Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 61

Buổi sáng tỉnh dậy, lúc đầu cô còn chưa ý thức được mình đã ở một nơi khác, chỉ cảm thấy không khí trong lành, dễ chịu vô cùng. Lần này căn bệnh nôn nghén vốn thường xuyên hành hạ cô lại không hề xuất hiện, không có chút buồn nôn khó chịu nào. Cô ngồi dậy trong sân, nhìn những cành liễu đang đâm chồi ngoài kia lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, yên bình.

“Tiểu thư, sao cô không mặc thêm đồ một chút?” Một bà lão ăn mặc giản dị từ hành lang đi đến. Bà đã sống ở đây hơn ba mươi năm, quen thuộc từng ngọn cỏ nhành cây nơi đây, nhưng chỉ riêng với Lâm Chất thì mới gặp lần thứ hai.

“Bà Dương, năm nay xuân đến sớm thật ấy.” Lâm Chất mỉm cười quay đầu lại.

“Đúng vậy, Tết còn chưa qua mà đã lập xuân rồi, liễu non cũng đã ngả xanh.” bà Dương cười hiền hòa.

Lâm Chất đứng dậy, quả đúng như vậy, gió xuân mơn man trên má đã sớm không còn cái rét thấu xương của phương Bắc.

“Tiểu thư, mau đi ăn sáng thôi.”

“Xong chưa ạ? Hôm nay có gì ngon vậy?” Lâm Chất vừa cười vừa đi theo bà.

“Mì Dương Xuân.” Bà Dương trả lời đầy tự tin.

Món mì này Lâm Chất cũng biết nấu, tay nghề cũng không tệ, nhưng so với Dương bà thì cô vẫn phải chịu thua.

“Món này thật đáng để học hỏi.” Lâm Chất khen.

“Sáng nay ta mới nhào bột đấy, đảm bảo ngon!” Bà Dương vui vẻ giải thích. “Nếu con thích thì mai ta lại làm.”

“Được ạ, thật sự rất ngon” Lâm Chất húp một ngụm canh xong cảm thấy cả người ấm áp hơn hẳn.

Ăn xong cô ra ngoài tản bộ. Tô Châu trong mắt cô giờ không còn nhiều ấn tượng, nếu không nhờ Dịch Thành còn giữ lại căn nhà này, e rằng cô chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ ở lại nơi này nữa.

Thành phố mang nét riêng của khí hậu ôn hòa, dịu dàng. Đứng trên cây cầu vòm nhìn mặt nước xanh biếc, từng con thuyền trôi chậm, người chèo khẽ ngân nga một khúc hát dân gian không tên, nhịp điệu lên xuống kéo dài bất tận. Tựa vào thành cầu cô thấy ngay cả gió bên tai cũng trở nên ấm áp.

Cô chợt nghĩ, có lẽ nên đi nghe một buổi Côn kịch.

… Trên sân khấu, khúc 《Kinh mộng》 trong 《Mẫu Đơn Đình》 cất lên. Lâm Chất vốn không hiểu cũng chẳng phân biệt được ca điệu, nhưng trong khung cảnh giữa những khán giả xung quanh đang chăm chú thưởng thức, cô cũng không kìm được mà đưa mắt nhìn quanh.

Và rồi, cô bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Chu Dạng dường như cũng không thấy hợp, ánh mắt lướt một vòng rồi vô tình chạm phải ánh nhìn của cô.

Lâm Chất khẽ chỉ ra ngoài, Chu Dạng gật đầu, đứng dậy lặng lẽ đi ra.

Hai người vừa bước ra khỏi rạp, nhìn nhau mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Tưởng chỉ có một mình mình thấy khó chịu, hóa ra cậu cũng chịu không nổi.” Chu Dạng cười nói.

Lâm Chất gật đầu: “Ban đầu là do tưởng mình có thể dễ dàng tiếp nhận, ai ngờ lại quá đề cao bản thân rồi.”

“Cô là người Tô Châu à?”

Cô gật đầu khó nhọc: “Mất mặt quá phải không?”

Chu Dạng gật gù: “Có hơi hơi.”

Lâm Chất bật cười: “Thôi đi nào, hai kẻ chẳng biết thưởng thức thì đi ăn cơm là hợp nhất.”

“Cô biết chỗ nào ngon không?”

“Để mình hỏi người nhà.” Lâm Chất rút điện thoại gọi cho bà Dương.

_____

“Tùng Hạc Lâu?” Chu Dạng ngẩng đầu nhìn biển hiệu, “Lớn thế này liệu có phải dạng quán chuyên chặt chém không?”

“Không đâu… chắc chắn không.” Dù sao cũng là bà Dương giới thiệu, Lâm Chất nghĩ thầm.

“Thử xem sao.” Chu Dạng đi trước.

Họ được sắp chỗ ở một góc vừa hay có bình phong ngăn cách.

“Chu Dạng, cậu quen sư huynh kiểu gì vậy?” Lâm Chất vừa xem thực đơn vừa hỏi.

“Ờ… anh ấy là hàng xóm của mình” Chu Dạng đáp qua loa.

“Hai người ở cùng khu à?”

“Ừ, cửa đối cửa.” Chu Dạng gật đầu rồi gọi mấy món.

Lâm Chất cũng chọn vài món rồi gấp thực đơn lại.

“Đừng lấy mộc nhĩ, đổi món khác đi.” Chu Dạng nói.

“Tại sao?” Lâm Chất ngạc nhiên.

“Phụ nữ mang thai không nên ăn mộc nhĩ, dễ hoạt huyết.” Chu Dạng vừa nói vừa rót trà.

Lâm Chất sững người: “Cậu nhận ra mình mang thai?”

Vì vốn dĩ dáng người cô vẫn chưa rõ ràng lắm, mới bốn tháng bụng chỉ hơi nhô ra như ăn no. Hơn nữa trời hôm nay mát nên cô mặc áo phao mỏng, vốn chẳng dễ nhìn ra.

Chu Dạng ngồi thẳng người, cười nhạt: “Thật ra nhìn bên ngoài thì không thấy, chỉ là câhu thỉnh thoảng lại đưa tay chạm bụng. Người bình thường ai lại chú ý bụng mình thường xuyên thế chứ? Dáng người cậu gọn gàng như vậy chẳng lẽ vì mập bụng mà cứ lo che giấu sao?”

Lâm Chất đặt cốc nước xuống, khẽ khen: “Mắt quan sát của cậu đúng là rất lợi hại.”

“Mình viết tiểu thuyết trinh thám mà.” Ánh mắt Chu Dạng trong suốt, như muốn soi thấu mọi bí mật trước mặt.

“Cho mình đọc thử được không?” Lâm Chất cười, khẽ gõ đôi đũa đặt ngay ngắn trên chén.

“Được chứ.” Chu Dạng lấy điện thoại, đưa cho cô, “Đây là bút danh của mình, cậu có thể tìm mấy bộ nhẹ nhàng mà đọc.

“Thật sự đáng sợ sao?” Lâm Chất cúi đầu nhìn.

“Đối với phụ nữ mang thai thì không thích hợp lắm.” Chu Dạng lắc đầu.

“Không sao, lá gan mình cũng khá lớn.” Cô ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào.

Chu Dạng bưng ly nước lên, khẽ nhấp môi rồi mỉm cười.

Ăn xong một bữa trưa cũng khá ổn, Lâm Chất cùng Chu Dạng dẫm dưới ánh nắng ấm áp, thong thả dạo bước trên phố.

“Mặt dây chuyền này không tệ.” Lâm Chất chống tay lên tủ kính, chỉ vào.

Ông chủ cửa hàng đồ ngọc lập tức bước đến: “Tiểu thư thật tinh mắt, đây là hàng mới về hai ngày trước, tất cả sắp bán hết rồi.”

Chu Dạng chỉ hơi ngẩng mắt lên, “Ồ” một tiếng, không nói thêm.

Về sau mặc cho ông chủ hết lời tâng bốc, cô cũng không hề tỏ ra hứng thú.

Hai người sóng vai đi ra khỏi cửa hàng, Lâm Chất cười hỏi: “Tiểu thuyết gia, lại phát hiện ra gì rồi?”

Chu Dạng quay đầu, chỉ vào cái thùng giấy ở cửa: “Hàng hôm nay mới về, ông ta rõ ràng đang nói khoác.”

“Chẳng lẽ không thể nhập hàng cả hai ngày liền sao? Lỡ như cửa hàng ông ta buôn bán thật tốt thì sao?” Lâm Chất hỏi.

“Không có khả năng.” Chu Dạng kết luận, “Dấu tay trên mặt kính vẫn chưa lau sạch, chứng tỏ vừa nãy quả thật có người mang hàng vào. Có lẽ là nhân viên sắp xếp lại. Còn nói chuyện nhập hàng hai ngày liên tiếp... thoạt nhìn cậu có vẻ không hiểu thị trường. Cửa hàng đồ cổ thế này sao có chuyện nhập hàng liên tục. Nhu cầu thị trường đâu có lớn như vậy, bọn họ lấy gì mà cung nhiều hơn cầu?”

Lâm Chất gật gù: “Cho nên nguyên nhân cậu không mua chính là vì ông ta lừa gạt cậu?”

“Ừ, mình ghét nhất là bị lừa.” Chu Dạng đi vào một tiệm nhỏ định mua sữa chua, quay đầu hỏi: “Cậu uống gì?”

“Cho mình sữa tươi.” Cô đứng ở cửa, khẽ mỉm cười.

Lâm Chất nhìn bóng dáng cô ấy cúi đầu lựa chọn, trong lòng càng rõ ràng cô là kiểu người nào. Với những người vốn thông minh bẩm sinh bị lừa còn khó chịu hơn bị đánh lừa công khai, bởi vì đó là sự chà đạp lên trí tuệ.

Lâm Chất nhịn không được khẽ cười, bản thân mình là học bá giả vờ thiên tài, còn cô gái trước mắt lại là thiên tài giả vờ trưởng thành.

Cô khẽ lắc đầu, thầm than: Sư huynh ơi sư huynh, gánh nặng đường dài nha...

“Cậu đang nghĩ gì đó?” Chu Dạng từ trong tiệm đi ra đưa cho cô một hộp sữa tươi, “Chúng ta còn có một lời hứa đấy, cậu còn nhớ chứ?”

Lâm Chất khẽ chấn động, trong lòng kinh hãi: Người này... rốt cuộc nhìn thấu người khác bằng cách nào vậy!

“Nhớ chứ, mình sẽ không nói cho sư huynh đâu.”

Chu Dạng cắm ống hút, vừa uống vừa gật đầu.

Lâm Chất bất giác thấy thương cảm cho cha mẹ cô ấy. Một đứa trẻ thông minh và nhạy bén đến vậy, bọn họ nuôi dạy thế nào đây?

Sắp làm một người mẹ trong tương lai, khiến cô không không khỏi nghĩ sâu hơn về vấn đề này.

Hai người dạo phố chừng hai tiếng sau Lâm Chất bèn mời cô ấy về nhà ăn sủi cảo, vì buổi tối bà Dương đã nói sẽ làm.

“Ăn thôi, không cần tự gói sao?” Chu Dạng hỏi.

Lâm Chất cười: “Chỉ cần cậu ăn, không cậu ngươi gói.”

“Được, mình đi.” Nàng sảng khoái nhận lời.

Lâm Chất đi phía trước, hai vai khẽ run run.

“Cậu đang nghĩ sao tớ lười như vậy có phải không?” Chu Dạng nhanh chân đuổi kịp, giải thích: “Thật ra trong nhà mình trừ mẹ ra thì chẳng ai biết nấu ăn, vì bà nấu quá ngon. Thế nên bốn chị em mình đều chẳng ai biết làm việc nhà.”

“Nhà cậu có đến bốn đứa con?” Lâm Chất kinh ngạc, trong thời buổi kế hoạch hóa gia đình, vậy mà nhà cô ấy vẫn đủ sáu miệng ăn?

Chu Dạng gật đầu: “Trừ em trai út ra thì ba chị em bọn mình đều rất xuất sắc.”

“Còn em trai cậu thì sao?”

“Không sao cả, chỉ là quá khác với người nhà họ Chu, quá ngốc thôi.” Chu Dạng thản nhiên nói.

Lâm Chất may mắn đã uống xong sữa tươi, nếu không chắc chắn sẽ bị sặc bởi câu nói bình thản nhưng đầy khinh bỉ kia.

“Có lẽ... .. em cậu mới là người bình thường thật sự đấy.”

Chu Dạng híp mắt: “Mẹ mình đã vô số lần hối hận vì sinh ra nó, thậm chí vài lần còn muốn nhét nó trở lại cơ mà.”

Lâm Chất bật cười, cô nói: “Vậy sau này nếu mình sinh con có khi nào cũng giống mẹ cậu, hối hận vì không quản nổi nó không?”

Ý cô muốn nói là sợ cảnh bất lực trong việc dạy dỗ con cái.

Chu Dạng lại đáp: “Mình khuyên cậu nên sinh nhiều một chút, sau này chỉ số thông minh mới có bảo đảm.”

Lâm Chất: “...”

Bà Dương rất hoan nghênh khi có khách tới nhà, đối với việc trổ tài nấu nướng bà càng đầy háo hức. Ngày thường trong nhà chỉ có hai vợ chồng bà, thỉnh thoảng gọi vài người đến dọn dẹp cũng chẳng náo nhiệt được bao nhiêu, cho nên bà cực kỳ mong có khách.

Chu Dạng chắp tay sau lưng nhìn bà Dương nhào bột, đôi tay bà đầy sức mạnh, khối bột được nhào nặn điên đảo như thể có phép thuật.

Lâm Chất đứng cạnh rửa rau, chậu rau đặt ngay cửa sổ. Hoàng hôn chiếu nghiêng, ánh sáng dịu dàng rọi xuống người cô.

Cô mặc váy dài bằng vải cotton, mái tóc dài buộc cao, trông có vài phần giống hình tượng “cô gái thôn quê” mà mẹ Chu Dạng thường kể cho cô nghe.

Chu Dạng tựa người lên bệ cửa kính, hai chân bắt chéo ngắm nhìn cảnh tượng này, bỗng thấy tò mò: Người đàn ông nào khiến “cô gái thôn quê” trước mắt này tình nguyện mang thai, sinh con?

Có phải cũng giống như mẹ cô từng nói, mang trong lòng sự cảm kích và nhiệt tình sâu đậm, mới cưới một “cô gái thôn quê” về làm vợ chăng?

Cô ngẩn người vì dáng vẻ xinh đẹp của Lâm Chất thu hút suốt mười lăm phút. Sợ mùi hăng của hẹ quá nặng, bà Dương lo cả hai sẽ không thích nên đã thay bằng cải thảo. Lại nghĩ đến việc Lâm Chất đang mang thai nên còn cho thêm ít tôm bóc vỏ, nấm hương và vài nguyên liệu bổ dưỡng khác. Bữa sủi cảo này Chu Dạng ăn vô cùng thỏa mãn, bất giác nhớ đến tay nghề nấu nướng của mẹ mình.

“Sắp đến Tết rồi, sao cậu không về nhà?” Sau khi uống xong một chén trà nhỏ, Lâm Chất mỉm cười hỏi.

Chu Dạng ngửi hương trà rồi nói: “Mẹ tớ cùng ba sang châu Âu hưởng tuần trăng mật, tiện thể dẫn em trai đi luôn. Ba anh em tụi tớ mỗi người một nơi, đành phải tự lo cho mình.”

“Thế còn anh trai và chị gái thì sao? Họ không gọi cậu về ăn Tết à?”

“Anh trai tớ bận tối mặt, chẳng rảnh đâu. Còn chị gái thì đang theo đuổi một họa sĩ, mấy hôm trước đã chạy sang Nhật rồi.”

Nghe Chu Dạng kể lại, Lâm Chất thấy rất tò mò: “Ba mẹ cậu vẫn kiên trì đi hưởng tuần trăng mật hằng năm à? Tình cảm tốt thật đấy.”

Chu Dạng khẽ nhướng mí mắt: “Cho dù không đi đâu thì ở nhà họ cũng ngọt ngào đến phát ngấy. So ra, mình còn mong họ ra ngoài hơn.”

Lâm Chất tràn đầy ngưỡng mộ: “Ba cậu nhất định rất yêu mẹ cậu.”

“Tại sao lại kết luận như vậy? Sao không phải là mẹ tớ rất yêu ba tớ chứ?” Chu Dạng ngạc nhiên.

Lâm Chất đáp: “Phụ nữ thường có thiên tính trung thành, sẵn sàng dựa vào và dốc sức giữ gìn. Nhưng đàn ông thì khác, nhất là đàn ông trung niên họ ít khi thể hiện ra ngoài, thường trầm lặng và nội liễm. Nhà cậu có bốn người con, điều đó chẳng phải đã chứng minh ba mẹ cậu thực sự yêu nhau sao? Mà gia đình gắn bó được như vậy tất nhiên là nhờ ba cậu yêu mẹ cậu rồi.”

Chu Dạng nghe mà như rơi vào sương mù: “Tuy ba tớ luôn chiều mẹ, nhưng từ những gì tớ miêu tả thì đâu thể suy ra ông ấy yêu mẹ đến mức đó.”

Lâm Chất bật cười: “Cậu thông minh, nhưng thiếu kinh nghiệm sống thôi. Đàn ông trung niên đối xử với vợ thường có hai kiểu: hoặc tôn trọng nhau như khách, hoặc suốt ngày cãi cọ. Còn những cặp hay khoác vai, nắm tay nhau trên tàu điện ngầm thường là tình yêu cuồng nhiệt. Đến tuổi cha mẹ cậu, họ thường ngồi mỗi người một bên, thỉnh thoảng nói vài câu, có khi còn trêu chọc chê bai nhau. Đây là điều tớ và bạn cùng phòng rút ra thời đại học, lần nào cũng đúng.”

Chu Dạng gật đầu công nhận. Ngoài thời gian ở nhà thì cô ấy chỉ vùi đầu trong phòng nghiên cứu, đúng là thiếu quan sát cuộc sống, điểm này cô ấy thừa nhận.

“Không còn sớm nữa, tớ về khách sạn đây.” Chu Dạng đứng dậy, mỉm cười: “Cảm ơn bữa tối nhé, mình ăn rất vui.”

“Trời tối rồi, con gái ra ngoài một mình không an toàn đâu. Nếu cậu muốn thì ở lại đây qua đêm cũng được.” Lâm Chất nói.

Chu Dạng hơi do dự. Cô bị ám ảnh với ga giường khách sạn, tối qua ngủ không yên. Nhưng tùy tiện ở nhà người khác, lại là người chỉ quen biết sơ sơ liệu có ổn không?

“Bà Dương vừa mới phơi chăn lúc trưa, chắc vẫn còn vương chút hương nắng, cậu thử xem.” Lâm Chất thấy cô ấy dao động, biết ngay đang băn khoăn điều gì.

Chu Dạng rối rắm: “Ờ… theo phép lịch sự thì chắc nên từ chối vài câu. Nhưng mà mình thấy bị cám dỗ rồi, phải làm sao bây giờ?”

“Ở lại đi, khỏi để một bà bầu như tớ phải tiễn cậu ra cửa.” Lâm Chất cười, chủ động nắm tay. Cả hai đều là kiểu người có tính bảo vệ mạnh mẽ, nhưng chuyện kiểu “vừa gặp đã như thân quen” quả thật có thể xảy ra, ít nhất với họ là vậy.

“Được rồi, nhưng cậu phải đảm bảo an toàn cho tớ đấy.” Chu Dạng nhượng bộ.

Lâm Chất bật cười: “Chắc chắn rồi, mình còn khóa thêm vài then cửa nữa cho cậu yên tâm.”

Sắp xếp ổn thỏa cho Chu Dạng xong, Lâm Chất trở về phòng rửa mặt. Nằm trên giường cô mở điện thoại đọc tiểu thuyết của Chu Dạng. Nhìn vẻ ngoài gầy gò yếu ớt của tác giả, ai ngờ khi miêu tả cảnh phạm tội lại lôi cuốn và gay cấn đến thế: cảnh sát sắc sảo chua ngoa đối đầu với tội phạm IQ cao. Vốn không thích những tình tiết quá bạo lực hay máu me, nhưng trong sách của Chu Dạng, Lâm Chất lại thấy vừa mênh mang vừa hấp dẫn.

Cô có cảm giác như đang ngồi đối diện tác giả, trong bộ đồ trắng, ánh mắt sắc bén, khắc họa hình tượng tội phạm ngay trong đầu. Đọc một hồi mắt cô cay xè, nhìn lại thì đã hơn một giờ sáng. Với phụ nữ mang thai thì đây là thói quen sinh hoạt cực kỳ tệ, cô vội buông điện thoại, nhủ mình phải ngủ ngay.

Chỉ vừa nhắm mắt, cảnh trong truyện lại tái hiện trước mắt: không khí âm u, thủ pháp tỉ mỉ, pháp y giám định... Toàn thân rùng mình khiến cô tỉnh táo hẳn. Đến lúc này Lâm Chất mới hiểu lời Chu Dạng nói về việc chọn bộ “ít kinh dị” để đọc. Nhưng càng cố không nghĩ, hình ảnh càng hiện ra rõ ràng: bóng người lờ mờ trong tủ quần áo, cành liễu ngoài cửa sổ rung theo gió, tất cả đều tĩnh lặng đến rợn người.

“Thịch… thịch… thịch…” Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên khiến Lâm Chất hoảng hốt bật dậy.

“Ai vậy?”

“Tiểu thư, bên ngoài có một vị tự xưng là họ Nhiếp nói muốn gặp.” Giọng bà Dương vọng vào.

Lâm Chất nhanh chóng xuống giường, mở cửa. Trước mắt là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô không rời.

Cô khẽ thở phào, rồi bảo: “Bà ơi, bà đi nghỉ đi, để con xử lý.”

Biết người tới là ai, bà Dương gật đầu rồi cầm đèn pin rời đi.

“Em không mời anh vào sao?” Giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm yên tĩnh, ngay bên tai cô.

Lâm Chất vươn tay kéo anh vào, quay lại đóng cửa rồi ôm lấy eo anh.

“Được rồi, em tha thứ cho hành động tự ý của anh.”

Anh khẽ cười, đẩy nhẹ cô ra.

Lâm Chất nắm tay anh: “Anh vừa xuống máy bay à? Có lạnh không, có muốn uống nước ấm không?”

“Anh chỉ muốn tắm nước nóng thôi.”

“Được, đi theo em.”

Đi được nửa đường, cô mới sực nhớ: “Hành lý của anh đâu? Không có quần áo thì thay bằng gì?”

Nhiếp Chính Quân lúc này mới quay lại lấy chiếc vali bỏ ngoài cửa.

Tựa vào tường Lâm Chất khẽ cười, lông mày ánh lên niềm vui: “Vội vàng muốn tuyên bố chủ quyền quá nên quên mất à?”

Anh bình thản xách hành lý vào, khoác vai cô cùng đi vào trong.

Trong lúc anh tắm, Lâm Chất ngồi ngoài lướt Weibo. Đến khi anh bước ra thấy cô vẫn ngồi đợi, anh cúi xuống, giữ lấy vai rồi hôn lên môi cô. Hơi thở của anh quá mạnh, cô phải cố sức đẩy ra.

Trong phòng ấm áp, gương mặt cô đỏ bừng ướt át đầy sức sống. Nhiếp Chính Quân lập tức bế cô lên giường khiến cô vội ôm lấy điện thoại, làm anh bật cười khẽ.

Nằm trên giường, anh nhìn bộ chăn gối đỏ tươi rồi hỏi: “Sao lại chọn kiểu này?”

Lâm Chất kéo chăn che mặt: “Không biết.”

Anh lật chăn, nằm cạnh cô. Chiếc giường gỗ lê chạm khắc hoa văn đã cũ mang chút hương vị cổ kính.

Lâm Chất ôm eo anh, thì thầm: “Vừa nãy em đọc tiểu thuyết kinh dị, thật sự đáng sợ.”

“Muộn thế này còn đọc tiểu thuyết à? Em vốn có thói quen sinh hoạt rất tốt mà? Bé con quấy em à?”

“Không phải.” Cô đặt tay anh đang để trên bụng xuống, mười ngón đan chặt, rồi nói: “Em quen một cô gái rất thú vị, ở ngay phòng phía tây, chính cô ấy viết truyện đấy.”

“Cô gái nào? Em quen thế nào?” Anh cảnh giác hẳn.

Lâm Chất cười: “Sư huynh em thầm thích cô ấy. Cô ấy còn trẻ nhưng đúng là một thiên tài.”

Nhiếp Chính Quân không để tâm, Lâm Chất tiếp: “Tối nay bọn em ăn sủi cảo cùng nhau. Người gầy vậy mà ăn hết hai mươi cái.”

“Còn em thì sao?”

Lâm Chất nghiêm túc nghĩ rồi đáp: “Hai mươi lăm cái.”

“Bảo bối, em không thấy xấu hổ khi so sánh với người khác hửm?” Anh thở dài ôm cô.

“Em có hai người lận đấy, tiêu hao nhiều hơn mà.” Cô bật cười.

“Ăn ít thôi, con nặng cân sinh ra sẽ rất vất vả.”

“Thế à?” Cô ngạc nhiên.

“Có khi phải sinh mổ đấy.” Anh hôn cổ cô, để lại một dấu hôn đỏ.

“Ừm… vậy em sẽ ăn ít lại.”

Anh khẽ run ngực, như đang cười vì sự ngốc nghếch đáng yêu kia. Lâm Chất rúc vào lòng anh cảm thấy cực yên tâm, cơn buồn ngủ ập đến.

“Em mệt rồi…” Cô lim dim mắt.

Anh vuốt nhẹ eo cô, thì thầm: “Ngủ đi, anh trông em ngủ.”

“Đừng trông… Anh cũng mệt mà.” Giọng cô nhỏ dần, tan vào cổ họng, rồi chìm vào giấc ngủ.

Anh nghiêng người ôm chặt lấy cô, lại không hề buồn ngủ.

Có anh bên cạnh cô luôn ngủ yên giấc. 

Có cô ở đây, anh lại luôn tỉnh táo lạ thường.

Bình Luận (0)
Comment