Đã Yêu Nhau Như Thế - Hà Cam Lam

Chương 72

Sáng sớm Lâm Chất thức dậy, việc đầu tiên là lo cho Cá Nhỏ được no bụng, sau đó dịu dàng lau mặt và cái mông bé xíu, bế con đặt lên giường lớn để tha hồ đạp chân, vung tay. Cúi xuống hôn nhẹ gương mặt người đàn ông bên cạnh, khóe môi cô nở nụ cười mãn nguyện rồi bước ra ngoài.

Trong phòng ngủ kế bên, Hành Hành đang nằm xoài thành hình chữ X ngủ say sưa, hoàn toàn không có ý định dậy.

“Hành Hành, dậy nào.” Lâm Chất kéo rèm cửa, ánh nắng tràn ngập cả căn phòng.

“Có thể… không đi học được không?” Cậu kéo chăn trùm kín đầu, r*n r* khổ sở.

“Con nghĩ xem?”

Lâm Chất đi vào phòng quần áo, lựa vài bộ rồi mỉm cười: “Ngày đầu tiên đi học đừng để muộn nhé.”

Trên giường vẫn không có động tĩnh. Cô bước lại lôi chăn ra, nắm lấy tay kéo cậu ngồi dậy. Hành Hành lắc lư, mắt còn díp lại.

“Con buồn ngủ quá…”

“Tối qua bảo ngủ sớm thì không chịu, giờ mới than dậy không nổi.” Lâm Chất từ phòng tắm mang ra chiếc khăn lạnh, đặt lên mặt cậu. “Giờ tỉnh chưa?”

“Cho con ngủ thêm mười phút nữa đi…” Cậu lại chuẩn bị lăn ra.

Cô lập tức giữ tay cậu lại: “Cá nhỏ còn dậy rồi kìa, con ngủ nữa thì kì lắm.”

“Cá nhỏ dậy rồi ạ?” Hành Hành cố mở to mắt.

“Tỉnh lâu rồi. Nếu con dậy ngay bây giờ dì sẽ cho em cùng đi tiễn con đến trường.” Cô vừa nói vừa xoa mái tóc ngắn của cậu.

Nghe thế Hành Hành bật dậy như cá chép, nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy thẳng vào phòng tắm: “Chờ con chút!”

Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Lâm Chất yên tâm kéo cửa ra ngoài.

Dưới lầu Nhiếp Chính Quân đang bế con trong lòng, vừa chỉ phong cảnh ngoài cửa sổ vừa nhỏ giọng nói chuyện.

“Đi thôi?” Lâm Chất bước xuống cầu thang.

Anh xoay người ôm con lại. Nghe thấy giọng quen thuộc cô bé liền quay đầu, đôi mắt nhỏ nhắn láo liên tìm kiếm.

Lâm Chất bước đến trước mặt, chắp tay sau lưng cúi xuống: “Bé con, mẹ ở đây nè.”

Cô bé chu môi cười, chìa bàn tay bé xíu ra nắm lấy tóc mẹ.

“Á…” Lâm Chất khẽ kêu.

Nhiếp Chính Quân nhanh tay gỡ ra: “Cá nhỏ, buông tay nào.”

Cô bé cười khanh khách, chẳng biết mẹ bị kéo đau.

Xoa xoa da đầu, Lâm Chất nói: “Chắc em phải đi cắt tóc thôi. Con dạo này hay kéo tóc chơi mà sức cũng mạnh, đau lắm.”

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Khó lắm mới để dài được thế này, cắt thì tiếc quá.”

Cô cười: “Tóc thì lúc nào chẳng mọc lại. Chỉ sợ bị con giật trụi đầu mới thảm.”

Anh bật cười. Từ ngày có con gái anh nhận ra tính tình của cô thay đổi hẳn, trở nên dịu dàng, rộng rãi hơn rất nhiều.

Cúi nhìn khuôn mặt tròn trịa của con, trong lòng anh dâng lên niềm biết ơn sâu sắc.

Hôm nay là thứ Hai, Nhiếp Chính Quân vẫn theo thường lệ đi họp buổi sáng. Lâm Chất đưa Hành Hành đến trường mang theo cả Cá Nhỏ. Hai xe bốn người, chỉ có Nhiếp tổng đi một mình, trông kém vui hơn hẳn chiếc xe còn lại.

Trên đường, Hành Hành ngồi cạnh ghế an toàn nơi bé con đang nằm m*t ngón tay, suy nghĩ miên man.

“Dễ thương quá đi…” Hành Hành không kìm được thốt lên.

Lâm Chất lái xe, liếc gương chiếu hậu: “Học kỳ này phải học cho đàng hoàng, không thì ba con lại mời gia sư đấy nhé.”

Cậu gật đầu: “Vì Cá nhỏ, con sẽ học chăm chỉ.”

“Sao lại vì Cá nhỏ?”

“Con là anh mà, đương nhiên phải làm gương chứ!” Cậu vỗ ngực nói chắc nịch.

Lâm Chất bật cười gật đầu: “Ừ, nói cũng có lý.”

Đến cổng trường, cô tấp xe vào lề rồi mở cửa: “Trưa nay con muốn ăn ở nhà hay ở căng tin với bạn?”

“Ăn ở căng tin được rồi.” Hành Hành đeo cặp xuống xe, trước khi đi còn cúi hôn một cái lên má Cá Nhỏ một cái.

Lâm Chất dặn dò: “Tối nay tài xế sẽ tới đón, con nhớ về sớm một chút nhé.”

“Biết rồi ạ!” Hành Hành cười, vẫy tay chào rồi cùng đám bạn nhỏ hòa vào dòng học sinh đang ùa vào trường.

Lâm Chất đứng bên cửa xe khóe môi bất giác cong lên, trong lòng tràn đầy niềm vui. Hành Hành cũng học ở ngôi trường tiểu học tốt nhất thành phố B, chính là trường cũ của cô.

Ngày xưa cô cũng từng đeo cặp sách đi vào từ cánh cổng này, dáng vẻ gầy gò, nhỏ bé, rụt rè cúi đầu, mỗi bước đều luyến tiếc quay lại nhìn người đưa mình đi học. Khi ấy nào ngờ được hôm nay mình sẽ có một cảnh ngộ như thế này.

Cô gọi điện cho Lưu Ly đã lâu không gặp, cũng không biết cậu con trai mũm mĩm nhà bạn thế nào rồi.

Thân hình Lưu Ly nay đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí so với trước còn quyến rũ hơn, phong tình hơn. Vừa mở cửa cô nàng định ôm chầm lấy Lâm Chất, nhưng nhìn thấy em bé trong lòng bạn thì khựng lại, lảo đảo suýt đập vào cửa.

“Đây là ai thế này? Dễ thương quá đi mất…” Lưu Ly bị nhóc con trong lòng Lâm Chất hút hồn, không kìm được đưa tay bế lấy, cười nói: “Mắt to môi chúm chím, chẳng lẽ cậu mang đến cho nhà tớ một cô con dâu nuôi từ bé hả?”

Lâm Chất vừa đổi giày vừa đáp: “Đây là con gái tớ, nhũ danh gọi là Cá Nhỏ.”

Cả người Lưu Ly cứng đờ. Hồi lâu mới quay đầu lại, giọng lắp bắp: “Cậu… cậu nói gì cơ?”

Lâm Chất liếc quanh: “Con trai cậu đâu? Còn đang ngủ à?”

Lưu Ly kéo mạnh tay bạn: “Nói lại xem nào? Vừa rồi cậu nói gì?!”

Cô nàng như mất kiểm soát, không tài nào tin nổi. Mới hơn nửa năm không gặp mà bạn mình đã sinh con? “Cậu chẳng phải nói đi Tô Châu làm việc sao? Thế rốt cuộc là với gã đàn ông nào sinh ra đứa bé này?”

Lâm Chất giơ tay, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh: “Đường đường chính chính nhé, không phải đàn ông vớ vẩn đâu.”

“Vậy là ai? Quan trọng là ai cơ?!” Lưu Ly gần như phát điên. Lần trước chuyện chia tay mối tình chẳng hiểu sao bắt đầu, chẳng hiểu sao kết thúc cô còn chưa rõ ngọn ngành. Giờ thì nâng cấp luôn rồi, chạy ra cả một đứa con mà bố nó còn chưa rõ ràng!

Cá Nhỏ trong lòng bắt đầu ê a, Lâm Chất định bế lại thì Lưu Ly né sang một bên, ôm chặt bé rồi ngồi xuống sofa: “Nói đi! Nếu không nói rõ ràng tớ sẽ không trả con lại đâu!”

Lâm Chất bật cười, ngồi xuống cạnh bạn: “Được, tớ nói.”

“Phải kể chi tiết, không được bỏ sót!”

“…”

Lưu Ly ôm đứa bé mềm mại, trong lòng vẫn chưa tin nổi đây là con ruột của Lâm Chất. Cô đưa má cọ cọ vào mặt nhỏ nhắn kia. Nhóc con không hề sợ người lạ, còn nhoẻn miệng cười.

“Đấy chỉ là vô thức thôi, đừng nghĩ nhiều.” Lâm Chất thấy dáng vẻ mê mẩn của bạn, không nhịn được nhắc nhở.

“Mặc kệ tớ!” Lưu Ly kiêu ngạo nói, rồi lén cúi xuống hôn nhẹ lên mặt Cá Nhỏ.

Lâm Chất thở dài: “Được rồi, tớ nói ngắn gọn. Cậu biết anh cả tớ rồi chứ? Tụi tớ hợp nhau, có con rồi đăng ký kết hôn. Bây giờ là vợ chồng hợp pháp.”

Lưu Ly: “…”

Lâm Chất đưa tay vẫy trước mặt bạn, nhưng cô nàng vẫn sững người không phản ứng.

Mãi đến khi tiếng khóc của trẻ con vọng ra từ phòng ngủ, Lưu Ly mới giật mình đứng dậy, ôm Cá Nhỏ đi thẳng vào phòng: “Chắc nhóc kia tỉnh rồi, để tớ xem.”

Cậu con trai mũm mĩm tên Lâm Nhuận đang bám vào lan can giường cũi, gân cổ khóc ầm ĩ. Có lẽ vì tỉnh dậy mà không thấy ai bên cạnh nên tức giận.

Thằng bé da trắng nõn, mắt mũi giống hệt bố, cái miệng thì lại giống mẹ. Hai tay bám lan can rung lắc dữ dội như muốn rung cho đổ nát mới thôi.

“Nhuận Nhuận, đừng khóc nữa. Nhìn xem, có em gái đến chơi này!” Lưu Ly ôm Cá Nhỏ lại gần, dịu dàng áp mặt con trai.

Lâm Chất cũng tiến lại, vỗ tay: “Nhuận Nhuận, để dì bế con ra nhé?”

Thằng bé nhón chân nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong tay mẹ, lắp bắp: “Em… gái…”

“Đúng rồi, em gái.”

Nó nghĩ nghĩ rồi chìa tay về phía Lâm Chất: “Bế…”

Cô cười, ôm cậu nhóc ra. Nhưng cậu bé này quả thật nặng, đúng là xứng danh “Bụ Bẫm”, tay cô run lên suýt trượt.

Lâm Nhuận dụi dụi mặt vào ngực cô lau khô nước mắt, rồi ngước mắt đầy khao khát nhìn em gái. Bé gái lại đang lim dim ngủ, lông mi rủ xuống như hai chiếc quạt nhỏ trên khuôn ngọc trắng.

“Bế…” Thằng bé đưa tay muốn ôm lấy em gái trong tay mẹ.

“Ôi, Nhuận Nhuận còn nhỏ, để lớn hơn chút rồi hãy bế nhé!” Lưu Ly vội né tránh. Con trai cô sức khỏe dồi dào, lỡ tay thì nguy to.

Cô quay sang nhìn bạn: “Thật sự cậu kết hôn với anh cả cậu à?”

“Giờ không gọi là anh cả nữa.” Lâm Chất vừa ôm Nhuận Nhuận vừa nói: “Tớ đã tách hộ khẩu rồi, chúng tớ là vợ chồng hợp pháp.”

“Ha ha ha…” Lưu Ly chỉ tay vào bạn cười lớn: “Xem kìa, mặt đỏ rồi nhé, còn chối gì nữa!”

“Bọn tớ đang trong giai đoạn hôn nhân bí mật, muốn giữ kín một thời gian.”

“Giữ kín á? Với tình hình thế này giấu kiểu gì được?” Lưu Ly bế Cá Nhỏ lên.

“Ngay cả ông bà nội bé cũng chưa biết.”

Thấy vẻ mặt bạn, Lưu Ly vội an ủi: “Bạn đời của cậu bản lĩnh lớn lắm, chắc chắn sẽ thuyết phục được gia đình thôi.”

Lâm Chất lắc đầu: “Tớ không chắc… Chỉ mong cứ sống yên ổn thế này là tốt rồi.”

“Cậu đâu có sai trái gì, sao phải lén lút? Lấy chồng mà phải giấu giếm thật chẳng đáng!”

Lâm Chất chỉ cười, ôm Nhuận Nhuận ngồi xuống tấm thảm. Cậu bé đã bò đi, ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn Cá Nhỏ, thì thầm: “Em gái…”

“Nhuận Nhuận, hay để em gái ở lại nhà mình nhé?” Lưu Ly đùa.

Thằng bé chồm người tới, bắt chước dáng vẻ mẹ, hôn chụt một cái lên má Cá Nhỏ rồi để lại một vệt nước miếng.

Con bé vẫn ngủ say, chẳng hề biết gì.

“Thế hóa ra khoảng thời gian cậu ở Tô Châu là để sinh con hả?” Lưu Li hỏi.

“Ừ.”

“Là anh ấy cầu hôn cậu?”

Lâm Chất ngượng ngùng gật đầu.

“Hừ, tớ đoán được mà. Cậu hiền quá, thà trốn đi Tô Châu sinh con còn hơn đối mặt với gia đình họ Nhiếp. Đúng là rụt rè!”

“Ê, không hiểu thì đừng nói linh tinh.”

“Tớ mà được như cậu thì khác. Lâm Phong chỉ cần cho tớ cơ hội là tớ nắm liền, cho tí nhan sắc là tớ mở tiệm liền. Anh ấy thích cậu như vậy, cậu còn sợ cái gì?”

“Làm sao cậu biết anh ấy thích tớ?” Lâm Chất cười hỏi.

“Anh cả nhà Nhiếp tớ từng thấy rồi. Khí thế vừa hiên ngang vừa oai nghiêm, cậu chọn được người như thế là quá giỏi! Đã vậy nếu anh ấy quyết cưới cậu thì cậu còn sợ gì? Đừng lúc nào cũng nghĩ cho người khác, hãy nghĩ cho bản thân đi. Nếu anh ấy dám cưới thì chắc chắn sẽ dàn xếp được. Cậu mà cứ chùn bước thì mất vui lắm.”

Lâm Chất chống cằm nhìn con gái ngủ say trong tay bạn. Thật ra, không phải cô không dám bước, mà chỉ sợ mình sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời rực rỡ của anh.

Bạn thân như Lưu Liy còn có thể chấp nhận, chứ những người khác thì sao? Lâm Chất không dám tưởng tượng họ sẽ bàn tán thế nào sau lưng.

Nói chuyện cắt tóc, Lưu Ly liền dắt Nhuận Nhuận vừa mới chập chững biết đi cùng đi với cô.

“Tớ biết một chỗ, vừa cắt tóc đẹp lại có chỗ cho bọn trẻ chơi.” Cô nàng khoác túi, nắm tay con trai.

Lâm Chất ôm Cá Nhỏ, bé vẫn ngủ ngon lành.

Chỗ mà Lưu Ly dẫn đến quả thật rất đẹp, yên tĩnh và tao nhã, nhìn chẳng giống tiệm cắt tóc chút nào.

“Tớ rảnh quá nên suốt ngày tìm chỗ mới.” Lưu Ly cười.

“Cậu không định đi làm lại sao?” Lâm Chất hỏi.

“Có nghĩ chứ, nhưng từ khi tốt nghiệp đến giờ chưa đi làm bao giờ, ai mà muốn nhận tớ?” Lưu Ly ngồi xổm xuống lau miệng cho Nhuận Nhuận, dolúc nãy còn ăn bánh kem nên dính đầy.

Lâm Chất nghĩ một lát: “Nếu cậu muốn tớ có thể giới thiệu.”

“Giới thiệu ở đâu?”

“Bên chỗ chú tớ. Nhưng công việc khá nặng, có thể không hợp với cậu.”

“Không sao. Nhuận Nhuận vài năm nữa sẽ đi mẫu giáo. Tớ không ra ngoài thì thành tụt hậu mất!” Lưu Ly cười sảng khoái.

Có nhân viên ra tiếp đón. Lâm Chất miêu tả qua kiểu tóc, thợ liền chuẩn bị.

Cô quay sang bạn: “Công việc hành chính được không?”

“Chuyên môn thì quên gần hết rồi, nhưng hành chính thì chắc thử được.”

Lâm Chất đưa con gái cho bạn bế, còn Nhuận Nhuận chạy ngay vào khu vui chơi trẻ em.

“Vì sao cậu nghĩ đến việc giới thiệu tớ qua chú cậu?”

Lâm Chất mỉm cười: “Vì tớ cũng sắp quay lại làm việc.”

Trước đây công ty MOON bên Trung Quốc muốn cô về, nhưng khi đó cô bận sinh nở nên chưa thể. Giờ con đã lớn, cô thấy đến lúc mình quay lại.

“Không phải vì tiền, mà ở nhà mãi cũng chán.” Lưu Ly đồng tình: “Bọn mình học hành vất vả bao nhiêu năm, thời đi học đâu có thua gì bọn con trai, giờ chẳng lẽ vì đàn ông mà phải lui về sau?”

Lâm Chất gật đầu: “Đúng, tớ phải gánh trách nhiệm. Nếu cậu làm tốt thì qua chỗ tớ làm trợ lý nhé.”

Lưu Ly cười ranh mãnh: “Được, để tớ làm thư ký nhỏ của Lâm tổng nào ~”

Lâm Chất bật cười, đúng lúc thợ cắt tóc mời cô vào ghế.

“Cắt đẹp vào, để Nhiếp tổng bất ngờ nhé!” Lưu Li nói đùa.

Nhớ lại gu thẩm mỹ của Nhiếp Chính Quân, Lâm Chất hơi do dự, hình như anh thích tóc dài hơn thì phải……..

Bình Luận (0)
Comment