Làm xong móng tay, hai người cùng đi ăn tối ở một nhà hàng kiểu Pháp, hai cô gái cùng nâng ly đối ẩm.
Trong lúc ăn, Lâm Chất hỏi Thiệu Kỳ: “Hôm nay con chỉ đơn thuần mời cô đi làm móng thôi sao?”
Thiệu Kỳ chớp mắt, lắc lắc ly rượu vang trong tay: “Không thì còn gì nữa?”
Lâm Chất cúi đầu, xiên một miếng gan ngỗng nhỏ: “Nếu bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội đâu.”
“Sao lại thế?”
“Vì lát nữa cô sẽ không muốn nghe nữa.” Lâm Chất ngẩng đầu mỉm cười, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, gương mặt thanh tú của cô càng thêm nổi bật, khó giấu được nét cuốn hút tự nhiên.
Thiệu Kỳ chu môi, đặt ly xuống: “Cô nhỏ thật chẳng thú vị gì cả.”
“Nói đi, cô đang lắng nghe đây.”
Thiệu Kỳ hơi nghiêng người về phía trước, hỏi: “Cô thấy tiệm làm móng hôm nay thế nào?”
“Không chỉ là tiệm làm móng đơn thuần, tính riêng tư khá tốt, cô gái tên Khanh Khanh đó không phải người đơn giản.” Lâm Chất nhận xét.
Thiệu Kỳ hứng khởi hẳn lên, mắt ánh lên vẻ phấn khích:
“Vậy cô thấy con hợp tác với cô ấy có được không?”
Lâm Chất nhướng mày lên, nhấp một ngụm rượu vang.
“Sao sao? Thấy sao?” Thiệu Kỳ giục.
Lâm Chất đặt ly xuống, nói:
“Con đã nói ý tưởng này với anh ba chưa?”
“Con định chờ cô đứng về phía con đã, rồi mới đi thuyết phục ba. Ba con bình thường thì rất chiều con, để mặc con làm
bậy, nhưng nói đến chuyện làm ăn thì chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Thiệu Kỳ hiểu rất rõ tính ba mình.
Lâm Chất nói: “Nếu con hỏi ý kiến cô thì, miễn là không phạm pháp, cô sẽ luôn ủng hộ em làm những điều mình thích.”
Thiệu Kỳ nhìn cô cười, trong mắt đầy sự ngưỡng mộ: “Con biết ngay mà, trong nhà chỉ có cô là tư tưởng cởi mở nhất.”
“Này?” Lâm Chất ngắt lời cô, “Nhưng cô sẽ không đi làm người thuyết phục thay con đâu nhé. Nếu con thuyết phục được ba thì tốt, nếu không thì chứng tỏ kế hoạch chưa đủ thuyết phục.”
Thiệu Kỳ bĩu môi, nói:
“Cô nói vậy là chỉ ủng hộ tinh thần, chẳng có tí tác dụng thực tế nào hết.”
“Con không hiểu rồi, với người mới khởi nghiệp thì hỗ trợ tinh thần mới là quan trọng nhất.” Lâm Chất cười híp mắt.
Thiệu Kỳ thở dài:
“Đúng là bị con làm hư rồi, giờ nói lý lẽ ngược
đời còn giỏi hơn cả con nữa chứ.”
“Quá khen, sao so được với con.” Lâm Chất nói.
Thiệu Kỳ chống cằm nhìn sang bàn bên cạnh, nơi một đôi nam nữ đang hẹn hò.
“Này, mình đổi chủ đề đi.” Thiệu Kỳ hứng khởi vỗ tay Lâm Chất, “Đoán xem cặp đôi bàn bên đã hẹn hò đến giai đoạn
nào rồi?”
Lâm Chất không phải kiểu người thích soi mói chuyện người khác, nhưng ở cạnh Thiệu Kỳ thỉnh thoảng cũng sẽ phá
lệ một chút.
Ánh mắt cô lướt nhẹ qua đôi kia rồi nhanh chóng thu về.
“Chưa đến giai đoạn thứ ba.” Lâm Chất kết luận.
Thiệu Kỳ ghé sát lại, giọng tinh quái: “Cô nhỏ, cô ở Mỹ cũng dữ đó nha...”
Chưa nói hết câu nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu.
“Nam nữ ăn uống, chuyện bình thường thôi.” Lâm Chất điềm nhiên, nâng ly cụng nhẹ với cô.
“Con đồng ý với cô.” Thiệu Kỳ lại liếc nhìn cặp đôi kia, nói:
“Cô xem, anh ta săn sóc cô ta biết bao, chắc chắn đang trong giai đoạn yêu đương mãnh liệt. Nhưng ánh mắt lại cứ nhìn xuống ngực cô gái, điều đó nói lên gì?”
“Háo sắc.” Lâm Chất đáp.
“Chuẩn luôn. Nếu đã 'ăn được' rồi thì đâu còn nhìn cô ta bằng ánh mắt nồng nhiệt như vậy? Gần đó có khách sạn Ibis, không đi mở phòng đi còn gì.”
Thiệu Kỳ vừa nói vừa cầm một quả cherry bỏ vào miệng.
Lâm Chất đã quen với sự cởi mở ở phương Tây, nên cũng chẳng lấy làm lạ trước kiểu nói chuyện của Thiệu Kỳ. Có lẽ
đó cũng là lý do vì sao Thiệu Kỳ lại thích chơi với cô, dù ngoài mặt có vẻ không phải người thú vị, lại hơn tuổi, chẳng
thân thích máu mủ, nhưng xét đến cùng thì đó là sức hút cá nhân.
Chuyện hai cô gái ngồi tán gẫu thì chủ đề đúng là trên trời dưới đất, chẳng gì là lạ. Thấy đôi tình nhân kia
lại làm Thiệu Kỳ nghĩ đến chuyện trong nhà.
“Không hiểu ba con thấy bà Ngô Quỳ đó có điểm nào tốt, con thấy chẳng bằng mẹ con chút nào, nên con chẳng ưa
nổi bà ấy.” Thiệu Kỳ bĩu môi, thể hiện rõ sự chán ghét đối với người phụ nữ tên “Ngô Quỳ” kia.
“Hồi trước là do con còn nhỏ vậy nên anh ấy không muốn tìm bạn đời. Bây giờ con lớn rồi, cô nghĩ anh ấy có quyền được yêu đương.” Lâm Chất nói công bằng.
“Con đâu phản đối ba con yêu đương đâu, nhưng chọn người hợp ý con có khó lắm không?” Thiệu Kỳ bực dọc.
“Quan trọng là anh ấy thích, con đâu sống chung với họ, con thích hay không đâu quan trọng.” Lâm Chất đáp.
Thiệu Kỳ trừng mắt nhìn cô:
“Còn gọi là cô cháu nữa không đây? Lát nữa con để cô tự trả tiền đấy!”
Lâm Chất bật cười, tiện tay ấn chuông trên bàn, gọi phục vụ đến.
“Tính tiền đi.” Cô đưa thẻ tín dụng của mình ra.
Thiệu Kỳ rất vừa lòng, cười nói:
“Giải thưởng ‘Người cô của năm’ chắc chắn là cô rồi, con phải trao giải thôi!”
Lâm Chất nói:
“Đợi con kiếm được tiền rồi thì phải mời lại nhé, cô đây coi như đang trợ cấp cho người thất nghiệp.”
“Ơ hay, đánh đòn phủ đầu thế là không được đâu nha.” Lúc về nước cô có trêu chọc giấc mơ khởi nghiệp của Lâm
Chất, không ngờ giờ bị trêu lại nhanh thế, đúng là nhân quả báo ứng.
Lâm Chất mỉm cười: “Kịch cũng xem đủ rồi, mình đi thôi?”
Thiệu Kỳ xách túi đứng lên, lúc đi còn không quên ngoái lại nhìn đôi bàn bên bị hai người “mổ xẻ” suốt bữa. May mà gã đàn ông háo sắc kia không vướng vào tay cô.
Đến thứ Hai đi làm, dù nói là không giúp Thiệu Kỳ xin xỏ, nhưng cuối cùng Lâm Chất vẫn tìm đến Nhiếp Chính Khôn.
“Không phải chuyện công việc chứ?” Nhiếp Chính Khôn gọi thư ký pha cà phê cho cô.
Lâm Chất ngồi xuống sofa, áo sơ mi trắng và chân váy đen, trông rất gọn gàng chuyên nghiệp.
“Không, là chuyện của Thiệu Kỳ.” Lâm Chất mỉm cười.
“Haiz, vậy thì anh càng đau đầu hơn.” Nhiếp Chính Khôn nhận tách cà phê từ thư ký, đặt trước mặt Lâm Chất, nhắc đến con gái thì lại như muốn nổ tung đầu.
Lâm Chất nói: “Ngày hôm qua em ấy bảo em đi xem một tiệm làm móng, hình như có ý định góp vốn đầu tư với người ta.”
“Tiệm làm móng?” Anh thật sự chưa từng nghe nói đến loại cửa tiệm này, đúng là kiến thức hạn hẹp.
Lâm Chất tỏ ra thông cảm, dù sao trong nhà họ Nhiếp chủ đề bàn bạc chủ yếu là chuyện làm ăn, chứ chẳng phải mấy chuyện làm đẹp của phụ nữ.
“Chính là tiệm làm móng tay đó.” Lâm Chất giơ hai tay lên, cho anh xem thành quả của ngày hôm qua.
Nhiếp Chính Khôn liếc mắt nhìn một cái, bật cười không biết nên khóc hay nên cười:
“Chỉ làm mấy thứ này mà cũng đầu tư được à?”
“Thật ra em thấy cũng không tệ lắm, tuy khả năng thất bại là cao, nhưng nếu có thể khiến Thiệu Kỳ toàn tâm toàn ý làm một việc đứng đắn thì em thấy anh ba mất chút tiền cũng chẳng sao cả.” Lâm Chất bưng ly cà phê lên, cười nói.
Nhiếp Chính Khôn vốn là người khá dân chủ, cũng rất biết lắng nghe ý kiến người khác, trong lòng anh luôn đánh giá cao Lâm Chất, bất kể là phẩm hạnh hay tài năng anh đều rất tán thưởng. Vậy nên xem xét đến đề nghị của cô, Nhiếp Chính Khôn tỏ ý sẽ cân nhắc.
“Nhưng anh sẽ không để nó nghĩ rằng tiền kiếm dễ như vậy đâu, ít nhất cũng phải nộp một bản báo cáo khả thi về dự án đầu tư. Đến lúc đó hy vọng em đừng làm tay sai cho nó đấy nhé.” Nhiếp Chính Khôn nói.
“Dĩ nhiên rồi.” Lâm Chất nhướng mày, mỉm cười đáp lại.
Rời khỏi văn phòng của phó tổng, có một ánh mắt mơ hồ như có như không dõi theo cô. Cô vốn nhạy cảm, chỉ cảm thấy khó hiểu rốt cuộc là ai lại nhìn cô như vậy?
Đến trưa, cô nhận được cuộc gọi từ bạn thân trước đây, Lưu Ly, nói là có buổi họp lớp đại học nên nhất định bắt cô- người đã nhiều lần vắng mặt phải tham dự cho bằng được.
Lâm Chất đỡ trán: “Thật sự tớ không thích mấy buổi tụ họp này đâu, cậu đừng ép tớ nữa.”
Lưu Ly là lớp trưởng thời đại học, phụ trách tổ chức những buổi tụ họp lớn nhỏ. Biết cô đã về nước thì đương nhiên phải lôi kéo cho bằng được.
“Không được! Từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ cậu cứ như bốc hơi khỏi trái đất. Giờ khó khăn lắm mới về, nhất định phải để tụi này được tận mắt chiêm ngưỡng chân dung!” Lưu Ly quả quyết nói.
Lâm Chất bất đắc dĩ. Nếu cô không đồng ý, với tính cách của Lưu Ly thì thể nào cũng xông thẳng đến công ty.
“Được rồi, thời gian và địa điểm đâu?”
“Tớ gửi qua WeChat cho cậu nhé, nhớ đến đúng giờ nha.” Lưu Ly hài lòng cúp máy.
Lâm Chất học đại học ở thành phố B, phần lớn bạn cùng lớp cũng ở lại B làm việc. Dù sao cũng là thủ đô, ai cũng mong có thể trụ vững nơi đây.
Thời đại học Lâm Chất rất ít ở ký túc xá, phần lớn thời gian đều đi học về trong ngày. Để thuận tiện cho việc học của cô, Nhiếp Chính Quân còn từng mua hẳn một căn nhà nhỏ gần đại học B, thời gian học đại học của cô chủ yếu đều ở đó.
Lưu Ly là một trong số ít những người bạn thân của cô, mà có thể kết bạn được với cô cũng là nhờ sự kiên trì không ngừng của Lưu Ly. Dù Lâm Chất hiền hòa, nhưng lại rất thận trọng trong việc kết bạn, thành ra cô có rất ít người thật sự thân thiết.
Không hiểu sao buổi họp lớp lại được sắp vào thứ Hai, đúng lúc tan tầm là giờ cao điểm tắc đường. Lâm Chất không lái xe, đành chen lấn cùng mọi người đi tàu điện ngầm.
Những ai từng trải qua tàu điện ngầm ở thành phố B đều biết, nhắc đến là sợ, thật sự không có từ nào có thể diễn tả nổi, chỉ có một từ thôi: chật ních.
Lâm Chất nhìn cảnh tượng đó mà phát hoảng, cuối cùng chỉ đành rút lui, chọn cách gọi taxi.
Không đi tàu điện ngầm thì đồng nghĩa với việc bị trễ giờ, lúc đèn đường vừa lên cũng là khi cô mới đứng trước cửa khách sạn.
Lưu Ly đã đứng ngoài cổng trông chờ hồi lâu, cuối cùng cũng thấy một dáng hình quen thuộc bước đến, thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng bị cho leo cây rồi chứ.
“Cuối cùng cũng đến! Tớ sắp dài cổ trông rồi đấy!” Lưu Ly lao đến ôm chầm lấy cô, vẫn mang theo sự nhiệt tình và thiện ý quen thuộc.
Lâm Chất bất giác mỉm cười, cũng ôm lại một cái:
“Xin lỗi, đường thật sự tắc kinh khủng.”
“Thôi đi vào đi, các bạn học cũ chờ lâu lắm rồi.” Lưu Ly kéo cô vào trong, lúc này cô mới nhận ra hình như Lưu Ly đang mang thai.
“Cậu… đây là…” Lâm Chất ngạc nhiên hỏi.
Bà bầu trước mặt thì tràn đầy sức sống, vừa kéo cô vừa đi nhanh, vừa nói:
“Là kết hôn vào năm thứ hai cậu đi du học đó, không nỡ bắt cậu bay về nên đành lặng lẽ tổ chức thôi.”
Lâm Chất cảm thấy có lỗi, đám cưới của người bạn thân nhất mà cô cũng không tham dự được, thật sự là một tiếc nuối lớn.
“Bao giờ sinh thế? Tớ phải chuẩn bị quà thật to để bù đắp mới được.” Lâm Chất nắm lấy tay cô, vui vẻ nói.
Lưu Ly nghiêng đầu nhìn cô, cười lớn:
“Đại mỹ nhân~ hiếm lắm mới thấy cậu vui vẻ như vậy, xem ra vẫn là nhờ bảo bối nhà tớ có bản lĩnh, ha ha!”
Lâm Chất dìu cô đi, nói:
“Cậu vẫn nên đi chậm lại chút, tớ thấy cậu đi kiểu này nguy hiểm lắm.”
“Không sao đâu.” Lưu Ly phất tay một cách phóng khoáng, vẫn y như phong thái hào sảng năm xưa.
“À đúng rồi, ba của đứa bé là ai vậy?” Lâm Chất đột nhiên nhớ ra hỏi.
Lưu Ly cười tủm tỉm:
“Là người cậu quen đấy.”
“Ai cơ?” Lâm Chất ngớ người.
“Là tớ đây.” Cánh cửa lớn phía trước mở ra, một chàng trai ăn mặc giản dị, phong độ nhẹ nhàng bước ra trước mặt hai người.
Lâm Chất rất hiếm khi thất thố, nhưng lần này vẫn trừng to mắt đầy kinh ngạc.