Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 64

Sáng mùng hai, Lâm Chất đưa Nhiếp Chính Quân và Hành Hành ra sân bay.

“Ba, con nghĩ rồi, nếu con cứ nằng nặc ở lại đây chắc ông bà nội cũng không phản đối đâu.” Hành Hành tha thiết nói.

Lâm Chất đặt tay lên vai cậu, dịu giọng: “Nghe lời nào, về nhà ăn Tết cùng mọi người, ông bà sẽ vui lắm.”

“Nhưng nếu cả hai đi hết rồi còn lại một mình dì thì sao?” Hành Hành ngẩng đầu, có chút lo lắng.

Nhiếp Chính Quân chỉ cười, chờ xem Lâm Chất trả lời thế nào.

“Ở đây núi xanh nước biếc, không khí trong lành thế nên dì ở lại cũng thoải mái mà.” Lâm Chất mỉm cười, “Huống chi bài tập nghỉ đông con đã làm xong chưa? Thành tích mà tụt thì xem ai mắng đây.”

Hành Hành gãi đầu: “Sao lúc nào cũng nhớ chuyện này thế…...”

“Chỉ cần con làm tốt thì chẳng ai lải nhải cả, nghe chưa?”

“Vậy... có cần bắt con học bù với thầy nữa không?” Cậu chớp mắt nhìn Lâm Chất, ẩn ý rõ ràng.

Lâm Chất liếc sang Nhiếp Chính Quân rồi đáp: “Nếu con tiến bộ thêm một chút...”

“...Thì khỏi phải tìm thầy bổ túc đúng không?”

Nhiếp Chính Quân gật đầu xác nhận.

Hành Hành siết chặt nắm tay, cảm giác như vừa giành được chiến thắng lớn.

Đến sân bay Hành Hành kéo A Long đi mua cà phê, cố ý để lại không gian riêng cho hai người.

Nhiếp Chính Quân ôm chặt lấy cô, nói khẽ: “Anh không ở đây em phải tự chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho anh ngay.”

Lâm Chất cười, vòng tay ôm lại: “Không phải anh định khóc đấy chứ?”

Anh cũng cười, đáp: “Chỉ mong con mình đừng bướng như em.”

“Cũng chưa chắc, lỡ nó không bướng như em mà lại độc đoán như anh thì sao?”

“Anh độc đoán hử?” Anh nhướng mày.

“Em đâu có nói gì.” Cô giả vờ ngơ ngác.

Anh xoa nhẹ tóc cô: “Có khi phải chứng minh tiếng xấu này thôi, trực tiếp trói em về.”

“Đừng mà, em chỉ muốn bình yên sinh con xong rồi hẵng tính, về đó chuyện gì cũng phức tạp.”

Trong mắt anh thoáng qua một tia buồn bã: “Có phải bà cụ lại nói gì với em không?”

“Bà nói đúng, em nên nghe theo.” Lâm Chất cúi đầu nghịch ngón tay anh.

“Nhưng bà ấy không phải anh, bà ấy không bao giờ biết em quan trọng với anh thế nào.” Anh khẽ thở dài, như thổi vào tận đáy lòng cô.

“Em chỉ cần biết lòng anh như thế nào là đủ rồi, những người khác chẳng thể ảnh hưởng gì.” Cô ngẩng đầu mỉm cười, kiễng chân hôn nhẹ môi anh.

Trong hơi thở giao hòa, cô khẽ thì thầm: “Khi về anh phải nhớ giữ mình trong sạch đấy, không được để bất kỳ người phụ nữ nào lại gần, kể cả khi không có em bên cạnh.”

Anh bật cười: “Biết rồi.”

Lâm Chất đỏ mặt, rúc vào ngực anh.

Khi làm thủ tục, Hành Hành cứ lưu luyến từng bước. Cảnh tượng này gợi lại ký ức năm xưa cậu và Nhiếp Chính Quân tiễn Lâm Chất đi du học. Năm đó cậu bé òa khóc thảm thiết, còn bây giờ đã trưởng thành đôi mắt vẫn ngấn ướt, nhưng bước chân không chùn lại.

“Ba, hay ba cưới Chất Chất đi.” Cậu cúi đầu, giọng trầm xuống. Không có danh phận chính thức. cô chẳng thể quang minh chính đại ở bên họ. So với nỗi buồn “Chất Chất không thuộc về mình”, Hành Hành càng sợ sự chia ly như thế này hơn nhiều.

Nhiếp Chính Quân bước chậm lại, giọng chắc nịch: “Sẽ thôi.”

Lâm Chất cũng chẳng giấu nổi mất mát. Hương vị quen thuộc còn phảng phất nơi chóp mũi, thế nhưng người đã bay xa ngàn dặm.

Ở hai nơi khác biệt, những ngày sau này có lẽ thứ cứ mãi lặp lại chính là cảnh tiễn đưa và chờ đợi. Cô giống như bà chủ quán trọ vậy nhỉ, hết đón rồi lại tiễn.

_____

Chưa đầy mấy ngày, cô đã gặp một vị khách không mời mà đến.

“Còn đang tháng Giêng mà sao cậu lại chạy ra đây?” Lâm Chất nhìn người trước mặt.

Trình Tiềm ngả người lên ghế, thản nhiên: “Tới thăm cậu, tiện ra ngoài hít thở không khí luôn.”

“Hít thở không khí? Bị gia đình giục cưới nữa sao?” Lâm Chất rót cho anh một ly trà, mỉm cười đưa tới.

Anh nhận lấy nhấp một ngụm: “Không hẳn, chỉ là ông cụ ở nhà cứ nổi giận, bảo thanh niên như tôi sao lại chẳng tìm nổi vợ mà cứ khiến ông phải lo lắng.”

“Cha mẹ nào cũng thế thôi.”

“Người đáng thương phải là tôi chứ. Tết nhất bị đuổi ra khỏi nhà, hết cách nên mới tới nhờ cậu này.”

“Hoan nghênh tới nương nhờ, nhưng không được ở lâu đâu nhé.”

“Này, tốt xấu gì tôi cũng giúp cậu không ít việc đấy nhé? Cậu nói thế nghe có phải lời người nên nói không hả?” Trình Tiềm gõ bàn, tỏ vẻ không hài lòng.

“Tôi chỉ lo cậu ở đây lâu thì công ty bên kia sập mất thôi.” Lâm Chất nhàn nhạt đáp.

Trình Tiềm vuốt cằm, suy tư: “Hay là tôi dọn công ty tới đây luôn? Không khí tốt, cảnh đẹp, còn hợp để định cư nữa.”

“Này, càng nói càng quá rồi đấy nhé.” Lâm Chất dở khóc dở cười.

Anh thì càng nghĩ càng thấy ý tưởng khả thi, càng nói càng hứng: “Dù sao cậu ở nhà cũng rảnh, có thể giúp tôi làm vài cái bản demo phần mềm, vừa phong phú cuộc sống của cậu vừa giúp đỡ bạn bè, một công đôi việc còn gì.”

Lâm Chất: “...”

Và thế là Trình Tiềm ăn vạ ở Tô Châu chẳng chịu đi nữa. “Trên có thiên đường, dưới có Tô Châu” đúng là chẳng sai, ít nhất với Lâm Chất và Trình Tiềm thành phố này đủ quyến rũ để họ chẳng muốn rời bước.

Tất nhiên Trình Tiềm vẫn biết chừng mực, nói là “tới nương nhờ” Lâm Chất, nhưng thật ra từ trước đã đặt mua sẵn một căn biệt thự phong cách Tây gần đó, lại hòa hợp với cổ điệu Tô Châu, mang một vẻ lạ lẫm khác biệt.

Ngày hôm sau anh ta tới, Nhiếp Chính Quân đã biết ngay. AG đang triển khai dự án “Hải cảng N3” cũng vì thế anh bận tối mặt, ngoài việc dặn Lâm Chất qua điện thoại “phải giữ đúng bổn phận”, còn bản thân thì chẳng thể ngay lập tức bay tới tuyên bố chủ quyền được.

Lâm Chất ngoài cười đồng ý ra cũng chẳng còn cách nào khác để trấn an anh. Nhìn anh nóng nảy qua điện thoại, ngược lại cô còn thấy buồn cười và có chút đáng yêu.

Cũng nhờ câu nói lần trước của Nhiếp Chính Quân nên Lâm Chất lại cầm bút vẽ trở lại. Cô đăng ký một lớp học vẽ sơn dầu, chỉ vì cảm thấy sắc màu làm tâm trạng tốt lên.

Những ngày gần đây cảnh thường thấy là cô bày giá vẽ trong sân, ngồi nghiêm chỉnh, một tay cầm bảng pha màu, một tay cầm bút thỉnh thoảng ngẩng lên ngắm cây ngô đồng trước mặt.

Trong một lần khám thai, bác sĩ hỏi: “Cô có muốn biết giới tính em bé không?”

Cô gật đầu. Bởi Nhiếp Chính Quân đã mua sẵn đủ thứ đồ cho cả bé trai lẫn bé gái khiến cô không chịu nổi nữa, cần phải sớm ngăn lại sự “lãng phí” này.

Bác sĩ mỉm cười, chỉ lên màn hình: “Nhìn chỗ này này, giờ đã thấy rõ là một bé gái rồi.”

Lâm Chất nắm chặt tay. Trên màn hình sinh linh bé nhỏ đang cuộn tròn an tĩnh. Cô che miệng, xúc động đến nỗi không dám tin đó chính là con gái mình.

“Ăn nhiều thực phẩm giàu collagen vào nhé, bé sau này chắc chắn sẽ có làn da đẹp.” Bác sĩ vui vẻ nói.

Cô gật đầu, mắt hoe đỏ.

Vừa bước ra khỏi bệnh viện, chưa kịp bình tĩnh đã muốn gọi ngay cho Nhiếp Chính Quân. Nhưng không biết có phải anh đang họp hay không mà điện thoại mãi không được nhận.

Cố kìm sự phấn khích,cô về nhà. Đúng lúc ấy Hành Hành gọi tới, cậu vừa ăn trưa ở căng-tin trường vừa tản bộ vừa trò chuyện với cô cho đỡ buồn.

“Hành Hành, đúng là em gái đấy!” Lâm Chất không giấu được niềm vui, giọng run run.

Hiếm khi cô lộ tình cảm mãnh liệt như vậy, lúc này cả người run rẩy, không biết làm sao để giải tỏa cảm xúc vỡ òa trong lòng.

Hành Hành sững người đến rơi cả cây kem: “Con đoán trúng rồi?”

“Ừ, con giỏi lắm!” Cô vừa nói vừa siết chặt nắm tay, cười rạng rỡ.

Đầu dây bên kia im lặng khá lâu, rồi chỉ bỏ lại một câu: “Con muốn đến xem em gái.” Sau đó cúp máy.

Lâm Chất giật mình, vội vàng gọi cho thư ký Từ nhờ chú ý trông chừng Hành Hành.

“Xong rồi, cậu ấy chạy ra cổng trường rồi.” Thư ký Từ cuống quýt báo.

“Đi sân bay đi, chắc chắn nó định bay tới đây.” Lâm Chất nóng ruột, vừa hối hận vì lỡ miệng vừa lo hơn cả chính mình.

Nhiếp Chính Quân vừa họp xong, còn chưa kịp gọi cho Lâm Chất thì đã nhận được tin báo Hành Hành bị chặn ở sân bay, đang bị người của thư ký Từ áp giải về nhà.

“Làm sao thế?” Anh trầm giọng hỏi.

“Cậu chủ nhỏ muốn tới Tô Châu ạ.”

“Đang yên lành đột nhiên chạy tới Tô Châu làm gì?”

“Chuyện này... tạm thời chưa rõ ạ.” Thư ký Từ vội sai người đưa Hành Hành về, sợ cậu lại gây chuyện lớn.

Nhiếp Chính Quân lập tức rời công ty về nhà. Trên đường anh gọi cho Lâm Chất, nhưng lúc đó cô đang cùng bà Dương cười nói chia sẻ tin vui, để điện thoại trên bàn chẳng nghe thấy.

Trong khi ấy Hành Hành ở nhà như con cá mắc cạn, nhảy nhót khắp nơi. Cậu lao vào bao cát trong phòng tập, đấm đá đến đỏ bừng mặt.

Khi Nhiếp Chính Quân về cậu đang ngồi xổm trên sofa, ôm một chiếc váy nhỏ xem say sưa. Thấy ba về lập tức hỏi: “Cái này là ba mua hả?”

“Hôm nay vì sao con trốn học?” Nhiếp Chính Quân lạnh giọng hỏi.

Hành Hành ôm váy, nhảy khỏi sofa mặt sáng rỡ: “Sắp có em gái rồi đấy, con vui quá!”

Anh nhíu mày. Đã quá quen với việc Hành Hành một mực tin trong bụng Lâm Chất là con gái, anh chẳng nhận ra có gì bất thường.

“Còn ba tháng nữa mới sinh. Con đừng tưởng chỉ vì đoán trúng một lần mà được quyền trốn học. Hành vi này rất nghiêm trọng.”

Hành Hành nhảy cẫng lên: “Con vui mà! Khó lắm mới đoán đúng một lần, con phải chứng minh chứ!”

Anh ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu: “Nói thật đi, rốt cuộc là sao?”

Hành Hành dừng lại, tiến sát, nhìn chằm chằm rồi hỏi: “Ba, đừng nói ba vẫn chưa biết em bé là con gái nhé?”

Khóe mắt Nhiếp Chính Quân giật giật: “Con biết bằng cách nào?”

“Chất Chất nói cho con đó, chắc bác sĩ bảo rồi.” Cậu hồn nhiên đáp.

Anh hít sâu, đứng bật dậy: “Ba ra ngoài một chút, con lên lầu ngủ đi.”

“Đi đâu thế ạ?”

“Sân bay.”

...

Lâm Chất vừa thấy cuộc gọi nhỡ của anh, định gọi lại thì điện thoại đã tắt máy. Ngồi thẫn thờ, ngực nặng trĩu vì cô không ngăn nổi sự tủi thân.

Mang thai khiến phụ nữ càng nhạy cảm, cô luôn cố gắng kìm chế, nhưng lý trí nào thắng nổi tình cảm? Cuối cùng cô bật khóc lúc nào chẳng hay, chỉ thấy di động rơi khỏi tay rồi lăn xuống giường.

...

Mười giờ đêm.

Cô ngủ thiếp đi một lát rồi tỉnh dậy vì khát nước, định xuống giường rót nước.

“A!” Cô giật mình hét lên khi thấy người bên cạnh.

Nhiếp Chính Quân nằm đó, mở mắt ngồi dậy: “Khát à? Để anh lấy nước.”

“Anh... anh tới từ bao giờ?” Tim cô đập loạn, chưa hoàn hồn.

Anh đưa nước tới, nhéo nhẹ vành tai cô: “Mới về thôi, thấy em ngủ say quá không nỡ đánh thức.”

“Anh... sao lại đột nhiên đến?” Câu hỏi này đã là lời giải thích rõ ràng nhất rồi.

Anh nắm tay cô khẽ v**t v*: “Anh tới để cổ vũ em.”

Cô buông cốc, nhào vào lòng anh: “Anh biết rồi...”

“Ừ, anh biết chúng ta sắp có một bé gái.” Anh cười không ngớt, giả vờ trách: “Sao Hành Hành lại được báo tin trước, chuyện này anh rất bất mãn.”

“Lỗi tại anh không bắt máy.” Cô cắn nhẹ vai anh. Người này lặng lẽ bay tới mà chẳng nói gì khiến cô nghĩ lung tung, suýt thì nghẹn lòng.

“Xin lỗi, anh đã bị trừng phạt rồi.”

“Hừ.” Cô hiếm hoi tỏ chút giận dỗi, không dễ tha thứ như mọi khi.

Anh vẫn chìm trong niềm vui sướng: “Sắp có con gái rồi...”

Còn cô, vừa yêu vừa bất lực. Bụng đã lớn khiến cô nhiều lúc xoay người thôi cũng khó khăn.

“Ấy…..” Cô nhăn mặt.

“Sao thế?” Anh hoảng hốt kéo cô ra, thấy cô ôm bụng.

“Con bé đá em.” Cô đặt tay lên bụng mình, rõ ràng không phải lần đầu.

Anh đứng ngẩn người chẳng biết phản ứng thế nào. Cô nghĩ anh sẽ an ủi, ai ngờ anh ngốc hẳn ra.

Bàn tay to đặt lên bụng, đúng lúc bên trong lại đá mạnh một cái. Cô đau khom cả người, còn anh thì cứng đờ như bị đá thẳng vào tim vậy.

“Sao... sao con bé lại đá anh?” Anh dè dặt hỏi như sợ làm phiền bên trong.

Cô kéo anh nằm xuống, trêu: “Đây là giờ ngủ của con, anh làm phiền nên nó giận đấy.”

“Con” cô nói không phải bé trong bụng, mà là cô – Lâm Chất.

Nhưng Nhiếp Chính Quân dường như chưa bắt kịp, nghiêm túc đáp: “Vậy ngủ thôi.” Rồi tắt đèn, ôm cô vào ngực.

“Em thật ra là...”

“Đừng nói nữa, ngủ đi.” Anh nhắm mắt, người cứng ngắc.

Lâm Chất ôm trán, nhìn bộ dạng “não cá vàng” này mà vừa buồn vừa thương. Thôi, coi như tạm tha cho một “sinh vật đơn bào” này vậy.

Bình Luận (0)
Comment