Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 50

Cuối tuần này Hành Hành chơi vui đến mức quên lối về, mặt đỏ bừng chui vào xe, hưng phấn nhào sang ôm chặt lấy Lâm Chất.

“Cô… à không, dì! Dì không thấy con chơi cái kia bốc lên như bay à, quá đã luôn!” Thằng bé vừa nói vừa múa tay múa chân.

Một cái cốc đau điếng rơi xuống đầu, nó ôm lấy trán, lườm ông ba.

“Không thấy cô ấy đang khó chịu à? Lại còn làm ầm ĩ, suýt nữa nôn ra nữa rồi kia.” Nhiếp Chính Quân mặt lạnh nói.

“Đúng rồi… dì, dì thấy sao rồi? Vẫn còn buồn nôn à?” Hành Hành chìa tay nâng mặt Lâm Chất, ánh mắt ngây ngô mà “si tình”.

Nhiếp Chính Quân đen mặt, cố nhịn không đá bay cậu con trai ra khỏi xe.

“Không sao, giờ đỡ nhiều rồi.” Lâm Chất mỉm cười, tựa sát vào người thằng bé, dịu dàng như con chim nhỏ.

Hành Hành cười hí hửng, còn nhéo má cô: “Tập nhiều là quen, sau này sẽ hết thôi mà.”

Lâm Chất: “……”

Nhiếp Chính Quân nhìn mà nhức cả mắt: “……”

Hiếm khi được ba dành cả ngày ở bên, Hành Hành vui đến mức đắc ý vênh váo, đi đâu cũng khoe, ai thấy cũng biết thằng bé đang lâng lâng đến mức nào.

Chơi đến tối muộn, hạng mục cuối cùng là trường bắn. Vừa ra khỏi đó Hành Hành lại nhao nhao: “Tuần sau mình đi cưỡi ngựa nhé!”

“Được thôi.” Lâm Chất cười đáp.

Nhiếp Chính Quân đứng bên cạnh không nói gì, Hành Hành lén lút nhìn, thầm mừng trong bụng.

Hai cha con đưa Lâm Chất về, Hành Hành tì mặt lên cửa kính xe, ánh mắt luyến tiếc dõi theo.

“Về nhà ngủ đi.” Nhiếp Chính Quân đứng phía sau khẽ nhắc.

“Con muốn ngủ cùng dì cơ…”

Lại một cái cốc đau điếng nữa, nó uất ức quay phắt lại trừng bố. Biết ngay là kết cục thế này mà!

Lâm Chất khẽ cười, rồi bước vào thang máy.

Khoảng mười giờ Nhiếp Chính Quân quay lại, lặng lẽ chui vào chiếc chăn quen thuộc.

“Sao anh lại về?” Lâm Chất mơ màng mở mắt.

“Ừm, anh cũng muốn ngủ với em.” Anh kéo cô vào lòng, lồng ngực nặng trĩu như được thở phào, “Ngủ đi, bảo bối…”

Cô vốn đã rất mệt, vừa gục đầu xuống đã chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tố anh cúi xuống hôn cô từ trán đến cằm, xác nhận người trong lòng hoàn hảo không chút tì vết mới an tâm nhắm mắt.

Ở biệt thự, Hành Hành nằm lăn lộn mãi không ngủ được. Ban ngày chơi quá sung nên giờ nó vẫn còn dư năng lượng, trên giường còn làm mấy động tác quyền thuật. Sợ làm ồn đến phòng bên của ba, nó rúc vào chăn, quay qua quay lại mới chịu ngủ.

Đáng thương thay thằng bé không hay biết, nguyện vọng “ngủ cùng dì” đã bị ba nó chiếm mất rồi.

Vết thương của Dịch Thành gần như đã lành, Lâm Chất cùng ông Từ đi đón anh xuất viện. So với trước, dáng người vốn cao lớn giờ lại gầy đi nhiều sau ca phẫu thuật, khiến người ta có cảm giác già đi hẳn.

Ngửa đầu nhìn, Lâm Chất vẫn chưa quen với cảnh tượng ấy.

Ngược lại Dịch Thành chẳng mấy để tâm, chỉ thấy vui mừng vì cuối cùng được ra viện, không còn bị ai giám sát như tù giam lỏng.

“Dù sao cũng ra viện, nhưng cậu tuyệt đối chưa thể quay lại công ty.” Ông Từ nhắc nhở.

“Tôi biết rõ cơ thể mình, không cần lo.”

Ông Từ cười nhạt: “Thế trước đó cậu có biết mình sẽ nằm liệt giường ba tháng không?”

Dịch Thành: “……”

Lâm Chất cố nhịn cười, chủ động lái xe đưa cả hai về.

Trong khi đó, cuộc chiến giữa AG và MOON vẫn đang đến hồi gay gắt, mà “người phụ nữ của mình” lại chạy sang thăm hỏi đối thủ. Thư kí Trần đưa ảnh chụp, trong lòng Nhiếp Chính Quân bỗng chua chát, rối bời.

“Cô ấy đang nghĩ gì vậy?” Giọng Nhiếp Chính Quân khẽ khàng, thành thật đặt câu hỏi.

Thư ký Trần không đáp, bởi chính ông cũng không biết.

Nhiếp Chính Quân thở dài, ném chồng ảnh chụp xuống bàn:
“Làm cho gọn gàng đẹp mắt một chút, đừng để cô ấy phát hiện.”

“Vâng, sếp.”

Anh vừa buông lỏng kiểm soát bên này, phía MOON đã nổi lên thế mạnh, ẩn ẩn có dấu hiệu cướp mất cơ hội. Nhiếp Chính Khôn cuống cuồng gọi điện liên tục, không hiểu vì sao anh cả lại ra mệnh lệnh kỳ lạ như thế.

“Cứ chờ đi, đừng sốt ruột.” Nhiếp Chính Quân dập máy, ngồi lặng trong văn phòng. Trên bàn, tấm ảnh chụp anh và Hành Hành cùng Lâm Chất vẫn nằm đó.

“Rốt cuộc em muốn tìm điều gì?” Anh đưa tay lướt qua khuôn mặt đang cười dịu dàng trong ảnh, như thể chỉ cần cô mở miệng anh sẵn sàng dâng tất cả lên trước mặt, để cô thoải mái lựa chọn.

Lúc này, Lâm Chất đang xâm nhập vào một hệ thống máy tính. Trình Tiềm nói nơi đó được trang bị tầng tầng lớp lớp tường lửa, bên trong rất có thể chứa thứ cô cần.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, Lâm Chất tập trung gõ. Trình Tiềm đi quanh nhà, rót cho cô một cốc nước.

“Vẫn không vào được à?” Anh ngồi xuống cạnh, hỏi.

“Chắc chắn là một cao thủ mã hóa làm. Với trình độ hiện tại của tôi thì không phá nổi.” Lâm Chất dựa người ra sofa, thở dài.

“Thật ra, cậu có thể nhờ một người.”

Cô tưởng anh ám chỉ chính mình. Ai ngờ anh lại đọc tên một người khác.

“Allen? Sư huynh?” Cô ngờ ngợ, tưởng mình nghe nhầm.

“Ừ. Hệ thống này, tôi và cậu đều không phá được. Nhưng với Allen thì dễ như trở bàn tay.”

Lâm Chất hơi do dự: “Nhờ anh ấy hack giúp thế này… có ổn không?”

“Em là tiểu sư muội, từ trước đến giờ anh ta luôn rất quan tâm em mà.” Trình Tiềm khẽ trêu.

“Đừng nói kiểu đó, nghe như có chuyện mờ ám vậy!” Cô đỏ mặt.

Trình Tiềm chỉ cười, ngả lưng xuống sofa: “Nếu muốn thấy điều mình cần, chỉ có thể nhờ anh ta. Bằng không thì bỏ đi.”

Lâm Chất lưỡng lự. Allen nổi tiếng kín tiếng, tính tình quạnh quẽ, tung tích khó lường, trong giới hacker là một “thần” đúng nghĩa. Nhờ anh ấy giúp không phải chuyện dễ.

Nhìn bộ dạng cô đắn đo mãi, Trình Tiềm mới tin rằng quan hệ giữa hai người thật sự trong sáng. Anh ngồi bên cạnh mà hối hận, thầm trách bản thân ghen bóng ghen gió.

Cuối cùng, Lâm Chất cũng bấm gọi.

“À, nhân tiện cậu hỏi luôn xem anh ấy có hứng thú đầu tư vào công ty tôi không?” Trình Tiềm chen ngang.

Cô lườm anh, anh lại giơ tay thề: “Tôi nói thật mà.”

May mắn là Allen cũng đang ở Trung Quốc, ở thành phố C. Lâm Chất không giấu giếm, kể hết tình huống và nhờ sư huynh giúp một lần.

Allen ngồi bên mép giường, tay đặt lên đầu gối. Ánh trăng tràn qua cửa sổ,bao phủ anh như bóng đêm hoà vào một thể. Gương mặt thanh tú, dáng người cao gầy chắc chắn, chỉ cần nhìn một lần liền khó quên.

“Được.” Giọng anh khàn khàn.

Lâm Chất thở phào: “Thật sự làm phiền sư huynh rồi, nếu không phải hết cách thì em cũng chẳng muốn quấy rầy.”

“Không sao.” Anh gọn lỏn, mở laptop.

Ánh xanh lam bật lên, màn hình trống rỗng chỉ có một thư mục, sạch sẽ như thể chưa từng được sử dụng.

Ngón tay Allen lướt nhanh trên bàn phím. Chưa đầy mười phút, thứ Lâm Chất muốn đã hiện ra.

“Sư huynh… cảm ơn anh.” Giọng cô nghẹn lại.

Allen hiểu rõ cô vừa nhìn thấy gì. Trầm mặc vài giây, anh chỉ nói: “Giữ gìn bản thân. Có chuyện thì tìm anh.”

“Vâng…” Cô rơi nước mắt, vừa khóc vừa gật đầu.

Điện thoại ngắt, màn hình vẫn hiển hiện ảnh chụp cùng bản giám định tử vong.

Không cần Trình Tiềm giải thích, cô cũng biết: hệ thống vừa rồi chính là của Nhiếp Chính Quân. Thứ cô thấy, là toàn bộ vụ thảm án Mộc gia năm đó, trong đó có cả ảnh cha mẹ mình.

Ngón tay run rẩy chạm màn hình. Đã gần hai mươi năm cô không được thấy họ. Trong ký ức ngoài bóng hình mơ hồ cô chẳng thể nào tưởng tượng rõ ràng khuôn mặt cha mẹ.

Nhiếp Chính Quân từng hứa sẽ giúp cô tìm ảnh cha mẹ. Nhưng ra là anh vẫn luôn giữ nó…

Ảnh chụp hiện lên người đàn ông nho nhã, môi cười hiền hoà, dung mạo giống cô đến kinh ngạc. Dù chỉ là ảnh đen trắng vẫn toát lên vẻ phong độ khiến người ta mê mẩn.

“Phong hoa tuyệt đại, quả không sai.” Trình Tiềm đứng phía sau, thở dài.

Nhưng đi cùng tấm ảnh là bản giám định: hỏa hoạn, do người phóng hoả. Người đó không ai khác chính là người đàn ông đang cười rạng rỡ trong ảnh.

Người đàn ông ấy đã tuyệt vọng đến mức nào? Vợ phản bội, rồi tự treo cổ, bỏ lại cả nhà. Một mình ông ôm tuyệt vọng, cuối cùng chọn cùng vợ đi chung con đường, mang theo cả căn nhà để hoá thành tro bụi.

Ngày xưa Lâm Chất từng ngồi trên vai cha, ông cười hiền lành, để cô chỉ đông tây nam bắc như một tướng quân oai phong. Có cha ở bên cô như thể cả thế giới cũng phải cúi đầu.

Giờ nhìn lại nụ cười ấy, cô bật khóc nức nở.

Trình Tiềm không biết an ủi thế nào, chỉ ngồi xuống cạnh, đặt tay lên vai cô, sợ cô gục ngã.

Hồ sơ kết luận: chính ông ngoại tình, rồi đốt nhà, tự chôn mình cùng tất cả.

Dịch Thành từng nói anh trai mình là người si tình đến mức ngốc nghếch. Dù biết vợ phản bội ông vẫn không nỡ vạch trần, ngày ngày vẽ tranh, viết thơ chỉ để vợ vui. Có lẽ chính vì vậy bà mới tự trách không chịu nổi, chọn treo cổ để giải thoát. Nhưng ông lại không chịu để bà ra đi một mình.

“Cưới em, anh từng hứa sẽ sống chết bên nhau. Em đi, anh cũng chẳng thể ở lại.”

Lâm Chất nghe mà khóc nghẹn. Trên đời này cô thật sự chỉ còn là một đứa trẻ mồ côi.

Dịch Thành oán hận mẹ cô phản bội, oán hận nhà họ Nhiếp chen ngang khiến gia đình tan nát. Nhưng Lâm Chất không trách. Tất cả đều là lựa chọn của người lớn, ai cũng phải gánh lấy hậu quả.

Dịch Thành vẫn một mực muốn dùng AG để trả thù Nhiếp gia. Cô hỏi: “Làm vậy, trong lòng chú sẽ thấy dễ chịu hơn sao?”

“Sẽ.”

Lâm Chất chỉ gật đầu: “Vậy cũng được…”

Kế hoạch “Hải cảng N3” bị đặt lên bàn Dịch Thành, chỉ cần anh muốn, AG sẽ lập tức bị giáng một đòn trí mạng.

Ngồi trên sofa, Lâm Chất cầm chén trà nhỏ, nước trà thơm ngát mà nước mắt cô rơi lã chã.

Trong khi đó, Nhiếp Chính Quân đứng trước cửa sổ sát đất ở văn phòng.

“Xác định rồi sao?”

“Đúng vậy, người tiết lộ tài liệu chính là cô Lâm.” Thư ký Trần đứng phía sau, lo lắng bất an.

Nhiếp Chính Quân xoay người, dáng đứng khuất sáng khiến ông thư ký thấy anh chưa bao giờ u ám đến thế.

“Vì một người đàn ông khác mà phản bội tôi. Có phải tôi quá thất bại rồi không…”

Lời anh rơi vào không khí, chẳng ai dám đáp.

Ánh mắt anh lại hướng về tấm ảnh đặt trên bàn. Trong ảnh gương mặt kia vẫn nở nụ cười tĩnh lặng, như chưa từng có giông bão nào quét qua.

Bình Luận (0)
Comment