Ba ngày sau, A Long lại đúng hẹn đến. Vết thương trên trán của Lâm Chất đã dần lành, chỉ còn một mảng bầm lớn chưa tan. Cô cũng đã quen với việc A Long – “tiểu ca chuyển phát nhanh” này luôn đến cửa đúng giờ, mỉm cười rót cho cậu một ly trà mát.
“Tiểu thư, kẻ hại cô đã bị bắt rồi, bây giờ cô có thể yên tâm ngủ một giấc an ổn.” A Long cười nói.
Lâm Chất kinh ngạc ngẩng đầu: “Nhanh vậy sao?”
“Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, hắn không chối cãi được.” A Long đáp.
Lâm Chất cúi đầu dọn dẹp mớ nguyên liệu nấu ăn mà cậu mang tới, khẽ hỏi: “Vậy tòa sẽ xử thế nào?”
“Tội cố ý giết người, tối thiểu bảy năm trở lên.”
Lâm Chất không phải thánh mẫu, kẻ hại cô nhận báo ứng thì tất nhiên cô cũng hả giận. Nhưng bảy năm… đời người có bao nhiêu cái bảy năm? Sau này hắn bước ra khỏi song sắt, sẽ biến thành bộ dạng gì. cô cũng không đoán nổi.
“Cho hắn mời một luật sư giỏi một chút đi.” Lâm Chất thở dài.
“Sẽ làm. Hắn phạm tội thì phải gánh, tuyệt không oan uổng. Nếu hắn muốn tranh biện cũng nên cho hắn một cơ hội. Tiểu thư yên tâm.” A Long gật đầu, lời lẽ vững vàng khiến người nghe cũng thấy yên lòng.
Lâm Chất dọn dẹp nguyên liệu xong, đóng cửa tủ lạnh, nói: “Cậu về báo lại với anh cả tôi thật sự ổn rồi, đừng phái cậu tới đưa đồ nữa nhé. Ngày mai là tôi đã có thể đi làm rồi.”
A Long gãi đầu: “Cái này…”
“Không thì tôi gọi điện thoại trực tiếp cho anh ấy?” Cô cầm lấy di động.
“Cô cứ gọi đi, tự mình nói thì tốt hơn.” A Long vừa dứt lời, lập tức lui hẳn ra đến tận cửa, bộ dạng như sợ hãi khi phải thay cô gái truyền đạt chuyện này với Nhiếp Chính Quân.
Lâm Chất vốn chỉ làm bộ dáng chứ không ngờ cậu ta lại lui nhanh đến vậy, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng, động tác cực kỳ gọn gàng.
Cô vừa sững sờ vừa không khỏi bội phục con mắt chọn người của Nhiếp Chính Quân, quả thật thân thủ này không tầm thường chút nào.
Tất nhiên Lâm Chất cũng chẳng thực sự gọi điện cho anh. A Long từ đó cũng không còn mỗi ngày ghé đưa tin nữa, cuộc sống của cô dần trở lại bình thường.
Chỉ là thương tích trên người còn chưa kịp khỏi hẳn, Nhếp Thiệu Kỳ lại tìm tới khiến cô chẳng khác nào rắc thêm muối vào vết thương.
“Vì sao cô lại điều tra Khiêm Hoà? Anh ấy đã đắc tội gì với cô chứ!” Cô nàng hùng hổ xông đến, gần như bá đạo ép sát ở cửa chất vấn cô.
Lâm Chất bình tĩnh nói: “Con nghe ai nói là tôi điều tra anh ta?”
Nhếp Thiệu Kỳ ném xuống bàn một xấp ảnh. Trên đó toàn là hình ảnh theo dõi Tống Khiêm Hòa.
“Ngoài cô ra thì chẳng ai biết anh ấy là bạn trai tôi. Không phải cô thì còn ai?” Giọng cô ấy gay gắt, hơi mất bình tĩnh.
Lâm Chất nhặt từng tấm ảnh lên xem, giọng chậm rãi:
“Chụp rõ ràng thật. Xem ra Tống tiên sinh cũng bỏ không ít tiền thuê người làm chuyện này.”
“Như vậy thì sao? Chẳng lẽ anh ấy không có quyền tự bảo vệ mình? Chẳng lẽ ai cũng bị coi là kẻ bụng đầy mưu tính, chỉ chực hãm hại người khác sao? Các người quá coi thường anh ấy rồi!” Thiệu Kỳ tức giận chất vấn. “Tôi đã dứt bỏ Trình Tiềm, chẳng lẽ tôi không có quyền bắt đầu một tình cảm mới sao?”
Cô giơ xấp ảnh trong tay, ánh mắt kiên quyết:
“Cô cho rằng anh ấy không phải người bình thường à?”
Lâm Chất khoanh tay, cười nhạt: “Không phải người bình thường thì còn là ai?”
“Anh ta từng có tiền án, cháu biết không?” Lâm Chất chỉ vào một tấm ảnh, giọng chắc nịch. “Một người bình thường thì sao có thể có kỹ năng phản trinh sát như thế này? Cháu có phải đã quá coi nhẹ anh ta rồi không?”
Sắc mặt Thiệu Kỳ tái đi:“Tiền án gì cơ?”
“Anh ta từng bắt cóc một bé gái. Vì chưa đến tuổi chịu trách nhiệm hình sự nên chỉ bị đưa vào trại giáo dưỡng hai năm.” Giọng Lâm Chất bình thản nhưng đầy lạnh lẽo.
“Không thể nào… Tôi đã tra rồi, lý lịch của anh ấy rất sạch sẽ!” Thiệu Kỳ cố chấp cãi lại, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
“Tôi vốn không muốn dọa cháu nên mới im lặng. Nhưng nếu đã hỏi thì tôi buộc phải nói. Tôi và Trình Tiềm đều tra ra được anh ta che giấu hồ sơ. Anh ta giỏi về máy tính như thế thì việc qua mặt người thường là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Thiệu Kỳ lảo đảo ngồi xuống sofa, cả người rơi vào trạng thái bàng hoàng. Lúc đầu vì tình cảm mà mù quáng chống đối, nhưng giờ cô cũng nhận ra đâu là thật giả.
“Anh ta tiếp cận tôi rốt cuộc để làm gì?” Giọng cô run rẩy.
“Anh ta chủ động lại gần cháu trước?” Lâm Chất nhíu mày.
“Đúng vậy… Hôm đó tôi buồn, một mình đi xem kịch. Anh ta ngồi ngay bên cạnh…” Thiệu Kỳ nhìn xa xăm, như chìm trong hồi ức.
“Dù thế nào thì anh ta quá nguy hiểm. Cháu phải rời xa anh ta ngay.” Lâm Chất kiên quyết.
“Rời xa?” Thiệu Kỳ ngẩng lên, ánh mắt do dự. “Nhưng… anh ấy chưa từng làm cháu tổn thương. Anh ấy thật sự rất tốt với cháu…”
“Cháu mơ hồ rồi. Nếu anh ta muốn làm hại cháu thì bây giờ cháu còn có thể ngồi yên ở đây sao? Loại người như vậy một khi đã nhắm trúng mục tiêu thì chỉ có hai kết cục: kẻ kia sẽ chết hoặc trọng thương. Cháu nên thoát thân càng sớm càng tốt đi.”
“Nhưng cháu phải rời đi thế nào? Chỉ tùy tiện nói chia tay, anh ấy sẽ nghi ngờ ngay…” Thiệu Kỳ cắn môi, bối rối.
“Có Nhiếp gia phía sau lưng, anh ta không dám làm gì quá đâu.”
Thiệu Kỳ nắm chặt hai bàn tay, lòng ngổn ngang.
Lâm Chất ngồi yên, quan sát kỹ thần sắc của cô ấy. So với lúc trước từng điên cuồng vì Trình Tiềm, lần này Thiệu Kỳ đã tỉnh táo hơn. Nhưng vì sao vẫn chần chừ? Trong lòng Lâm Chất dấy lên suy đoán.
“Anh ấy đối xử với cháu thật sự rất tốt…” Cuối cùng, Thiệu Kỳ mở miệng, giọng nhỏ dần.
Lâm Chất chỉ chống tay vào trán, lặng lẽ lắng nghe. Những điều cần nói, cô đã nói hết. Còn lại quyết định phải do Thiệu Kỳ tự chọn, không ai có thể thay thế.
Sau khi Thiệu Kỳ rời đi, Lâm Chất lập tức gọi cho Nhiếp Chính Khôn.
“Anh để ý em ấy một chút. Gần đây Thiệu Kỳ đang hẹn hò, nhưng người kia có vấn đề.”
Nghe đến con gái, Nhiếp Chính Khôn sốt ruột vội bước ra khỏi phòng họp để nghe rõ đầu đuôi. Anh chỉ muốn ngay lập tức giữ con gái trong nhà.
“Anh hai, em ấy đã trưởng thành rồi vì vậy anh nên tôn trọng. Giờ Tống Khiêm Hòa tỏ ra tình cảm chân thành, kiểu con gái như Thiệu Kỳ rất khó dứt bỏ. Nếu anh mạnh tay ngăn cấm, có khi lại càng đẩy họ đến gần nhau hơn.”
“Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ để một kẻ như sói rình rập ngay bên cạnh con bé?” Chính Khôn nghiến răng.
“Chúng ta khó theo dõi trực tiếp, nhưng có thể âm thầm bảo vệ Thiệu Kỳ. Em ấy không cảnh giác cao, chỉ cần có người theo sát trong bóng tối là đủ.”
Chính Khôn gật đầu:
“Anh sẽ nhờ anh cả phái người. Mong rằng Tống Khiêm Hòa không dám làm điều dại dột.”
Khóe môi Lâm Chất khẽ cong. Thật ra cô còn mong Tống Khiêm Hòa sớm lộ bộ mặt thật. Ít nhất như vậy Thiệu Kỳ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dứt khoát chấm dứt.
Nhưng rốt cuộc anh ta muốn gì? Lâm Chất nghĩ mãi vẫn không tin đó chỉ là tình yêu đơn thuần. Loại người như vậy tâm tư sâu kín, đâu có đơn giản như vẻ ngoài.
Năm nay vận số của cả cô và Thiệu Kỳ đều chẳng thuận. Lâm Chất khẽ thở dài, cảm thấy đã đến lúc cùng bà nội đi dâng hương một chuyến.