Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 39

Sau khi giải quyết xong chuyện của mình, Lâm Chất lại bắt đầu lo lắng cho Nhiếp Thiệu Kỳ. Cô bé đó thực ra là kiểu người suy nghĩ rất cứng nhắc, từ nhỏ đã được nuông chiều và nhận được nhiều sự yêu thích, nên Lâm Chất sợ rằng cô sẽ nghĩ quẩn. Nhưng rất có thể cô ấy đã đưa số điện thoại của Lâm Chất vào danh sách đen, nên Lâm Chất gọi mãi mà không liên lạc được.

Muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông, Lâm Chất đành phải đi chặn đầu Trình Tiềm, người đã bận rộn đến mức biến mất suốt cả tuần qua.

Anh để râu lún phún dưới cằm, có vẻ đã mấy ngày chưa cạo, nhìn qua mệt mỏi và tiều tụy. Sau khi rót cho Lâm Chất và chính mình mỗi người một ly cà phê, anh gần như mềm nhũn cả người, ngả luôn xuống sofa.

“Có chuyện gì mà long trọng vậy?” Anh hỏi.

Lâm Chất nói: “Thiệu Kỳ hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta, tôi muốn giải thích rõ ràng. Nhưng vì không biết cậu đã khiến nó tổn thương đến mức nào, nên tôi nghĩ tốt nhất là đến hỏi cậu trước.”

Trình Tiềm nhắm mắt lại, chẳng buồn để tâm: “Tiểu thư tính tình đỏng đảnh thôi, ai mà chưa từng bị từ chối? Cô ta chịu không nổi à?”

Lâm Chất nhướng mày: “Nếu là người khác thì tôi không để tâm, nhưng người cắm dao vào tim nó lại là tôi. Tôi không muốn mang tiếng oan.”

Trình Tiềm hé mắt liếc nhìn cô: “Một khi người ta đã quyết tâm đi đến cùng trên một con đường, thì cậu cũng không kéo họ quay lại được đâu. Tôi khuyên cậu nên từ bỏ. Thời gian là liều thuốc tốt nhất, vậy nên cứ giao cho nó giải quyết đi.”

Giọng điệu anh không giống thường ngày chút nào. Trước đây anh luôn cợt nhả, chẳng bao giờ nghiêm túc. Nếu không phải vì Lâm Chất đã quen biết anh ấy nhiều năm, cô sẽ tưởng anh vừa bị phụ tình nặng nề.

Cô thở dài, bắt chước anh ngả người xuống sofa: “Tôi cũng nghĩ vậy, dù sao cuộc sống mới là người thầy giỏi nhất. Nhưng cứ nghĩ đến con bé, tôi lại thấy không đành lòng.”

“Phải là tôi mới đúng chứ, liên quan gì đến cậu?” Trình Tiềm lại nhắm mắt, hai tay đặt lên bụng, trông có vẻ kiệt sức.

Lâm Chất gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”

Cô nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Công ty mới của cậu gặp khó khăn lắm à? Trông cậu khá mệt mỏi.”

“Không phải khó khăn, mà là nhiều chuyện vặt vãnh quá!” Anh nheo mắt, “Từ lớn đến bé việc gì cũng chờ tôi quyết định, đến cái hóa đơn tài vụ cũng phải mang tới cho tôi ký, cậu nói xem có điên không?”

Lâm Chất liếc quanh, văn phòng tổng giám đốc của anh rất nhỏ, không bằng một góc văn phòng của Nhiếp Chính Quân, nhưng đồ đạc thì chất đầy, lúc cô bước vào suýt không có chỗ đặt chân. Lâm Chất cũng không hỏi mấy câu thừa như “sao không tuyển thêm người”, bởi vì cô hiểu rõ, một công ty mới khởi nghiệp thì tinh gọn là điều cần thiết.

“Chỉ trách cậu không đến giúp tôi, sau này nếu tôi chết vì kiệt sức, cậu phải chịu một nửa trách nhiệm đó.” Anh ngửa đầu, để gáy tựa vào sofa, mở mắt, ánh nhìn có chút đùa cợt.

Lâm Chất bật cười: “Được, tôi sẽ cố gắng chọn cho cậu một miếng đất nghĩa trang thật đẹp.”

“Vô tình vô nghĩa.” Anh lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.

Lâm Chất nhún vai, cho thấy đó đã là thiện ý lớn nhất của cô rồi.

“Cậu thật sự định gắn bó cả đời với AG à?”

Lâm Chất nhấp một ngụm cà phê: “Cậu là người hiểu rõ nội tình nhất, cậu thấy có khả năng không?”

“Không thể.” Anh trả lời dứt khoát, rồi lại ngập ngừng, “Nhưng nhìn cậu một lòng một dạ với đại ca Nhiếp như thế, tôi cũng không dám chắc.”

Lâm Chất phì cười: “Tôi không định bám riết AG đâu, yên tâm.”

“Vậy đến chỗ tôi đi, tôi đang thiếu một cánh tay đắc lực.” Anh ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên gối, nghiêm túc nói.

Lâm Chất suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu sau này tôi còn đứng vững được ở B thị, tôi sẽ nhớ lời mời của cậu.”

Anh lập tức tươi cười, trông có vẻ được an ủi phần nào.

Thế là Lâm Chất đã xác định rõ: Trình Tiềm thực sự không có ý gì với Nhiếp Thiệu Kỳ. Bề ngoài anh có vẻ là kẻ phong lưu, nhưng thực ra lại là người rất kiên định, nếu không thì Lâm Chất đã chẳng xem cậu ta là bạn tốt. Cô vốn không giỏi an ủi người khác nên cũng chẳng cố gắng thêm nữa.

Trình Tiềm nói đúng, thời gian là người thầy tốt nhất, người ngoài không cần can thiệp quá nhiều.

Ra khỏi công ty Trình Tiềm, Nhiếp Chính Quân liền gọi điện tới.

“Tôi muốn đặt lịch ăn tối với cô Lâm, không biết tôi có vinh hạnh đó không?”

Lâm Chất nhướng mày, khẽ cười: “Ừm, để tôi hỏi thử cô ấy, bảo cô ấy nhất định phải sắp xếp thời gian đến đúng hẹn mới được.”

Nhiếp Chính Quân tựa vào bàn làm việc: “Là một nhân viên về sớm, sao không thấy em lo lắng bị sếp phát hiện chút nào vậy nhỉ?”

Lâm Chất thuận miệng đáp: “Vì em ra ngoài đưa tài liệu, không tính là về sớm nha.”

Anh bật cười trầm thấp vài tiếng: “Tạm chấp nhận, lát nữa gặp.”

“Ừ.” Cô cúp máy, ngay sau đó nhận được một tin nhắn: là thư ký Trần gửi địa chỉ nhà hàng.

Cô cài định vị, hòa vào dòng xe đông nghịt lúc tan tầm. Còi xe vang lên không dứt nhưng Lâm Chất không vội. Có lẽ vì cô biết, dù cô đến muộn bao nhiêu thì anh vẫn sẽ chờ.

Lái theo hướng dẫn, một tiếng sau cô đến nơi.

Quế Viên.” Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển tên, nền đen sơn đỏ mang đậm phong vị cổ điển. Cô đưa chìa khóa cho nhân viên giữ xe, mỉm cười cảm ơn rồi xách túi bước vào.

Đây là một nhà hàng rất có khí thế vì diện tích lớn nhưng bàn ăn lại thưa thớt, khoảng cách giữa các bàn rất xa, lại dùng rèm lụa và rèm trúc để che chắn, tính riêng tư rất cao.

“Cô Lâm, mời đi lối này.” Nhân viên phục vụ mỉm cười đưa tay ra.

Lâm Chất gật đầu, đi theo sau. Đi khoảng hai phút thì họ tới một phòng riêng ở tầng hai.

“Chính là phòng này, mời cô vào.” Nhân viên mở cửa, hơi cúi người.

“Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng gật đầu đáp lễ.

Nhiếp Chính Quân đứng dậy, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, anh bước tới ôm lấy cô, cúi đầu hôn.

Túi xách rơi xuống đất, cô vòng tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu đáp lại.

Đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới buông cô ra, vẻ hài lòng hiện rõ.

“Ở nhà lúc nào cũng có Hành Hành làm bóng đèn, xem ra sau này chúng ta nên ăn ngoài thường xuyên.” Anh ôm lấy eo cô ngồi xuống.

Ghế bên kia còn trống nhưng anh lại không ngại chen chúc, cứ nhất định kéo cô ngồi cạnh.

Lâm Chất mỉm cười: “Nếu để nhóc ấy nghe thấy thì phiền lắm đấy, nhóc con lại sẽ tố anh không thương nó nữa.”

Nhiếp Chính Quân nhướn mày: “Thằng nhóc đó đúng là chó con cắn Lữ Động Tân.”

“Nó là chó con, còn anh là gì?” Cô dựa đầu vào ngực anh, mỉm cười hỏi.

Anh búng nhẹ vào trán trơn bóng của cô: “Anh cũng để em đùa được hửm?”

“Anh là bạn trai em, chúng ta bình đẳng mà.” Cô ngẩng đầu, mắt long lanh nhìn anh.

Anh cố che giấu niềm vui, nhưng rốt cuộc vẫn không giấu được, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy, nói: “Biết nói chuyện đấy, tạm tha cho em.”

Cô cúi đầu cười khẽ, lật thực đơn ra.

“Ơ?” Cô ngạc nhiên bật tiếng.

“Sao thế?” Anh nghiêng đầu nhìn.

“Sao món ở đây ít thế?” Cuốn thực đơn dày cộp mà chỉ có chín món, còn lại toàn là chú thích và hình ảnh.

“Em thấy không ổn sao?”

“Có ổn hay không thì phải ăn mới biết.” Cô gập thực đơn lại, nói: “Em không chọn nữa, gọi hết cả chín món đi.”

“Bảo bối à, em hào phóng thật đấy.” Anh tựa tay lên lưng ghế, nửa cười nửa không nhìn cô.

Lâm Chất nhún vai: “Hết cách, ai bảo người mời khách là anh chứ.”

“Cho nên là muốn chặt chém luôn đúng không?”

“Không phải, gọi ít lại không xứng với thân phận cao quý của anh.” Cô nhíu mũi duyên, ánh mắt tinh nghịch.

Nhiếp Chính Quân nói: “Có vẻ em chưa biết giá ở đây thế nào nhỉ?”

Lâm Chất nghiêng đầu nhìn anh: “Anh mời mấy cô khác ăn cơm cũng thế à?”

Anh lắc đầu, vô cùng nghiêm túc: “Anh tuyệt đối chưa từng mời riêng cô gái nào ăn tối ngoài giờ làm, ngoại trừ em.”

Lâm Chất gật đầu: “Nghe có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng em phải thừa nhận là em rất vui.”

Anh cười khẽ, vòng tay ôm cổ cô kéo vào lòng: “Bảo bối, mình có thể bớt ghen không?”

“Tin tức nói là nên ăn dấm nhiều vào, tốt cho sức khỏe mà.” Cô rót hai ly trà.

(bà nào đọc ngôn nhiều chắc cũng biết ghen và ăn dấm bên đó là đồng âm nhỉ)

“Ăn ít thì còn là gia vị, ăn nhiều anh sợ không chịu nổi đâu.” Anh giả vờ khổ sở nói.

Tay Lâm Chất run lên khi cầm ly, “Gia vị tình yêu”?

“Có phải em nghĩ linh tinh rồi không, hửm?” Anh ghé sát, thì thầm bên tai cô.

Cô nghiêng đầu né tránh, hôm nay không phải kỳ an toàn, cô tuyệt đối không muốn tự chui đầu vào lưới.

“Đói quá đi, đồ ăn khi nào mới lên vậy nhỉ?” Cô lập tức kêu đói, chuyển chủ đề.

Anh nhéo má cô, nhấn chuông trên bàn.

Một loạt món được mang lên, ánh mắt Lâm Chất hoa cả lên, bắt đầu phân vân không biết nên thử món nào trước.

Phục vụ dẫn đầu quay sang Nhiếp Chính Quân: “Thưa ông chủ, ông Tôn biết ngài đến nên muốn gặp ngài một lát.”

“Không gặp, bảo ông ấy tôi đang bận.” Nhiếp Chính Quân cầm tay Lâm Chất, dùng khăn ấm lau cho cô.

“Vâng.” Cô gật đầu, khom người chào rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

“Ông chủ?” Lâm Chất để anh lau tay, khẽ chau mày.

“Chỗ này là sản nghiệp của anh.” Anh lau xong tay, giúp cô vén tóc ra sau vai.

Lâm Chất lè lưỡi, không hỏi nữa. Ánh mắt cô lúc này đã bị món ăn hấp dẫn hoàn toàn, háo hức định gắp.

“Uống canh trước.” Anh nhắc.

“Dạ.”

“Canh chim bồ câu hầm táo đỏ, rất tốt cho cơ thể.” Anh múc một bát đặt trước mặt cô.

Cô nâng bát nhỏ lên, thổi mấy cái rồi chậm rãi húp từng ngụm.

“Bé con, anh chuyển nhà hàng này sang tên em được không?” Anh vừa vuốt tóc cô, vừa dịu dàng hỏi.

Lâm Chất ngẩng đầu khó hiểu: “Tại sao?”

“Tặng quà cho người mình yêu còn cần lý do sao?” Ánh mắt anh sáng như sao, nhưng lúc nói câu đó lại thu hết khí thế, chỉ còn lại tình ý dịu dàng.

“Nhưng em không cần.” Cô đặt bát xuống, nhíu mày nói, “Đây không phải túi xách hay quần áo, nó quá đắt tiền, em không muốn nhận đâu.”

“Nhưng anh muốn em có nó.” Giọng anh trầm ổn, mang theo sức hút chín chắn, như đang dỗ dành để cô chấp nhận.

“Không cần.” Cô lắc đầu, vẫn từ chối.

Nhiếp Chính Quân bất đắc dĩ thở dài: “Đến mua chuộc em mà anh cũng làm không xong, đúng là thất bại.”

“Anh không cần mua chuộc em.” Lâm Chất gắp một miếng măng bỏ vào bát, nói, “Em có thể yêu anh toàn tâm toàn ý, nên anh không cần tốn công như thế.”

Anh bật cười, nâng cằm cô xoay về phía mình: “Cho anh một cái hôn, xem hôm nay cái miệng nhỏ này có ăn mật hay sao mà ngọt thế.”

Cô chủ động rướn cổ, hôn lên môi anh một cái “chụt”, cười hí hửng nói: “Em vừa ăn cá, anh thử xem có ngọt không?”

Nhiếp Chính Quân vừa dở khóc dở cười.
Cô gái luôn thể hiện vẻ chín chắn trước mặt người khác, đến nỗi mọi người đều quên mất cô mới chỉ hai mươi tư tuổ vẫn còn non nớt và đầy nét trẻ con đáng yêu như thế.

Bình Luận (0)
Comment