Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 48

“Anh, thả em ra đi…” Giọng cô nhẹ đến mức nếu không chú ý lắng nghe thì hầu như chẳng thể nghe rõ.

Nhiếp Chính Quân xoay người cô lại, bốn mắt chạm nhau, ánh sững sờ nhìn người đối diện.

“Em còn tàn nhẫn hơn anh.” Gương mặt anh tối lại, giữa hàng lông mày đọng đầy sự nặng nề khó gỡ.

Lâm Chất gỡ tay anh ra, cúi đầu nói khẽ: “Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?”

Gương mặt cô như khối ngọc trắng mịn, dưới ánh đèn ấm áp lại càng thêm trong trẻo, non nớt, nhìn còn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.

Anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Anh có thể đổi ý không?”

Cô giật mình ngẩng đầu, như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Từ trước đến nay Nhiếp Chính Quân luôn là người nói một lời như đinh đóng cột, đầy khí phách. Thế mà giờ phút này anh lại cùng cô bàn bạc chuyện đổi ý… Lâm Chất chỉ cảm thấy như đang mơ.

Sao anh lại dịu dàng đến thế?

Ánh mắt anh nhìn cô mông lung, quyến rũ đến mức có thể khiến người ta phạm tội. Anh cúi đầu hôn xuống, lúc này còn ai quan tâm cái gì là anh em, cái gì là thân phận nữa. Trong mắt anh cô chỉ là người phụ nữ của anh mà thôi.

Lâm Chất đặt tay lên eo anh, trong lòng nghĩ mình nên đẩy ra, nhưng cánh tay lại chẳng có chút sức lực nào. Cô biết mình đã trúng phải một loại độc, một loại độc gọi là thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm này.

Tiếng hôn ái muội vang lên, hai người như hai mảnh sắt bị ném vào lò rèn, dễ dàng hòa làm một, bị hấp dẫn đến mức chẳng thể tách rời.

Cô chống tay lên bàn, thở hổn hển ngửa đầu. Nhiếp Chính Quân siết chặt eo cô, hôn hết lần này đến lần khác.

“Đủ rồi…” Cô đưa tay chống lại.

“Chưa đủ.” Anh ghì chặt cô vào lòng, bàn tay mạnh mẽ siết lấy như muốn hòa tan cô vào ngực mình.

“Ưm…” Cô th* d*c khe khẽ. Đột nhiên không kịp đề phòng, quần áo trên người bị kéo rách một đường lớn.

“Đừng như vậy mà!” Cô vội kêu lên, bờ vai trắng ngần lộ ra, bộ đồ mới mua khó khăn lắm mới mặc được giờ lại treo hờ bên hông, phơi bày đường cong gợi cảm.

Cô đưa tay định che lại, nhưng anh giữ chặt tay cô ép xuống bàn siết thật chặt.

Lồng ngực cô phập phồng dữ dội. Đôi mắt đỏ ngầu của anh dán chặt vào bờ ngực trắng ngần.

“Em không mặc nội y sao?” Giọng anh run lên gần như không tin nổi, như thể con quỷ trong cơ thể sắp không thể kìm nén thêm.

Lâm Chất khẽ nghiêng đầu: “Em chuẩn bị đi tắm, đâu phải cố ý…”

Sao trông cô lại giống như người phạm lỗi chứ? Rõ ràng là anh mới là người làm liều mà.

“Anh buông ra trước đi, lát nữa Hành Hành về rồi…” Cô cúi đầu hoảng loạn đảo mắt. Vô tình nhìn thấy sự tồn tại nóng bỏng nào đó, cô hoảng hốt đến mức mặt đỏ bừng.

Anh tiến sát lại gần, khoảng cách giữa hai người dần biến mất.

“Nếu nó về đúng lúc này, anh sẽ giới thiệu lại em với nó.”

“Không được!” Lâm Chất ngẩng phắt đầu, ánh mắt đâm thẳng vào mắt anh. Trong đôi mắt sâu như biển ấy tối tăm dần lan ra, lạnh lẽo vô cùng.

“Tại sao?”

“Bởi vì… chúng ta đã chia tay rồi.” Giọng cô nghẹn lại, khóe mắt cay xè.

“Anh hối hận rồi, anh không đồng ý.” Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả lên gương mặt cô. “Không có em anh ăn không ngon, ngủ không yên, ngay cả làm việc cũng không tập trung nổi. Em không thể trêu chọc anh rồi bỏ đi như thế, không hề chịu trách nhiệm gì cả.”

Đôi mắt cô nhòe đi, nước mắt long lanh rơi xuống. Anh cúi xuống hôn lên giọt nước trong suốt ấy.

“Đừng khóc, em không được khóc.” Giọng anh bá đạo ramệnh lệnh đầy cường thế, chẳng ai có thể chống lại.

Cô bật khóc nức nở, cố gắng kìm nén nhưng rồi lại từng chút, từng chút trào dâng đến mức không thể dừng lại.

“Em xin lỗi… Anh đừng tạo áp lực cho em như vậy…” Giọng cô nghẹn ngào, đôi mắt đẫm nước trong veo như dòng suối nhỏ, chỉ một cái nhìn đã có thể soi thấu đáy lòng.

“Anh biết em đã làm gì, nhưng anh không để ý.” Anh bế cô đặt lên bàn, chống tay hai bên người cô, nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh không quan tâm em đã lấy đi thứ gì từ anh, một chút cũng không.”

Cô nâng mặt anh, khẽ hỏi: “Cho dù em phản bội anh cũng không sao ư?”

“Chỉ cần em còn ở bên anh, thì tất cả đều không sao cả.”

Ầm… Một tảng đá khổng lồ rơi xuống biển, bọt sóng bắn tung trắng xóa.

Lâm Chất từng nghe Lưu Ly kể về chuyện cô ấy theo đuổi dai dẳng Lâm Phong, nước mắt đắng cay có thể đổ đầy cả một bể bơi lớn. Nhưng nhìn vào gương mặt Lưu Ly, cô chẳng thấy sự uất ức hay bất bình nào, chỉ thấy sự cam tâm tình nguyện.

Lâm Chất hỏi: “Cậu theo đuổi Lâm Phong mà anh ấy không để ý đến, cậu không thấy mệt mỏi sao?”

Lưu Ly ngẩng cao cằm, đắc ý nói:
“Thế bây giờ cậu nghĩ ai mới là người mệt mỏi? Anh ấy đã thuộc về tớ, vậy chẳng phải chứng minh tớ lợi hại hơn à. Anh ấy chính là chiến lợi phẩm của tớ!”

Lúc đó Lâm Phong cũng ngồi bên cạnh, cầm một cuốn tạp chí giả vờ như không nghe thấy gì.

Lưu Ly ngồi sát bên Lâm Chất, thì thầm:
“Đừng nhìn anh ấy như vậy mà nghĩ anh ấy lạnh lùng. Thật ra anh ấy còn chung thủy hơn tớ nhiều. Cậu nghĩ mà xem, bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu mất mặt tớ đều chịu đựng, chỉ để đổi lấy một người chồng tốt như vậy. Tớ đâu có hối hận vì đã từng làm trò cười cho thiên hạ!”

Cô vỗ vai Lâm Chất, cười nói:
“Chỉ cần thật lòng yêu một người thì chuyện có mất mặt hay không đâu còn quan trọng nữa. Ở bên mình mới là điều quan trọng!”

Lâm Chất còn đang ngẩn ngơ thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

“Anh mau buông em ra!” Cô vội vàng đẩy anh ra.

Nhiếp Chính Quân không tình nguyện nhưng cũng thả tay, nhìn cô vội vội vàng vàng mặc quần áo rồi chạy về phòng ngủ.

Cửa mở ra, Hành Hành ôm cả đống đồ ăn vặt và đồ dùng sinh hoạt đi vào.

“Ủa, cô nhỏ đâu rồi ạ?” Cậu đổi giày, ngó đầu nhìn vào trong.

“Ngủ rồi.” Nhiếp Chính Quân ngồi trên sofa, bế bé con lên đặt lên đùi.

“Sớm vậy sao? Mới mười giờ thôi mà?” Hành Hành nhìn đồng hồ.

“Không phải con cũng nên đi ngủ rồi sao?” Anh lạnh nhạt liếc qua.

“À…” Cậu ậm ừ rồi nhanh chóng ôm bàn chải đánh răng trốn vào nhà vệ sinh.

Ba người, mỗi người một phòng là vừa vặn. Nhưng có người lại chẳng theo quy tắc, không thèm gõ cửa đã bước vào phòng phụ nữ.

Lâm Chất vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm thì cửa bật mở, mặt cô đỏ bừng, vội ho khan.

Anh bước đến, ra lệnh: “Nhổ ra.”

Cô lắc đầu, gương mặt đỏ ửng như say rượu, xinh đẹp đến ngẩn ngơ.

Nhiếp Chính Quân đưa tay giữ lấy hai bên má, cô không chịu nổi, một viên kẹo rơi ra khỏi miệng, lăn xuống lòng bàn tay anh.

Anh lấy khăn giấy bọc lại rồi ném vào thùng rác, tiện tay lau sạch tay mình. Lâm Chất xấu hổ đến mức muốn độn thổ, không ngờ lại bị phát hiện như vậy.

“Đi đánh răng đi.” Anh nhíu mày.

“Ừm.” Cô ngoan ngoãn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Nhiếp Chính Quân mở tủ quần áo của cô lấy bộ đồ ngủ của mình, đẩy cửa bước vào. Cô quả thật đang đánh răng, từng động tác chậm rãi, đều đặn.

Anh không nói gì, trực tiếp bắt đầu cởi áo.

“Ê!” Lâm Chất hoảng hốt, phun cả bọt kem ra ngoài.

“Làm gì thế? Em muốn tránh à?” Anh nghiêm mặt nhưng ánh mắt lại lóe lên ý cười, để lộ cơ bụng rắn chắc.

Bị anh trêu chọc, Lâm Chất vừa tức vừa ngượng, chỉ biết cúi đầu đánh răng thật mạnh. Sau lưng vang lên tiếng nước chảy ào ào.

“Bảo bối, anh quên lấy đồ lót rồi.” Giọng anh vang lên phía sau.

Cô giả vờ không nghe thấy.

“Vậy thì anh không mặc.” Anh thản nhiên nói tiếp.

Lâm Chất súc miệng xong, tức tối đi ra ngoài, mở ngăn kéo, lấy một chiếc q**n l*t nam mới tinh.

“Cầm đi!” Cô chìa tay đưa ra, mặt quay đi chỗ khác.

“Em đang ở đâu thế? Anh nhìn qua gương toàn thấy bọt kem, chẳng rõ gì cả.” Anh giả vờ.

Lâm Chất quay lại, vừa chạm phải ánh mắt anh đang cười đầy tinh quái, lập tức đưa tay che mặt.

Đúng là vô liêm sỉ!

Anh giữ chặt cô: “Dù sao cũng nhìn thấy rồi, cùng tắm đi.”

“Em tắm xong rồi…” Cô cúi đầu, chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh hắt nước lên người.

Anh tháo vòi sen, xối thẳng vào ngực cô. Lâm Chất hét lên, né tránh nhưng đã muộn, áo ngủ mỏng manh ướt sũng, dính sát vào da thịt.

Cô ngẩng mặt nhìn trần nhà, cạn lời, đành phải tắm lại lần nữa.

Trên giường lớn, Nhiếp Chính Quân chống hai tay hai bên người cô, ngắm nhìn “kiệt tác” của mình rồi chân thành khen: “Em không mặc quần áo thật sự rất đẹp.”

“Đồ lưu manh…” Lâm Chất r*n r*, chỉ muốn đâm đầu vào ngực anh.

Anh cúi đầu hôn cô, từ cằm men theo gương mặt đến vành tai, giọng trầm khàn: “Bảo bối, chúng ta sinh một bé con đi…”

Tiếng sấm rền như nổ tung trong đầu cô.

“Anh… anh…” Môi lưỡi cô khô khốc, không biết nói gì.

“Em luôn không tin vào tình cảm của chúng ta. Nếu có một đứa con, liệu em có an tâm hơn không?” Anh cắn nhẹ lên cổ cô, thì thầm. “Một đứa con trai giống Hành Hành vậy, hoặc một cô con gái xinh đẹp giống em, chẳng phải rất tuyệt sao?”

Đôi tay cô đang chống lại anh dần buông lỏng. Không thể phủ nhận, trong lòng cô cũng khao khát điều đó. Một đứa bé mang bóng dáng của anh, hay một bé gái giống anh… chỉ nghĩ thôi trái tim cô đã rộn ràng.

“Ừm… có con trai thì tốt, chứ con gái anh lại sợ không tìm được chàng rể ưng ý…” Anh vừa nói vừa hôn lên cổ cô, như một con ma cà rồng say mê mùi hương ngọt ngào này mãi không chán.

“Tại sao vậy?” Cô buột miệng hỏi.

“Con gái bảo bối của anh, nhất định phải chọn chồng kỹ càng. Nếu không tìm được người xứng đáng thà để con ở vậy còn hơn.” Anh nói như thật, đôi mắt nghiêm túc dõi theo cô.

Lâm Chất nuốt nước bọt: “Con gái của anh còn chưa biết ở đâu, anh đừng nghĩ nhiều quá được không?”

Anh vuốt dọc từ eo cô xuống: “Không xa đâu… anh có dự cảm…”

Có lẽ vì lời đề nghị ấy quá mê hoặc đêm đó cô hoàn toàn phối hợp, ngay cả những tư thế thường ngày thấy ngượng ngùng cũng không ngần ngại. Tất cả chỉ vì viễn cảnh về một đứa con.

Nhưng liệu cô có thật sự danh chính ngôn thuận mà có được đứa trẻ này không? Anh thì chẳng bận tâm những trở ngại trước mắt, còn cô lại bắt đầu lo lắng.

Sau cùng, Lâm Chất mệt mỏi ngã xuống giường, được anh ôm chặt từ phía sau. Nhiệt độ cơ thể anh như ngọn lửa nóng bỏng phủ lấp tất cả, dường như muốn sưởi ấm và xua tan đi nỗi bất an cuối cùng trong lòng cô.

Bình Luận (0)
Comment