Hôm nay không khí ở tổng bộ Hằng Hưng căng thẳng khác thường. Chưa từng có chuyện Chủ tịch vắng mặt trong cuộc họp thường kỳ sáng thứ Hai, vậy mà hôm nay chiếc ghế đầu bàn lại bỏ trống.
Các giám đốc cấp cao liền tìm Trần thư ký dò hỏi, lo lắng liệu có biến động gì mà họ chưa nắm được. Trần thư ký chỉ nói: “Ông chủ bận việc riêng, hôm nay tạm thời không đến công ty.”
Mọi người không tiện hỏi thêm, chỉ âm thầm đoán trong lòng: Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng đến mức bao nhiêu năm nay ông chủ chưa từng bỏ họp mà hôm nay lại vắng mặt?
…
Trong nhà vệ sinh nữ, Lâm Chất khom người nôn thốc nôn tháo. Người đàn ông vốn đang bị cả công ty đồn đoán hành tung, giờ lại đứng cạnh vừa đau lòng vừa vội vàng vén tóc, bưng cốc nước ấm cho cô.
Lâm Chất mệt mỏi ngồi dậy, cảm giác như vừa sống lại, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đây là WC nữ, sao anh lại vào?”
Nhiếp Chính Quân cau mày, lấy khăn giấy lau khóe môi cho cô:
“Hay là đi gặp bác sĩ thêm lần nữa đi? Cứ nôn thế này thì không ổn đâu.”
“Phụ nữ có thai ai cũng vậy thôi, mình còn nhẹ ấy chứ.” Lâm Chất cố trấn an.
Hai người cùng bước ra ngoài. Cô nữ sinh chuẩn bị đi vào nhìn thấy họ thì tròn mắt như gặp quỷ, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu xác nhận đúng là nhà vệ sinh nữ.
“Xin lỗi.” Nhiếp Chính Quân khẽ gật đầu.
Cô gái kia ngây ngẩn, xua tay liên tục. Sức hút đàn ông trưởng thành quả thật quá mạnh, đến nỗi hai người đã đi khuất mà cô vẫn còn đứng sững ở cửa, mặt đỏ bừng.
Nhiếp Chính Quân đưa tay khoác vai Lâm Chất, đưa cô ra ngoài, chính mình che chắn phía đầu gió. Lâm Chất ôm ly nước, gương mặt tái nhợt khiến cô trông càng nhỏ bé.
Ra khỏi bệnh viện, tài xế đã lái xe đợi sẵn.
Trên xe, Nhiếp Chính Quân đưa tay đặt lên bụng cô. Cô mặc chiếc áo len cổ cao màu xám, bụng nhỏ mềm mại. Không ai có thể ngờ nơi ấy đang nuôi dưỡng một sinh mệnh bé nhỏ.
“Đừng sờ, nhột lắm.” Lâm Chất bật cười.
Anh ôm cô vào lòng, hôn mạnh lên trán:
“Em thật tuyệt vời.”
Giọng anh trầm thấp, từ tính, vậy mà lại nói ra những lời ngây ngô hiếm thấy.
Lâm Chất không nhịn được cười, chẳng biết anh còn “bất thường” thế này bao lâu mới quay lại dáng vẻ bình thường.
Ánh mắt anh dán chặt vào bụng cô, mong chờ đến nỗi như thể chỉ trong chốc lát, chiếc bụng sẽ phồng lên như quả bóng, rồi con trai hoặc con gái của anh sẽ oe oe cất tiếng khóc gọi anh là ba.
Chưa bao giờ trong suốt 42 năm qua, anh thấy cuộc đời mình trọn vẹn đến thế.
…
Về đến nhà, Lâm Chất đã ngủ gục vì mệt. Thể trạng phụ nữ mang thai vốn như vậy, khi thì nôn, khi lại buồn ngủ không báo trước. Đầu cô nghiêng sang, tựa vào ngực anh.
Tài xế dừng xe, quay đầu gọi: “Thưa ngài…” Nhưng phía sau vẫn im lặng.
“Suỵt…” Nhiếp Chính Quân khẽ cúi đầu vén tóc cho cô, ánh mắt ôn nhu. Anh biết tối qua cô bị chuột rút liên tục, gần như mất ngủ cả đêm.
Xe đứng yên, cô lại chợt tỉnh. Anh lập tức lấy khăn quàng cổ trong xe choàng lên cho cô: “Gió lớn, dễ cảm lạnh lắm.”
“Chỉ vài bước thôi, không cần đâu.” Cô ngẩng cổ.
“Nghe lời.” Anh nhanh chóng quàng khăn, nắm tay dìu cô xuống xe.
Trong nhà, Hành Hành đang ôm game. “Hổ không ở nhà, khỉ làm vua.” Từ sáng cậu chui trong phòng chơi game không ra, người hầu cũng chẳng dám can thiệp, chỉ liên tục mang hoa quả, trà nước vào vì sợ cậu bé “ngất xỉu vì chơi game” như trên báo.
Người hầu chạy vào báo: “Thiếu gia, tiên sinh và cô Chất về rồi!”
Hành Hành ném tay cầm, luống cuống đi dép chạy ra ngoài, còn quay lại dò hỏi:
“Chị có nói là cháu đang chơi game không?”
“Không, không!” Người hầu vội xua tay.
Cậu thở phào, định giả vờ bước ra từ thư phòng cho ra dáng. Nhưng khi thấy Lâm Chất, mọi kịch bản giả vờ lập tức sụp đổ. Bao lâu rồi cậu mới gặp lại “dì nhỏ” này?
“Cháu nhớ dì lắm!” Hành Hành hét lên rồi lao như tên bắn về phía cô.
Ngay lập tức, cổ áo bị ba nắm chặt kéo lại, cậu loạng choạng suýt ngã.
“Ba! Sao lại giữ con?”
“Đi nhẹ thôi.” Ba dặn.
“À…” Cậu gật đầu.
Lâm Chất bật cười: “Có phải lại chơi game cả ngày rồi không?”
“Không hề!” Cậu nghiêm túc phản bác.
Nhiếp Chính Quân giúp cô tháo khăn, treo áo khoác lên giá. Hành Hành nhíu mày, cảm giác như mình hoa mắt. Ba cậu trước nay chưa từng làm những việc này, lúc nào cũng là “ông lớn” ngồi chờ người khác phục vụ. Nhưng hôm nay, mọi thứ đảo ngược.
“Ba với dì… có chuyện gì vậy?” Cậu nhìn hai người chằm chằm.
Nhiếp Chính Quân ôm vai cô, thản nhiên: “Ngồi xuống, ba có chuyện muốn nói với con.”
Ba người ngồi thành thế “chân vạc” trên sofa.
“Hành Hành, con đã lớn, có chuyện này ba muốn nói với con. Hy vọng con có thể chấp nhận bằng tâm thái của một người trưởng thành.”
Hành Hành ngồi ngay ngắn, tim đập thình thịch, cứ ngỡ trời sắp sập.
“Ba và con…”
“Khoan đã!” Lâm Chất ngắt lời.
Hai cha con đồng thanh: “Sao vậy?”
Cô bật cười gượng gạo, rồi quay sang Hành Hành:
“Hành Hành, mình lên lầu nói riêng một chút nhé?”
Cậu ngập ngừng rồi gật đầu: “Được, chúng ta nói chuyện riêng.”
Hai người sánh vai lên lầu, để lại Nhiếp Chính Quân ngồi một mình trên sofa, bất lực thở dài.
…
Trong phòng, Hành Hành nhìn cô chằm chằm, giọng nhỏ: “Dì… có phải đang ở bên ba cháu không?”
Lâm Chất gật đầu: “Đúng vậy.”
Cả người cậu cứng đờ, như hóa thành tượng: “Thì ra… những lời họ nói đều đúng…”
Cô ngồi xuống giường, dịu dàng: “Hành Hành, con nhớ không, trước đây dì từng kể dì thích một người đàn ông. Anh ấy rất giỏi, rất dũng cảm, và đối với dì đặc biệt tốt…”
“Là… ba cháu?”
“Ừ.” Cô gật đầu. “Nếu con không chấp nhận, vậy dì nhận hết lỗi. Chính dì là người bắt đầu chuyện này, đừng trách ba con.”
Cậu cúi đầu, giọng trầm: “Cháu không phải đứa trẻ không hiểu chuyện.”
“Vậy… con có ủng hộ bọn dì không?” Cô lo lắng hỏi.
Hành Hành lắc đầu, mắt rưng rưng: “Con… không biết.”
Tim cô chùng xuống, nhưng vẫn bước đến ôm cậu vào lòng:
“Không sao, chúng ta mãi mãi tôn trọng con. Dì vẫn luôn là dì nhỏ của con, ba vẫn mãi là ba của con.”
Cuối cùng cậu òa khóc, ôm chặt cô, trong lòng đầy ấm ức.
…
Trong bữa trưa, không khí có chút gượng gạo. Lâm Chất chỉ ăn cháo rau thanh đạm. Hành Hành mắt đỏ hoe, cúi đầu húp cơm. Nhiếp Chính Quân chẳng buồn nhìn, ăn xong liền lên lầu.
“Ba cháu… giận à?” Hành Hành hỏi nhỏ.
“Không biết, chắc không đâu.” Cô lắc đầu.
Một lát sau anh bước xuống, đặt lên bàn một hộp quà phiên bản giới hạn One Piece.
Đôi mắt Hành Hành sáng rực: “Cho con thật sao?”
“Ừ, quà tặng.”
“Quà… gì cơ?”
“Quà chúc mừng. Sắp tới con sẽ làm anh trai, hy vọng con có thể đảm nhiệm thật tốt.”
“Loảng xoảng!”
Đũa và chén của Hành Hành rơi xuống bàn. Miệng cậu vẫn đầy cơm, mắc nghẹn trong cổ, nuốt không trôi mà cũng chẳng phun ra được, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Chất, như thể có cả ngàn câu muốn nói.
“Khụ khụ khụ…” Cậu ho sặc sụa. Người hầu vội vã vỗ lưng, rót nước đưa đến.
Lâm Chất vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
“Vì đứa bé trong bụng dì, Hành Hành có thể nể mặt mà chấp nhận ba con không?”
“Phụt!” Một ngụm nước tạo thành đường cong hoàn hảo bay thẳng về phía Lâm Chất. Cô nghiêng người tránh, nhưng vẫn bị văng trúng.
Nhiếp Chính Quân lập tức lấy khăn giấy giúp cô lau mặt, đồng thời nghiêm giọng cảnh cáo:
“Nhiếp Thiệu Hoành, vừa đủ thôi.”
Hành Hành lau miệng, lao nhanh tới trước mặt cô, mắt mở to như sắp khóc:
“Dì… dì thật sự có em bé? Là em trai hay em gái của cháu?”
Lâm Chất nắm tay cậu, nghiêm túc hỏi lại:
“Cho nên… con sẽ không định b*p ch*t nó chứ?”
Ngay giây đó, Nhiếp Chính Quân hít mạnh một hơi. Lâm Chất có thể cảm nhận rõ sự hoảng hốt của anh.
Hành Hành giậm chân:
“Ê! Đừng nói oan cho cháu! Cháu lúc nào bảo sẽ b*p ch*t em?”
“Chính con nói đấy thôi. Con từng bảo nếu có em trai hay em gái thì sẽ…” Lâm Chất cố ý nhắc lại.
“Con chỉ nói linh tinh thôi!” Cậu trợn mắt, giận dữ cãi. “Thiếu gia này thích nói bừa, dì đừng để trong lòng.”
“Thật sao?” Cô nheo mắt, cong môi cười. “Vậy con sẽ thương em chứ?”
“ĐƯƠNG NHIÊN!” Cậu hét to, giật tay ra, tức tối chạy thẳng lên lầu, vừa đi vừa gầm gừ:
“Phiền chết đi được!”
Lâm Chất mím môi cười, ánh mắt vô cùng hạnh phúc.
Nhiếp Chính Quân khẽ nhéo má cô, giọng ghen ghen:
“Sao anh cảm thấy thằng nhóc đó khiến em vui hơn cả anh vậy?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc đáp:
“Ừ, nó là nam thần nhỏ của em.”
Anh cứng họng: “…”
Nếu còn hỏi tiếp “Thế còn anh thì sao?”, có lẽ anh sẽ nhận được câu trả lời khiến trái tim nở hoa. Nhưng người đàn ông này, đa phần thời gian vốn xuề xòa, ít khi làm dáng văn nghệ kiểu ấy.
Lâm Chất bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Nam thần… từ này thật chuẩn.
_____
Buổi tối, khi Nhiếp Chính Quân vào phòng tắm, Lâm Chất ngồi ngoài sofa, lật sách.
“Cốc cốc cốc.” Ba tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.” Cô gấp sách lại, mỉm cười.
Người hầu sẽ không lên phòng lúc này, nên chỉ có thể là Hành Hành.
Cậu ló đầu thò vào, nhìn quanh chắc chắn ba không có mặt mới nghênh ngang bước tới.
“Có đói không? Ăn khuya nhé?” Lâm Chất vẫy tay.
“Ăn no rồi.” Cậu đáp, rồi lập tức ngồi xuống cạnh cô, nằm gối đầu lên bụng cô.
“Nhìn gì thế?” Cô bật cười.
“Dì nói xem… ở đây thật sự có em của cháu sao?” Giọng cậu nghiêm túc khác thường.
Lâm Chất xoa bụng: “Không chắc đâu, có thể là em trai, cũng có thể là em gái.”
“Bao giờ em mới ra đời ạ?”
“Có lẽ vào mùa hè, chắc ngay kỳ nghỉ hè của con.”
“Lâu thế à?” Cậu cau mày, tỏ vẻ khó chịu.
Cô vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy con có làm được một người anh tốt không?”
“Đương nhiên rồi!” Cậu bật dậy, chống nạnh kiêu hãnh. “Cháu là ai chứ! Có chuyện gì mà thiếu gia này không làm được?”
“Ừ.” Cô cúi đầu cười.
Hành Hành quỳ trên sofa, nhìn cô chằm chằm:
“Vậy dì sẽ lấy ba cháu chứ?”
“Con nghĩ sao?” Cô mỉm cười hỏi ngược lại.
“Không thích.” Cậu bĩu môi, hậm hực. “Ban đầu cháu còn định lớn lên sẽ cưới dì, không ngờ ba lại nhanh tay cướp trước!”
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Nhiếp Chính Quân vừa bước ra thì Hành Hành hăng hái tiếp lời:
“Dì… nghe cháu nói này. Dì sinh cho ba một đứa con trai là đủ rồi, sau đó… dì gả cho cháu nhé!”
Cậu nói với vẻ mặt nghiêm túc như thật, ánh mắt sáng rực.
Lâm Chất phì cười, đưa tay chỉ ra phía sau.
Hành Hành quay đầu, rồi hét toáng: “Ba!!!”
Trong nháy mắt cậu chui tọt vào lòng Lâm Chất trốn.
Cô ôm chặt lấy cậu, vội vàng giải thích với Nhiếp Chính Quân: “Chỉ chứng minh mắt thẩm mỹ của nó tốt thôi, không có ý gì khác đâu.”
“Thật sao?” Anh nhếch môi, cười nhạt.
Cả cô và Hành Hành đều rùng mình. Hành Hành thì âm thầm ghen tị với “em trai/em gái” chưa ra đời, được nằm gọn trong bụng “dì nhỏ”, đúng là sướng!
“Hành Hành, muộn rồi, đi ngủ đi nào.” Lâm Chất vỗ nhẹ lưng nhắc nhở.
“Đúng, đúng… con buồn ngủ lắm rồi.” Cậu giả vờ ngáp, rồi chạy biến mất.
Nhiếp Chính Quân đứng đó, mặt mày méo xệch. Kế hoạch cầu hôn anh dày công chuẩn bị còn chưa kịp nói, thì thằng con trai đã thò ra một chiêu “rút củi đáy nồi”, khiến anh tức đến suýt phun máu.
Lâm Chất cười gượng, cầm áo ngủ: “Em đi tắm, anh ngủ trước nhé…” Trong lòng thầm mong khi mình ra, anh đã ngủ rồi.
“Chân em khỏi chưa?” Anh cau mày hỏi.
“À… gần như rồi.” Cô gật đại.
Anh kéo tay cô vào phòng tắm: “Sàn trơn, anh đứng canh cho.”
“Ý anh là… muốn nhìn em tắm?”
“Ừ. Nếu không thì đừng mong lên giường.”
“Em có thể ngủ phòng khách mà…”
“Phòng khách bị hủy rồi, không dùng được.” Anh lạnh giọng.
“Thật không?”
“Không thì bây giờ anh sẽ hủy cho xem.” Anh gằn giọng, rồi đổi sang dịu dàng: “Ngoan, tắm đi.”
Cô dở khóc dở cười, đúng là nuốt không trôi cục tức này.
Sau khi tắm, Lâm Chất mặt đỏ bừng chui vào trốn trong chăn. Nhiếp Chính Quân bước lên giường, còn mang theo hơi nước nóng, cúi xuống hôn lên môi cô.
Cô ngại ngùng né tránh. Từng rào cản cô dựng lên trước kia nay đã sụp đổ hoàn toàn.
“Có con rồi mà vẫn còn ngượng ngùng sao?” Anh cười khẽ, giọng đầy ý trêu chọc.
“Già rồi mà còn chẳng đứng đắn.” Cô che mặt.
“Ồ? Nghĩ anh già rồi à?” Anh nhướn mày, cố tình trêu.
Cô xoay người tránh, nhỏ giọng: “Anh nhẹ thôi…”
Nhìn cô như vậy, mọi ý định “làm tới” của anh đều tan biến.
“Không phải kiểu nũng nịu này thì làm gì có em bé được chứ” Anh cười, cố ý chọc tức cô.
“Anh!” Cô trợn mắt, giận dỗi.
Anh ôm chặt cô, vội vàng dỗ: “Anh sai rồi.”
“Cái gì mà sai, rõ ràng anh nói thật.” Cô tức đến nện vào ngực anh.
“Đàn ông trung niên rồi, em thông cảm chút.” Anh vừa cười vừa năn nỉ.
“Đẻ một đứa đã vậy rồi, sau này còn đẻ nữa không?” Cô lườm.
Anh bật cười sảng khoái, ôm cô vào lòng, đôi mắt ánh lên niềm vui khó giấu.
“Bảo bối, em thật chẳng biết e ngại gì cả.” Anh nghiêm giọng nói, nhưng đôi mắt lại rạng rỡ vô cùng.
Cô dụi đầu vào ngực anh, cười khẽ: “Nếu em quá rụt rè thì làm sao có thể ở bên anh đây?”
Anh ngẩn người, rồi gật đầu “Ừ, có lý.”
Nụ cười nơi khóe môi cô ngày càng tươi. Có lẽ cô hoàn toàn có thể viết một cuốn “cẩm nang yêu đương” rồi, nghe thì có vẻ sáo rỗng, nhưng thực tế lại chứng minh cô thành công.
Anh cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô, vừa dịu dàng vừa cố tình trêu chọc…