Lâm Chất xách đồ vội vã đến bệnh viện, cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt đầu tiên là hai hàng vệ sĩ mặc vest đen đứng dọc hai bên hành lang.
Tiếng "ting" vừa vang lên, ánh mắt sắc bén và cảnh giác từ bốn phía lập tức quét qua. Nhưng khi nhìn rõ người vừa đến là ai, tất cả lại nhanh chóng thu lại ánh mắt, khẽ gật đầu cúi đầu chào.
“Lâm tiểu thư, phòng bệnh của tiên sinh ở phía trước.” Một vệ sĩ bước lên, cung kính chỉ đường cho cô.
“Ừm.”
Vết thương của Nhiếp Chính Quân không nặng, chỉ trúng vào chân, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi kỹ lưỡng để tránh ảnh hưởng đến việc đi lại sau này.
Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, thư ký và vệ sĩ bên cạnh anh không ngừng nhận điện thoại, vội vã ra vào phòng.
Một người trông rất bận rộn từ phòng bệnh bước ra, cúi đầu không để ý, suýt chút nữa đụng phải Lâm Chất vừa đến.
“Chất tiểu thư? Xin lỗi xin lỗi, tôi bận đến mụ mị đầu óc, không nhìn đường, dọa cô rồi phải không?” Thư ký Trần nhẹ nhàng đưa tay đỡ cô, liên tục xin lỗi.
“Không sao đâu, anh trông sắc mặt không tốt lắm, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” Lâm Chất phản xạ đỡ lấy khuỷu tay anh, nhìn vẻ mặt rối ren, lo lắng của anh.
Thư ký Trần đẩy gọng kính, nói: “Cảm ơn cô quan tâm, chỉ là bây giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi. Cô đến thăm tiên sinh đúng không? Mau vào đi.”
“Vâng, anh đi chậm thôi.” Lâm Chất gật đầu nhẹ, thư ký Trần cũng vội vàng gật đầu đáp lại.
Nhiếp Chính Quân mặc bộ đồ bệnh nhân nằm trên giường, trước mặt là chiếc laptop màu đen, màn hình hiển thị tình hình thị trường chứng khoán hôm nay.
Lâm Chất đưa tay đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh lập tức nhìn sang, trong mắt vẫn còn vương lại sát khí chưa kịp thu lại.
“Ồ, là em à.” Vẻ mặt Nhiếp Chính Quân dịu đi một chút, cố gắng che giấu phần nào sự nghiêm nghị của mình.
Mà Lâm Chất thì lại trông còn nghiêm túc hơn anh, “Anh, em mang đồ đến rồi.”
“Ừ, để đó đi.”
Lâm Chất ngoan ngoãn đặt quần áo và đồ dùng vệ sinh mang theo lên ghế sofa, sau đó đi thẳng đến, không nói một lời liền tắt laptop đi.
Nhiếp Chính Quân xoa xoa trán, bất lực nhìn cô nói: “Nhóc con, đừng quậy nữa, anh đang xử lý việc quan trọng.”
Lâm Chất đứng bên cạnh anh, vẫn chưa kịp thay đồ, vẫn mặc nguyên bộ trang phục công sở: sơ mi đen, váy trắng cùng đôi giày cao gót 5 phân, khí thế không hề yếu thế.
“Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy chuyện khác để người dưới lo.” Cô cúi người, trực tiếp ôm lấy chiếc máy tính rồi đặt qua bàn trà bên cạnh.
Vì là phòng VIP nên rộng hơn cả phòng khách của nhiều nhà khác, Lâm Chất liếc mắt quan sát một vòng, tạm thời chưa phát hiện vấn đề gì.
Nhiếp Chính Quân nhìn gương mặt căng thẳng và đầy cảnh giác của cô, biết cô đang cố gắng giữ bình tĩnh, có lẽ đến giờ vẫn chưa hoàn hồn sau khi hay tin anh gặp chuyện.
Anh đan hai tay lại đặt trên chiếc chăn màu xanh, mười ngón tay thon dài, cứng cáp.
“Nhóc con, qua đây.” Anh vừa mở miệng đã mang theo khí thế không thể kháng cự.
Lâm Chất kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, bình tĩnh nhìn anh chằm chằm.
Nhiếp Chính Quân đưa tay ra, Lâm Chất lại cứng đờ, giả như không thấy gì.
Dưới ánh mắt chăm chú của anh, sự căng cứng toàn thân cô dần dần tan đi, cuối cùng như mất hết sức lực, vai cô sụp xuống.
“Anh…” Môi cô khẽ run, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.
Tay Nhiếp Chính Quân giơ lên, Lâm Chất ngoan ngoãn úp mặt xuống giường, vùi đầu vào, che đi khuôn mặt, không biết có phải đang khóc hay không.
Tay Nhiếp Chính Quân nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, là sự dịu dàng mà ngay cả khi cô còn nhỏ cũng chưa từng được cảm nhận qua.
“Phải mạnh mẽ lên, anh chỉ bị thương nhẹ thôi.” Anh muốn dịu dàng an ủi cô, nhưng vì chưa từng làm vậy nên giọng điệu có phần cứng ngắc, không tự nhiên.
Tiếng nức nở khe khẽ truyền đến từ dưới lớp chăn, anh chỉ có thể bất lực cong môi cười khổ.
“Đã nói là không sao rồi, em còn sợ cái gì chứ?”
Lâm Chất lắc đầu, nước mắt thấm ướt cả chiếc chăn màu xanh.
Nhiếp Chính Quân hiểu rõ tình cảm của cô, biết cô luôn quan tâm đến anh, quan tâm đến suy nghĩ của anh và cả sự an toàn của anh. Có lúc anh muốn khuyên cô, em đã trưởng thành rồi, dù anh có thế nào em cũng đủ năng lực để sống trong xã hội này, không cần quá lệ thuộc hay lo lắng cho anh như vậy nữa.
Nhưng anh lại không thể nói ra.
Chỉ vì một câu nói của anh ba năm trước, cô có thể giận dỗi mà bỏ đi, không chủ động liên lạc nữa. Nếu anh thật sự nói hết những lời trong lòng mình, không biết cô sẽ lại cứng đầu đến mức nào.
“Nhóc con bướng bỉnh, đến Hành Hành còn không yếu đuối bằng em.” Nhiếp Chính Quân cười khổ.
Lâm Chất ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, vết nước mắt loang lổ khắp chăn.
“Anh, nói thật cho em biết, lần này là tai nạn hay có người cố ý hại anh?”
Nhiếp Chính Quân nhướng mày, không ngờ câu đầu tiên cô hỏi lại là điều này.
“Dĩ nhiên là tai nạn, tài xế đi nhầm làn đường rồi đụng phải xe khác, chỉ là va chạm nhỏ thôi, đừng để trong lòng.” Anh giải thích.
Lông mày Lâm Chất vẫn nhíu chặt, có vẻ không tin.
Nét mặt Nhiếp Chính Quân trầm xuống, nghiêm giọng nói: “Đây không phải là chuyện em nên bận tâm. Em cũng đã xem tình hình rồi, về đi làm đi.”
Lâm Chất lắc đầu, “Em xin nghỉ rồi. Anh muốn ăn gì, em về nấu cho anh nhé?”
Thư ký Trần mang tài liệu đến, vừa đẩy cửa ra đã thấy ông chủ lộ vẻ mệt mỏi, liền khôn ngoan lui ra ngoài.
“Nghe lời, về đi.” Nhiếp Chính Quân xoa trán nói.
Lâm Chất đứng dậy, gạt tay anh ra, thay bằng tay mình. Tay cô xoa rất có nghề, ít nhất từ trước đến giờ anh chưa từng từ chối.
“Anh, đừng đuổi em đi nữa được không?”
Nước mắt rơi xuống hõm cổ anh, theo cần cổ chảy xuống.
Nhiếp Chính Quân thật sự chịu thua cô. Nửa đời người, anh chưa từng bị phụ nữ ràng buộc, cũng chẳng ai dám dùng nước mắt ép anh. Nhưng chỉ có Lâm Chất, nhiều năm qua, chỉ cần cô khóc, trong lòng anh chưa bao giờ dễ chịu nổi.
Lúc cô còn là cô nhóc nhỏ xíu, luôn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn anh, đôi mắt như biết nói, ôm con búp bê ngồi ở cổng lớn. Mỗi lần thấy anh về, mắt cô liền sáng lên. Còn khi anh sắp đi, cô lại kéo áo anh, làm ra vẻ sắp khóc.
Cho đến giờ, nước mắt của cô là điều duy nhất khiến Nhiếp Chính Quân đầu hàng.
Có lẽ là mệt mỏi sau một ngày vất vả, trong tay nghề mát-xa quen thuộc của cô, anh cũng dần dần nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Chất điều chỉnh độ cao giường, đỡ anh nằm thẳng xuống, rồi kéo chiếc chăn còn vương chút hương thơm đắp lên người anh.
Cô nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.
Vệ sĩ tiến lên hỏi cô có căn dặn gì không, cô phất tay nói: “Tôi ra ngoài mua chút đồ, anh tôi đang ngủ, đừng để bất kỳ ai làm phiền.”
“Vâng.”
Đi đến dưới lầu bệnh viện, cô chọn một góc khuất yên tĩnh rồi bấm gọi một số điện thoại mà trước nay cô chưa từng chủ động gọi lần nào.
“A lô?” Đầu dây bên kia có vẻ vừa tỉnh ngủ, giọng lười biếng.
“Chuyện anh tôi gặp nạn, có phải do anh giở trò không?”
“Sao có thể? Em nghĩ nhiều rồi đấy. Đợi đã… anh em gặp chuyện gì?”
Lâm Chất đưa tay bóp nhẹ cánh tay mỏi nhừ, một tay cầm điện thoại, cô nói: “Tôi có thể đồng ý giúp anh.”
“Thật không?” Giọng người bên kia không kìm được mà bật cười.
“Nhưng nếu tôi điều tra ra vụ anh tôi bị thương lần này có liên quan đến anh…” Lâm Chất ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, nói tiếp, “Thì cho dù phải lấy mạng mình, tôi cũng sẽ kéo anh cùng xuống địa ngục gặp bố mẹ tôi.”
Cô không đợi bên kia trả lời, lập tức cúp máy.
Ngồi trên chiếc ghế vẫn còn lưu lại hơi ấm của ánh chiều tà, hai tay cô chống xuống hai bên, khẽ dùng lực, móng tay trắng bệch vì siết chặt.
Anh à…
Lâm Chất không ở lại bên giường bệnh của Nhiếp Chính Quân, bởi cô biết anh còn rất nhiều việc phải lo.
Thu dọn ít đồ, cô chuyển vào sống ở biệt thự của anh trai.
“Cô nhỏ ơi, cuối cùng cô cũng về rồi!” Hành Hành từ tầng dưới lao lên như gió.
Lâm Chất đặt hành lý xuống, ngẩng đầu nở một nụ cười mỏi mệt, “Sao thế? Lại gây họa gì rồi hả?”
“Khụ, cô không thể chúc con điều gì tốt lành sao!” Hoành Hoành chống nạnh chắn trước mặt cô, gương mặt tuấn tú làm dáng như cản đường.
“Được rồi, thiếu gia Hành Hành lại có chỉ thị gì đây?” Lâm Chất vỗ vỗ vai cậu bé, vòng qua rồi đi đến bàn rót nước uống.
Bạn học Nhiếp Thiệu Hành ngượng ngùng nói: “Ba vào viện rồi, không ai đi họp phụ huynh cho con…”
Lâm Chất đặt ly nước xuống, “Sắp họp phụ huynh à?”
Hành Hành gãi đầu, “Đúng vậy, thi cuối kỳ xong rồi mà…”
“Thi thế nào?” Lâm Chất hỏi bâng quơ.
“Á… thi hơi... trượt một tí…”
“Xếp hạng bao nhiêu trong lớp?” Lâm Chất đặt ly nước xuống, chống tay lên bàn hỏi ngược lại.
“… cũng tầm hạng hai mươi mấy thôi.” Hành Hành chống tay lên ghế bên cạnh, cúi đầu vẽ vòng tròn.
Lâm Chất ngạc nhiên: “Nhưng lớp con chỉ có ba mươi người mà.”
Hành Hành quay đầu, khoanh tay, bĩu môi: “Con còn tiến bộ rồi đấy… tiến được hai hạng cơ mà.”
Lâm Chất vừa buồn cười vừa bất lực, “Thiếu gia, yêu cầu của con với bản thân thấp quá rồi đó!”
Hành Hành bĩu môi: “Cô đi họp phụ huynh cho con đi, con không muốn để thư ký Hứa đi nữa.”
“Được thôi, khi nào?” Lâm Chất đồng ý.
“Chiều thứ Tư, ba giờ bắt đầu, cô đừng đến trễ đấy.” Hành Hành nghiêm nghị dặn dò.
Lâm Chất cúi đầu ôm lấy mặt cậu, xoa xoa: “Biết rồi, thiếu gia!”
Hành Hành quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
____
“Hạng hai mươi hai sao?” Nhiếp Chính Quân đặt tài liệu xuống, nhìn sang thư ký Hứa đứng bên cạnh.
Thư ký Hứa là người chuyên phụ trách tất cả việc lớn nhỏ trong nhà, nên chuyện học hành của cậu thiếu gia Nhiếp Thiệu Hành đương nhiên nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa luôn là người nắm tin tức đầu tiên.
Nhiếp Chính Quân nhíu mày: “Lớp nó chẳng phải chỉ có ba mươi đứa thôi sao?”
Thư ký Hứa gật đầu ngại ngùng, cảm thấy áy náy vì đã không giúp cậu chủ nhỏ chăm lo việc học hành.
“Cậu chủ nhỏ… không siêng năng bằng tiểu thư Chất khi trước.” Thư ký Hứa đưa ra một lời nhận xét công bằng.
Nhiếp Chính Quân lại cầm lấy tài liệu, “Nó mà học được bằng một nửa cô nó là tôi mãn nguyện rồi.”
Thư ký Hứa gật đầu đồng tình. Từ khi tiểu thư Chất còn đi học, anh ta đã phụ trách mấy việc này, cô ấy lúc nào cũng đứng nhất lớp, đi đâu cũng là người đứng đầu. Nhưng cậu chủ nhỏ thì khác, dường như trời sinh không có hứng thú với việc học, đổi biết bao nhiêu gia sư rồi mà cậu đều có cách đuổi đi, suýt làm anh ta phát hoảng.
“Vậy… có cần sắp xếp gia sư trong kỳ nghỉ cho cậu chủ nhỏ không?” Thư ký Hứa dè dặt hỏi.
Nhiếp Chính Quân cúi đầu ghi chú vào tài liệu, không ngẩng lên: “Lần này tìm người thật giỏi vào, tốt nhất là trị được thằng nhóc đó.”
“Vâng, thưa tiên sinh.” Thư ký Hứa không khỏi toát mồ hôi lạnh. Những gia sư trước kia đều là giáo viên cao cấp đầy kinh nghiệm hoặc là người du học nước ngoài theo phong cách Tây phương, toàn là những người được săn đón và công nhận nhất.
Nhưng nếu nói phải “trị được cậu chủ nhỏ”? Chẳng lẽ phải giống kiểu tiểu thư Chất mới được? Thư ký Hứa lập tức chìm vào suy nghĩ.