Buổi sáng, Lâm Chất đã chuẩn bị xong bữa sáng nhưng cả hai cha con trong nhà vẫn còn ngủ.
Cô sang phòng gọi Hành Hành dậy trước. Thằng bé ngủ ngon lành, nằm xoài thành hình chữ X, bụng phập phồng. Nghe tiếng cô gọi cậu chỉ hé mắt một chút, lười biếng liếc nhìn.
“Con buồn ngủ quá…” Nói xong liền xoay người đưa lưng về phía cô.
Lâm Chất bất lực, vỗ nhẹ lưng cậu bé: “Không muốn đi chơi tàu hải tặc à?”
“Bây giờ còn sớm mà…” Hành Hành vùi đầu vào gối không có chút ý định rời giường.
Cô nhìn thêm vài phút rồi đành bỏ cuộc.
Mở cửa sang phòng bên cạnh, trên giường người đàn ông vẫn đang ngủ say, hàng lông mày giãn ra, khóe môi còn khẽ cong, vẻ mặt vô cùng thư thái.
“Dậy ăn sáng nào.” Lâm Chất đứng ở đầu giường nhắc.
Anh không phản ứng, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Cô bèn vào phòng tắm, làm ướt tay bằng nước lạnh rồi quay lại đặt lên mặt anh.
“Ưm…” Anh mở mắt bắt gặp cô đang cố nín cười nhìn mình. Anh đưa tay kéo, thế là cả hai cùng ngã xuống giường.
“Dậy sớm thế em?” Giọng anh khàn khàn, tay còn nhéo má cô.
Lâm Chất tựa vào ngực anh, ngẩng đầu: “Dậy ăn sáng đi. Anh không dậy thì Hành Hành cũng chẳng chịu dậy. Anh phải làm gương chứ.”
“Thằng nhóc đó rất nhanh sẽ quen thôi.” Nhiếp Chính Quân cười nhẹ, lồng ngực cũng rung theo.
Cô đưa tay nhéo má anh: “Mau lên đi, không chút nữa đồ ăn nguội hết.”
“Ừ… cho anh năm phút nữa.” Anh nhắm mắt lại.
Lâm Chất nghi ngờ nhìn, nhưng động tác kế tiếp của anh lại khiến cô đỏ mặt. Cô vội vàng đấm anh một cái, xấu hổ bỏ ra ngoài.
Nhiếp Chính Quân nằm trên giường, gối tay sau đầu, khóe môi vẫn mang theo ý cười.
Hành Hành bị ba lôi ra khỏi phòng, mắt vẫn nhắm tịt mò mẫm trong nhà vệ sinh: “Bàn chải đánh răng đâu?”
Lâm Chất lấy kem đánh răng đưa cho cậu: “Thiếu gia, có thể mở mắt ra được chưa?”
Cậu hé mắt thấy tóc mình rối bù trong gương, bèn oán trách:
“Tại giường ở đây thoải mái quá nên con mới ngủ nướng. Không phải tại con đâu.”
“À, không phải do tối qua chơi game muộn sao?” Cô khoanh tay, đứng sau lưng nhắc.
Hành Hành phồng má súc miệng, lườm cô qua gương.
Cô chỉ cười, vỗ vai cậu bé rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Nhiếp Chính Quân ngồi ở bàn một tay cầm điện thoại hình như đang trả lời tin nhắn. Khi cô đi ngang, anh không thèm ngẩng đầu mà trực tiếp kéo cô lại.
“Hôn một cái.” Anh khẽ cúi, nhanh chóng cắn lên môi cô.
Cô đẩy anh ra, thấp giọng gắt: “Hành Hành còn ở đây đấy.”
Anh chỉ nhướng mày uống ngụm nước ấm, hoàn toàn không coi lời cảnh cáo ra gì.
Lâm Chất ngồi xuống cạnh, lấy miếng thịt xông khói trong tay làm mồi dụ anh.
Hành Hành rửa mặt xong chạy ra, khuôn mặt trắng trẻo bóng bẩy lại đẹp trai. Cậu kéo ghế ngồi gần hơn, chìa tay: “Cô… đưa lọ tiêu đen cho con với.”
“Sau này đừng gọi là ‘cô nhỏ’ nữa.” Nhiếp Chính Quân đặt cốc nước xuống, thản nhiên nói.
Hành Hành há hốc miệng, còn Lâm Chất thì cũng tròn mắt ngạc nhiên.
“Ba… Có phải cô nhỏ đã làm gì phật ý ba không? Nên ba mới muốn đuổi cô ấy ra khỏi nhà?” Hành Hành dè dặt hỏi.
Lâm Chất trợn mắt nhìn: “Con có cần vui mừng khi người ta gặp chuyện như vậy không?”
“Con đâu có!” Cậu bé lấy tay che mặt, cố gắng tỏ vẻ oan ức.
Nhiếp Chính Quân cất giọng: “Sau này gọi là dì, đừng gọi nhầm nữa.”
“Hả? Ba nghiêm túc thật ạ?” Hành Hành run tay, tiêu đen rơi ra bàn quá nhiều.
Lâm Chất cúi đầu, tay cầm dao nĩa siết chặt đến trắng bệch.
“Cô ấy đã chuyển hộ khẩu ra ngoài rồi, không còn là cô nhỏ của con. Sau này đừng gọi như thế nữa.” Anh bình thản nói, mắt vẫn dõi theo con trai.
Hành Hành liếc trộm Lâm Chất, thấy cô không nói gì cậu chỉ nhỏ giọng đáp:
“Dạ…”
Dù trong lòng hơi chạnh, nhưng vì được dạy dỗ từ nhỏ cậu bé không nỡ đem chuyện đó ra trêu chọc thêm.
Ba người ăn sáng xong cùng nhau ra ngoài. Hành Hành vốn hay ồn ào hôm nay lại ngồi im ở ghế sau, chống cằm suy nghĩ vẩn vơ.
Tài xế thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, cảm giác bầu không khí trong xe hơi lạ. Nhưng ông không thấy được rằng, ngay ghế trước ông chủ đang nắm chặt tay Lâm Chất ép xuống ghế, khiến cô giãy mấy lần cũng không thoát ra nổi.
Cô ngồi bên trái anh, bên phải là Hành Hành. Cô nghiến răng, cố gỡ tay anh ra nhưng chẳng ăn thua.
Hành Hành còn đang buồn vì nghĩ ba quá nghiêm khắc, hoàn toàn không nhận ra phía sau mình đang có một cuộc “giằng co thầm lặng”.
Nhiếp Chính Quân nghiêng đầu, khẽ nói bên tai cô: “Nếu còn nhúc nhích anh sẽ ôm em luôn cho mà xem.”
Lâm Chất lập tức ngoan ngoãn ngồi im. Dựa vào thái độ buổi sáng cô tin anh chẳng hề nói chơi.
“Ngoan.” Anh cười khẽ.
“Ba, ba nói gì thế?” Hành Hành nghe thấy, quay đầu lại.
“Không liên quan đến con.” Anh đáp tỉnh bơ.
Hành Hành gãi đầu, tự nhủ chắc mình nghe nhầm.
Lâm Chất nghiến răng, véo mạnh cánh tay anh một cái.
Anh vẫn cười, không hề tức giận, thậm chí còn hưởng thụ.
Đến công viên giải trí, tâm trạng Hành Hành vui hẳn lên. Cậu giơ cây kem dài nhất quyết đòi chia cho Lâm Chất.
Cô cũng thích đồ ngọt, nhưng khi quay đầu lại thấy ánh mắt bất mãn của người phía sau, cô lập tức lắc đầu: “Con ăn đi, dạo này răng dì hơi đau, không ăn lạnh được.”
“Ồ, tiếc thật.” Hành Hành vừa nói vừa cắn một miếng, lạnh đến nhe răng trợn mắt.
Đến trò thuyền hải tặc, Nhiếp Chính Quân tuyệt nhiên không tham gia, chỉ có Lâm Chất đi cùng Hành Hành.
Nhìn con thuyền khổng lồ đung đưa Lâm Chất bắt đầu thấy hoa mắt.
“Cô… à không, dì ơi, mau lên nào!” Hành Hành hăng hái reo, nhưng vừa nói xong đã bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh từ ba, vội vàng sửa lại.
Lâm Chất tê hết da đầu, miễn cưỡng ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn.
“Kẽo kẹt…” Con thuyền bắt đầu chuyển động.
Cô nhắm chặt mắt, bám cứng vào tay vịn. Gió lùa mạnh, tóc bay loạn, miệng cô há ra nhưng toàn là gió lạnh ùa vào. Cuối cùng, cô không nhịn nổi mà hét toáng lên.
Ngồi bên cạnh Hành Hành cũng hét, nhưng là vì phấn khích. Cậu dang tay, mắt mở to, gió tạt vào mặt mà vẫn cười khoái chí.
Ngồi thuyền hải tặc giữa mùa đông, Lâm Chất cảm giác mình sắp đông cứng. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn xuống dưới, thấy mọi người nhỏ bé rải rác như chấm nhỏ, cô lại có chút rung động.
Xuống đất cô lao ngay đến thùng rác nôn khan. Nhiếp Chính Quân đưa chai nước, vỗ lưng cho cô.
Hành Hành thì chẳng đủ, cứ đòi chơi lại. Bảo vệ bị cậu lôi kéo đành đi cùng.
“Em thấy đỡ chưa?” Anh cúi xuống, lo lắng hỏi.
Cô phẩy tay, súc miệng rồi phun ra:
“Không phải sợ, mà chóng mặt quá…”
Nửa năm nay, sức khỏe cô đã yếu đi nhiều: ngày đầu về nước bị chấn động não nhẹ, rồi sốt cao đến hôn mê, còn gặp tai nạn xe, đầu đập vào vô lăng… Giờ ngồi thuyền hải tặc quả thật quá sức.
Anh vòng tay ôm vai, dìu cô đi ra. Sau lưng có một bà cụ chạy theo, gọi lớn: “Này, vợ cậu để quên túi này!”
Anh sững lại, quay đầu mới thấy bà cụ thở hổn hển chìa túi ra.
“Cảm ơn bác nhiều ạ.” Anh vội cúi đầu.
“Không có gì. Vợ cậu trông nôn dữ quá, chắc mang thai rồi, vất vả lắm đó. Cậu phải chăm sóc cho tốt đấy nhé!” Bà cụ dặn dò, ánh mắt đầy thiện ý.
Lâm Chất lại lao về phía thùng rác, che miệng.
Nhiếp Chính Quân cười khẽ, gật đầu với bà cụ: “Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Ừ, thế thì tốt. Nhìn con bé khó chịu lắm rồi.” Bà cụ gật gù rồi rời đi.
Anh nhanh chóng chạy đến đỡ Lâm Chất. “Bà xã, mấy tháng rồi?”
Cô không kịp trả lời, chỉ cúi đầu nôn thêm một lần. Cơ thể run rẩy, mềm nhũn trong vòng tay anh. Anh thở dài bế cô lên.
“Không biết lượng sức mình. Thằng nhóc kia còn chống chọi được, em cũng phải liều theo?” Anh trách nhẹ, giọng đầy xót xa.
Tài xế từ xa thấy họ, vội mở cửa xe.
“Đi mua thuốc chống say giúp tôi, loại Hoắc Hương Chính Khí Thủy gì đó.” Anh dặn.
“Vâng, tôi đi ngay.” Tài xế gật đầu, rồi rảo bước.
Anh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán: “Lần sau đừng như thế, anh lo lắm.”
Lâm Chất gật nhẹ, th* d*c: “Trước đây em thấy người ta chơi dễ… Em cứ tưởng mình cũng chơi được.”
Anh giúp cởi bớt khuy áo trên ngực cô để dễ thở hơn. “Người ta khác, em khác. Em không hiểu chính sức em sao?”
Cô dụi mặt vào ngực anh, cười yếu ớt: “Chưa thử thì làm sao biết sức mình…”
Anh hôn lên trán cô đầy thương tiếc: “Lần sau không được phép liều nữa. Em xem, thành ra thế này rồi.”
Khóe môi cô khẽ cong, ngửa đầu cười.
Anh cúi xuống hôn tiếp. Cô vội đẩy ra, đỏ mặt: n“Anh không thấy em vừa nôn xong à? Thật là…”
“Không sao. Em lúc nào cũng thơm.” Anh nhướng mày, định ghé xuống lần nữa.
Cô lấy tay che miệng anh, kiên quyết lắc đầu. Chỉ nghĩ đến dáng vẻ mình vừa nôn thôi cũng đã xấu hổ muốn độn thổ.
“Bà cụ lúc nãy tưởng chúng ta là vợ chồng đấy.” Anh nói.
“Rồi sao?” Cô ngạc nhiên.
Anh gật đầu, nghiêm túc: “Chứng tỏ chúng ta có tướng phu thê.”
Cô bật cười.
Một người đàn ông 42 tuổi với một cô gái 24 tuổi, lại nói là có “tướng phu thê”? Rốt cuộc là đang khen hay chọc ghẹo đây nhỉ..…