Sinh nhật của Nhiếp Chính Quân vốn là ngày Rằm tháng Mười một, nhưng năm nay anh lại quyết định tổ chức sớm vào ngày Mười ba. Bà cụ tỏ ra rất khó hiểu, không phải đang bận gì đến mức không có thời gian vậy tại sao cả sinh nhật cũng phải đổi ngày?
Hành Hành như thể có bóng đèn bật sáng trên trán, cậu nói: "Ơ, chẳng phải đó đúng là sinh nhật của cô út sao?"
Bà cụ tháo kính lão xuống, mặt đầy dấu hỏi nhìn cậu. "Không phải cô út con thích dùng ngày dương lịch à? Sao lại tổ chức chung?"
Hành Hành ôm một quyển truyện tranh ngồi dưới đất, đáp: "Chắc là ba thấy như vậy vừa tiện lại vừa tiết kiệm ấy mà."
Bà cụ trách yêu: "Đừng nói bậy, ba con không phải người như thế!"
Cậu lại cúi đầu đắm chìm trong thế giới manga, chẳng buồn quan tâm ba mình định tổ chức sinh nhật ngày nào.
Còn bên này, Lâm Chất cũng đầy thắc mắc, hỏi: "Sao anh lại tổ chức sinh nhật trùng với em vậy?"
Nhiếp Chính Quân cúi đầu xem tài liệu, không ngẩng lên mà đáp: "Anh thích thế."
"Anh như vầy... như vầy..." Lâm Chất ú ớ, không biết phải hỏi sao cho rõ.
"Anh như vầy thì sao?" Anh đặt bút xuống, nửa cười nửa không nhìn cô.
"Anh làm vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ về mối quan hệ của chúng ta đó." Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh dao động.
"Có gì không tốt sao?" Anh hỏi với giọng kiên nhẫn.
Lâm Chất ngồi co chân trên ghế sofa, ôm đầu gối nói: "Không tốt chút nào, mọi người sẽ đổ dồn ánh mắt vào chúng ta, cố tìm hiểu chuyện giữa hai đứa."
Anh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng dịu lại: "Dù sao thì sớm muộn gì họ cũng phải biết. Cho họ chuẩn bị tâm lý từ bây giờ chẳng phải tốt hơn sao?"
Lâm Chất bối rối: "Nhưng em không muốn như vậy, chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi, mà những ánh mắt đầy ác ý đó có thể khiến tình cảm này rạn nứt."
Cô gái nhỏ ôm gối co mình lại trên ghế, dáng vẻ u sầu lo lắng. Tuy đã hai mươi tư tuổi, nhưng vẫn còn nét non nớt như một sinh viên mới nhập học. Cái kiểu nghiêng đầu trăn trở ấy chẳng khác gì khi cô mới mười tuổi.
Không còn cách nào, Tổng giám đốc Nhiếp vốn bận bịu trăm công nghìn việc đành phải gác lại công việc để dỗ dành cô.
"Người khác nói gì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho em. Em đừng áp lực quá." Anh lấy chiếc gối cô ôm ra, đưa ngực mình ra thay thế.
Lâm Chất chu môi, do dự hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn anh:
"Em muốn xuất hiện với tư cách em gái anh, nếu không thì em sẽ không đi."
"Bảo bốbối, em làm khó anh rồi." Anh nhíu mày, đưa tay vuốt má cô, nói:
"Anh yêu em, và anh muốn cả thế giới biết điều đó. Nhưng em thì cứ níu kéo anh lại."
Lâm Chất gỡ tay anh ra, quỳ gối trên ghế nhìn thẳng vào anh:
"Em hiểu, nhưng em vẫn chưa sẵn sàng đối diện với người lớn và cả Hành Hành nữa. Anh cho em thêm chút thời gian được không?"
"Chuyện đó em đừng lo, anh sẽ giải thích với họ." Anh đặt hai tay lên eo cô, ngẩng đầu lên nhìn cô như một kỵ sĩ nhìn công chúa với ánh mắt si mê.
"Không được. Đây là chuyện của hai chúng ta, em cũng phải tham gia." Cô nghiêm túc nói.
Lúc này Nhiếp Chính Quân mới hiểu vì sao bà cụ lại bảo cô bé này giống anh đến thế, cái tính cố chấp này đúng là y hệt khiến anh cũng phải đau đầu.
"Anh có đồng ý không?" Cô gặng hỏi.
"Đồng ý, đồng ý." Anh giơ tay đầu hàng.
Nhiếp Chính Quân thương Hành Hành nhưng vẫn còn lý trí. Những gì không tốt cho sự phát triển của thằng bé, anh sẽ kiên quyết ngăn chặn, không nuông chiều. Nhưng đối với Lâm Chất thì hoàn toàn ngược lại, bất kể tốt xấu chỉ cần cô thích là anh gật đầu cái rụp. Thế là mô thức quan hệ giữa hai người bắt đầu thay đổi kỳ lạ. Trước kia Lâm Chất nhìn thấy anh thì giống như mèo gặp chuột, nói chuyện cũng lắp bắp. Nhưng bây giờ chỉ cần cô cau mày một cái, anh đã lập tức chú ý đến mọi thứ xung quanh, nghĩ mọi cách để chiều chuộng cô.
Thậm chí ngay cả bản thân anh cũng ngạc nhiên vì sự kiên nhẫn của mình với cô, như thể không có giới hạn, phá vỡ hết mọi nguyên tắc, mặc cô tùy ý xoay anh vòng vòng.
May thay Lâm Chất là một cô gái có chừng mực và lý trí. Biết rõ mình muốn gì, không muốn gì, cái gì đúng, cái gì sai, trong chuyện lớn cô chưa từng phạm sai lầm. Nếu không thì với cái kiểu chiều chuộng của Nhiếp Chính Quân, e là trời cũng sắp sập rồi.
Cuối tuần đi chọn lễ phục, cô thử từng bộ một nhưng Nhiếp Chính Quân chẳng vừa ý cái nào.
"Đúng là em không nên dẫn anh theo, anh đâu có làm cố vấn gì, rõ ràng là tới phá rối!" Lâm Chất than vãn.
Không trách được Nhiếp Chính Quân quá kén chọn, những chiếc váy đó hở hang quá mức, lưng trần tới tận eo, xẻ tà tới tận đùi, cổ chữ V sâu tới rốn, hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
"Ngoan nào, đi thay cái nào kín đáo hơn chút." Anh xoa đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành.
Cô nhân viên bán hàng đứng bên cạnh mặt tối sầm, nếu không biết đây là đại thiếu gia nhà giàu nhất thành phố, cô đã tưởng đâu đây là cổ vật vừa đào lên từ di tích lịch sử đấy, bảo thủ đến khó tin!
"Khó chọn quá đi, hay mình lấy luôn cái này được không?" Cô chống hai tay lên ghế sofa, mắt long lanh nhìn anh đầy hy vọng.
Bộ váy này thực ra rất đẹp, nhưng cũng chính vì quá đẹp mà anh đành nhẫn tâm từ chối. Người con gái xinh đẹp thế này, sao có thể mang ra ngoài cho người khác chiêm ngưỡng đây?
"Em yêu, nghe anh nói, mình thử sang tiệm khác biết đâu có cái còn đẹp hơn. Không thì đặt may riêng cũng được, nhất định phải xinh đẹp lộng lẫy, được không?" Anh nắm tay cô, nhẹ giọng thuyết phục.
Lâm Chất tuyệt vọng ngã vật ra ghế sofa. Cô quyết định lần sau sẽ kéo Lưu Ly đi cùng, nếu không thì chắc chắn sẽ bị anh hành đến phát điên mất.
Chỉ là lúc đi khỏi, anh lại bảo người ta gói bộ váy đó lại. Lâm Chất khó hiểu hỏi:
"Không phải anh không thích nó sao?"
"Ừ, nhưng mình có thể về nhà từ từ thưởng thức." Anh ôm eo cô, cười rạng rỡ.
Lâm Chất nghiến răng, chỉ muốn cắn một miếng thịt của anh nhai cho bõ tức.
Về đến căn hộ của cô, anh phất tay ra lệnh:
"Đi thay váy đi."
Lâm Chất tức giận nhìn anh chằm chằm. Anh vuốt cằm nói:
"Hay là để anh giúp em thay?"
Thấy anh thực sự có ý đó, Lâm Chất hoảng hốt ôm lấy túi chạy biến vào phòng ngủ. Nếu thật sự để anh động tay vào, liệu cô còn tỉnh lại nổi hôm nay không?
Đó là một chiếc váy dài màu hồng phấn, toàn bộ đều được thêu tay, từng mảng họa tiết tinh xảo. Thiết kế ôm sát khiến vòng một của cô càng thêm đầy đặn, phần lưng trần mịn màng lộ ra đến tận eo, đôi chân dài, vòng eo thon gọn. Cô cúi đầu xách váy bước ra.
"Có dài quá không?" Cô ngẩng đầu hỏi.
Anh ngồi trên sofa, chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt ngập tràn hài lòng:
"Đẹp lắm, thật sự rất đẹp."
Lâm Chất mím môi cười, cúi đầu bước lại gần:
"Ừ, thấy anh thật lòng khen em, em quyết định không so đo nữa, không tính sổ chuyện anh bắt em thử biết bao nhiêu bộ váy."
Có lẽ là do váy quá dài, cô vẫn chưa quen. Khi chưa kịp đến trước mặt anh thì đã giẫm phải tà váy, lảo đảo ngã về phía trước.
"Ưm..." Anh đỡ lấy cô, nhíu mày nói:
"Mau đứng dậy xem nào, ngực có khi bị ép bẹp rồi."
Ban đầu Lâm Chất còn bị hoảng sợ vì gần như đập đầu vào bàn trà, không ngờ anh phản ứng nhanh, đỡ lấy cô bằng chính thân mình.
Cô vội vàng bò dậy:
"Anh có đau không? Có bị em đè hỏng rồi không?"
Dù gì cô cũng nặng đến 45kg cân, rơi cái “phịch” như thế này ai mà chịu nổi.
"Ngực anh đau quá." Anh nhăn mặt, như thể thật sự bị thương.
Lâm Chất kéo áo anh lên: "Để em xem. Đừng nhúc nhích, nặng thì phải đi khám đó."
Cô lúng túng lật áo anh lên, bàn tay s* s**ng từ trên xuống dưới:
"Đau chỗ nào? Ở đây à?"
Anh nắm tay cô đặt lên một chỗ nhô cao, khổ sở nói: "Đây này, đau chỗ này."
Lâm Chất đỏ mặt: "Sao... sao lại đau ở đây..."
"Chắc là bị va vào, ừm, đau đến nỗi sưng hết cả lên." Anh khổ sở nói.
Lâm Chất ngồi bệt xuống đất, vỗ mạnh một cái vào đùi anh, tức tối nói: "Anh có thể nghiêm túc một chút được không!"
Nếu đến nước này mà cô còn không biết anh đang giỡn thì đúng là phí công lên giường với anh bao lâu nay rồi.
Anh đưa tay kéo cô vào ngực mình, ánh mắt đầy si mê: "Thật sự đau mà, em phải chịu trách nhiệm."
"Vào phòng tắm." Cô đỏ mặt quay đầu đi.
"Có em rồi, anh đâu cần phải tự giải quyết nữa." Anh vừa nói vừa kéo váy cô lên đến tận đùi:
"Anh sờ em, em cũng sờ lại anh."
"Nhiếp Chính Quân!" Cô xấu hổ đến mức che mặt.
"Có đây..." Giọng anh khàn đặc, rõ ràng đã không thể kiềm chế.
Cô giận dữ vùi đầu vào ngực anh, quay mặt đi, nói:
"Anh nhắm mắt lại..."
Anh ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng tay thì không dừng lại chút nào.
"Anh sờ chỗ nào đấy..." Cô đẩy tay anh ra.
"Ừm, anh kiểm tra xem hồi nãy có bị đè cho teo lại không." Anh giải thích.
Lâm Chất chôn mặt vào cổ anh, chỉ muốn chết vì xấu hổ.
"Em yêu, mạnh tay lên một chút, giờ cứ như đang gãi ngứa ấy, càng gãi càng ngứa." Anh mặt đỏ bừng, thở hổn hển.
"Câm miệng!"
Anh nghiêng đầu, cúi xuống hôn cô, mãnh liệt mà nồng nhiệt. Chiếc lưỡi linh hoạt như rắn độc, tung hoành trong miệng cô, cuốn cô cùng khiêu vũ.
Cô gần như không ứng phó nổi, chỉ thấy trong người như có lửa bốc cháy, càng lúc càng mãnh liệt, không thể dập tắt.
"Anh... anh... bế em lên giường đi." Cô mắt mơ màng, đầu rũ trên ngực anh.
Kế hoạch thành công, anh dịu dàng hỏi: "Hay là thử luôn trên sofa nhé?"
Nhiệt độ toàn thân không ngừng tăng lên, cô bị ép trong không gian chật hẹp, chịu đựng hết đợt công kích này đến đợt khác.
"Ưm..." Cô ngửa đầu r*n r*, tóc ướt đẫm mồ hôi.
"Em yêu, váy anh xé rồi, mai anh dẫn em đi mua cái mới.." Anh vừa nói vừa động tay. Dù có vẻ như đang thương lượng, nhưng rõ ràng không hề có ý dừng lại, hành động dứt khoát không do dự.
Một tiếng "xoẹt" vang lên, chiếc váy cao cấp bị xé toạc, chẳng còn bao nhiêu vải, yếu ớt vắt trên tay ghế sofa, trông thê thảm chẳng ai nhận ra nó từng là mẫu cao cấp trong show diễn mùa xuân.
Đời người ngắn ngủi, có lẽ chỉ những người đang đắm chìm trong tình yêu mới thật sự hiểu được cảm giác ấy.