Sáng sớm hôm sau, Lâm Chất vắt óc suy nghĩ để tìm cách tránh ánh mắt của mọi người lén rời khỏi phòng ngủ. Cô lập ra mấy phương án, cuối cùng đều cho ra một kết luận giống nhau: vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp mới được.
Cô đưa tay đẩy Nhiếp Chính Quân. Anh trở mình một cái, đè cô vào trong lòng.
“Dậy sớm thế?” Anh nhắm mắt lại, cằm tì lên hõm cổ cô.
Hai người quấn lấy nhau khiến cô khó thở, cô vỗ vỗ vào ngực anh, nói:
“Anh giúp em lấy quần áo sang đây được không? Ở trong phòng ngủ của em ấy.”
Có vẻ như anh ngủ không ngon, chẳng nói lấy một lời.
“Làm ơn đi mà, xin anh đó...” Lâm Chất nhẹ nhàng véo vành tai anh, giọng nũng nịu.
Anh khẽ cười một tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.
Lâm Chất bám lấy cánh tay anh, giận dữ đấm mấy cái vào ngực anh.
“Cần gì phải lấy bên ngoài? Trong phòng thay đồ ấy, em vào mà tìm.” Anh ngồi bật dậy, xuống giường đi vào phòng tắm.
Lâm Chất nhìn bóng lưng anh với vẻ nghi hoặc, sao trong phòng ngủ của anh lại có quần áo phụ nữ?
Cô quấn một chiếc khăn tắm bước vào phòng thay đồ, mở từng cánh cửa tủ ra xem. Ở góc bên phải cuối cùng, cô phát hiện một chiếc tủ đầy váy áo của phụ nữ, từ kiểu cách cầu kỳ đến đơn giản, đủ loại đa dạng.
Cô vịn vào cánh tủ, ngẩn ngơ đứng đó mãi không hoàn hồn.
Anh rửa mặt xong bước vào, hỏi: “Khó chọn thế à?”
Lâm Chất mấp máy môi, hỏi: “Sao trong phòng thay đồ của anh lại có mấy thứ này...”
Anh bước tới, tiện tay chọn hai bộ, nói: “Thường thì thấy có váy đẹp là muốn mua cho em, nhưng lại không tìm được dịp thích hợp để tặng nên chỉ đành để đây thôi. Ừm, bộ này được đấy, thay vào đi!”
Lâm Chất ngạc nhiên nhìn anh, dường như không ngờ kết quả lại là như vậy. Cô còn tưởng... là của người tình nào đó của anh để lại...
Nhiếp Chính Quân lúc này mới nhận ra ánh mắt cô có gì đó là lạ. “Rầm” một tiếng, anh đóng mạnh cánh cửa tủ lại, chống một tay lên trên, mắt nhìn thẳng vào cô:
“Vậy em nghĩ là thế nào?”
Cô giật giật khóe môi, không nói được lời nào.
Sắc mặt Nhiếp Chính Quân rất khó coi, anh biết giận dỗi với cô là chuyện trẻ con, chẳng hợp thân phận cũng chẳng hợp tuổi tác. Nhưng không biết làm sao được, ánh mắt đó của cô khiến anh tổn thương. Anh buông tay, nhấc chân định đi.
Một bàn tay mềm mại nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh, cô nhìn anh đầy áy náy:
“Xin lỗi anh...”
Anh hất tay cô ra, lần đầu không được, lần hai vẫn không thành.
Lâm Chất nhào vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh, nói: “Anh à, đừng giận em. Em chỉ là... thật sự không ngờ thôi.”
Anh mặt lạnh như băng, nhiệt độ có thể làm vỡ cả tủ đông.
Cô không ngờ bản thân lại có vị trí quan trọng đến vậy trong lòng anh. Cô vẫn còn đang mải đắm chìm trong cảm giác như thể lần trước anh vì bị cô cưỡng hôn nên mới bất đắc dĩ mà thỏa hiệp...
Cô siết chặt lấy anh, không hiểu sao lại có được sức mạnh lớn đến thế.
“Lâm Chất.” Anh gọi cô như vậy. “Nếu em không chắc chúng ta có thể tiếp tục, vậy thì anh khuyên em... hãy rời đi ngay bây giờ.”
Khoé mắt cô đỏ hoe, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh đang đuổi em đi sao?”
Đôi mắt ngấn lệ như con nai nhỏ đáng thương, nhìn chằm chằm vào anh, dường như có thể làm tan chảy cả bộ giáp của anh.
Anh kéo cô ra, nói: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh yêu em. Nhưng hình như... chẳng lần nào em chịu ghi nhớ cả.”
Cô ra sức lắc đầu: “Không phải thế đâu, em chỉ là không ngờ thôi. Em tưởng...”
“Em tưởng anh chỉ là nhất thời hứng thú?” Anh kéo khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng, thất vọng xen lẫn bất lực.
Cô không phản bác được, cắn chặt môi đến mức như sắp bật máu. Anh nói đúng, cô quả thực đã nghĩ như vậy, là do cô quá ngu ngốc...
Cô buông tay, cúi đầu xuống, nước mắt rơi xuống sàn, hít hít mũi, khẽ nói: “Em hiểu rồi... Xin lỗi anh.”
Anh giơ tay vuốt tóc cô, rồi nâng đầu cô lên, đặt một nụ hôn lên trán. Bầu không khí nặng nề đến mức nghe rõ tiếng hít thở rơi trên mu bàn chân. Trong tầm mắt cô anh quay lưng rời đi, không ngoảnh lại.
Lâm Chất mở tủ quần áo, nhìn hàng váy vóc đủ kiểu dáng từ cầu kỳ đến giản dị, nước mắt rơi không thành tiếng.
Cô ích kỷ thật, cứ nghĩ bản thân yêu một cách thấp kém, nhưng thật ra những gì anh phải chịu đựng đâu kém gì cô, có khi còn nặng nề hơn nữa, vì anh còn phải gánh cả gánh nặng về khoảng cách tuổi tác.
Cô bám vào cánh tủ muốn bật khóc thành tiếng, nhưng khi mở miệng ra thì nước mắt lại ào ào tuôn xuống, như một con đập lũ bị vỡ, đã tràn thì không thể ngăn.
Phải xin lỗi thế nào đây? Cô không nghĩ ra.
___
Trình Tiềm mang tâm trạng uể oải đến công ty chờ cô, kết quả vừa thấy cô liền choáng váng , vì quầng thâm mắt của cô còn nặng hơn cả anh.
“Cậu làm sao thế?” Lần đầu tiên anh chủ động quan tâm người khác.
Lâm Chất không phải kiểu người thích chia sẻ nỗi đau bị hành hạ trong tình yêu, cô xách túi, toàn thân mặc đồ đen, mặt không cảm xúc nói: “Làm thêm, thức đêm dữ quá.”
“Vì tiền cũng không đến mức vứt bỏ mạng sống chứ? Có thể quan tâm đến sức khoẻ của mình được không?”
Lâm Chất day day khoé mắt, đáp: “Kết thúc rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Anh thở dài, móc từ túi ra hai tấm vé: “Đi không? Là buổi biểu diễn của ca sĩ mà cậu thích nhất.”
“Eason?” Mắt cô bỗng sáng lên một chút.
“Ừ, vé khu VIP, chắc nhìn rõ được người.” Trình Tiềm gật đầu, quan sát vẻ mặt cô.
Nghĩ đến việc về nhà cũng chỉ là một mình lặng lẽ như hồn ma trong căn phòng trống, chẳng biết phải làm gì, cô thấy chi bằng đi đến một nơi đông người, biết đâu có thể thoát khỏi tâm trạng tồi tệ này.
“Được đó, đi ăn trước đã.” Cô gật đầu đồng ý.
Anh thở phào, nói: “Đi thôi, chỗ cũ.”
“Ừ.”
Lâm Chất đã yêu thích nhạc của Trần Dịch Tấn từ thời trung học. Cô cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy mỗi khi anh hát tình ca đều có thể chạm đến tận sâu trong tim người nghe. Càng lớn càng thấm, có lúc lời bài hát như thể đang kể chính câu chuyện của mình, khiến người ta không thể không say mê.
Cô và Trình Tiềm từng nghe một buổi biểu diễn của anh ở Los Angeles, bầu không khí hôm đó rất tuyệt. Cô hoàn toàn đắm chìm trong đó như bị một sức mạnh nào đó dẫn dắt, không thể cưỡng lại.
Vé của Trình Tiềm quả thật ở rất gần sân khấu, hàng ghế thứ hai vừa khéo có thể nhìn rõ người trên sân khấu.
So với nước ngoài, không khí buổi biểu diễn trong nước còn nồng nhiệt hơn. Sân vận động hơn chục nghìn người, biển đèn huỳnh quang màu xanh lam trải dài khắp nơi, hàng vạn người đồng thanh hát theo, dù chẳng đúng nhịp nhưng vẫn vô cùng khí thế.
Cảm giác biết rằng có người đồng điệu với mình thật tuyệt. Cô khe khẽ hát theo, khóe môi không tự chủ được mà cong lên thành một nụ cười.
Trình Tiềm đưa tay khoác lên vai cô, nghiêng đầu nói: “Tận hưởng khoảnh khắc hiện tại đi, vứt hết mấy cảm xúc tồi tệ không đáng kia sang một bên.”
Khóe môi Lâm Chất khẽ cong lên. Trên sân khấu, người đó đang hát bài "Đã lâu không gặp."
"Tôi đến thành phố nơi anh ở
Đi trên con đường anh từng bước qua
Tưởng tượng những ngày tháng không có tôi
Anh đã cô đơn đến nhường nào..."
Tay cầm bức ảnh anh từng đưa,
Con phố quen thuộc hiện ra trước mắt
Chỉ là trong khung cảnh ấy
Đã chẳng còn bóng hình anh.
Chúng ta không thể quay về ngày hôm ấy nữa...
Liệu anh có bất ngờ xuất hiện...
Khán phòng tan cuộc, theo dòng người đông đúc tràn ra ngoài, Trình Tiềm đi phía ngoài bảo vệ cô khỏi va chạm. Trong dòng người chen chúc ấy, Lâm Chất đột nhiên lại thấy nhớ anh vô cùng.
“Đi thôi, ngẩn ra làm gì vậy?” Trình Tiềm kéo tay cô, giục.
Lâm Chất sực tỉnh, cô quyết định phải nghiêm túc xin lỗi anh.
Nhưng là khi nào đây? Cô liếc nhìn đồng hồ đã mười giờ rưỡi tối, liệu anh có đang ngủ không? Ngày nào cũng bận rộn như vậy, tốt nhất đừng quấy rầy anh nghỉ ngơi. Ngày mai hãy nói cũng chưa muộn.
Nằm trên giường, cô suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào, phải làm sao để anh tin rằng cô yêu anh sâu sắc, yêu đến mức không thể dứt ra?
Thật khó... Vì dường như điều anh muốn là cô phải nhận ra chính anh mới là người lao đầu như con thiêu thân, yêu đắm say không lối thoát. Nhưng… Cô giơ điện thoại lên nhìn ảnh anh, là vậy sao?
Phản ứng đầu tiên khi bị bánh từ trời rơi trúng là gì? Đúng, là nghĩ đây chỉ là một giấc mơ.
Chỉ tiếc, lần này Lâm Chất đã tính sai. Còn chưa kịp ra khỏi nhà để đi làm, Lưu Ly đã gọi tới cuộc đầu tiên, nhắc cô mau lên xem tin tức giải trí vì cô đang lên đầu trang.
“Tại sao?” Lâm Chất ngạc nhiên, vừa nói chuyện vừa mở Weibo.
“Cái người đàn ông đi với cậu chẳng phải thời gian trước còn ở bên Dịch Tiểu Hoa sao? Giờ lại thành tiêu điểm bàn tán rồi, tin đồn cô ấy bị cắm sừng đang leo thẳng lên hot search đấy, à không, là nổ top luôn rồi.” Liuli bên kia đầy kinh ngạc.
“Thế nên anh ta chính là bạn trai bí mật mà cậu giấu bấy lâu nay hả?” Lưu Ly hào hứng truy hỏi.
Bởi trong những tấm ảnh chụp với Dịch Tiểu Hoa không hề có động chạm thân mật, cộng thêm Dịch Tiểu Hoa cũng không lên tiếng phủ nhận, nên mọi người đều ngầm cho là thật. Nhưng bức ảnh lần này thì khác người đàn ông đó rõ ràng đang có động thái bảo vệ người phụ nữ, đầy tính che chở, khiến người ta không khỏi suy diễn.
“Không phải...” Lâm Chất vịn bàn đứng dậy, trong đầu chợt nghĩ đến một người cũng sẽ thấy tin tức này. “Không nói với cậu nữa, tớ cúp máy đây.”
Cô lập tức gọi cho Nhiếp Chính Quân.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng rồi vang lên giọng nữ ngọt ngào: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Tay buông thõng, mắt cô đầy bất lực.
Lại thêm một chuyện cần giải thích, cô nghĩ mình nên cân nhắc đến việc... quỳ xuống luôn rồi.
Gọi liên tục mấy lần vẫn không có ai bắt máy, cô đành phải gọi sang cho thư ký Trần.
“Cô Chất, cô cần tôi giúp gì không ạ?” Thư ký Trần niềm nở.
Lâm Chất hỏi: “Anh tôi có ở đó không?”
“Sếp đang họp ạ, cô cần tôi chuyển lời giúp không?”
“Đang họp à…” Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói tiếp, “Anh họp xong thì báo tôi một tiếng nhé? Tôi có chuyện muốn tìm anhv ấy.”
“Vâng, được ạ.” Thư ký Trần cười đáp.
Ra khỏi nhà đi làm, ngay khi vừa bước khỏi thang máy, cô đã bị người chặn lại ngay cửa.
“Thiệu Kỳ? Cháu đến tìm cô à?” Nhìn người trước mắt, cô hơi ngạc nhiên.
Nhiếp Thiệu Kỳ hiếm khi dậy sớm, hôm nay lại là một trong số ít lần đó. Chỉ là không ngờ, lần dậy sớm này lại chuẩn bị cho cô một quả bom sâu tới mức ấy.
“Cô nhỏ…” Gương mặt cô bé hơi tái, vì chạy vội nên hai gò má đỏ bừng khác thường. “Cô và Trình Tiềm là quan hệ gì vậy?”
Môi cô run rẩy, dường như sợ phải nghe câu trả lời mà mình lo lắng và đoán già đoán non suốt cả quãng đường.
Lâm Chất đoán chắc chắn cô bé cũng đã thấy tin tức. Cô đưa ly nước trong tay cho Thiệu Kỳ: “Uống miếng nước rồi từ từ nói.”
Cô bé vung tay từ chối, nhưng không ngờ lại làm rơi ly nước xuống đất.
Cả hai đều khựng lại một chút, Lâm Chất nhanh chóng phản ứng, cúi người nhặt ly lên: “Đám paparazzi toàn nói phiến diện thôi, đừng tin. Cô và anh ấy chỉ là bạn bè thân thiết.”
Ngọn lửa trong mắt Thiệu Kỳ lập tức vụt tắt. Cô bé nói: “Cô còn chưa nói làm sao mà cô biết anh ấy, vậy mà chị đã vội bảo em đừng hiểu lầm… Chứng tỏ cô biết rõ người em thích chính là anh ấy rồi...”
Giọng cô bé nhẹ bẫng như trôi nổi giữa tầng mây. Nghe vào tai Lâm Chất khiến lòng cô thoáng nhói.
“Thiệu Kỳ, chuyện giữa cháu và anh ấy chị thực sự không biết phải nói sao cho hợp. Cháu thích hay không thích anh ấy, đều là chuyện giữa hai người, cô không có quyền can thiệp.”
“Vậy lúc cháu kể cho cô nghe, sao không nói thẳng ra?”
“Điều đó quan trọng sao? Dù người em thích có phải là anh ấy hay không, cô cũng sẽ không tùy tiện đưa lời khuyên khi chưa rõ tình huống. Đó là nguyên tắc sống của cô””
Nước mắt Thiệu Kỳ cứ thế rơi xuống, cô bé khịt mũi, môi run run: “Nhưng người anh ấy thích lại là cô, cô có thể thật sự đứng ngoài chuyện này sao?”
Lâm Chất nhún vai: “Bọn cô từng yêu nhau, nhưng đã chia tay từ lâu rồi, cháu không cần để tâm.”
Thiệu Kỳ lắc đầu thật mạnh: “Anh ấy từ chối cháu thì nói rằng anh ấy không quên được người yêu cũ, cả đời này người anh ấy yêu nhất chính là cô ấy. Dù không thể ở bên cô ấy, anh cũng sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ cô ấy! Cô nói đi, nếu không phải là cô thì còn ai vào đây?!”
Nói đến cuối, cô bé gần như hét lên. Khiến Lâm Chất hoàn toàn ngơ ngác đứng tại chỗ, đến khi cô bé phẫn nộ quay lưng bỏ đi, cô vẫn không biết mình có nên đuổi theo hay không.
Nhưng... Trình Tiềm vẫn còn thích cô sao?
Dù bị tiếng hét làm cho choáng váng cả phút, nhưng giây sau Lâm Chất đã tỉnh táo lại. Không thể nào. Bởi Trình Tiềm một người như anh, nếu đã thật sự muốn đoạn tuyệt với ai đó thì chắc chắn sẽ tuyệt tình đến mức không thể tưởng tượng nổi.