần mua được một chiếc váy đẹp cũng có thể vui cả nửa ngày. Đến khi trời đã dần tối, Hành Hành gọi điện hối cô mới nhận ra mình sắp trễ giờ.

Sau khi đưa Lưu Ly an toàn giao lại cho Lâm Phong, cô mới lái xe đến biệt thự.

Hôm nay là tiệc sinh nhật mười một tuổi của cậu thiếu gia Hành Hành, cậu mời bạn thân tới chơi, và không quên mời người cô cưng nhất, Lâm Chất phải có mặt.

Chỉ là nói cho đúng thì sinh nhật cậu là ngày mai, nhưng vì mai nhà họ Nhiếp sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn nên buổi tụ họp cùng bạn bè được dời lên tối nay.

Khi Lâm Chất đến, sân cỏ đã được trang hoàng xong, đèn đuốc lấp lánh, khăn bàn trắng được trải phẳng phiu, vài giỏ hoa nhỏ được đặt ngay ngắn rất có không khí.

Lâm Chất đưa quà, chúc cậu chủ trẻ tuổi mới vui vẻ. Cậu kiêu ngạo phất tay ra hiệu cho người hầu đem quà đi.

“Không mở xem à?” Lâm Chất hỏi.

Hành Hành đảo mắt nhìn đám “hổ sói” xung quanh, thì thầm: “Con muốn tự tay bóc. Cô nhìn tụi kia mà xem, nguy hiểm lắm…”

Lâm Chất phì cười, cởi áo khoác ra.

Từ bếpnHứa Nặc bê một khay bánh bước ra, thấy cô liền chủ động chào: “Chị Lâm, chị đến rồi!”

Chị Lâm? Lâm Chất nhướng mày.

“Cô ấy cứ đòi ở lại, cháu cũng hết cách.” Hành Hành nghiêng người thì thầm. Vì là thứ Bảy nên Hứa Nặc đến dạy kèm cho cậu, biết tối có tiệc sinh nhật cô ấy chủ động ở lại, nói là phụ giúp trong bếp.

“Ừ, khách đến thì cứ tiếp đãi chu đáo là được.” Lâm Chất mỉm cười nói.

Nhiếp Chính Quân đang làm việc trên lầu, bị lũ trẻ ồn ào dưới nhà làm nhức đầu. Nhưng vì là sinh nhật Hành Hành nên anh luôn rất bao dung. Dù bị ép lên phòng làm việc, anh vẫn ở lại vui vẻ.

Lâm Chất ngẩng đầu nhìn lên thấy Hứa Nặc đang bê bánh đi lên, mà trên lầu giờ ai đang ở tất nhiên là không cần nói cũng biết.

“Cô ơi, cái túi dưới đất là đồ mới hả? Váy hả?” Hành Hành liếc thấy túi đồ đặt dưới đất.

“Muốn mặc à?” Lâm Chất trêu chọc.

“Cái gì mà cháu muốn mặc, cháu là muốn nhìn thấy cô mặc! Sinh nhật cháu mà dì lại ăn mặc đơn giản thế này à?” Hành Hành liếc qua bộ đồ của cô, tỏ vẻ không hài lòng.

Lâm Chất cúi đầu nhìn trang phục của mình: “Vậy mà cũng không được sao?”

“Quá sơ sài! Mau thay bộ đồ mới của cô đi, lát nữa con muốn khoác tay cô cùng xuất hiện đấy!” Anh chỉnh lại cà vạt, trông vô cùng bảnh bao mà nói.

Lâm Chất mỉm cười chiều theo, “Được rồi, hôm nay con là lớn nhất, nghe theo là được chứ gì?”

“Hừ!” Cậu hất nhẹ mái tóc đã được tạo kiểu chỉnh tề, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt.

Lâm Chất bước lên lầu để thay đồ, vừa đi đến cầu thang thì gặp phải Hứa Nặc. Cô mỉm cười nhẹ, hơi nghiêng người nhường đường trước. Hứa Nặc không từ chối nhưng đuôi mắt hình như hơi đỏ ửng, hấp tấp bước vội xuống dưới.

Lâm Chất một tay đặt lên tay vịn, khẽ gõ hai cái vào lan can.

Một người hầu đi ngang qua bên dưới, thấy cô đứng yên trên cầu thang thì hỏi: “Cô Chất, cần giúp gì không ạ?”

“Ồ, không cần đâu, tôi chỉ lên thay đồ thôi.” Cô mỉm cười đáp, rồi tiếp tục bước lên lầu.

Chiếc váy này có dây thắt phía sau, thật sự rất khó chỉnh sửa. Sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng xong, cô xoay lưng lại nhìn gương nhẹ thở phào, cuối cùng cũng chỉnh tươm tất rồi.

Mái tóc dài suôn mượt xõa qua một bên vai, để lộ phần lưng trần mịn màng. Cô cau mày liếc nhìn một cái, vẫn không quen lắm với kiểu này...

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Hành Hành gọi: “Cô nhỏ ơi, xong chưa ạ?”

“Xong rồi.” Cô từ phòng thay đồ đi ra, mở cửa.

Đúng lúc đó, Nhiếp Chính Quân nghe thấy tiếng động liền bước ra khỏi thư phòng. Phòng ngủ của cô đối diện với thư phòng của anh, giữa hai nơi là khoảng không gian rộng lớn, phía trên còn treo đèn chùm lộng lẫy. Anh nhìn thấy cô bước ra, như mang theo luồng khí tiên thoát tục khiến anh nhất thời quên cả thở.

Cô đang nói gì đó với Hành Hành, nghiêng đầu, xoay người, lộ ra những đường cong hoàn hảo, làn da trắng mịn, bờ vai tròn trịa... khiến anh không thể không nhớ đến bao đêm nồng nhiệt từng có với cô...

Lâm Chất cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy, ngẩng đầu nhìn lại.

Hành Hành nắm tay cô kéo xuống lầu, thấy cô dừng lại bèn giục: “Đi thôi cô nhỏ, đến giờ đẹp rồi đó!”

Phụt! Cả hai cùng bật cười.

“Ơ? Ba, ba ra từ khi nào thế?” Hành Hành lúc này mới để ý thấy ba mình, lí nhí nói, “Tụi con không làm ồn đến ba chứ…”

Nhiếp Chính Quân từ phía cầu thang đối diện bước xuống, nói: “Không phải đến giờ đẹp rồi à? Còn không mau đi?”

Hành Hành đỏ mặt bừng bừng, như thể đang dắt theo cô dâu nhỏ của mình, mặt mày xấu hổ mà đi xuống dưới.

Lâm Chất cúi đầu, mái tóc suôn mượt rủ xuống bên tai, ánh mắt cô ánh lên rạng rỡ niềm vui.

“Cô nhỏ ơi, hôm nay cô nở mày nở mặt giùm con quá...” Nhìn ánh mắt trầm trồ của đám bạn nhỏ, Hành Hành ưỡn ngực đón nhận, khúc khích cười nói với Lâm Chất.

“Ừ, cô cũng rất hài lòng.” Cô ngước mắt nhìn lên, ánh mắt giao nhau với anh, đầy ắp tình ý, người hiểu thì không cần nói nhiều.

Tiệc nướng ngoài trời, lũ trẻ con náo nhiệt không thôi, trong không khí như thế, không có người lớn giám sát chính là niềm hạnh phúc nhất của tụi nó , cầm xiên thịt chạy khắp nơi chơi đùa, nô giỡn, cười vang liên hồi.

Còn về Hứa Nặc, cô ấy lặng lẽ cáo từ với vẻ mặt hoảng loạn, chẳng có ai tiễn đưa.

Hai vị phụ huynh khác cũng chỉ xuất hiện chốc lát rồi biến mất, chẳng ai để tâm bọn nhỏ chơi đến phát rồ, còn mong người lớn đừng có bén mảng tới.

Vậy còn Lâm Chất đang làm gì? À không, là đang bị làm gì mới đúng.

Anh vừa vào phòng đã gấp gáp đè cô lên cánh cửa, giữ chặt tay cô, nâng mặt cô lên hôn mãnh liệt.

“Nói, có phải em cố tình mua cái này để quyến rũ anh không... thật hư hỏng...” Hơi thở anh gấp gáp, mắt đỏ ngầu.

Lồng ngực Lâm Chất phập phồng kịch liệt, tóc tai rối bời, “Em... em đứng không vững nữa rồi...”

Vẫn là cách cũ, anh lập tức bế cô lên. Đây là phòng của anh, không có sự cho phép của anh thì không ai vào được, vì thế nơi này chính là chốn gây họa lý tưởng nhất.

Giường đã không còn thỏa mãn anh nữa, ghế sofa, sàn nhà, phòng tắm, phòng thay đồ gần như nơi nào trong phòng anh cũng đều... ưa thích.

Và cuối cùng khiến Lâm Chất như hồn xiêu phách lạc chính là chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ lê hoa trong phòng. Cô nằm trên đó, bên cạnh là đống tài liệu hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, cô tiện tay nắm lấy vài tờ, đầu ngón tay siết ra vết hằn, rồi kiệt sức nhắm mắt ngất đi.

Một tiếng rên trầm thấp vang lên, anh ôm chặt lấy cô, cùng cô phiêu diêu lên tận mây xanh.

Bình Luận (0)
Comment