Sáng sớm, bên ngoài tuyết bay lất phất, trong phòng ngủ lại ấm áp như mùa xuân.
Nhiếp Chính Quân khẽ thu tay lại, chống tay nghiêng người, cúi xuống hôn nhẹ đôi môi người đang ngủ say bên cạnh. Má cô cô gái ửng hồng, làn da trắng mịn căng tràn như lòng trắng trứng vừa bóc vỏ.
Anh rón rén đi vào phòng tắm rửa mặt. Tiếng nước róc rách vừa vang lên, người trên giường mở bừng mắt, ngơ ngác ngồi dậy.
Nhiếp Chính Quân vừa bước ra đã thấy cô ôm chăn ngồi đó, rõ ràng còn chưa tỉnh hẳn, ngẩn ngơ như một đứa trẻ.
Anh mang theo hơi nước ngồi xuống mép giường, cúi đầu hôn lên trán cô: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Anh dậy thì em cũng tỉnh rồi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh mỉm cười ngồi xuống bên giường, đưa tay vén mấy sợi tóc cô ra sau tai: “Lần sau anh sẽ nằm thêm với em một lúc.”
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, dụi đầu vào ngực anh như con mèo nhỏ.
Anh vỗ nhè nhẹ sau lưng cô: “Ngoan, ngủ thêm một lát đi.”
Trong lòng ngực anh cô chẳng màng nhúc nhích. Anh cúi xuống nhìn thì thấy cô đax lim dim ngủ lại rồi.
Mũi tràn ngập hương vị quen thuộc của anh, cô ngủ yên lành, an tâm đến lạ.
Giấc ngủ nướng ấy quả nhiên ngon nhất, đến khi cô tỉnh dậy thì đã gần chín giờ. Ngoảnh sang bên cạnh thì thấy anh đã đi làm rồi. Cô gãi gãi đầu, mái tóc dài hơi rối.
Xuống lầu ăn sáng, Hành Hành đang đứng trên sofa múa may bắt chước động tác trong TV, chăm chú đến mức không chớp mắt, như đang học theo.
“Chào buổi sáng, Hành Hành.”
“Chào buổi sáng!” Cậu bé đáp lại dõng dạc.
Lâm Chất bật cười, ngồi vào bàn. Người giúp việc bưng lên phần bữa sáng đã chuẩn bị riêng cho cô.
Hành Hành nhảy từ sofa xuống chạy đến, khuôn mặt hồng hồng vì vận động.
“Hôm nay có tuyết đấy, chúng ta ra ngoài chơi đi!” Cậu hăng hái kéo ghế ngồi xuống, đề nghị đầy hứng thú.
Lâm Chất xúc một thìa yến mạch, hỏi: “Con có ý tưởng gì không?”
Hành Hành xoa cằm, suy nghĩ: “Xét tình hình của dì bây giờ, tốt nhất nên chọn hoạt động trong nhà.....”
Lâm Chất gật đầu tán đồng.
“Xem phim thì sao? Hollywood blockbuster nhé?”
Lâm Chất uống một ngụm sữa, cố nhịn mùi ngậy rồi khó khăn nói: “Được, con chọn phim đi.”
“Yeah!” Cậu nhảy dựng lên, còn tung vài cú đấm vào không khí.
Lâm Chất mím môi cười, cúi đầu tiếp tục ăn yến mạch.
Qua buổi trưa, hai người mặc ấm kín mít rồi ra ngoài. Tài xế lái xe rất vững, tuyết rơi lất phất nhưng vẫn chở họ đến rạp phim an toàn.
Lâm Chất khoác áo phao dài màu xanh nhạt, đội mũ xám, phối hợp vừa khéo với áo phao xám của Hành Hành. Nhìn hai người chẳng khác nào chị em.
“Con muốn mua Coca, dì thì sao?” Hành Hành cầm điện thoại chuẩn bị thanh toán.
“Ừm, dì muốn bắp rang.”
“OK!” Cậu quét mã, bưng ra hẳn một hộp bắp rang siêu to.
Hai người ôm bắp rang, cầm Coca vào rạp. Đèn tắt, phim bắt đầu, cả hai ăn theo nhịp điệu của bộ phim.
Xem được nửa chừng, Hành Hành nghiêng đầu thì thầm: “Không hay bằng mấy phim trước, con sẽ cho đánh giá thấp trên mạng.”
Lâm Chất gật đầu, phim này màu sắc chủ nghĩa anh hùng cá nhân quá nên hơi gượng ép.
Ra khỏi rạp, Hành Hành hít hít mũi: “Có mùi lẩu.”
Lâm Chất quay sang nhìn, bên cạnh đúng là có một quán lẩu.
“Muốn ăn lẩu không?”
“Dạ, thèm quá, thèm lắm luôn.” Cậu còn giả bộ đáng thương, bĩu môi, mắt cụp xuống.
Lâm Chất xem giờ: “Nhưng còn sớm, mới bốn giờ thôi.”
“Vậy mình đi dạo trước rồi ăn sau nhé?”
Lâm Chất nghĩ một chút: “Được, dì đi mua giày trước rồi sẽ đi ăn lẩu với con.”
“Quyết định vậy nhé!” Cậu chìa tay ra, Lâm Chất bật cười vỗ vào tay cậu.
Trên lầu là trung tâm thương mại, hai người chậm rãi đi vòng quanh. Họ đi mua sắm cũng rất đặc biệt, không vào hết từng cửa tiệm mà chỉ ngắm bên ngoài, thấy thích mới bước vào.
Lâm Chất đang mang thai nên không thể đi giày cao gót, định đổi sang giày bệt. Hành Hành cầm lên một đôi ủng tuyết, ngắm nghía.
“Đôi này đẹp chỗ nào chứ?” Cậu thắc mắc.
Nhân viên bán hàng khẽ giật khóe môi: “Cậu bé, đây là mẫu bán chạy nhất mùa đông năm nay đó.”
“Bán chạy?” Hành Hành nhướn mày, lộ vẻ nghi ngờ.
“Đúng vậy, nhiều khách rất thích.” Nhân viên cố gượng cười.
“Vậy thì không mua. Dì mà mua thì khác gì theo đuôi người ta đâu. Hàng hot thì quá quê mùa rồi!” Cậu quả quyết đặt giày xuống.
Nhân viên: “...” (Ở đâu ra cậu nhóc này vậy.)
Lâm Chất kéo cậu đi, vừa cười vừa nói: “Con nhìn mặt người ta kìa, lần sau đừng nói thẳng thế nữa được không?”
“Con chỉ nói sự thật mà.”
“Sự thật cũng không nên phơi bày khiến người ta ngượng, như thế là bất lịch sự. Hơn nữa đó chỉ là gu thẩm mỹ của con thôi, không đại diện cho số đông.” Lâm Chất dịu giọng dạy cậu.
“Ờ...” Cậu phồng má, không phản bác thêm.
Đi một vòng mà vẫn chưa tìm được đôi nào ưng ý, họ phải đổi sang trung tâm khác, nơi ít người hơn.
Hành Hành liếc bảng giá một cái, buông lời: “Bảo sao ở đây vắng thế.”
Lâm Chất xoa đầu cậu: “Con có muốn mua gì không? Dì mua cho.”
Hành Hành đảo tròng mắt mấy vòng, rồi nói: “Cái gì cũng được mua hết ạ?”
“Chỉ trong phạm vi mấy thứ ở trung tâm thương mại này thôi.” Lâm Chất biết cái đầu lắm trò của cậu, bèn chặn đường từ trước.
Hành Hành gật đầu, nghiêm túc: “Quyết định vậy đi!”
Nói xong cậu kéo tay Lâm Chất thẳng lên tầng quần áo. Đi qua từng cửa tiệm một, Lâm Chất cũng chẳng rõ cậu đang tìm thứ gì.
“Ha!” Hành Hành hét lên một tiếng, rồi chui tọt vào một cửa hàng.
Lâm Chất đành theo sau, không hiểu cậu vừa phát hiện được “đại lục mới” nào.
“Chính là cái này! Dì mua cho con đi!” Hành Hành cười hì hì, chỉ vào bộ đồ trên ma-nơ-canh.
Nhân viên bán hàng vội bước tới, khen: “Cậu bé này có mắt nhìn ghê, đây là mẫu mới nhất đó, vừa về cửa hàng hôm qua.”
Không biết là chữ “mới nhất” hay “mẫu độc quyền” đã chạm trúng tâm lý kiêu ngạo của Hành Hành, cậu chỉ vào bộ đồ kia: “Chị tìm size để cả tôi với cô ấy mặc thử đi nhé.”
“Được ạ, phiền cậu chờ một lát.”
Hành Hành nheo mắt lại, rõ ràng đang tưởng tượng cảnh mình với Lâm Chất mặc cặp đồ này sẽ trông như thế nào.
Lâm Chất cũng quan sát chiếc áo khoác kia, màu xanh biển, chất len dạ, kiểu dáng khá thời thượng, chắc cô mặc cũng hợp.
Nhân viên nhanh chóng mang ra hai bộ, đưa một cho Hành Hành, một cho Lâm Chất rồi cười: “Đây là phiên bản nam và nữ, dáng cắt gần giống đồ đôi tình nhân.”
Khóe môi Hành Hành cong lên, ánh mắt đầy ý đồ xấu xa.
Lâm Chất xoa đầu cậu: “Thay thử đi.”
“Được nha được nha!” Cậu nhóc phấn khích gật đầu lia lịa, vui vẻ kéo cô vào phòng thử đồ.
Ra khỏi trung tâm thương mại, một cậu thiếu niên điển trai cùng một mỹ nữ cao gầy, cả hai mặc đồ giống hệt nhau, khiến tỷ lệ ngoái nhìn gần như tuyệt đối.
Hành Hành bá vai Lâm Chất, cười tủm tỉm: “Chúng ta thật sự quá hợp!”
Lâm Chất liếc sang: “Không định mua cho ba con một cái luôn sao?”
“Ông ấy mới chẳng thèm mặc mấy thứ này đâu.” Hành Hành chỉnh lại cổ áo, nói: “Ba con chỉ mặc đồ đặt may riêng, còn mấy bộ này chỉ là trò vui nhỏ thôi, đừng phiền đến ông ấy.”
Lâm Chất gật đầu, hoàn toàn đồng ý về gu thời trang của Nhiếp Chính Quân. Dù hai bộ đồ này cũng phải giá năm con số, nhưng so với khí chất “tư nhân định chế” của anh thì đúng là chỉ như trò trẻ con. Từ “trò vui nhỏ” mà Hành Hành dùng quả thực rất chuẩn.
“Ôi chao, còn chưa mua giày cho dì nữa mà!” Hành Hành đập đầu, bỗng nhớ ra.
“Để lần sau đi. Cũng gần đến giờ ăn tối rồi.”
Hành Hành cúi xuống nhìn giày của cô, gật gù: “Trông cũng không cao lắm, chắc dì đi vẫn ổn?”
Mùa đông lạnh giá là thế nhưng lòng cô lại thấy ấm hẳn. Cô vòng tay ôm lấy bờ vai non nớt của Hành Hành, khẽ nói: “Dì ổn mà, đi thôi.”
____
Quán lẩu đông nghịt người, quán nào cũng ồn ào náo nhiệt. Hành Hành với Lâm Chất chọn ngay quán đông nhất, xếp hàng nửa tiếng mới đến lượt.
Chưa kịp ăn, điện thoại Lâm Chất đã reo.
“Nếu là ba con thì đừng nói bọn mình đi ăn lẩu nhé!” Hành Hành vội dặn.
Cô gật đầu, nhìn xuống màn hình quả nhiên là Nhiếp Chính Quân.
“Em đang ở đâu?”
Cô nhìn quanh khung cảnh ồn ào, rồi thản nhiên đáp: “Quán cà phê ngày thường thôi.”
“Anh tới đón nhé?” Giọng anh ôn nhu.
“Không cần đâu, bọn em vừa mới ngồi xuống.” Cô liếc Hành Hành, không muốn làm cậu cụt hứng.
Anh dặn thêm vài câu rồi mới tắt máy. Hành Hành ngọ nguậy trên ghế, trong lòng nghĩ: thì ra ba mình thật sự là kiểu người “lắm lời”.
Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, hai người chẳng quan tâm quy trình cứ thế cho hết vào.
“Đói chết mất!” Hành Hành gắp miếng lách bò, nhúng qua loa rồi cho ngay vào miệng.
“Ôi... ngon quá!” Cậu kêu toáng lên.
Lâm Chất mỉm cười, gắp thêm thả vào bát cậu: “Ăn từ từ thôi, hôm nay dì đảm bảo cho con ăn no.”
Cậu vừa cắn vừa xé, thích thú vô cùng.
Thường ngày ăn cơm cô luôn có cảm giác buồn nôn, không ngờ hôm nay ăn lẩu lại hoàn toàn không sao. Vị cay nồng bùng nổ, khiến cô thấy thỏa mãn từ trong ra ngoài.
Cô nhận ra lẩu đã thay thế bánh ngọt và trở thành món cô thích nhất từ khi mang thai. Lần đầu tiên cô ăn trọn vẹn một bữa mà chẳng hề thấy khó chịu.
_____
Tám giờ tối hai người về đến nhà, người ngợm ám đầy mùi lẩu.
“Dì phụ trách giải quyết ba con nhé...” Hành Hành xoa bụng no căng, vừa cởi áo vừa nhăn mặt vì mùi ớt cay ngập không khí.
“Thế còn con?”
“Sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, chuyện này giao cho dì thôi.” Cậu vỗ vai Lâm Chất, rồi thừa lúc Nhiếp Chính Quân chưa lộ diện chạy vèo lên lầu, chắc cả đêm cũng không ló đầu xuống nữa.
Lâm Chất nhướng mày, bất đắc dĩ nhận “nhiệm vụ”.
Cô cởi áo khoác đưa cho người hầu, hơi ngại ngùng nói: “Mùi hơi nồng, giặt chung với đồ của Hành Hành nhé.”
“Vâng, tiểu thư.” Người hầu mỉm cười nhận lấy.
Cô bước lên cầu thang, vừa đi nửa chừng thì cửa thư phòng mở, Nhiếp Chính Quân bước ra.
Lâm Chất hít mũi, nghĩ thầm: thôi rồi, mùi lẩu không giấu nổi.
Quả nhiên, lông mày anh chau lại: “Không phải bảo đi ăn đồ Nhật sao?”
Cô lúng túng bước tiếp: “Ờm...”
Chưa kịp vào phòng anh đã ôm cô từ phía sau, phá hỏng kế hoạch trốn chạy. Cô quay đầu lại, nở nụ cười lấy lòng.
Anh khẽ bật cười: “Đi ăn lẩu thì cứ thẳng thắn, việc gì phải giấu?”
Cùng anh vào phòng, cô nhỏ giọng: “Hành Hành nhớ lẩu lâu lắm rồi, sợ anh không cho nên...”
“Thì ra nói dối cũng là chủ ý của thằng nhóc đó?” Anh khoanh tay, nhìn thấu tất cả.
Lâm Chất khựng lại, lỡ vô tình bán đứng đồng minh.
“Hôm nay em không nôn chút nào cả.” Cô vội vàng nghiêm túc.
“Thế thì anh có nên tha cho thằng nhóc không?” Anh thuận thế gài câu.
Cô gật đầu, ngồi xuống sofa: “Em thích lẩu, em bé trong bụng cũng thích nữa.”
Câu nói đó chạm đúng “tử huyệt” của anh. Quả nhiên, sắc mặt anh dịu hẳn.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt, ánh mắt dừng lại trên bụng cô: “Cục cưng à, ăn nhiều không tốt đâu.”
“Ơ... anh nói với em hay với con thế?” Lâm Chất chần chừ.
Anh cười, ngẩng đầu xoa mái tóc cô: “Bảo bối, ăn ít thôi, không khỏe mạnh đâu.”
Cô: “...”
“Câu này là nói với em.” Anh bật cười, khoé mắt hằn lên nếp nhăn nhè nhẹ.