Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 45

Lâm Chất cùng Từ tiên sinh bước ra từ cục cảnh sát. Nhìn vết sưng đỏ trên trán cô, Từ tiên sinh khẽ nói:

“Vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra một chút đi, dù sao ta cũng tiện đường.”

Dịch Thành còn nằm trong bệnh viện, ông vốn định qua đó thăm.

Lâm Chất đưa tay chạm nhẹ lên trán, hơi nhăn mặt vì đau, nhưng cô không muốn đi:

“Nửa năm nay cháu ra vào bệnh viện quá nhiều rồi, thật sự có chút ám ảnh.”

“Nhưng vết thương này e rằng không thể nhanh chóng biến mất được đâu.”

Cô mỉm cười nhạt:
“Cháu đã nhờ đồng nghiệp xin ba ngày nghỉ bệnh rồi. Trán sưng một cục thế này, cháu cũng chẳng tiện ra ngoài gặp người khác.”

Ánh mắt Từ tiên sinh thoáng hiện vẻ đồng cảm. Một cô gái từ nhỏ đã là mỹ nhân giờ lại mang trên trán cục u đỏ to tướng, đúng là ảnh hưởng không ít. Ông có thể hiểu tâm tình của cô.

“Về nhà nhớ chườm đá một chút, cố gắng để nó mau lành hơn.” Ông dặn dò.

“Vâng.” Lâm Chất gật đầu.

Từ tiên sinh đưa cô về chung cư. Với vết thương như vậy cũng khó mà ra ngoài ăn uống. Lâm Chất khéo léo từ chối lời mời của ông, rồi tự mình bước về phía thang máy.

Trở về nhà, mở tủ lạnh ra, cô phát hiện đá lạnh đã dùng hết từ lâu. Nguyên liệu nấu ăn cũng chẳng còn bao nhiêu.

Cô khẽ thở dài, đóng cửa tủ lạnh lại.

Đúng lúc ấy chuông cửa vang lên. Lâm Chất thoáng ngạc nhiên, giờ này không biết ai lại tìm đến cô nữa.

Mở cửa ra, một người đàn ông cường tráng đứng trước cửa.

“A Long?” Lâm Chất ngạc nhiên.

A Long xách theo không ít đồ, mỉm cười nói:
“Tiểu thư, nghe nói cô bị thương nên tôi mang chút đồ tới.”

Lâm Chất vội mở then cửa: “Sao cậu biết được? Vào đi.”

Cậu nhanh nhẹn mang đồ vào đặt lên bàn, rồi chỉ vào đống đồ:
“Bên trái là đá lạnh và thuốc chống viêm, bên phải là cơm tối. Không biết có hợp khẩu vị của tiểu thư không.”

“Cậu..…” Cô khẽ lặng đi, không biết nói gì chỉ để lộ ánh mắt nhu hòa.

“Nếu mấy ngày tới tiểu thư cần gì có thể gọi cho tôi. Tôi ở quanh đây thôi.” Cậu gãi đầu cười, đối diện một mình với Lâm Chất vẫn thấy hơi lúng túng.

Lâm Chất gật đầu, đôi môi khẽ mấp máy mấy lần nhưng rốt cuộc vẫn không nói thành lời.

“Tôi đi trước đây, cô cũng nên nghỉ sớm.” A Long nói rồi đi ra cửa.

Lâm Chất khẽ gọi:
“Anh cả…”

A Long quay lại.

“À, tiên sinh dạo này rất bận, nếu không chắc chắn ngài ấy đã tự mình tới thăm cô rồi.” A Long cười, để lộ hàm răng trắng bóng.

Lâm Chất chỉ khẽ gật đầu, rồi tiễn cậu đến cửa thang máy.

Xuống dưới lầu, trong chiếc Bentley Nhiếp Chính Quân ngồi ở ghế sau, một tay gõ nhịp nhè nhẹ lên khung cửa sổ không biết đang nghĩ gì.

“Tiên sinh, mọi việc đều đã xong.” A Long mở cửa ghế phụ, ngồi vào xe.

Ánh mắt anh thoáng lưu luyến nhìn lên căn hộ quen thuộc kia, rồi mới chậm rãi dời đi. Đóng cửa xe lại, Nhiếp Chính Quân nhàn nhạt mở miệng:
“Lái xe đi.”

A Long nuốt một ngụm nước bọt. Cậu vốn định nói: Chất tiểu thư có chút thất vọng khi không được gặp ngài, nhưng cuối cùng lại không dám. Hắn hiểu rõ, một câu nói ấy có thể mang đến hậu quả thế nào, và bản thân chưa chắc chịu nổi.

Nhiếp Chính Quân nhìn cảnh phố phường lướt chậm ngoài cửa kính. Anh biết rõ đó là do tài xế cố tình giảm tốc độ, muốn cho anh cơ hội quay đầu.

Anh khẽ cười, nhưng không nói gì thêm. Tâm tư kia đến người qua đường cũng có thể nhìn thấu.

Trên lầu, Lâm Chất ngồi thẫn thờ nhìn đống đồ mình đang cần. Cô chống cằm thất thần. Trong tay chiếc điện thoại được mở sáng màn hình, nhưng sau nửa ngày không hề có động tác, nó lại tự tắt tối. Rồi nàng lại mở sáng, lại chần chừ, lặp đi lặp lại.

“Leng keng, leng keng…”

Lâm Chất vội vàng bắt máy:
“Alô?”

“Nghe nói cậu gặp t·ai n·ạn xe? Thế nào rồi, có bị thương nặng không?” Giọng Trình Tiềm bên kia đầy nôn nóng.

Đôi vai Lâm Chất khẽ sụp xuống:
“Không sao, chỉ là đụng phải một cái cột, sưng chút thôi.”

“Có phải do tên Hạ Thắng đó làm không?”

“Ừ, tám phần là hắn.”

Trình Tiềm bật ra một câu chửi thề:
“Cậu muốn xử lý thế nào? Để tôi giúp cậu!”

Lâm Chất khẽ cười:
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, cứ để bọn họ giải quyết đi.”

“Thế thôi sao?” Trình Tiềm giận dữ, lồng ngực phập phồng:
“Nếu không phải cậu phát hiện kịp lúc ở gara, lỡ như chuyện đó xảy ra ngay trên đường… cậu có còn cơ hội sống không?”

“Không có.” Lâm Chất chống cằm, nhẹ nhàng nói:
“Có lẽ ông trời vẫn thương tôi đấy, cho tôi còn sống vậy là đủ rồi. Hắn phạm pháp thì tôi cũng không thể giống hắn được. Xã hội có pháp luật cứ để pháp luật trừng trị hắn.”

“Khốn kiếp, thật nuốt không trôi cơn giận này!” Trình Tiềm đấm mạnh lên bàn, hỏi tiếp:
“Giờ cậu đang ở nhà sao? Có cần tôi qua đó bầu bạn không?”

“Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ, tôi tự chăm sóc được.”

“Được rồi. Nhưng nhớ kỹ phải khóa cửa cẩn thận. Hạ Thắng đã phát điên biết đâu lại còn giở trò tiếp theo. Cậu phải để ý đấy!”

Trong lòng Lâm Chất dâng lên một dòng ấm áp. Cô khẽ cười, đáp:
“Ừ, tôi sẽ chú ý.”

“Điện thoại phải luôn mở, đừng tắt máy.”

“Biết rồi.”

Cuối cùng, sau khi chờ Trình Tiềm cúp máy, Lâm Chất mới lấy túi giữ lạnh ra. Bên trong là những viên đá nhỏ được gói ngay ngắn trong từng túi nhỏ. Cô lấy một viên đặt lên trán, cảm nhận được dòng ấm áp lan ra khắp người.

Anh ấy biết mình bị thương… Trong lòng cô thoáng dâng lên một cảm giác thật đáng giá.

___

Cùng lúc đó, Chu cục trưởng mang bản ghi hình camera tới cho Nhiếp Chính Quân. Anh giao lại cho thuộc hạ, yêu cầu bọn họ xem kỹ từng khung hình, nhất định phải tìm ra kẻ đó.

Rạng sáng một giờ sau khi lật xem cả chục bản ghi vô ích, cuối cùng cũng có manh mối.

“Ở đây, camera này khá kín giấu giữa tán cây. Từ góc này có thể thấy rõ xe ra vào gara cùng nhân viên. Ngài xem.” Thuộc hạ chỉ vào khung hình, dừng lại.

Một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang bước vào từ lối gara, dáo dác nhìn quanh. Rất dễ khiến người cẩn thận chú ý.

“Phóng to.” Nhiếp Chính Quân cau mày.

Ảnh được phóng dần, từ dáng người so với ảnh Hạ Thắng họ từng lưu trữ quả thật có vài phần tương tự, nhưng không có chính diện, chưa đủ để buộc tội.

“Ông chủ, ở đây có chính diện!” Bảo tiêu ở cách đó không xa vội nói.

Đúng lúc tên kia ngẩng đầu liếc quanh, camera số 5 chụp trọn khuôn mặt hắn.

“Đây là camera số mấy?” Nhiếp Chính Quân hỏi.

“Số 5.”

“Liên hệ đội hình sự, bảo họ điều dữ liệu camera số 5 để đối chiếu.”

“Rõ.”

Khói thuốc lá đầy sàn, sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối. Nhiếp Chính Quân đứng trước cửa kính sát đất, dáng người cao lớn, khí thế không ai dám nghi ngờ. Nhưng nhìn gần đôi mày anh vẫn nhíu chặt, ẩn giấu một nỗi lo không thể giãi bày.

Trong lòng anh lúc này chỉ nghĩ tới một người. Không biết cô có ngủ yên giấc không, có còn sợ hãi hay không

—--

Lâm Chất lại giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng. Bật đèn đầu giường, cô ngồi ngơ ngác trên giường.

Khi chiếc xe đâm vào cột cô không hề thấy sợ. Bởi tốc độ không nhanh, phía trước phía sau đều có người, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.

Nhưng trong mơ cô mới nhận ra mình không hề mạnh mẽ như đã tưởng. Sự sợ hãi ấy khiên cô thật khó để ngủ lại.

Mái tóc xõa tung, cô ngồi lặng nghe gió rít ngoài cửa sổ. Dù cửa đã khóa chặt nhưng cô vẫn cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ gan bàn chân lan dần lên tới đỉnh đầu.

Cô cầm lấy chiếc điện thoại trong vô thức, ngón tay đã bấm dãy số quen thuộc trước khi kịp suy nghĩ.

Tàn thuốc rơi khỏi ngón tay, anh lập tức bắt máy:
“Al?”

Giọng trầm thấp vang bên tai, lúc này cô mới bàng hoàng nhận ra mình đã gọi cho ạnh.

Thôi thì… cả đêm nay đều nghĩ đến anh mà, gọi nhầm cũng là lẽ thường.

“Anh cả?” Nàng khẽ gọi.

“Muộn thế này sao em còn chưa ngủ?” Giọng anh dịu hẳn đi, sợ làm cô hoảng sợ.

“Em có chút… khó ngủ.” Cô tựa vào đầu giường, nhắm mắt, tưởng tượng anh đang ở ngay bên cạnh mình.

“Sợ à?”

“Ừm.”

Anh bật cười khẽ, âm vang như tiếng trống dội:
“Sợ gì chứ? Có anh ở đây rồi.”

Cô nhắm mắt, môi nở nụ cười. Dường như anh thực sự ở ngay bên tai. Tự tin, mạnh mẽ, đầy khí chất đàn ông… tất cả lời ca ngợi về một người đàn ông dường như chưa bao giờ đủ với anh.

“Em mơ thấy ác mộng… trong mơ xe đâm vào cột, rồi lao khỏi cầu lớn…” Giọng cô khẽ khàng như đang tự giãi bày với chính mình.

Bàn tay anh siết chặt đến mức gân xanh nổi lên. Anh cố điều chỉnh hô hấp, kiềm chế cơn giận muốn lập tức xử lý Hạ Thắng. Cuối cùng chỉ nói: “Đừng sợ, ngủ đi.”

Cô khẽ cười, giọng nhỏ như gió thoảng.

“Cười gì thế?” Anh thật sự không hiểu.

Thật chẳng biết dỗ dành chút nào, chỉ nói được vài câu như vậy. Không hiểu trước kia bạn gái anh bị anh chinh phục kiểu gì? Cô muốn trêu, nhưng nghĩ lại nam nữ đã từng chia tay không tiện nói những lời ái muội ấy.

“Anh… đừng lén làm gì hắn nhé.” Lâm Chất nhẹ giọng dặn.

“Anh biết.”

“Có pháp luật xử lý hắn rồi, anh đừng hao tâm vì hắn nữa.”

“Ừ.”

“Em ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm chút đi.” Cô chui vào chăn, cảm giác cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ được.

“Được.”

Cô đặt điện thoại bên gối.

Nhìn thời gian trò chuyện nhảy từng giây trên màn hình, anh bỗng thấy lòng bình yên. Mọi bực dọc trong ngực phút chốc tan biến.

“Tiên sinh…” Có người định lên tiếng.

Hắn giơ tay ra hiệu, toàn bộ thuộc hạ im lặng lui đi, để lại không gian riêng.

Rất lâu sau, anh nằm trên sofa, mắt dán vào điện thoại, lắng nghe hơi thở đều đều của cô. Thời gian cứ thế trôi, sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng, anh lại cảm nhận được một chút thú vị, thì ra chỉ cần thế này thôi, cũng có thể coi là một kiểu “gần gũi”.

Cả đêm, anh không hề cúp máy.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lâm Chất phát hiện cuộc trò chuyện kéo dài suốt bảy tiếng. Cô sững sờ.

Anh..… Cô không dám nghĩ tiếp mà chỉ thấy ngực nhói đau.

Từng có lúc cô ngây ngô cho rằng, trên đời này không thể có kiểu lặng lẽ nhìn một người, khóc vì họ, cười vì họ, mà họ thì chẳng hề hay biết. Nhưng thực tế lại chứng minh với cô rằng, điều ấy là hoàn toàn có thật.

Bình Luận (0)
Comment