Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 8

“Lâm Phong?” Cô không kìm được bật thốt lên.

Lâm Phong chính là nhân vật tiêu biểu của trường họ năm đó. Hầu như mỗi giai đoạn đi học, luôn có một cậu con trai nổi bật như thế: học giỏi, thể thao tốt, giống như nhân vật bước ra từ truyện tranh Nhật Bản, và Lâm Phong chính là người như vậy. Nhờ cú nhảy ba bước phá kỷ lục toàn thành phố trong kỳ thi liên trường ở B thị, cậu còn được phong cấp vận động viên cấp một quốc gia. Nhưng điều khiến cậu nổi tiếng hơn cả là việc đạt thủ khoa khối tự nhiên của B thị trong kỳ thi đại học năm đó.

Bố mẹ Lâm Phong đều là giáo sư sinh học tại viện nghiên cứu của đại học B, là người đứng đắn và thanh cao. Nhưng Lâm Phong lại hoàn toàn khác. Cậu dường như sinh ra để làm kinh doanh, mới năm nhất đại học đã tổ chức nhóm sinh viên khởi nghiệp, còn kêu gọi được không ít vốn từ cộng đồng, từng một thời nổi đình nổi đám trong và ngoài trường.

Nhưng Lâm Phong lại có một “khắc tinh”, chính là Lâm Chất.

Lâm Chất trầm lặng hơn, nếu như Lâm Phong là truyền thuyết được những sinh viên kiêu hãnh của đại học B tôn thờ, thì Lâm Chất lại là một “huyền thoại sống” bí ẩn trong lòng họ.

Năm thi đại học, Lâm Chất vào phòng thi khi đang bị sốt, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn thi vượt điểm chuẩn ngành Tài chính của đại học B đến 20 điểm. Vị trí thủ khoa tự nhiên đương nhiên rơi vào tay Lâm Phong.

Xét về học hành thì đó là lần duy nhất Lâm Phong vượt mặt Lâm Chất. Trong suốt bốn năm đại học, chỉ cần Lâm Chất tham gia bất kỳ cuộc thi hay kỳ kiểm tra nào, người đứng thứ hai vĩnh viễn là Lâm Phong, còn cô thì luôn dễ dàng giành vị trí đầu bảng.

Lâm Chất rất ít xuất hiện ở trường, phần lớn thời gian cô đều ở căn biệt thự nhỏ, đắm mình trong sách vở và thế giới riêng của mình. Có lẽ cũng vì thế, cô càng mang vẻ huyền bí, càng làm nên một giai thoại khó chạm tới.

Và thế là, dù ngoài đời hai người gần như không có giao tiếp gì, nhưng trong các cuộc thi, họ lại là đối thủ không đội trời chung, gần như chiếm trọn các tiêu đề “hot” của bốn năm đại học tại B.

Thật trớ trêu, người bạn thân nhất của cô lại kết hôn với "kỳ phùng địch thủ" của mình.

Lưu Ly cười đứng cạnh Lâm Phong, hai người nhìn nhau đầy ăn ý.

Lưu Ly nghiêng đầu tựa lên vai chồng, hạnh phúc nói:
“Chất Chất à, lần này tớ phản bội cậu rồi đó nha~”

Lâm Chất ôm mặt, cô nàng này chuyển hướng thật quá triệt để rồi.

Lâm Phong không rõ là đang an ủi hay cố ý khoe khoang, nói:
“Lâm Chất, cậu cũng đừng buồn. Ít ra Lưu Ly cũng đã nói cho tớ biết người hồi đó bôi mực lên ảnh chân dung của tớ là cô ấy, không phải cậu. Cuối cùng thì hiểu lầm cũng được giải rồi.”

Lâm Chất bất lực:
“Chuyện này hình như tớ từng giải thích rồi mà.”

Lâm Phong xoa đầu vợ, cười:
“Hồi đó thì giận thật, giờ nghĩ lại thấy đáng yêu phết.”

Lưu Ly ngẩng đầu cười, dịu dàng và xinh đẹp.

Lâm Chất thở dài, chẳng còn gì để nói:
“Có thể vào trong chưa đây?”

Lưu Ly một tay khoác bạn thân, một tay khoác chồng, rạng rỡ tiến vào trong.

Gặp lại bạn học cũ tất nhiên là phải nhắc lại những trò ngốc nghếch năm xưa. Cả đám người ríu rít, nâng ly đi khắp phòng. Lâm Chất là nữ thần, không ai dám trêu cô. Còn Lưu Ly là bà bầu, mọi người cũng không ai ép rượu. Thế là hai người ngồi trên sofa tán gẫu. Lưu Ly lo phần hồi tưởng thanh xuân, còn Lâm Chất phụ họa và quan tâm đến tâm trạng bà bầu.

“Nói chuyện một hồi rồi, sao cậu vẫn còn độc thân thế?” Lưu Ly nắm tay cô hỏi. “Đừng kén chọn quá, cũng phải cho người thường một cơ hội chứ. Không phải ai cũng ‘nghịch thiên’ như cậu đâu.”

Lâm Chất vừa cười vừa dở khóc dở cười:
“Hình như chồng cậu còn ‘nghịch thiên’ hơn cả tớ ấy chứ?”

Lưu Ly nhìn sang Lâm Phong đang cụng ly với đám bạn, cười toe:
“Thì cậu phải học tớ nè, chọn một người phàm như tụi tớ sống cùng cũng rất ổn mà.”

Lâm Chất không nhịn được cười, đối với kiểu “tự hạ giá” của Lưu Ly, cô thật sự bó tay.

“Vì chuyện kết hôn với cả mang thai mà không chăm sóc được cho cậu, cậu ở Mỹ sống ổn chứ? Có định quay lại không?”

“Không quay nữa, học xong rồi, giờ tớ sẽ an cư lạc nghiệp ở đây.” Lâm Chất bắt chước giọng điệu của Lưu Ly, cười nói.

Trong mắt Lưu Ly ngập tràn niềm vui thật lòng:
“Vậy là tốt rồi, thực ra sống một mình ở nước ngoài cũng cô đơn lắm. Nhìn quanh toàn người nước ngoài, ăn uống thì chẳng hợp. Dù mỗi lần tớ than thở thế Lâm Phong đều nói tớ lo chuyện bao đồng, nhưng tớ thật sự nghĩ như vậy.”

“Tớ tự nấu ăn nên vẫn ổn. Hàng xóm tớ là một bạn lưu học sinh rất đáng thương, nếu không qua nhà tớ ăn chực thì mỗi bữa đều là mì với tương đậu cay, mới một tháng đã sụt 5kg.” Lâm Chất cười kể.

Lưu Ly nghe mà ghen tị, cấu vào eo mình:
“Tớ mà sụt được 5kg thì tốt biết mấy…”

“Cậu đang mang thai, dinh dưỡng mới là quan trọng.” Lâm Chất an ủi cô.

Lâm Phong từ bên cạnh bước tới, tỏ vẻ đồng tình:
“Thấy không, cuối cùng tụi mình cũng thống nhất được một quan điểm rồi. Thế nên vợ à, lần sau đừng suốt ngày kêu giảm cân nữa được không?”

Quan trọng là… lúc nào cũng kêu, mà chưa từng thấy cô ấy ăn ít đi lần nào cả.

Lưu Ly bĩu môi, lấy một chọi hai mà còn lại là hai người thông minh vượt trội, cô nàng đành giương cờ trắng.

Lâm Phong ngồi cạnh vợ, có lẽ do uống chút rượu nên trở nên nhiều chuyện hơn thường lệ.

“Lâm Chất, năm đó sao cậu lại đột ngột đi Stanford vậy?”

Năm ấy, cả hai người đều được giữ lại nghiên cứu sinh tại trường, còn được chọn giảng viên hướng dẫn tự do khiến bao người ghen tị. Nhưng họ lại chọn những hướng hoàn toàn khác: một người ra nước ngoài, một người lập nghiệp.

Tại sao lại ra nước ngoài học? Lâm Chất đã nghĩ về điều đó rất nhiều lần, nhưng cuối cùng câu trả lời luôn quay về lời nói của một người.

Người đó từng nói: “Ra nước ngoài học đi, em hợp với con đường này hơn.”

Có lẽ khi đó đầu óc mơ hồ, hoặc chỉ vì bất ngờ chưa kịp phản ứng lại, mà cô đã thực sự đi. Một đi là ba năm, không quay về lấy một lần.

Giờ Lâm Phong lại hỏi chuyện đó, như là anh hùng tri kỷ hỏi nhau. Lâm Chất mỉm cười, đáp:
“Chắc là do nổi loạn thôi. Người nhà nói muốn tớ ra ngoài trải nghiệm, thế là tớ đi luôn.”

Cô cười rất bình thản, không hề có vẻ lạnh lùng khó gần như mọi người vẫn nghĩ.
Nhưng cả Lưu Ly và Lâm Phong đều hiểu, muốn bước vào thế giới của cô, thật sự rất khó.

Lưu Ly đã kiên trì không bỏ cuộc, và cuối cùng cũng làm được.

Còn Lâm Phong, dù chưa từng thân thiết, nhưng giữa họ có một thứ gọi là đồng khí tương cầukhông cần tiếp xúc nhiều, cũng hiểu đối phương là người cùng loại.

Ba người tiếp tục trò chuyện, chủ yếu vẫn là Lưu Ly thao thao bất tuyệt. Đến những lúc cần người hưởng ứng, Lâm Chất và Lâm Phong mới nhẹ nhàng đáp lời.

Nhìn bạn cũ hạnh phúc ngọt ngào, Lâm Chất cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có thể nhận ra, hạnh phúc giữa hai người họ không cần phải cố ý thể hiện, chỉ cần ngồi bên cạnh cũng đủ cảm nhận được sự ăn ý tuôn chảy trong từng cử chỉ ánh mắt.

Lâm Chất vừa cười vừa lắng nghe Lưu Ly kể lại những câu chuyện thanh xuân được phóng đại đôi chút. Nhìn nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, Lâm Chất thầm nghĩ: Năm xưa, chính Lưu Ly là người duy nhất có thể bước vào trái tim cô, và cũng chỉ có sự duyên dáng như thế mới có thể “thu phục” được người trong mộng của hàng vạn thiếu nữ lúc ấy.

Còn trong mắt Lâm Phong, Lưu Ly luôn rạng rỡ lấp lánh.

Buổi tụ họp diễn ra rất vui vẻ. Cô không cần đối phó với những người lạ, cũng không phải nâng ly chúc rượu khắp nơi, chỉ cần ngồi trò chuyện tĩnh lặng cùng bạn thân như vậy, là cô đã có thể quay về với khoảng thời gian tươi đẹp hiếm hoi ấy rồi.

Tan tiệc, mọi người đều đã uống rượu, chỉ có thể gọi xe hoặc tìm người lái thay. Lâm Chất từ chối lời mời của các bạn cũ, một mình bước đi trên phố, cô rất vui.

Dạo bước giữa con phố yên ắng, đó là môn thể thao duy nhất mà Lâm Chất yêu thích. Nhìn thành phố hoa lệ và náo nhiệt này, cô bỗng thấy nhớ ngôi trường yên tĩnh, xinh đẹp của mình ngày xưa.

Cô không phải là một sinh viên tiêu chuẩn. Ít nhất thì, lúc rời đi, cô chẳng hề có chút quyến luyến với mái trường cũ, cũng không giống như người khác, chụp lại từng góc nhỏ trong khuôn viên trường để lưu giữ kỷ niệm. Cô ra đi trong mất mát và hoang mang, đến mức quên mất phải giữ lại dấu vết thanh xuân của mình.

Điện thoại hiển thị đã hơn mười giờ đêm, dòng xe trên đường cũng thưa dần. Lâm Chất bước đi thong thả, hai tay giấu sau lưng. Cô nghĩ, vào giờ này ở nước Mỹ có lẽ phố xá vẫn còn đang rực rỡ nhộn nhịp.

______________

Buổi chiều đi làm đúng lúc là thời điểm mệt mỏi nhất trong ngày. Vì trưa nay không về nghỉ, đầu óc Lâm Chất choáng váng, những con số trên màn hình máy tính cứ nhảy múa trước mắt cô nhưng cô lại chẳng thể nhìn rõ lấy một con số nào.

Điện thoại trên bàn rung lên, không hiểu sao trong lòng chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cô vội vàng bắt máy:

“Alo, anh ba?”

“Anh cả bị tai nạn xe đang nằm viện. Em mau về nhà lấy giúp anh vài bộ đồ thay và đồ dùng cá nhân anh ấy hay dùng rồi mang tới bệnh viện.” Giọng nói của Nhiếp Chính Khôn có phần gấp gáp, như đang vừa đi vừa nói chuyện.

Bịch! Như thể có thứ gì đó xuyên thẳng qua tim, Lâm Chất đau đến nghẹt thở.

“Nghiêm trọng không?” Cô lập tức hỏi.

“Không nghiêm trọng, đã phẫu thuật xong rồi, em yên tâm.”

Phù... Dường như cô có thể nghe rõ cả tiếng thở của chính mình.

“Được, em sẽ về nhà lấy đồ ngay. Anh nhờ thư ký gửi địa chỉ bệnh viện và số phòng vào điện thoại em nhé.” Lâm Chất giữ bình tĩnh, dặn dò rõ ràng.

Nhiếp Chính Khôn nói:
“Đồ dùng thân cận thì vẫn phải làm phiền em một chuyến.”

“Không sao, tiện thể em cũng muốn đến thăm anh ấy.”

Cúp máy, cô chống hai tay lên bàn. Khi lấy lại được tinh thần mới phát hiện ra đôi chân mình đang run lên không kiểm soát được.

“Cậu sao thế?” Vương Thiến Chi trượt ghế lại gần, quay đầu hỏi.

“Giúp mình xin nghỉ một chút, mình phải về nhà.” Lâm Chất tắt máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách trật tự, nhanh gọn.

“Nhà có chuyện à?”

“Ừ, một chút sự cố nhỏ, mình về xem thử.” Cô thu dọn xong đồ, quay đầu cười nhẹ, “Chuyện xin nghỉ nhờ cậu nhé.”

“Chuyện nhỏ, cậu cứ yên tâm về.” Vương Thiến Chi vẫy vẫy cây bút trên tay.

Cô xách túi, vội vã rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Vương Thiến Chi cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu thật sự gấp gáp đến vậy, sao lại nói chỉ là chuyện nhỏ? Sao còn cười được? Còn nữa, nhờ cậy như thế có phải hơi khách sáo quá rồi không?

Vương Thiến Chi không biết, người nhà họ Nhiếp luôn mang theo một lớp "màu ngụy trang" đặc trưng. Mà Lâm Chất, dù chỉ là “nửa người nhà họ Nhiếp” đi chăng nữa thì cái phong thái đó, cô vẫn học được không ít.

Bình Luận (0)
Comment