Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 60

Sáng hôm sau, khi người hầu vừa gõ cửa báo bà cụ đến, Lâm Chất vội vàng súc miệng, thay quần áo rồi chạy xuống lầu.

“Bà đến từ khi nào vậy ạ?” Hành Hành mở to mắt, thấy bà nội đang ngồi ngay ngắn trên sofa.

Bà cười, kéo tay cậu bé: “Sao thế? Không chào đón bà à?”

“Đâu có!” Hành Hành cười hì hì, còn duỗi tay giúp bà xoa lưng, “Con thích bà nhất, bà còn tốt hơn ông nội nhiều ấy.”

“Đúng là đồ nịnh. Nếu để ông nghe thấy thế nào cũng bị dạy cho một trận.” Bà cụ cưng chiều chọc nhẹ vào trán cậu, bật cười.

“Không đâu, trước mặt ông con sẽ nhất định nói con thích ông nhất. Nguyên tắc này con vẫn giữ mà!” Cậu bé ngồi rung chân, lanh lợi đáp.

Bà cụ cười tít mắt, vuốt đầu cậu: “Nguyên tắc? Ta thấy con xưa nay chẳng giữ cái nguyên tắc nào cả.”

Lúc này Lâm Chất vừa vội vã xuống đến nơi, bà cụ liếc nhìn rồi vỗ vỗ bên cạnh Hành Hành: “Bà có chuyện muốn nói với dì con, con lên lầu làm bài tập đi.”

Hành Hành do dự liếc sang Lâm Chất, cô gật đầu.

“Vâng ạ.” Cậu ngoan ngoãn đi lên lầu.

Lâm Chất bước đến trước mặt bà, đợi Hành Hành đóng cửa thư phòng lại xong liền quỳ xuống ngay ngắn.

“Con biết mình đã làm gì. Nếu bà muốn trách mắng hay đánh chửi, con đều chấp nhận. Chỉ xin người hãy giữ gìn sức khỏe.” Cô cúi đầu nên chỉ nhìn thấy chiếc cằm căng chặt của bà.

Bà cụ nhắm mắt thở dài: “Bao nhiêu năm nay nhà họ Nhiếp chưa từng bạc đãi con. Nhưng lần này con làm ta quá thất vọng.”

Lâm Chất không nói gì. Điều khiến cô thấy hổ thẹn nhất chính là khi đối diện với những người từng kỳ vọng vào cô nhiều nhất.

“Chuyện của con với Chính Quân ta muốn nghe chính miệng con nói.” Bà ngồi thẳng lưng trên sofa, vẫn toát ra phong thái nghiêm khắc năm xưa của một người đàn bà giữ gia phong.

Cổ họng Lâm Chất nghẹn lại: “Con… thích anh ấy. Từ rất lâu rồi.”

Bà cụ nhìn dáng vẻ gầy yếu kia, không đành lòng: “Đứng lên đi.”

“Không cần đâu, con quỳ thế này mới thấy lòng mình dễ chịu hơn chút.” Cô lắc đầu, cắn chặt môi.

Bà cụ lại thở dài: “Chính Quân là người có tiền đồ nhất trong nhà họ Nhiếp, cũng là người được chú ý nhiều nhất. Bao nhiêu năm nay trên thương trường không nói là ai cũng khen ngợi, nhưng ít ra nhân phẩm nó vẫn được xem trọng. Con có từng nghĩ chuyện của hai đứa sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh dự và sự nghiệp của nó chưa? Nếu nhân cách bị đánh giá thấp thì đó cũng chính là một đòn nặng nề đối với một thương nhân.”

Cằm Lâm Chất khẽ run: “Con biết…”

“Năm đó khi Chính Quân nhất quyết muốn đưa con về, tuy ta và ông đều phản đối nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.”

Lâm Chất ngẩng đầu, kinh ngạc: “Bà và ông biết con là con gái nhà họ Mộc?”

Bà gật đầu: “Mộc gia và Nhiếp gia vốn có ân oán, nhưng với nhánh này của chúng ta thì chẳng cần kiêng dè. Sống đường hoàng tất chẳng sợ thiên hạ đàm tiếu.”

“Vậy tại sao anh ấy lại đưa con về?” Trái tim cô chùng xuống, rồi cuối cùng hỏi ra điều vẫn canh cánh. Con người đó đâu phải dạng thương cảm dễ mủi lòng.

Bà nhớ lại chuyện cũ, chậm rãi nói: “Năm ấy, Chính Quân phát hiện chuyện chú ba của nó và mẹ con có quan hệ mờ ám. Ông nội sai nó sang Tô Châu xử lý. Việc đáng lẽ an bài ổn thỏa nhưng không ngờ mẹ con lại treo cổ tự vẫn. Chính Quân vì thấy có lỗi với Mộc gia nên mới kiên quyết muốn mang con về.”

“Anh ấy đã làm gì?”

“Chỉ khuyên chú ba rời đi, để Mộc gia được yên ổn.” Bà nói thoáng qua.

Nhưng Lâm Chất hiểu rõ phong cách của Chính Quân, chuyện chắc chắn không đơn giản chỉ là khuyên nhủ.

“Đừng nghĩ nhiều. Nếu nó thực sự thấy có lỗi đã chẳng đưa con về nhà.” Bà cụ tiếp lời.

Đầu gối Lâm Chất tê dại, trong lòng rối như mớ len đan. Cô không biết phải thoát khỏi bóng án cũ hai mươi năm trước ấy như thế nào.

“Ta đến đây là muốn nói một điều, vì danh dự của Chính Quân mà con nên rời đi thôi.” Giọng bà bình thản chẳng hề gay gắt.

Trong lòng Lâm Chất đầy chua xót, chẳng biết phải đáp lời thế nào.

“Sau này con cũng sẽ làm mẹ, vậy nên mong con hãy hiểu nỗi khổ tâm của một người mẹ.” Bà đưa tay vuốt mái tóc cô, dịu giọng: “Nhân lúc này hai đứa vẫn chưa ràng buộc quá sâu, rút lui kịp thời vẫn tốt hơn nhiều.”

Nước mắt cô từng giọt tuôn rơi xuống thảm, rất nhanh đã thấm đẫm một mảng.

“Đừng đợi đến khi mọi chuyện không thể vãn hồi mới hối hận thì đã muộn. Nếu ta và ông thuận theo vậy hóa ra là đang hại hai đứa. Một khi con có con của nhà họ Nhiếp, sau này con phải giải thích với đứa nhỏ thế nào đây? Anh em biến thành vợ chồng chẳng phải là trò cười sao?”

Cô cũng đã cố gắng ngừng khóc, nhưng không thể.

“Con còn trẻ, sau này rồi sẽ có một gia đình hạnh phúc, có những đứa con đáng yêu. Nhưng Chính Quân không phải người dành cho con.” Bà dịu dàng lau nước mắt cho cô, “Đừng hại chính mình, cũng đừng hại nó.”

Lâm Chất lấy tay che miệng, chỉ cảm trong mình thấy một trận buồn nôn dâng lên.

Bà cụ lại nói: “Huống hồ giữa hai đứa chưa chắc đã là tình yêu. Con từ nhỏ đã được nó chăm sóc, đôi khi cũng chỉ là một thói quen mà thôi, thế nên cả hai đều lẫn lộn bản chất tình cảm này…”

“Con yêu anh ấy…” Giọng Lâm Chất khàn đặc, lắc đầu.

“Thế còn nó thì sao?” Bà cụ hỏi.

Lâm Chất không chắc chắn, cô không thể thay Nhếp Chính Quân trả lời.

Bà cụ đứng dậy rồi đưa tay đỡ cô lên, nắm chặt hai tay cô: “Ta nhìn con lớn lên, cho dù chuyện này có làm Nhiếp gia mất mặt đi nữa ta cũng tin con không cố ý. Niềm tin này không chỉ đặt vào con mà còn là sự khẳng định vào ánh mắt của chính ta.”

“Vị trí dâu trưởng nhà họ Nhiếp này bao nhiêu năm nay vẫn bỏ trống, cũng nên chọn một người phù hợp rồi.”

Lâm Chất cố nuốt nghẹn nơi cổ họng: “Được tin tưởng như vậy, con thật sự rất vui…”

Bà cụ mỉm cười, vỗ nhẹ tay cô: “Vậy thì đừng làm ta thất vọng.”

Lâm Chất im lặng.

“Vài ngày nữa lão đại sẽ về, ta hy vọng con có thể suy nghĩ thật kỹ.”

Người hầu tiễn bà cụ ra xe. Lâm Chất ngồi lặng người trên sofa, nước mắt chưa từng dừng lại.

______

Tối đó cô chủ động gọi điện cho Nhiếp Chính Quân. Giữa khoảng cách cả Thái Bình Dương, cô nói khẽ: “Em nhớ anh lắm.”

Nụ cười của Nhiếp Chính Quân khiến cả phòng họp không ai hiểu nổi, ngay cả trợ lý đang báo cáo cũng sững người. Anh kéo ghế đứng dậy đi ra ngoài, tựa vào hành lang kính, khẽ cười: “Nói rõ đi, nhớ như thế nào?”

Nằm trên giường ôm gối, Lâm Chất khẽ nói: “Em muốn anh ôm em một cái.”

Bụng dưới căng thắt, anh lập tức có phản ứng theo bản năng.

“Bảo bối, em thật muốn lấy mạng anh..…”

Lâm Chất khẽ bật cười: “Vài ngày nữa là Tết rồi, anh vẫn chưa về sao?”

“Còn năm ngày nữa thôi, rất nhanh.” Giọng anh trầm thấp nhưng ẩn chứa một tia vui mừng.

Cô xoay người, khẽ nói: “Gần đây em hay mơ thấy ba, em muốn về thắp hương cho ông ấy.”

“Ông ấy không phải an táng ở Tô Châu sao?”

“Ừ.” Cô đáp khẽ, “Em muốn về đó một chuyến.”

“Được, chờ anh về rồi đi cùng.” Anh đồng ý rất nhanh.

Lâm Chất siết chặt ga giường: “Ngày mai em muốn về rồi, Tết anh mới về thì sẽ rất bận.”

“Anh luôn có thời gian cho em.” Anh cười.

Cô áp điện thoại trong tay, lòng bàn tay nóng rực: “Anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”

Nhiếp Chính Quân khẽ nhíu mày: “Giờ tình trạng của em đặc biệt, đi một mình rất nguy hiểm.”

“Em có người đi cùng mà.”

“Tại sao em cứ khăng khăng vậy?” Anh cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng rồi tự hỏi liệu có phải phụ nữ mang thai thường bướng bỉnh thế này không.

“Yên tâm đi, em ổn mà. Khi anh về đến nơi em chắc chắn vẫn nguyên vẹn chờ anh.” Lâm Chất nhắm mắt hít một hơi thật sâu, dường như trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương của anh.

Anh bất lực, dù không đồng ý cũng không thể ép cô. Huống chi cô còn đang mang thai càng không thể áp đặt.

“Được, nhưng nhớ đi cùng nhiều người nhé em.”

Cô bật cười: “Em đâu có đi đánh trận chứ.”

“Càng nhiều người, anh càng yên tâm.”

Sau khi gác máy, nhìn hai chiếc vali đã chuẩn bị sẵn, Lâm Chất cầm điện thoại ngẩn người rất lâu cho đến khi nó lại reo lên.

Là Lưu Ly gọi, than phiền chuyện vừa ngọt ngào vừa mệt mỏi của cô ấy. Lâm Chất chỉ lặng lẽ làm người nghe, trò chuyện cùng bạn khá lâu.

“Tuy cậu thường hay vậy thật, nhưng mà hôm nay có phải hơi lạnh lùng quá không?” Lưu Ly không vui.

“Chắc tại tớ hơi mệt.” Lâm Chất xoa thái dương.

“À à, thế thì tớ không làm phiền nữa. Tớ đi thay ca trông nhóc con đây.”

“Thay ca?”

“Ừ, tớ với Lâm Phong thay phiên nhau, một mình tớ lo không xuể.”

Lâm Chất đặt tay lên bụng, thoáng nghĩ nếu sau này cô và Nhiếp Chính Quân có con, họ cũng sẽ thay phiên chăm con như vậy sao? Nghĩ thế rồi cô khẽ cười. Nhưng rồi lại gạt đi, anh ấy nghiêm túc như thế, sao có thể?

“Cậu cười gì thế?”

“Không có gì, thôi cậu ngủ sớm đi.”

“Ngủ ngon nhé, tình yêu ~” Lưu Ly trêu.

“Ngủ ngon.”

__

Sáng sớm, Lâm Chất bảo tài xế chất vali vào cốp xe, chở cô ra sân bay.

Trong phòng chờ, cô đang lật tạp chí thì một nữ sinh mặc áo khoác trắng ngồi xuống cạnh. Vô tình ngẩng lên nhìn, rồi lại dời mắt. Nhưng như chợt nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu lần nữa.

“Xin chào.” Nữ sinh mỉm cười, gương mặt thanh tú.

“Cậu là Allen…” Lâm Chất suýt lỡ lời, vội nuốt lại.

“Hàng xóm à?” Cô gái cười, đôi má lúm đồng tiền thoáng hiện, rất đẹp.

“À…” Lâm Chất lúng túng.

“Cậu cũng đi Tô Châu?”

“Ừ, quê mình ở Tô Châu.” Không hiểu sao, cô thấy rất dễ bắt chuyện, “À đúng rồi, mình là Lâm Chất, Lâm trong song mộc, Chất trong chất lượng.”

Nữ sinh khẽ mím môi: “Mình là Chu Dạng, Chu trong Chu Văn Vương, Dạng trong bích ba dào dạt.”

“Mẹ cậu chắc hẳn là người yêu nghệ thuật, đặt tên đẹp thật.” Lâm Chất cười.

Chu Dạng lắc đầu, nhớ lại mẹ thời trẻ phóng khoáng, giờ vẫn rực rỡ cuốn hút: “Mẹ mình hồi trẻ mê đua xe, giờ lại thích dạy em trai mình đua. Nên… chắc không tính là thanh niên văn nghệ đâu nhỉ?”

Lâm Chất ngạc nhiên: “Mẹ cậu ngầu quá.”

Chu Dạng khẽ cười: “Ừ, cũng vậy thôi.”

Nụ cười của cô ấy có chút mơ hồ, càng nhìn càng cuốn hút.

Khi lên máy bay, hai người tình cờ ngồi cạnh nhau. Nhìn nhau cười, cả hai đều thấy chuyến đi này sẽ không nhàm chán.

Hai tiếng đồng hồ, họ nói chuyện nhỏ nhẹ cùng nhau, mới bất ngờ phát hiện có nhiều điểm chung.

“Vậy cậu cũng giỏi máy tính?” Chu Dạng hỏi.

Lâm Chất suy nghĩ: “So với sư huynh mình thì còn kém xa lắm.”

“Cần gì so với anh ta? So với người thường thôi. Anh ta đâu phải người nên loại ra khỏi bảng.”

Cô bật cười, thấy cô gái trước mắt thật thú vị.

“Còn cậu làm gì?”

Chu Dạng ngượng ngùng: “Mình nghiên cứu vật chất tối, còn viết tiểu thuyết nghiệp dư.”

“Vậy chuyến này là đi Tô Châu lấy tư liệu sao?”

“Không, đi giải tỏa thôi, gần đây áp lực nhiều quá.” Cô gái cúi đầu, hai má lúm lại thoáng hiện.

Lâm Chất muốn chụp lại gửi cho sư huynh, đúng là mỹ nhân khuynh thành, quả nhiên mắt anh sắc bén.

Xuống sân bay, Lâm Chất mời: “Cậu đã đặt khách sạn chưa? Nếu chưa thì đến nhà mình ở cũng được.”

“Mình đặt rồi, không phiền cậu đâu.” Chu Dạng đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ cằm thon nhọn: “Chuyện gặp gỡ này, mong cậu giữ bí mật giúp.”

Lâm Chất sững lại, rồi bật cười: “Yên tâm, mình kín miệng lắm.”

“Cảm ơn.” Chu Dạng vẫy tay, đi trước ra ngoài.

Lâm Chất nhìn theo bóng dáng gầy nhỏ ấy dần biến mất trong ánh sáng, rồi cất điện thoại, tự nhủ sẽ giữ trọn lời hứa.

Mộc gia tuy từng cháy rụi hơn nửa, nhưng vẫn còn vài bất động sản giữ lại. Dịch Thành đã sắp xếp cho cô một căn gần lâm viên Tô Châu, kiến trúc cổ, đình đài lầu tạ, như phiên bản thu nhỏ của Mộc trạch xưa.

Nơi này luôn có người trông coi, nên nhìn vẫn như có người ở. Lâm Chất chọn sống ở đông uyển nơi có ánh nắng đẹp và một cây ngô đồng trăm tuổi sum suê.

Sáng hôm sau, Nhếp Chính Quân nhận được tin cô đã về Tô Châu. Đợi cô ổn định xong xuôi anh mới gọi.

“Nơi này đẹp lắm, không khí trong lành nữa.” Cô nói.

“Em định ở bao lâu?” Anh biết cô mang theo nhiều hành lý, chắc chắn không chỉ vài ngày.

“Lâu lắm rồi chưa về nên em muốn ở thêm một chút.”

“Không về ăn Tết cùng anh và Hành Hành sao?” Giọng anh thoáng trầm xuống.

“Bọn anh sẽ về Nhiếp gia, em ở đó một mình cũng buồn, chi bằng ở đây còn vui hơn.” Cô tựa vào cửa sổ, mỉm cười.

Anh không nói gì thêm, bên kia có người gọi nên anh nhanh chóng cúp máy.

Lâm Chất mang ghế thêu hoa ra cửa sổ ngồi tắm nắng. Nắng đông ấm áp khác với phương Bắc.

Chỉ cần bước ra đây bầu trời dường như cũng rộng hơn hẳn.

Bình Luận (0)
Comment