Trong tay mỗi người đều cầm một chậu cúc vàng nhỏ, Lâm Chất đặt trước mộ ba, còn Nhiếp Chính Quân thì đặt trước mộ mẹ.
Cuộc đời thật kỳ lạ, hơn hai mươi năm trước họ đã từng gặp nhau, lúc đó không ai ngờ sau này lại có mối duyên phận như thế này.
Dù đã sang đầu xuân, nghĩa trang công cộng nằm trên địa thế cao cùng với ngọn gió cứ thổi lồng lộng, khiến cho cái lạnh vẫn thấu xương.
Lâm Chất quỳ gối trên nền đất băng giá, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau tấm ảnh cha. Bức ảnh đen trắng ghi lại dáng người phong hoa tuyệt sắc, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhàn nhạt khiến vạn vật trần thế cũng trở nên nhạt nhòa.
“Ba có phải rất đẹp trai không?” Cô ngẩng đầu cười hỏi.
Nhiếp Chính Quân đưa tay vuốt gương mặt lạnh buốt của cô, khẽ nói: “Đừng quỳ lâu quá, kẻo bị cảm lạnh.”
Lâm Chất nắm lấy tay anh, giọng tiếc nuối: “Ký ức của em về ba mẹ quá ít, nếu không thì chắc em còn có thể trò chuyện với họ nhiều hơn.”
“Không phải lỗi của em.” Anh ngồi xuống cạnh bên, cùng nhìn thẳng với cô.
Ánh mắt Lâm Chất lại rơi về phía bia mộ của mẹ. Người phụ nữ có thể sinh ra một người đàn ông khiến người khác say mê đến vậy, hẳn cũng từng là một người đẹp dịu dàng, khí chất phi thường.
“Em có chút trách mẹ...” Cô khẽ nói, trong lòng thoáng day dứt.
Nhiếp Chính Quân kéo cô đứng dậy: “Anh từng gặp mẹ em rồi, bà là người rất hiền hòa.”
“Thật sao?” Lâm Chất thu lại ánh nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ, hy vọng nghe anh kể thêm về ba mẹ mình.
“Bà ấy rất yêu thương em.” Anh vòng tay ôm vai, đứng cạnh cô, “Một người dịu dàng như vậy, ngay cả động vật cũng không nỡ làm tổn thương vậy mà cuối cùng lại chọn kết thúc cuộc đời mình. Chắc hẳn trong lòng bà oán trách bản thân nhiều lắm, thế nên em đừng trách bà nữa.”
Lâm Chất níu lấy vạt áo anh, dụi đầu vào ngực anh, giọng rầu rĩ: “Em biết.”
Hai người cùng xuống núi, gió lớn làm thổi tung vạt áo cô, bóng hình cao lớn ấy bao trọn cô vào vòng tay.
Ngày đầu năm mới, Hành Hành bị cảm, cuộn trong chăn chỉ lộ cái đầu nhỏ và đôi mắt rơm rớm nước.
“Con không cố ý khóc đâu, chỉ là nước mắt cứ tự chảy xuống thôi...” Cậu sụt sịt, mũi đỏ hoe, khóe mắt ngấn lệ.
Lâm Chất bưng bát thuốc ngồi bên giường, Nhiếp Chính Quân đứng phía sau.
“Mau uống đi, nếu không sẽ càng khó chịu.” Cô đưa bát thuốc cho cậu bé.
Hành Hành lắc đầu quấn chặt lấy chăn: “Cho con mấy viên thuốc nhỏ đi, con không uống cái này đâu, đắng lắm!”
“Con ngậm mũi một cái rồi uống một hơi là xong, chẳng đắng tí nào, còn hơi ngọt nữa.” Lâm Chất kiên nhẫn dỗ dành.
Cậu bé càng cố thủ, trùm kín người trong chăn.
“Nếu không uống thì tối nay không được ra ngoài bắn pháo hoa.” Nhiếp Chính Quân nghiêm giọng.
Hành Hành lập tức ló đầu ra, mặt đỏ bừng: “Uống thì uống!”
“Đợi lát nữa anh bảo A Long mua thêm pháo hoa, cho con bắn thỏa thích.”
Nghe vậy, Hành Hành liền nhận bát thuốc từ tay Lâm Chất, cau mày ngửa cổ uống một hơi hết sạch.
Vừa buông bát xuống, miệng còn nhăn nhó, Lâm Chất nhanh đã tay nhét viên kẹo vào miệng cậu.
“Cái này là kẹo gì thế?” Hành Hành vừa nhai vừa chép miệng, vị lạ lẫm mà ngon.
“Bà Dương tự làm đấy, là kẹo mơ.”
“Ngon quá, còn nữa không ạ?” Cậu nhìn vào tay cô.
Lâm Chất xòe hai bàn tay trống trơn. Kẹo mơ này bà Dương đặc biệt làm cho cô, chua chua ngọt ngọt dễ ăn, còn giúp giảm buồn nôn, rảnh rỗi ngậm một viên cũng thấy dễ chịu.
“Bà Dương khéo tay thật, cái gì cũng làm được...” Cậu còn thòm thèm.
“Ngủ một giấc cho khỏe đi, lát nữa dậy uống canh gà ác dì hầm, ngon lắm.” Lâm Chất chỉnh lại chăn, dịu dàng nói.
“Canh gà ác? Nghe giống canh dành cho bà bầu uống thì phải.” Cậu vùi mình trong chăn ấm áp, lim dim mắt.
Lâm Chất bật cười, Nhiếp Chính Quân kéo tay cô: “Để nó ngủ, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hành Hành vẫy vẫy bàn tay nhỏ, mấy sợi tóc dựng lên trên trán, nhìn ngoan hiền hơn mọi ngày.
“Đừng nghịch điện thoại đấy nhé.” Lâm Chất quay lại dặn.
“Còn chưa sinh mà đã giống bà mẹ rồi.” Cậu nói xong liếc trộm ba, lập tức chui tọt vào chăn lăn vài vòng.
Lâm Chất phì cười, Nhiếp Chính Quân chẳng buồn trách, chỉ ôm cô rời khỏi phòng.
Buổi chiều Nhiếp Chính Quân ngồi trước máy tính xử lý công việc, Lâm Chất cầm tạp chí đọc, được một lúc thì gật gà gật gù rồi ngủ quên.
Anh ngẩng đầu thấy cô nghiêng người ngủ trên ghế, bèn bước lại véo nhẹ má rồi nói: “Ngủ ban ngày nhiều quá thì tối lại khó ngủ, mau dậy đi em.”
Lâm Chất mơ màng ngẩng đầu: “Em lại ngủ quên à?”
Dạo gần đây Lâm Chất rất dễ buồn ngủ, ngồi đâu cũng có thể gục xuống. Nhiếp Chính Quân nhận ra việc ngủ quá nhiều ban ngày khiến cô khó ngủ vào ban đêm nên thường chú ý quan sát.
“Anh thấy em như vậy cũng không ổn.” Anh đưa tay xoa nhẹ gương mặt, cố đánh thức cô tỉnh táo hơn.
“Em cũng cảm thấy thế.” Cô ngáp một cái, vươn vai đấm nhẹ vai, “Cứ ở trong nhà mãi thì chẳng khác nào gỉ sắt, em phải tìm việc gì đó để làm mới được.”
“Làm gì?” Anh vừa bóp vai cho cô, động tác vừa đủ khiến đôi mắt khép lại theo phản xạ.
“Đi làm thì không thực tế, ai lại đi thuê một phụ nữ mang thai chứ...” Giọng cô nhỏ dần, giống như đang lẩm bẩm, “Có lẽ nên phát triển một sở thích nào đó...”
“Vẽ tranh chẳng hạn?”
Lâm Chất mở to mắt: “Vẽ tranh?”
“Anh nhớ hồi nhỏ em có năng khiếu vẽ, còn từng đoạt giải nhì hội thi mỹ thuật cấp toàn quốc cho học sinh tiểu học.” Anh cười nhắc lại.
Cô cố gắng lục lại ký ức, rồi bật cười: “Hồi đó chỉ là vẽ cho vui thôi, vẽ vời phải có sự sáng tạo, mà em thì cứng nhắc lắm.”
“Em chẳng cứng nhắc chút nào.” Anh phản bác ngay.
Lâm Chất vòng tay ôm cổ, hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà.”
“Ồ? Em là tình nhân của anh sao?” Anh khẽ cười.
“Không phải à?” Cô rúc vào lòng, nũng nịu, “Chúng ta là một đôi uyên ương mà.”
Nghe vậy trong lòng anh thoáng nghẹn, đưa tay vuốt tóc cô: “Đừng nói thế, tương lai của chúng ta sẽ không dừng lại ở đây.”
Cô im lặng, ôm chặt lấy eo anh.
Tối ba mươi Tết, cả nhà nhất định phải ăn bánh trôi. Lâm Chất cùng bà Dương xuống bếp, một người chuẩn bị nhân, một người nặn bánh, phối hợp ăn ý nên chẳng mấy chốc đã xong một bàn đầy.
Hành Hành bệnh vẫn chưa khỏi, ăn vài viên bánh trôi lại đòi thêm lẩu cay.
“Bây giờ cửa hàng ngoài kia đều nghỉ bán rồi.” Lâm Chất khuyên.
“Vậy để mai ăn cũng được.” Cậu bé nghĩ đến pháo hoa, liền ngoan ngoãn nghe theo.
Nhiếp Chính Quân vốn cũng không hứng thú với bánh trôi. Thấy anh ăn lấy lệ, Lâm Chất đành nhờ Bà Dương nấu thêm hai tô mì Dương Xuân cho hai cha con.
Khi tô mì nóng hổi được bưng lên hai cha con đồng loạt cầm đũa, động tác như có hẹn từ trước vậy.
“Thật là... thói quen kén ăn này đúng là dễ lây.” Lâm Chất thở dài, đưa tay xoa bụng, lo không biết đứa nhỏ trong bụng sẽ thế nào.
Trời dần tối, tiếng pháo hoa bùm bùm nổ ngoài xa, ánh sáng rực rỡ hắt lên từ mái hiên.
A Long khiêng thùng pháo hoa ra sân xếp thành hàng, trông vô cùng hoành tráng.
“Khói bụi dày đặc thế này, chúng ta bớt đốt thì hơn.” Lâm Chất nhắc.
A Long cười: “Tôi mua loại ít khói rồi, cô và cậu chủ cứ thoải mái mà chơi.”
“Cũng không được.” Cô quay sang nhìn Hành Hành, “Chúng ta chỉ chơi tượng trưng thôi, đừng làm ô nhiễm môi trường.”
Cậu bé bĩu môi: “Ai cũng đốt cả mà...”
“Là vì họ chưa hiểu hậu quả nghiêm trọng thế nào. Con là học sinh, thầy cô chẳng lẽ chưa dạy sao?”
“Có dạy...” Cậu lí nhí đáp, giọng yếu xìu.
Cô kéo tay cậu, dịu giọng: “Nghĩ cho con cháu sau này còn được chơi pháo hoa, hôm nay chúng ta bớt một chút nhé.”
“Con cháu sau này của con? Biết đâu nó lại không thích chơi pháo hoa thì sao?” Cậu ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh.
Cô bật cười: “Đừng nghịch nữa, chơi một ít là đủ rồi.”
“Vậy phần của dì để con đốt thay nhé?”
“Yes, sir!”
Nhiếp Chính Quân từ hành lang mang ra hai chiếc áo phao dày, khoác cho Lâm Chất và Hành Hành.
Vừa kéo xong khóa áo, Hành Hành đã nhảy chân sáo chạy đi tìm A Long xin bật lửa.
Lâm Chất đứng dưới mái hiên, nở nụ cười nhìn theo.
“Có lúc anh thấy em còn dạy nó khéo hơn cả anh.” Nhiếp Chính Quân nói.
“Có lúc thôi sao?” Cô nắm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu hỏi.
Anh khẽ gõ vào trán cô: “Nó chắc cả đời cũng không gọi em là mẹ đâu.”
“Em cũng đâu mong nó gọi.”
“Thật à?” Anh nhướn mày.
“Em với nó giống như bạn bè vậy, gọi mẹ nghe xa cách quá đi mất, chẳng thể hiện được tình cảm này.” Cô cười đáp.
Anh khẽ thở dài: “Vậy thì coi như xóa bỏ danh phận đi.”
Cô nghiêng đầu dựa lên vai anh.
“Đoàng!” Tiếng nổ vang rền, chùm pháo hoa đầu tiên bùng sáng, rực rỡ soi sáng cả khoảng trời.
Hành Hành nhảy cẫng giữa sân, không mấy quan tâm đến pháo hoa trên trời, chỉ say mê khoảnh khắc châm ngòi và tiếng nổ dội vào tai.
Trong bóng tối, hai người lớn lặng lẽ hôn nhau. Dưới màn đêm và ánh sáng pháo hoa, mọi xúc cảm không thể kìm nén.
A Long nhanh chóng kéo Hành Hành sang chỗ khác, để dời sự chú ý.
Má Lâm Chất hồng rực, ôm chặt lấy eo anh. Đôi môi đỏ mọng căng tràn sức sống, khiến anh khó mà kiềm chế.
“Về phòng nhé?” Giọng anh dồn dập.
“Em còn đang mang thai...” Cô đỏ mặt lí nhí.
Anh bật cười khẽ, thì thầm bên tai: “Anh nói về phòng ngủ, em nghĩ gì vậy?”
Cả người cô nóng bừng, lấy tay quạt che giấu sự xấu hổ: “Em cũng nói là ngủ mà.”
“Thật không? Anh chỉ định tiêu hao chút sức thôi, em cũng nghĩ vậy sao?” Anh trêu.
Cô ngượng ngùng đẩy ra, nhưng anh đứng vững như núi. Vì mất thăng bằng, cô lảo đảo suýt ngã...
Anh nhanh tay ôm chặt, xoay người để lưng mình hướng về bậc thang.
Tim Lâm Chất đập loạn, mọi ý nghĩ lãng mạn phút chốc tan biến.
“Không sao đâu, anh giữ được rồi.” Anh vỗ nhẹ lưng trấn an.
Cô nuốt khan, sắc mặt tái đi, gật đầu.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ khó nhận ra.
“Về phòng thôi.” Cô kéo tay áo anh.
Pháo hoa mới đốt được một nửa, Hành Hành vẫn chưa đã, liền hỏi: “Còn lại để mai con đốt tiếp nhé?”
Cô mỉm cười: “Được, để mai chơi tiếp.”
“Yeah!” Cậu giơ tay làm dấu thắng lợi, rồi lấy khăn giấy lau mũi.
Đêm đó Lâm Chất liên tục gặp ác mộng, mồ hôi túa đầy trán, môi cắn chặt.
“Này, em tỉnh lại đi.” Nhiếp Chính Quân thấy không ổn, lập tức lay cô dậy.
Cô khẽ nức nở như vừa trải qua giấc mơ đáng sợ.
Anh ôm vào lòng, dỗ dành: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tiếng khóc dần to hơn. Vì giấc mơ ấy qúa mức chân thực, cô bừng tỉnh cùng mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, ôm chặt lấy anh nức nở.
“Em nhớ không? Lúc nãy anh đã giữ chắc em, em không ngã, con cũng không sao.” Anh siết chặt, thấp giọng trấn an.
Cô run rẩy, bất giác cắn mạnh lên vai anh.
“Á...” Anh khẽ rên, còn cô òa khóc nức nở.
“Em như vậy sao anh yên tâm để em ở một mình được?” Anh rút khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cô hít thở thật sâu, cố trấn tĩnh: “Em... em chỉ mơ thấy ác mộng thôi.”
“Mặc kệ mơ thấy gì, chỉ cần tin anh là được.” Anh lau mồ hôi trên trán, giọng chắc nịch.
Lâm Chất ngồi dậy, tóc rũ xuống trước ngực, áo dính đầy mồ hôi.
“Xin lỗi, làm anh lo lắng...”
“Giữa chúng ta cần gì khách sáo.” Anh lấy áo khoác choàng lên vai cô.
Cô ôm anh, giọng run: “Em bị dọa một chút thật mà.”
“Chỉ một chút thôi à?” Anh khẽ cười.
“Được rồi... là rất nhiều.” Cô sửa lời.
“Đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra chuyện. Chỉ cần em ở cạnh anh thôi.” Ánh mắt anh sáng như pha lê, kiên định vô cùng.
Cô khẽ đấm ngực anh: “Anh đúng là nhân cơ hội bắt em phải đi cùng.”
“Có gì sai đâu?”
“Cũng không sai.” Cô mím môi.
“Con chúng ta nhất định rất khỏe mạnh, sẽ bình an chào đời.” Anh mỉm cười.
Cô hờn dỗi: “Em còn mong từng ngày, sao có thể gọi là thoát khỏi chứ.”
“Thế thì rõ rồi, trong lòng em hai đứa nhỏ đều quan trọng hơn anh.” Anh giả bộ dò xét.
Cô phì cười: “Anh cứ ngâm mình trong hũ dấm cho rồi, chua chết đi được!”
Anh lại nghiêm túc: “Ngày kia anh với Hành Hành phải về thành phố B, em thật không đi cùng sao?”
“Không được. Đây là nơi em sinh ra, cũng là mảnh đất may mắn cho con. Em muốn sinh ở đây.”
Anh thở dài, ôm chặt lấy cô nằm xuống.
Một lúc lâu sau, anh đột nhiên hỏi: “Em được bốn tháng rồi nhỉ?”
Cô khựng lại, rồi gật đầu: “Ừ, hơn bốn tháng.”
Anh liền kéo cô ngồi lên người mình, khóa chặt trong vòng tay: “Bác sĩ nói tư thế này tốt cho thai phụ, chúng ta thử xem?”
Mặt cô đỏ bừng, toàn thân nóng ran.
“Ưm... được.”
Ai vừa nói thế? Chắc chắn không phải cô, tuyệt đối không phải đâu!